Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
I Sa-mu-ên 2:30-15:35

30 Vì thế Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: Trước kia Ta đã nói nhà ngươi và nhà cha ngươi sẽ vào ra trước mặt Ta đời đời, nhưng bây giờ Chúa phán: Ðiều đó sẽ không còn nữa, vì hễ ai tôn kính Ta, Ta sẽ tôn trọng người ấy, nhưng ai khinh bỉ Ta, kẻ ấy ắt sẽ bị khinh khi. 31 Nầy, trong những ngày tới, Ta sẽ dứt bỏ sức lực của ngươi và sức lực của nhà cha ngươi, đến nỗi không ai trong gia đình ngươi sẽ sống đến tuổi già. 32 Rồi đây trong nỗi đau buồn, với cặp mắt thèm thuồng, ngươi sẽ nhìn thấy mọi phước hạnh Ta ban xuống trên I-sơ-ra-ên,[a] mà gia đình ngươi sẽ không bao giờ có người sống đến tuổi già để hưởng. 33 Kẻ nào trong gia đình ngươi nếu không bị Ta loại khỏi bàn thờ của Ta thì sống cũng chỉ để lau những giọt lệ sầu và gánh chịu nỗi đau lòng xót dạ, vì mọi người sinh ra trong gia đình ngươi đều sẽ chết ở tuổi thanh xuân. 34 Ðiều sẽ xảy ra cho hai con trai ngươi, Hóp-ni và Phi-nê-a, sẽ là một dấu hiệu cho ngươi. Hai đứa ấy sẽ chết cùng một ngày. 35 Rồi Ta sẽ dấy lên cho Ta một tư tế trung thành, một người sẽ làm theo điều lòng Ta và ý Ta muốn. Ta sẽ xây dựng cho nó một nhà bền vững. Nó sẽ vào ra trước mặt người được xức dầu của Ta mãi mãi. 36 Kẻ nào còn sót lại trong nhà ngươi sẽ đến sụp lạy trước mặt nó để xin một miếng bạc hay một ổ bánh, và sẽ nói rằng, ‘Xin ngài làm ơn cho tôi một chức tế lễ để tôi có bánh ăn.’”

Sa-mu-ên Ðược Chúa Kêu Gọi và Ban Cho Sứ Ðiệp

Bấy giờ cậu bé Sa-mu-ên phục vụ Chúa dưới sự chỉ dạy của Hê-li. Thuở ấy lời của Chúa rất hiếm hoi và khải tượng cũng không thấy xảy ra.

Lúc ấy mắt của Hê-li đã lòa và ông không còn thấy nữa, nên ông chỉ nằm trong phòng của ông. Ðèn của Ðức Chúa Trời vẫn chưa tắt, và Sa-mu-ên đang nằm ngủ trong đền thờ của Chúa, nơi để Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời. Bấy giờ Chúa gọi, “Sa-mu-ên!”

Cậu đáp, “Dạ, con đây.” Rồi cậu chạy đến Hê-li và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”

Nhưng ông nói, “Ta không gọi con. Con về ngủ lại đi.” Vậy cậu đi ngủ lại.

Chúa lại gọi nữa, “Sa-mu-ên!” Sa-mu-ên đứng dậy, đến với Hê-li và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”

Nhưng ông nói, “Ta không gọi con, con à, đi ngủ lại đi.”

Khi ấy Sa-mu-ên chưa biết Chúa, và lời Chúa chưa được tỏ ra cho cậu. Chúa lại gọi Sa-nu-ên nữa – đó là lần thứ ba. Cậu đứng dậy, đến với Hê-li, và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”

Bấy giờ Hê-li nhận biết Chúa đã gọi cậu bé. Vì thế Hê-li nói với Sa-mu-ên, “Con về chỗ, nằm xuống ngủ, nếu có ai gọi con, con hãy đáp, ‘Lạy Chúa, xin phán dạy, tôi tớ Ngài đang nghe.’” Vậy Sa-mu-ên đi và trở lại nằm ngủ nơi chỗ của cậu.

10 Bấy giờ Chúa đến, đứng đó, và gọi như trước, “Sa-mu-ên! Sa-mu-ên!”

Sa-mu-ên đáp, “Xin phán dạy, tôi tớ Ngài đang nghe.”

11 Chúa phán với Sa-mu-ên, “Nầy, Ta sắp làm một việc trong I-sơ-ra-ên mà ai nghe, hai lỗ tai ắt sẽ lùng bùng. 12 Trong ngày ấy Ta sẽ làm ứng nghiệm mọi điều Ta đã nói về nhà Hê-li. Ta sẽ làm xong từ đầu đến cuối, 13 bởi Ta đã bảo nó rằng Ta sắp sửa đoán phạt nhà nó vĩnh viễn vì tội lỗi nó đã biết, tức tội các con trai nó khinh bỉ Ta, thế mà nó vẫn không kiềm chế chúng. 14 Vì thế Ta đã thề với nhà Hê-li rằng tội lỗi của nhà Hê-li sẽ không bao giờ được tẩy sạch dù bằng con vật hiến tế hay bằng của lễ chay.”

15 Sa-mu-ên nằm đó cho đến sáng, rồi cậu mở các cửa nhà Chúa ra. Sa-mu-ên sợ phải thuật lại mặc khải ấy cho Hê-li. 16 Nhưng Hê-li gọi Sa-mu-ên đến và nói, “Sa-mu-ên, con ta.”

Cậu thưa, “Dạ, con đây.”

17 Hê-li hỏi, “Ngài đã phán với con điều gì? Ta xin con đừng giấu ta. Ðức Chúa Trời sẽ phạt con như thế đó và còn hơn thế nữa, nếu con giấu ta bất cứ điều gì trong mọi điều Ngài đã phán với con.”

18 Vậy Sa-mu-ên thuật lại cho ông mọi điều và không giấu ông điều nào cả. Nghe xong ông nói, “Ðó đúng là sứ điệp của Chúa. Nguyện Ngài làm điều gì Ngài thấy là tốt.”

19 Sa-mu-ên tiếp tục lớn khôn. Chúa ở với chàng và không để một lời nào của chàng ra vô nghĩa.[b] 20 Toàn dân I-sơ-ra-ên từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba đều biết Sa-mu-ên được lập làm tiên tri của Chúa. 21 Chúa tiếp tục hiện ra tại Si-lô, vì ngay tại Si-lô, Chúa đã dùng lời Chúa để bày tỏ chính Ngài cho Sa-mu-ên.

Sau đó lời của Sa-mu-ên được truyền lại cho toàn dân I-sơ-ra-ên.

Rương Giao Ước Bị Ðoạt Mất

Lúc ấy dân I-sơ-ra-ên ra nghênh chiến với dân Phi-li-tin và đóng trại gần Ê-bên-ê-xe; còn dân Phi-li-tin đóng trại tại A-phéc. Dân Phi-li-tin dàn trận tấn công dân I-sơ-ra-ên. Khi hai bên giao chiến với nhau, dân I-sơ-ra-ên bị dân Phi-li-tin đánh bại và bị giết khoảng bốn ngàn người tại chiến trường.

Khi dân trở về trại, các trưởng lão của I-sơ-ra-ên nói, “Tại sao ngày nay Chúa để cho chúng ta bị dân Phi-li-tin đánh bại? Chúng ta hãy thỉnh Rương Giao Ước của Chúa ở Si-lô về đây với chúng ta. Khi Rương ấy ở giữa chúng ta, Ngài sẽ cứu chúng ta khỏi tay quân thù.”

