Add parallel Print Page Options

Gióp Yêu Cầu Các Bạn Nghe Mình Nói

21 Gióp đáp lời:
Xin các anh lắng nghe lời tôi nói,
    Đó là cách các anh an ủi tôi.
Xin kiên nhẫn cho tôi thổ lộ,
    Xong rồi, các anh có quyền cười chê.
Nào tôi có phiền trách loài người?
    Tôi không được quyền nóng giận sao?
Xin các anh chú ý nghe tôi,
    Rồi các anh sẽ sững sờ, không thốt nên lời.[a]
Khi nghĩ đến, tôi kinh hoàng,
    Toàn thân run bần bật.

Kẻ Ác Sống Thảnh Thơi

Tại sao bọn gian ác được sống,
    Lại còn sống lâu và quyền thế?
Chúng nhìn thấy dòng dõi chúng ổn định,
    Con cháu chúng vững vàng.
Chúng sống trong nhà, bình an, không lo sợ,
    Ngọn roi của Đức Chúa Trời không hề giáng xuống chúng.
10 Bò đực chúng truyền giống không thất thoát,
    Bò cái chúng sinh con không sẩy thai.
11 Chúng cho trẻ thơ mình chạy tung tăng như đàn chiên,
    Trẻ con mình nhảy múa,
12 Ca hát theo tiếng trống, tiếng đàn lia,
    Vui đùa theo tiếng sáo.
13 Bọn gian ác tận hưởng ngày đời mình trong cảnh giàu sang,
    Rồi về cõi chết trong giây lát.
14 Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi,
    Chúng tôi không muốn học biết đường lối Ngài!
15 Đấng Toàn Năng là gì mà chúng tôi phải phụng thờ?
    Cầu khẩn Ngài có lợi gì cho chúng tôi?”
16 Chúng có nắm trong tay mình sự giàu sang của chúng không?
    Tôi tránh xa mưu đồ kẻ ác!

Kẻ Ác Không Bị Trừng Phạt

17 Có bao lần đèn kẻ ác bị dập tắt,
    Tai họa giáng xuống chúng,
    Đức Chúa Trời nổi giận hình phạt chúng,
18 Chúng tựa như rơm trước ngọn gió,
    Như trấu bị bão cuốn đi?
19 Các anh nói: “Đức Chúa Trời để dành tội ác chúng cho con cháu.”
    Xin Ngài báo trả tội nhân để chúng biết thân!
20 Xin cho chính mắt chúng nhìn thấy cảnh diệt vong,
    Xin cho chúng uống cơn phẫn nộ của Đấng Toàn Năng!
21 Vì chúng chẳng màng điều gì xảy đến cho gia đình,
    Sau khi chúng qua đời.
22 Ai dám dạy Đức Chúa Trời,
    Khi chính Ngài xét xử ngay cả các thiên thần?
23 Người này sống thảnh thơi, an nhàn,
    Khỏe mạnh đến khi chết:
24 Thân thể căng tràn nhựa sống,
    Tủy xương vẫn còn tươi tốt.
25 Người kia chết, cả đời cay đắng,
    Chưa hề nếm phước hạnh là gì.
26 Cả hai đều nằm trong bụi đất,
    Bọ dòi bao phủ cả hai.

Kẻ Ác Được Chôn Cất Vẻ Vang

27 Này, tôi biết rõ ý tưởng các anh,
    Các anh mưu toan bức hiếp tôi.
28 Các anh hỏi: “Nhà bọn cường hào ở đâu?
    Lều trại bọn gian ác ở đâu?”
29 Sao các anh không hỏi khách lữ hành?
    Sao không nhận lời chứng của họ?
30 Rằng kẻ ác được tha trong ngày tai họa,
    Được thoát trong ngày thịnh nộ?
31 Ai dám buộc tội kẻ ác ngay mặt nó?
    Ai dám báo trả điều nó làm?
32 Khi kẻ ác được đưa đến nghĩa trang,
    Phần mộ nó có người canh gác.
33 Các nắm đất trong trũng cũng êm dịu cho nó.
    Mọi người đều đưa đám nó,
    Kẻ trước, người sau, nhiều vô số.
34 Vậy, sao các anh tưởng có thể an ủi tôi với chuyện vô lý?
    Những lời giải đáp của các anh chỉ là dối gạt!