Vậy dân sai người đến Si-lô rước Rương Giao Ước của Chúa các đạo quân, Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim, từ nơi đó đến với trại quân. Có hai con trai của Hê-li là Hóp-ni và Phi-nê-a đi theo Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời. Khi Rương Giao Ước của Chúa vào trong trại quân, toàn dân I-sơ-ra-ên reo hò lớn tiếng đến nỗi đất rúng động. Khi dân Phi-li-tin nghe tiếng reo hò, họ nói, “Có chuyện gì trong trại quân Hê-bơ-rơ mà có tiếng reo hò vang dội như vậy?” Sau đó họ hiểu rằng Rương Giao Ước của Chúa đã đến trong trại quân. Vậy dân Phi-li-tin sợ hãi. Họ nói với nhau, “Các vị thần[c] đã đến trong trại quân rồi!” Họ lại nói, “Khốn thay cho chúng ta! Việc như thế chưa hề xảy ra bao giờ. Khốn thay cho chúng ta! Ai sẽ cứu chúng ta khỏi tay các vị thần vạn năng như thế? Ðó là các vị thần đã đánh hạ người Ai-cập bằng mọi thứ bịnh dịch trong đồng hoang. Hỡi người Phi-li-tin, hãy can đảm lên, hãy chứng tỏ bản lĩnh trượng phu của mình, để anh em khỏi phải trở thành nô lệ của bọn Hê-bơ-rơ như chúng đang làm nô lệ cho chúng ta. Hãy chứng tỏ bản lĩnh trượng phu của mình và hãy chiến đấu!”

10 Vậy dân Phi-li-tin đã hết lòng chiến đấu và đã đánh bại dân I-sơ-ra-ên. Ai nấy đều bỏ chạy về trại mình. Trận đánh đó đã trở thành một cuộc tàn sát khủng khiếp. Phía I-sơ-ra-ên đã có ba mươi ngàn bộ binh tử trận. 11 Rương của Ðức Chúa Trời bị đoạt mất. Hai con trai của Hê-li là Hóp-ni và Phi-nê-a đều bị giết.

Hê-li Qua Ðời

12 Ngày hôm đó một người Bên-gia-min ở chiến trường chạy về Si-lô, quần áo tả tơi, đầu đầy bụi đất. 13 Khi người ấy về đến nơi, thì nầy, Hê-li đang ngồi trên ghế bên đường trông ngóng, vì lòng ông bồn chồn lo lắng cho Rương của Ðức Chúa Trời. Người ấy vào trong thành và báo tin, cả thành đều bật lên gào khóc. 14 Khi Hê-li nghe tiếng gào khóc, ông hỏi, “Có chuyện gì mà náo động lên như thế?” Người ấy vội vàng đến báo cho Hê-li hay. 15 Lúc ấy Hê-li đã chín mươi tám tuổi, mắt ông đã làng nên ông không thể trông thấy được nữa. 16 Người ấy thưa với Hê-li, “Con là người vừa từ chiến trường trở về. Con từ mặt trận chạy thoát được và vừa về đến đây hôm nay.”

Ông hỏi, “Hỡi con, chuyện gì đã xảy ra?”

17 Người mang tin đó trả lời và nói, “Dân I-sơ-ra-ên đã chạy trốn trước mặt dân Phi-li-tin. Dân ta đã bị tàn sát khủng khiếp. Hai con trai của cụ là Hóp-ni và Phi-nê-a đều đã tử trận. Rương của Ðức Chúa Trời đã bị địch quân cướp mất rồi.”

18 Khi Hê-li nghe nói Rương của Ðức Chúa Trời đã bị địch quân cướp mất –lúc ấy ông đang ngồi trên ghế, bên cổng thành– ông ngã ngửa ra phía sau, gãy cổ, và qua đời. Lúc ấy ông đã rất già và lại nặng cân nữa. Ông đã xét xử trong I-sơ-ra-ên bốn mươi năm.

Con Dâu của Hê-li Qua Ðời

19 Khi ấy con dâu của ông, tức vợ của Phi-nê-a, đang có thai và sắp sinh. Khi bà nghe tin Rương của Ðức Chúa Trời đã bị cướp, cha chồng và chồng đều đã chết, bà khuỵu xuống và sinh con, vì cơn chuyển bụng đột xuất đến với bà. 20 Trong khi bà sắp qua đời, các phụ nữ đứng bên cạnh nói, “Ðừng sợ, vì bà vừa sinh được một con trai.” Nhưng bà không đáp và cũng chẳng màng gì đến việc ấy. 21 Bà đặt tên cho đứa trẻ là I-ca-bốt[d] và nói, “Vinh hiển đã lìa khỏi I-sơ-ra-ên!” vì Rương của Ðức Chúa Trời đã bị đoạt mất và vì cha chồng và chồng của bà đều đã chết. 22 Bà nói tiếp, “Vinh hiển đã lìa khỏi I-sơ-ra-ên, vì Rương của Ðức Chúa Trời đã bị cướp mất.”

Dân Phi-li-tin Bị Tai Ương Vì Giữ Rương Giao Ước

Bấy giờ dân Phi-li-tin lấy Rương của Ðức Chúa Trời từ Ê-bên-ê-xe đem về Ách-đốt. Dân Phi-li-tin lấy Rương của Ðức Chúa Trời đem vào đền thờ Thần Ða-gôn và để bên cạnh tượng Thần Ða-gôn.

Sáng sớm hôm sau khi dân Ách-đốt thức dậy, kìa, tượng Thần Ða-gôn đang nằm sấp xuống đất trước Rương của Chúa. Thấy vậy họ đỡ tượng của Ða-gôn dậy và khiêng tượng ấy để vào chỗ cũ. Nhưng sáng sớm hôm sau, khi họ thức dậy, kìa, tượng Thần Ða-gôn lại nằm sấp xuống đất trước Rương của Chúa nữa. Lần nầy đầu của Ða-gôn và hai bàn tay đều gãy rời, nằm ngay ở ngạch cửa, chỉ có thân mình Ða-gôn là còn lại. Bởi vậy từ đó các tế sư của Thần Ða-gôn và tất cả những ai vào đền thờ Thần Ða-gôn đều không giẫm chân lên ngạch cửa của đền thờ Thần Ða-gôn tại Ách-đốt cho đến ngày nay.

Tay của Chúa đè nặng trên dân Ách-đốt. Ngài giáng họa khủng khiếp xuống trên họ và dùng bướu độc đánh họ, tức đánh dân Ách-đốt và dân trong những vùng trực thuộc quyền cai trị của thành ấy. Khi dân ở Ách-đốt thấy thế, họ nói, “Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên không thể ở với chúng ta được, vì tay Ngài đã giáng họa trên chúng ta và trên Thần Ða-gôn của chúng ta rất nặng nề.” Vậy họ phái người đi mời tất cả các lãnh chúa của dân Phi-li-tin lại và nói, “Chúng ta phải làm gì với Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên đây?”

Những vị ấy đáp, “Hãy chở Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên đến Gát.” Vậy họ mang Rương của Ðức Chúa Trời ra đi. Sau khi họ đã đem Rương ấy đến Gát, tay Chúa hủy diệt thành ấy rất nặng nề. Ngài đánh hạ những người trong thành, cả lớn lẫn nhỏ đều bị bướu độc mọc trên mình.

10 Vì thế họ chở Rương của Ðức Chúa Trời đến Éc-rôn. Vậy Rương của Ðức Chúa Trời được đưa đến Éc-rôn. Dân Éc-rôn thấy thế bèn kêu la rằng, “Họ đem Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên đến với chúng ta để giết chúng ta và giết dân chúng ta!”

11 Thế là họ phái người đi mời tất cả các lãnh chúa của dân Phi-li-tin lại và nói, “Hãy gởi trả Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên trở về chỗ của nó, để Rương ấy không giết chúng ta và dân chúng ta.” Vì trong tất cả các thành người ta đều kinh hãi vì sợ chết, bởi tay của Ðức Chúa Trời đã đè nặng trên họ. 12 Tất cả những ai không chết vì bịnh dịch thì cũng bị bướu độc nổi lên cùng mình, và tiếng than khóc trong thành vang vọng khắp vòm trời.

Rương Giao Ước Ðược Trả Về

Ðến lúc ấy Rương Giao Ước của Chúa đã ở trong xứ Phi-li-tin được bảy tháng. Dân Phi-li-tin gọi các tế sư và các bốc sư của họ đến để tham vấn, “Chúng tôi phải làm gì với Rương Giao Ước của Chúa? Xin chỉ chúng tôi cách nào để gởi trả Rương ấy về chỗ cũ.”

Vậy họ bảo, “Nếu anh em muốn gởi trả Rương của Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên về, anh em chớ gởi Rương ấy về không, nhưng bằng mọi cách, anh em phải gởi kèm theo một của lễ chuộc lỗi. Bấy giờ anh em mới được chữa lành, và anh em sẽ biết tại sao tay Ngài đã đè nặng trên anh em.”

Họ hỏi, “Thế chúng tôi phải lấy gì làm của lễ chuộc lỗi để gởi về cho Ngài?”

Họ đáp, “Năm cục bướu bằng vàng và năm con chuột bằng vàng, theo số các lãnh chúa của dân Phi-li-tin, vì bịnh dịch đó đã hoành hành trên tất cả anh em và trên các lãnh chúa của anh em. Vì thế anh em phải làm tượng của các cục bướu và tượng của các con chuột đã gieo tai ương trong khắp xứ. Anh em cũng phải tôn vinh Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên; may ra Ngài sẽ nhẹ tay với anh em, với các thần của anh em, và với xứ sở của anh em. Tại sao anh em lại cứng lòng như người Ai-cập và Pha-ra-ôn đã cứng lòng ngày xưa? Khi Ngài thực hiện những việc quyền năng giữa những người ấy, há chẳng phải cuối cùng họ cũng phải chấp nhận để cho dân Ngài ra đi hay sao? Vậy bây giờ hãy đóng một cỗ xe mới, bắt hai con bò cái mới sinh con và chưa hề mang ách, thắng hai con bò ấy vào cỗ xe, rồi tách con của chúng ra. Ðoạn lấy Rương của Chúa đem đặt trên xe, rồi để các vật bằng vàng làm của lễ chuộc lỗi vào một cái hộp ở bên cạnh, xong hãy để đôi bò ấy kéo cỗ xe ra đi. Anh em hãy theo dõi. Nếu xe ấy cứ thẳng đường mà đi về lãnh thổ của Rương, tức đi về hướng Bết Sê-mếch, thì đó có nghĩa là Ngài đã giáng họa lớn trên chúng ta. Còn không, chúng ta sẽ biết rằng không phải tay Ngài đã đánh chúng ta đâu, bèn là sự trùng hợp thôi.”

10 Vậy họ cho làm như thế. Họ bắt hai con bò cái có con còn bú, thắng chúng vào cỗ xe, bắt các con nhỏ của chúng nhốt lại trong chuồng. 11 Sau đó họ đặt Rương của Chúa lên xe, cùng với hộp đựng các con chuột bằng vàng và các tượng cục bướu. 12 Ðoạn họ để đôi bò cái đó kéo xe đi. Hai con bò ấy cứ thẳng đường về hướng Bết Sê-mếch mà đi tới. Chúng cứ theo một đường đó mà vừa đi vừa rống, không quay qua bên phải hoặc bên trái. Các lãnh chúa của dân Phi-li-tin đi theo phía sau xe cho đến biên giới Bết Sê-mếch.

13 Lúc ấy dân Bết Sê-mếch đang gặt lúa mì trong thung lũng. Khi họ ngước mắt lên và thấy Rương Thánh đang tiến tới, họ vô cùng mừng rỡ. 14 Khi cỗ xe đến cánh đồng của Giô-sua người Bết Sê-mếch, nó dừng lại bên một tảng đá lớn trong cánh đồng đó. Họ bèn chẻ cỗ xe ra làm củi và bắt hai con bò cái làm của lễ thiêu dâng lên Chúa. 15 Người Lê-vi đem Rương của Chúa xuống, cùng với chiếc hộp được gởi kèm theo –trong hộp đó có các vật bằng vàng– rồi để tất cả trên một tảng đá lớn tại đó. Ngày hôm ấy dân Bết Sê-mếch dâng các của lễ thiêu và các con vật hiến tế lên Chúa. 16 Ngày hôm đó năm lãnh chúa của dân Phi-li-tin đều chứng kiến mọi việc ấy, rồi họ trở về Éc-rôn.

17 Ðây là các cục bướu bằng vàng mà dân Phi-li-tin đã gởi làm của lễ chuộc lỗi dâng lên Chúa: một cho Ách-đốt, một cho Ga-xa, một cho Ách-kê-lôn, một cho Gát, và một cho Éc-rôn, 18 và năm con chuột bằng vàng theo số lượng các thành của dân Phi-li-tin do năm lãnh chúa cai trị, kể cả các đồn lũy kiên cố và các làng mạc ở thôn quê. Tảng đá lớn, nơi người ta khiêng Rương của Chúa xuống để bên cạnh, trong cánh đồng của Giô-sua người Bết Sê-mếch, vẫn còn đó cho đến ngày nay.

19 Bấy giờ Ngài đánh phạt dân Bết Sê-mếch, vì họ đã ngắm nhìn Rương của Chúa. Ngài đánh chết bảy mươi người[e] trong dân. Dân chúng thọ tang than khóc, vì Chúa đã đánh họ một trận đòn rất nặng.

Rương Thánh Ðược Ðể tại Ki-ri-át Giê-a-rim

20 Dân ở Bết Sê-mếch nói, “Ai có thể đứng nổi trước mặt Chúa Ðức Chúa Trời[f] thánh khiết nầy? Ngài sẽ rời chúng ta và đến ở với ai đây?” 21 Họ phái các sứ giả đến với dân ở Ki-ri-át Giê-a-rim và nói, “Dân Phi-li-tin đã mang trả cho chúng ta Rương của Chúa. Xin anh chị em xuống lấy và rước về trên đó với anh chị em.”

Vậy dân ở Ki-ri-át Giê-a-rim đến và nhận Rương của Chúa, rồi rước về để trong nhà của A-bi-na-đáp, ở trên đồi. Họ cũng biệt ra thánh Ê-lê-a-xa con trai của ông ấy, để giao nhiệm vụ giữ Rương của Chúa.

Sa-mu-ên Làm Thủ Lãnh của Dân I-sơ-ra-ên

Vậy Rương Thánh cứ ở tại Ki-ri-át Giê-a-rim một thời gian dài. Hai mươi năm đằng đẵng trôi qua. Cả nhà I-sơ-ra-ên đều nhớ trông Chúa. Bấy giờ Sa-mu-ên nói với cả nhà I-sơ-ra-ên, “Nếu anh chị em hết lòng trở về với Chúa, hãy loại bỏ các thần ngoại bang và Nữ Thần Ách-ta-rốt[g] ra khỏi anh chị em. Hãy hướng lòng anh chị em về Chúa và chỉ phụng thờ một mình Ngài mà thôi. Bấy giờ Ngài sẽ giải thoát anh chị em khỏi tay dân Phi-li-tin.”

Vậy dân I-sơ-ra-ên dẹp bỏ các tượng Thần Ba-anh và các tượng Nữ Thần Ách-ta-rốt, và chỉ phụng thờ một mình Chúa.

Sa-mu-ên nói, “Hãy tập họp toàn dân I-sơ-ra-ên tại Mích-pa, rồi tôi sẽ cầu xin Chúa cho anh chị em.” Vậy họ tập họp nhau tại Mích-pa, rồi múc nước đổ ra trước mặt Chúa. Họ kiêng ăn hôm đó và nói, “Chúng ta đã phạm tội với Chúa.” Sa-mu-ên xét xử dân I-sơ-ra-ên tại Mích-pa.

Bấy giờ dân Phi-li-tin nghe rằng dân I-sơ-ra-ên đã tụ họp tại Mích-pa, các lãnh chúa của dân Phi-li-tin liền kéo quân lên đánh dân I-sơ-ra-ên. Khi dân I-sơ-ra-ên nghe tin ấy, họ sợ dân Phi-li-tin. Dân I-sơ-ra-ên nói với Sa-mu-ên, “Xin ông đừng ngưng kêu cầu Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, để Ngài cứu chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin.”