Read full chapter

Footnotes

  1. 21:5 Nt: lấy tay che miệng

Kẻ Ác Áp Bức Người Nghèo

24 Tại sao Đấng Toàn Năng không định giờ phán xét?
    Sao những kẻ biết Chúa không thấy ngày đoán phạt?
Bọn gian dời mốc phân ranh,
    Cướp bầy súc vật đem về chăn nuôi;
Lùa theo mình lừa của đứa con côi,
    Cầm làm tin bò của người mẹ góa;
Đuổi người nghèo khó ra khỏi đường cái,
    Mọi kẻ khốn cùng trong xứ phải ẩn tránh;
Kìa, người nghèo làm lụng vất vả,
    Khác nào lừa rừng trong sa mạc,
Họ kiếm thức ăn cho con cái,
    Khác nào lừa rừng tìm mồi trong đồng hoang;
Họ lượm lặt rơm rạ trong đồng ruộng,
    Họ mót nho trong vườn kẻ ác;
Họ nằm ngủ mình trần, không manh áo,
    Không mền đắp trong đêm giá lạnh;
Họ ướt đẫm mưa lạnh miền núi,
    Không nơi ẩn nấp, họ nép mình trong hốc đá.
Bọn gian ác giật đứa con côi khỏi vú mẹ,
    Cầm giữ con thơ kẻ nghèo làm tin.
10 Người khốn khổ đi mình trần, không manh áo,
    Vác bó lúa mà bụng đói meo.
11 Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu,
    Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
12 Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết,
    Kẻ bị thương hấp hối kêu van,
    Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!

Kẻ Ác Giết Hại Trong Bóng Tối

13 Có những người chống nghịch ánh sáng,
    Không quen thuộc đường sáng,
    Không đi trên các nẻo sáng.
14 Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy,
    Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng.
    Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.
15 Mắt kẻ ngoại tình chờ lúc trời chạng vạng,
    Nó tự nhủ: “Không mắt nào thấy được ta,”
    Rồi nó trùm mặt lại.
16 Bọn trộm khoét vách nhà trong đêm tối,
    Ban ngày chúng trốn kín mít,
    Không hề biết ánh sáng.
17 Đối với tất cả bọn chúng, đêm tối mịt là ban ngày,
    Vì chúng quen thuộc nỗi hãi hùng trong đêm tối mịt.

Kẻ Ác Bị Hình Phạt

18 Ước gì bọn ác như bọt bèo trôi dạt trên mặt nước,
    Phần đất của chúng bị rủa sả,
    Không ai đi về hướng vườn nho chúng!
19 Ước gì cơn nắng hạn và trời nóng bức cướp mất nước tuyết tan,
    Và âm phủ cướp mất kẻ phạm tội!
20 Ước gì dạ mang chúng quên chúng đi,
    Thây chúng ngọt ngào cho dòi bọ,
Không ai nhớ đến chúng nữa,
    Và tội ác gãy đổ như cây cối!
21 Chúng ngược đãi các bà vợ không sinh đẻ,
    Đối xử tàn nhẫn với các bà góa chồng.
22 Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng hủy diệt kẻ mạnh bạo,
    Ngài ra tay, chúng mất hy vọng sống.
23 Tuy Ngài để chúng sống bình an vô sự,
    Mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước.
24 Chúng được tôn cao trong chốc lát, rồi biến mất,
    Chúng khô héo, rũ xuống như cỏ dại,
    Như gié lúa cắt rời khỏi thân.
25 Nếu không phải vậy, ai có thể chứng minh là tôi dối gạt,
    Lời tôi chẳng đúng vào đâu?

Read full chapter