Sa-mu-ên bắt một con chiên còn bú và dâng nó làm của lễ toàn thiêu lên Chúa. Sau đó Sa-mu-ên kêu cầu Chúa cho I-sơ-ra-ên, và Chúa nhậm lời ông.

10 Trong khi Sa-mu-ên dâng của lễ thiêu, dân Phi-li-tin tiến gần để tấn công dân I-sơ-ra-ên. Nhưng hôm đó Chúa giáng sấm sét kinh hoàng trên dân Phi-li-tin, khiến chúng bị rối loạn và bị dân I-sơ-ra-ên đánh bại. 11 Dân I-sơ-ra-ên từ Mích-pa xông ra, đuổi theo dân Phi-li-tin, và rượt chúng đến tận miền dưới của Bết Ca. 12 Sa-mu-ên lấy một tảng đá và dựng lên ở giữa Mích-pa và Sên, rồi đặt tên nó là Ê-bên-ê-xe[h] và nói, “Chúa đã giúp đỡ chúng ta đến đây.”

13 Vậy dân Phi-li-tin đã bị khuất phục. Chúng không dám xâm phạm biên giới của I-sơ-ra-ên để quấy nhiễu họ nữa. Tay Chúa chống lại dân Phi-li-tin suốt đời của Sa-mu-ên. 14 Các thành mà dân Phi-li-tin đã chiếm lấy của I-sơ-ra-ên, từ Éc-rôn đến Gát, đều được trả lại cho I-sơ-ra-ên. I-sơ-ra-ên lấy lại phần lãnh thổ của mình khỏi tay dân Phi-li-tin. Bấy giờ giữa dân I-sơ-ra-ên và dân A-mô-ri có hòa bình. 15 Sa-mu-ên xét xử trong I-sơ-ra-ên trọn đời ông. 16 Từ năm nầy qua năm khác, ông đi một vòng đến Bê-tên, Ghinh-ganh, và Mích-pa. Ông xét xử dân I-sơ-ra-ên ở những nơi ấy, 17 rồi ông trở về Ra-ma, vì nhà ông ở đó. Ông cũng xét xử dân I-sơ-ra-ên tại đó nữa. Ông xây ở đó một bàn thờ để thờ phượng Chúa.

I-sơ-ra-ên Yêu Cầu Có Một Vua

Bấy giờ Sa-mu-ên đã già lắm rồi. Ông lập các con trai của ông làm các thủ lãnh để xét xử trong I-sơ-ra-ên. Con trưởng của ông tên là Giô-ên; con thứ nhì tên là A-bi-gia. Hai người ấy làm các thủ lãnh và xét xử tại Bê-e Sê-ba. Các con trai của ông không đi theo đường lối của ông. Họ tẻ tách và chọn con đường kiếm lợi bất chính, nhận của hối lộ, và làm sai lệch công lý. Vì thế tất cả các trưởng lão của I-sơ-ra-ên họp lại và đến gặp Sa-mu-ên tại Ra-ma. Họ nói với ông, “Hãy xem, cụ đã già, còn các con cụ lại không theo đường lối của cụ. Bây giờ xin cụ lập cho chúng tôi một vua để xét xử chúng tôi như bao nhiêu dân khác.” Nhưng điều họ yêu cầu, “Hãy cho chúng tôi một vua để xét xử chúng tôi” đã làm cho Sa-mu-ên buồn lòng. Sa-mu-ên cầu xin ý Chúa.

Chúa bảo Sa-mu-ên, “Hãy nghe mọi điều dân đã yêu cầu ngươi, vì không phải chúng đã lìa bỏ ngươi, nhưng chúng đã lìa bỏ Ta, để Ta không trị vì trên chúng. Chúng cứ muốn theo mọi việc chúng đã làm kể từ ngày Ta đem chúng lên khỏi Ai-cập cho đến ngày nay, đó là lìa bỏ Ta mà phụng thờ các thần khác, nay chúng cũng đối xử với ngươi tương tự. Vậy bây giờ ngươi hãy nghe theo lời của chúng, nhưng ngươi phải nghiêm khắc cảnh cáo chúng, và nói cho chúng biết những gì một người làm vua sẽ đối xử với chúng.”

Giá Phải Trả cho Một Chế Ðộ Quân Chủ Chuyên Chế

10 Vậy Sa-mu-ên nói lại tất cả những lời của Chúa cho dân về việc họ yêu cầu ông lập cho họ một vua. 11 Ông nói, “Ðây là những điều người làm vua trên anh chị em sẽ đối xử với anh chị em: Các con trai của anh chị em sẽ bị bắt làm người đánh xe, làm kỵ binh, làm quân hộ giá chạy trước xe của ông ta. 12 Người ấy sẽ đặt người chỉ huy cho mỗi một ngàn quân và người chỉ huy cho mỗi năm mươi quân; một số sẽ lo việc cày bừa ruộng đất cho ông ta và gặt hái cho ông ta; một số khác sẽ lo chế tạo vũ khí chiến tranh và các dụng cụ để làm các xe chiến mã cho ông ta. 13 Người ấy sẽ bắt các con gái anh chị em làm thợ chế nước hoa, nấu ăn, và làm bánh cho ông ta. 14 Người ấy sẽ lấy những cánh đồng màu mỡ nhất, những vườn nho tốt nhất, những vườn ô-liu tốt nhất của anh chị em mà ban cho bề tôi của ông ta. 15 Người ấy sẽ lấy một phần mười lúa gạo và hoa lợi của vườn nho anh chị em để ban cho các cận thần và bề tôi của ông ta. 16 Người ấy sẽ bắt các tôi trai, các tớ gái, các thanh niên lực lưỡng nhất, và những con lừa của anh chị em để làm những việc của ông ta. 17 Người ấy sẽ lấy một phần mười của bầy chiên anh chị em làm của mình. Rồi anh chị em sẽ làm tôi tớ cho người ấy. 18 Ðến lúc đó anh chị em sẽ kêu van than oán vì vua mình mà anh chị em đã chọn cho mình, nhưng trong ngày ấy Chúa sẽ không nghe anh chị em đâu.”

19 Tuy nhiên dân chúng nhất định không nghe theo lời khuyến cáo của Sa-mu-ên. Họ nói, “Không, phải có một vua để cai trị chúng tôi, 20 để chúng tôi cũng giống như bao nhiêu dân khác, hầu vua chúng tôi sẽ xét xử chúng tôi, dẫn đầu chúng tôi ra trận, và chiến đấu cho chúng tôi.”

21 Sa-mu-ên ghi nhận mọi lời của dân, rồi ông trình lại mọi điều ấy lên Chúa. 22 Chúa phán với Sa-mu-ên, “Hãy nghe theo chúng. Hãy lập cho chúng một vua.” Vậy Sa-mu-ên nói với dân I-sơ-ra-ên, “Ðược rồi, ai nấy hãy trở về thành mình.”

Sau-lơ Ðược Chọn Làm Vua

Thuở ấy có một người tên là Kích con của A-bi-ên, con của Xê-rô, con của Bê-cơ-rát, con của A-phi-a, thuộc chi tộc Bên-gia-min. Ông là một người giàu có và quyền thế. Ông có một con trai tên là Sau-lơ, một thanh niên khôi ngô tuấn tú; không ai trong dân I-sơ-ra-ên đẹp trai hơn chàng thanh niên ấy. Chàng cao hơn mọi người từ vai trở lên.

Lúc ấy mấy con lừa cái của Kích cha của Sau-lơ bị lạc mất. Kích nói với Sau-lơ con ông, “Bây giờ con hãy đứng dậy, đem một người trong các đầy tớ đi với con, để tìm mấy con lừa về.” Vậy họ đi qua miền cao nguyên Ép-ra-im và vùng Sa-li-sa, nhưng họ không tìm được chúng. Sau đó họ đi qua miền Sa-a-lim nhưng cũng không thấy chúng. Kế đó họ đi qua lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min nhưng họ cũng chẳng thấy chúng. Khi họ đến vùng Xu-phơ, Sau-lơ nói với người đầy tớ đi với chàng, “Thôi, chúng ta hãy trở về, kẻo cha tôi không còn lo cho mấy con lừa nữa, mà lại bắt đầu lo cho chúng ta.”

Người đầy tớ nói với chàng, “Thưa cậu, trong thành nầy có một người của Ðức Chúa Trời, một người rất được kính trọng. Tất cả những gì người ấy nói đều được ứng nghiệm. Vậy chúng ta hãy đến đó, biết đâu người ấy có thể chỉ cho chúng ta biết phải đi đường nào.”

Sau-lơ nói với người đầy tớ của chàng, “Nầy, nếu chúng ta đi, chúng ta biết lấy gì làm quà để biếu người ấy đây? Bánh chúng ta đem theo đã hết sạch cả rồi; quà thì không có để biếu cho người của Ðức Chúa Trời. Chúng ta đâu có gì?”

Người đầy tớ đáp với Sau-lơ, “Thưa cậu, trong tay tôi có một phần tư se-ken bạc. Tôi sẽ biếu cho người của Ðức Chúa Trời, để ông ấy chỉ cho chúng ta đường nào phải đi.” (Thuở xưa, trong I-sơ-ra-ên, khi một người muốn đến cầu vấn Ðức Chúa Trời điều gì, người ấy nói, “Hãy đến, chúng ta hãy đi gặp vị tiên kiến,” vì những người ngày nay chúng ta gọi là “tiên tri” thuở ấy người ta gọi là “tiên kiến.”)

10 Sau-lơ nói với người đầy tớ, “Tốt, vậy thì đi.” Thế là hai người đi vào thành, nơi có người của Ðức Chúa Trời.

11 Ðang khi hai người đi lên dốc để vào thành, họ gặp các thiếu nữ đi ra lấy nước, họ hỏi các cô ấy, “Có vị tiên kiến ở đây không?”

12 Các cô ấy trả lời và nói, “Có, ông ấy kia kìa, ở trước mặt các anh đó. Hãy đi nhanh lên; hôm nay ông đến thành nầy, vì hôm nay dân trong thành sẽ dâng một con vật hiến tế trên nơi cao. 13 Khi vào thành chắc chắn các anh sẽ gặp ông trước khi ông lên chỗ tế lễ trên nơi cao để dùng bữa, vì dân trong thành sẽ không ăn trước khi ông đến, bởi ông phải cầu nguyện dâng của tế lễ trước, sau đó những người được mời mới có thể ăn. Vậy bây giờ các anh hãy đi nhanh lên; thế nào các anh cũng sẽ gặp được ông ấy.” 14 Thế là hai người đi lên thành. Vừa khi họ vào thành, Sa-mu-ên đã chờ sẵn ở đó. Ông đi ra đón họ để đưa họ lên chỗ tế lễ trên nơi cao.

15 Số là một ngày trước khi Sau-lơ đến, Chúa đã nói vào tai Sa-mu-ên rằng, 16 “Vào giờ nầy ngày mai, Ta sẽ sai một người từ đất Bên-gia-min đến với ngươi. Ngươi sẽ xức dầu cho nó làm người lãnh đạo của dân I-sơ-ra-ên Ta. Nó sẽ giải thoát dân Ta khỏi tay dân Phi-li-tin, vì Ta đã nhìn thấy dân Ta, tiếng kêu van của chúng đã thấu đến Ta.” 17 Khi Sa-mu-ên thấy Sau-lơ, Chúa phán với ông, “Này, đó là người Ta đã nói với ngươi. Người ấy sẽ trị vì trên dân Ta.”

18 Bấy giờ Sau-lơ đến gần Sa-mu-ên ở cổng thành và hỏi, “Xin cụ làm ơn chỉ cho cháu biết nhà của vị tiên kiến ở đâu?”

19 Sa-mu-ên đáp với Sau-lơ, “Tôi là người tiên kiến đây. Hãy đi trước tôi đến chỗ tế lễ trên nơi cao, vì hôm nay anh sẽ dùng bữa với tôi, rồi ngày mai tôi sẽ cho anh về và nói cho anh biết mọi điều trong lòng anh. 20 Còn mấy con lừa bị mất ba ngày trước, anh khỏi phải lo nữa, có người đã tìm được chúng rồi. Vả lại, tất cả lòng mong muốn của dân I-sơ-ra-ên đang đặt trên ai? Há chẳng phải là trên anh và trên cả nhà của cha anh sao?”

21 Sau-lơ trả lời và nói, “Con không phải là một người Bên-gia-min, một chi tộc nhỏ nhất trong các chi tộc của I-sơ-ra-ên, và gia đình con là gia đình nhỏ nhất trong tất cả các gia đình của chi tộc Bên-gia-min sao? Tại sao cụ lại nói với con như vậy?”

22 Kế đó Sa-mu-ên dẫn Sau-lơ và người đầy tớ của chàng, đưa họ vào sảnh đường, và đặt họ ngồi vào chỗ danh dự nhất trong số những người được mời đến dùng bữa. Có khoảng ba mươi người được mời đến dự tiệc hôm đó. 23 Sa-mu-ên nói với người đầu bếp, “Xin hãy đem phần mà tôi đã đưa cho ông, phần mà tôi đã dặn, ‘Hãy để riêng phần nầy ra’ đó.” 24 Vậy người đầu bếp lấy cái đùi và phần dính phía trên của đùi dọn ra trước mặt Sau-lơ. Bấy giờ Sa-mu-ên nói, “Hãy xem, đây là phần của anh mà tôi đã dặn để dành cho anh. Hãy ăn đi, vì đây là phần đã để dành cho anh cho đến bây giờ, để anh ăn với những vị khách được mời.” Vậy Sau-lơ dùng bữa với Sa-mu-ên hôm ấy.

25 Sau khi họ từ chỗ tế lễ trên nơi cao đi xuống và vào trong thành, Sa-mu-ên mời Sau-lơ lên sân thượng mái nhà đàm đạo.

26 Sáng hôm sau họ thức dậy sớm. Vừa khi bình minh ló dạng Sa-mu-ên gọi Sau-lơ, lúc ấy còn đang ở trên sân thượng mái nhà, và nói, “Hãy thức dậy, tôi sẽ tiễn anh lên đường.” Sau-lơ trỗi dậy, rồi cả hai người, chàng và Sa-mu-ên, đi ra ngoài thành.

Sau-lơ Ðược Xức Dầu Làm Vua

27 Ðang khi họ đi xuống dốc, nơi sắp hết phạm vi ngoại ô của thành, Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Hãy bảo người đầy tớ của anh đi trước chúng ta.” Người ấy vượt qua phía trước hai người. “Còn anh, anh hãy đứng lại đây một lát, để tôi tuyên bố cho anh biết lời của Ðức Chúa Trời.”

10 Bấy giờ Sa-mu-ên lấy một chai dầu, đổ dầu ấy trên đầu chàng, hôn chàng, và nói, “Há chẳng phải Chúa đã xức dầu cho anh làm người lãnh đạo cơ nghiệp của Ngài hay sao? Khi anh rời khỏi tôi, anh sẽ gặp hai người gần bên mộ Ra-chên, trong địa phận Bên-gia-min, ở Xên-xa; họ sẽ nói với anh, ‘Những con lừa cái mà cậu đi tìm đã được kiếm ra rồi. Bây giờ cha cậu đã hết lo về mấy con lừa, nhưng ông cụ lại lo cho cậu. Ông cụ bảo, “Tôi thật không biết phải làm gì với cậu con trai của tôi nữa?”’

Từ đó anh sẽ đi tiếp và sẽ đến cây sồi gộc của Ta-bô. Tại đó anh sẽ gặp ba người đi lên Bê-tên để thờ phượng Ðức Chúa Trời. Một người dắt theo ba con dê tơ, người kia đem theo ba ổ bánh, còn người nọ mang theo một bầu rượu. Họ sẽ chào anh và tặng anh hai ổ bánh, anh hãy nhận lấy từ tay họ. Sau đó anh sẽ đến Ðồi của Ðức Chúa Trời,[i] nơi có tiền đồn của quân Phi-li-tin đang trấn giữ. Khi anh đến đó và vào trong thành, anh sẽ gặp một nhóm tiên tri đang từ chỗ tế lễ trên nơi cao đi xuống. Có một ban nhạc đi trước họ. Ban nhạc ấy sử dụng các nhạc khí bằng dây, trống cơm, ống sáo, và hạc cầm. Nhóm tiên tri đó sẽ vừa đi vừa nói tiên tri. Bấy giờ Thần của Chúa sẽ ngự trên anh, anh sẽ nói tiên tri với họ, và anh sẽ trở thành một người khác. Khi các dấu hiệu ấy đến với anh, anh hãy tùy cơ ứng biến, vì Ðức Chúa Trời ở với anh. Anh hãy xuống Ghinh-ganh trước tôi. Tôi chắc chắn sẽ xuống đó gặp anh để dâng các của lễ thiêu và dâng các của lễ cầu an. Anh sẽ đợi bảy ngày, cho đến khi tôi đến gặp anh, và chỉ cho anh những gì phải làm.”

Vậy những điều đó đều ứng nghiệm. Vừa khi chàng quay lưng từ giã Sa-mu-ên ra đi, Ðức Chúa Trời ban cho chàng một tấm lòng mới. Mọi dấu hiệu ấy đều xảy ra y như vậy trong ngày hôm đó. 10 Khi chàng đến ngọn đồi, một nhóm tiên tri đến gặp chàng. Thần của Chúa ngự trên chàng, và chàng nói tiên tri với họ. 11 Tất cả những ai biết chàng trước kia và bây giờ thấy chàng, nầy, chàng nói tiên tri với các vị tiên tri, thì người ta nói với nhau, “Chuyện gì đã xảy ra cho con trai của Kích vậy? Chẳng lẽ Sau-lơ cũng thuộc vào hàng ngũ các vị tiên tri sao?” 12 Bấy giờ có một người ở đó lên tiếng hỏi, “Sư phụ[j] của họ là ai vậy?” Việc đó đã trở thành một câu ngạn ngữ rằng, “Chẳng lẽ Sau-lơ cũng thuộc vào hàng ngũ các vị tiên tri sao?” 13 Sau khi Sau-lơ ngừng nói tiên tri, chàng đi lên chỗ tế lễ trên nơi cao.

14 Bấy giờ chú của Sau-lơ hỏi chàng và người đầy tớ của chàng, “Hai cháu đã đi đâu vậy?”

Chàng đáp, “Chúng cháu đi tìm mấy con lừa cái. Khi chúng cháu tìm không ra, chúng cháu đã đến gặp ông Sa-mu-ên.”

15 Chú của Sau-lơ lại hỏi, “Hãy nói cho chú biết Sa-mu-ên đã nói gì với cháu?”

16 Sau-lơ trả lời chú chàng, “Ông ấy bảo cho chúng cháu biết là mấy con lừa ấy đã tìm được rồi.” Nhưng về việc làm vua mà Sa-mu-ên đã nói với chàng, chàng không tiết lộ.

Sau-lơ Ðược Tôn Làm Vua

17 Bấy giờ Sa-mu-ên triệu tập dân lại tại Mích-pa để trình diện Chúa. 18 Ông nói với dân I-sơ-ra-ên, “Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: Ta đã đem I-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập và giải thoát các ngươi khỏi tay của người Ai-cập và của mọi vương quốc áp bức các ngươi. 19 Nhưng ngày nay các ngươi đã quyết định từ bỏ Ðức Chúa Trời của mình, Ðấng đã cứu các ngươi ra khỏi mọi hoạn nạn và khốn cùng. Các ngươi nói với Ngài, ‘Hãy lập cho chúng tôi một vua.’ Vậy bây giờ hãy đến trình diện trước mặt Chúa theo từng chi tộc và từng dòng họ.”

20 Khi Sa-mu-ên bảo mọi chi tộc đến gần, chi tộc Bên-gia-min được trúng thăm. 21 Khi ông bảo chi tộc Bên-gia-min đến gần theo từng dòng họ, dòng họ của Ma-tri được trúng thăm. Cuối cùng Sau-lơ con của Kích được trúng thăm. Nhưng khi người ta tìm chàng thì không thấy chàng đâu cả. 22 Vậy họ lại cầu hỏi Chúa nữa, “Người ấy có đến đây không?” Chúa trả lời, “Kìa, nó đang trốn giữa đống hành lý.” 23 Họ liền chạy đến đó và dẫn chàng ra. Khi chàng đến đứng giữa dân chúng, chàng cao hơn mọi người từ vai trở lên. 24 Sa-mu-ên nói với toàn dân, “Anh chị em xem thấy người Chúa đã chọn chưa? Trong toàn dân, không ai như người ấy.” Toàn thể dân chúng bật lên reo hò và nói, “Vua vạn tuế!”

25 Sau đó Sa-mu-ên giải thích cho dân quyền hạn và trách nhiệm của một vị vua. Ông ghi chép mọi điều ấy trong một cuộn sách và để sách ấy trước mặt Chúa. Sau đó Sa-mu-ên cho toàn dân giải tán, ai về nhà nấy. 26 Sau-lơ cũng về nhà chàng tại Ghi-bê-a. Có những người dũng mãnh được Chúa đụng chạm tấm lòng đi theo chàng. 27 Nhưng cũng có những kẻ chống đối[k] nói, “Làm sao người nầy có thể cứu chúng ta được?” Chúng khinh bỉ chàng, không tặng quà chúc mừng chàng, nhưng chàng chẳng coi việc ấy ra gì.

Sau-lơ Ðánh Bại Dân Am-môn

11 Lúc ấy Na-hách người Am-môn kéo quân đến đóng trại trước thành Gia-bét ở Ghi-lê-át để tấn công thành ấy. Toàn dân Gia-bét cử người ra nói với Na-hách, “Xin lập một giao ước với chúng tôi, chúng tôi sẽ phục vụ ngài.”

Nhưng Na-hách người Am-môn nói, “Ta sẽ lập giao ước với các ngươi với một điều kiện: các ngươi phải để ta móc con mắt phải của mọi người trong các ngươi, để làm nhục toàn dân I-sơ-ra-ên.”

Các trưởng lão của Gia-bét đáp với hắn, “Xin ngài gia hạn cho chúng tôi bảy ngày, để chúng tôi phái các sứ giả đi khắp lãnh thổ I-sơ-ra-ên. Ðến lúc ấy nếu không ai cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ ra đầu hàng ngài.” Vậy các sứ giả đến Ghi-bê-a, nơi Sau-lơ đang ở, báo tin cho mọi người ở đó nghe. Nghe xong mọi người đều bật lên khóc.

Lúc ấy Sau-lơ đang ở ngoài đồng trở về, đi sau đàn bò. Sau-lơ hỏi, “Có chuyện gì mà người ta khóc lóc như thế?” Họ thuật lại cho ông mọi lời các sứ giả từ Gia-bét đến nói. Khi Sau-lơ nghe tin ấy, Thần của Ðức Chúa Trời tác động trên ông, ông phừng phừng nổi giận. Ông bắt một đôi bò đang được dùng để cày, sả thịt chúng ra từng mảnh, rồi sai các sứ giả mang chúng đến khắp lãnh thổ I-sơ-ra-ên và nói, “Ai không theo Sau-lơ và Sa-mu-ên ra đánh giặc, bò của người ấy sẽ ra như thế nầy.” Chúa giáng cơn sợ hãi trên dân, nên muôn người như một cùng nhau kéo ra đánh giặc.

Ông cho điểm binh tại Bê-xéc. Người I-sơ-ra-ên quy tụ được ba trăm ngàn, và người Giu-đa được ba mươi ngàn. Họ nói với các sứ giả đã đến kêu cứu rằng, “Anh em hãy về nói với đồng bào ở Gia-bét miền Ghi-lê-át như thế nầy: Ngày mai khi ánh nắng mặt trời vừa nóng, anh chị em sẽ được giải cứu.” Các sứ giả trở về tường thuật cho dân thành Gia-bét. Họ vô cùng mừng rỡ.

10 Dân trong thành Gia-bét sai người ra nói với Na-hách, “Ngày mai chúng tôi sẽ ra đầu hàng ngài, rồi ngài sẽ đối xử với chúng tôi như thế nào tùy ý.”

11 Trong khi đó Sau-lơ chia quân ra làm ba đạo. Hôm sau lúc trời còn mờ mờ sáng, họ đồng loạt tấn công vào giữa trại giặc, chém giết quân Am-môn cho đến khi ánh nắng mặt trời bắt đầu nóng. Những kẻ sống sót bỏ chạy thục mạng, đến độ không còn có hai người chạy chung với nhau.

12 Bấy giờ dân chúng đến nói với Sa-mu-ên, “Những kẻ nói, ‘Sau-lơ há sẽ trị vì trên chúng tôi sao’ đâu rồi? Hãy bắt bọn đó đến đây, để chúng ta giết luôn.”

13 Nhưng Sau-lơ đáp, “Không ai sẽ bị giết hôm nay cả, vì ngày nay Chúa đã thực hiện ơn giải cứu trong I-sơ-ra-ên.”

14 Ðoạn Sa-mu-ên nói với dân, “Hãy đi, chúng ta hãy đến Ghinh-ganh, để ở đó chúng ta sẽ tái xác nhận vương quyền.”

15 Vậy toàn dân kéo nhau đến Ghinh-ganh, tại đó họ lập Sau-lơ làm vua trước mặt Chúa ở Ghinh-ganh. Tại đó họ dâng các của lễ cầu an trước mặt Chúa, và tại đó Sau-lơ và toàn dân I-sơ-ra-ên rất đỗi vui mừng.

Diễn Từ Giã Biệt của Sa-mu-ên

12 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với toàn dân I-sơ-ra-ên: “Nầy, tôi đã nghe lời anh chị em về mọi điều anh chị em đã nói với tôi. Tôi đã lập một vua để trị vì trên anh chị em. Bây giờ, đây là vị vua lãnh đạo anh chị em; còn tôi giờ đây đã già và tóc đã bạc. Nầy, các con trai tôi đang ở giữa anh chị em. Tôi đã bước đi trước mặt anh chị em từ khi còn niên thiếu đến ngày nay. Bây giờ tôi đứng đây, xin anh chị em hãy nói ra trước mặt Chúa và trước mặt người được xức dầu của Ngài, để xem tôi có lấy bò của ai, hoặc lấy lừa của ai, hoặc lừa gạt người nào để lấy gì của ai chăng? Tôi có áp bức ai, hoặc có nhận của hối lộ của ai mà nhắm mắt làm ngơ chăng? Nếu có, tôi xin bồi hoàn cho anh chị em.”

Họ đáp, “Cụ không lừa gạt chúng tôi, không áp bức chúng tôi, và cũng không lấy gì từ tay ai cả.”

Ông nói với họ, “Hôm nay xin Chúa làm chứng cho tôi trước mặt anh chị em và xin người được xức dầu của Ngài làm chứng cho tôi rằng anh chị em đã không tìm thấy điều gì bất chính trong tay tôi.”

Họ đáp, “Cầu xin Ngài làm chứng cho.”

Bấy giờ Sa-mu-ên nói với dân chúng, “Chúa là Ðấng đã dấy lên Môi-se và A-rôn, rồi đem các tổ tiên của anh chị em lên từ xứ Ai-cập. Vậy bây giờ anh chị em hãy đứng ra đây, để tôi trình bày với anh chị em trước mặt Chúa về mọi ơn phước[l]Chúa đã làm cho anh chị em và cho tổ tiên anh chị em.

Khi Gia-cốp đã vào trong đất Ai-cập và tổ tiên anh chị em đã kêu cầu với Chúa, Chúa đã sai Môi-se và A-rôn dẫn đưa tổ tiên anh chị em ra khỏi Ai-cập và giúp họ đến định cư tại miền đất nầy. Nhưng họ đã quên Chúa, Ðức Chúa Trời của họ, nên Ngài đã phó họ vào tay của Si-sê-ra tổng tư lệnh quân đội của Thành Ha-xơ,[m] vào tay của dân Phi-li-tin, và vào tay vua Mô-áp. Những người ấy đã đánh bại họ. 10 Bấy giờ họ mới kêu cầu lên Chúa và nói, ‘Chúng con đã phạm tội, vì chúng con đã bỏ Chúa mà phụng thờ Thần Ba-anh và Nữ Thần Ách-ta-rốt,[n] nhưng bây giờ xin cứu chúng con khỏi tay quân thù của chúng con; chúng con nguyện sẽ phụng thờ Ngài.’ 11 Chúa đã sai Giê-ru-ba-anh,[o] Ba-rác,[p] Giép-thê, và Sa-mu-ên đến. Ngài đã giải cứu anh chị em ra khỏi tay quân thù chung quanh anh chị em, và anh chị em đã hưởng cuộc sống an ninh. 12 Ðến khi anh chị em thấy Na-hách vua dân Am-môn đến tấn công anh chị em, anh chị em đã yêu cầu tôi, ‘Không, phải lập một vua để trị vì trên chúng tôi’ trong khi Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, đang làm Vua anh chị em. 13 Vậy bây giờ, đây là vua anh chị em, người anh chị em đã chọn, người anh chị em mong muốn. Nầy, Chúa đã đặt một người làm vua để trị vì trên anh chị em. 14 Nếu anh chị em kính sợ Chúa, phụng thờ Ngài, vâng theo tiếng Ngài, và không chống lại mạng lịnh của Chúa, và nếu cả anh chị em lẫn vua anh chị em, tức người trị vì trên anh chị em, vẫn tiếp tục tin theo Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, thì mọi người sẽ được phước. 15 Còn nếu anh chị em không vâng theo tiếng Chúa, nhưng chống lại mạng lịnh của Chúa, thì tay Chúa sẽ chống lại anh chị em, như Ngài đã chống lại tổ tiên anh chị em. 16 Vậy bây giờ, anh chị em hãy đứng đó và nhìn xem công việc lớn lao mà Chúa sẽ làm trước mắt anh chị em. 17 Hôm nay là mùa gặt lúa mì phải không? Tôi sẽ kêu cầu Chúa và Ngài sẽ ban sấm sét và đổ mưa xuống, để anh chị em nhận biết và thấy rằng tội lỗi của anh chị em rất trầm trọng trước mặt Chúa về việc yêu cầu lập một vua cho mình.”

18 Thế là Sa-mu-ên kêu cầu Chúa; Chúa ban sấm sét và đổ mưa xuống trong ngày hôm đó. Mọi người đều rất đỗi kính sợ Chúa và Sa-mu-ên. 19 Toàn dân nói với Sa-mu-ên, “Xin cụ cầu nguyện với Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ, cho các tôi tớ của cụ, để chúng tôi khỏi phải chết, vì chúng tôi đã chồng chất thêm vào những tội lỗi của chúng tôi một việc xấu nữa, ấy là yêu cầu có một vua cho mình.”

20 Sa-mu-ên đáp với dân, “Ðừng sợ. Anh chị em quả đã làm mọi việc xấu xa ấy. Dù vậy, xin anh chị em chớ xây bỏ mà không theo Chúa nữa, nhưng hãy phụng thờ Chúa cách hết lòng. 21 Chớ xây bỏ Chúa mà theo các thần tượng hư không, là những thứ chẳng ích lợi gì và cũng không cứu được ai, bởi vì chúng chỉ là hư không. 22 Chúa sẽ không quên dân Ngài vì cớ danh lớn của Ngài, và vì Chúa đã lấy làm vui mà lập anh chị em làm dân Ngài. 23 Ngoài ra, về phần tôi, tôi không muốn phạm tội với Chúa mà ngưng cầu nguyện cho anh chị em, và tôi sẽ tiếp tục chỉ bảo cho anh chị em đường ngay nẻo chính. 24 Chỉ mong anh chị em hãy kính sợ Chúa, hãy hết lòng trung tín phụng thờ Ngài, và hãy nghĩ đến những việc lớn lao Ngài đã làm cho anh chị em. 25 Nhưng nếu anh chị em cứ làm những việc tội lỗi, thì anh chị em và vua anh chị em chắc chắn sẽ bị diệt vong.”

Sau-lơ Dâng Của Lễ Trái Phép

13 Sau-lơ được ba mươi[q] tuổi khi lên làm vua, và ông trị vì trên I-sơ-ra-ên bốn mươi hai[r] năm. Sau-lơ chọn cho ông ba ngàn người I-sơ-ra-ên; hai ngàn ở với Sau-lơ tại Mích-mát và trên Cao Nguyên Bê-tên, còn một ngàn ở với Giô-na-than tại Ghi-bê-a, trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min. Dân còn lại, ông cho đi về, ai về nhà nấy.

Giô-na-than đánh hạ tiền đồn của dân Phi-li-tin tại Ghê-ba; và dân Phi-li-tin nghe được tin đó. Sau-lơ cho thổi kèn báo động khắp nước rằng, “Hỡi người Hê-bơ-rơ, hãy lắng nghe.” Bấy giờ toàn dân I-sơ-ra-ên đã nghe rằng Sau-lơ đã đánh hạ tiền đồn của dân Phi-li-tin, và dân Phi-li-tin đang căm thù dân I-sơ-ra-ên, vì thế dân được gọi đến tập họp tại Ghinh-ganh để theo Sau-lơ.

Dân Phi-li-tin cũng tập họp lại để giao tranh với dân I-sơ-ra-ên. Chúng có ba mươi ngàn xe chiến mã và sáu ngàn kỵ binh; còn dân thì đông như cát nơi bờ biển. Chúng kéo lên đóng trại tại Mích-mát, phía đông của Bết A-vên. Khi dân I-sơ-ra-ên thấy mình bị nguy khốn vì bị quân thù vây chặt, họ trốn vào các hang động, các bụi rậm, các hốc đá, các mộ địa, và các hầm hố. Một số khác đã vượt qua phía đông Sông Giô-đanh để lánh nạn trong miền Gát và miền Ghi-lê-át. Chỉ có Sau-lơ vẫn ở lại Ghinh-ganh. Tất cả những người theo ông đều run sợ.

Họ đợi bảy ngày theo thời hạn Sa-mu-ên đã ấn định, nhưng Sa-mu-ên vẫn chưa đến Ghinh-ganh. Bấy giờ dân quân bắt đầu bỏ Sau-lơ và đào ngũ. Thấy vậy Sau-lơ bảo, “Hãy đem của lễ thiêu và các của lễ cầu an đến cho ta.” Rồi ông dâng của lễ thiêu. 10 Nhưng khi ông vừa dâng của lễ thiêu xong thì Sa-mu-ên đến. Sau-lơ đi ra để gặp cụ và chào cụ. 11 Sa-mu-ên hỏi, “Ngài đã làm gì vậy?”

Sau-lơ đáp, “Khi tôi thấy dân quân đã bắt đầu bỏ tôi và đào ngũ, còn cụ thì chưa đến đúng thời hạn đã ấn định trong khi quân Phi-li-tin đã tập họp nhau tại Mích-mát, 12 nên tôi nói, ‘Quân Phi-li-tin sắp sửa xuống tấn công ta ở Ghinh-ganh rồi, mà ta thì chưa cầu hỏi ý Chúa,’ vì vậy tôi cực chẳng đã phải dâng một của lễ thiêu.”

13 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Ngài đã làm một điều thật điên rồ. Ngài đã không tuân giữ mạng lịnh của Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, truyền cho ngài. Ðáng lẽ Chúa sẽ làm cho vương quyền của ngài trên I-sơ-ra-ên được vững lập đời đời, 14 nhưng bây giờ vương quyền của ngài sẽ không được tiếp tục. Chúa đã tìm được cho Ngài một người đẹp lòng Ngài, và Chúa đã truyền cho người ấy sẽ chỉ huy trên toàn thể con dân Ngài, vì ngài đã không vâng giữ những gì Chúa đã truyền cho ngài.”

15 Ðoạn Sa-mu-ên đứng dậy, rời Ghinh-ganh đi đến Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min. Sau-lơ điểm lại quân số đang ở với mình và thấy chỉ còn khoảng sáu trăm người.

Quân Ðội I-sơ-ra-ên Không Có Binh Khí Bằng Kim Loại

16 Sau-lơ, Giô-na-than con trai ông, và những người đang ở với họ đến trấn thủ tại Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min; còn dân Phi-li-tin thì hạ trại tại Mích-mát. 17 Từ trong trại quân Phi-li-tin, ba đơn vị đột kích được phái đi: một đơn vị tiến vào con đường đến Óp-ra thuộc miền Su-anh, 18 một đơn vị khác tiến vào con đường đến Bết Hô-rôn, còn đơn vị thứ ba tiến vào con đường dọc theo biên giới, nhìn xuống Thung Lũng Xê-bô-im, về phía đồng hoang. 19 Lúc ấy trong toàn cõi I-sơ-ra-ên không có được một thợ rèn, vì dân Phi-li-tin đã nói, “Chớ để cho người Hê-bơ-rơ có cơ hội rèn gươm và giáo.” 20 Vì thế mọi người I-sơ-ra-ên đều phải đi xuống với người Phi-li-tin để mướn họ rèn lưỡi cày, lưỡi cuốc, lưỡi rìu, và lưỡi liềm cho mình. 21 Giá tiền rèn một lưỡi cày hay một lưỡi cuốc là hai phần ba sê-ken[s] bạc, còn một lưỡi rìu hay một mũi nhọn gắn ở đầu gậy thúc bò là một phần ba sê-ken[t] bạc.

22 Vì thế trong ngày chiến trận người ta không thấy trong tay ai đi với Sau-lơ và Giô-na-than có gươm hay giáo; chỉ Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông có mà thôi.

23 Khi ấy dân Phi-li-tin ở trong đồn đã kéo ra án ngữ ở Ðèo Mích-mát.

Giô-na-than Ðánh Bại Dân Phi-li-tin

14 Một ngày kia Giô-na-than con trai Sau-lơ nói với người trẻ mang binh khí của chàng, “Hãy đi, chúng ta hãy qua tiền đồn của dân Phi-li-tin ở bên kia.” Nhưng chàng không nói cho cha chàng biết. Lúc bấy giờ Sau-lơ đang ngồi dưới cây lựu tại Mích-rôn, ngoại biên của Thành Ghi-bê-a. Có khoảng sáu trăm người đang ở với ông – Trong số ấy có A-hi-gia con trai A-hi-túp đang mang ê-phót. A-hi-túp là anh của I-ca-bốt; A-hi-túp và I-ca-bốt là con của Phi-nê-a; Phi-nê-a là con của Hê-li; Hê-li là tư tế của Chúa tại Si-lô– nhưng dân không biết Giô-na-than đã rời khỏi trại quân.

Thuở ấy ở giữa đèo, nơi Giô-na-than muốn đi qua tiền đồn của quân Phi-li-tin, có hai vầng đá nhọn, một vầng đá bên nầy đường và một vầng đá bên kia đường. Một vầng đá tên là Bô-xê, và một vầng đá tên là Sê-nê. Một vầng đá quay mặt về hướng bắc, đối diện với Mích-mát, còn vầng đá kia quay mặt về hướng nam, đối diện với Ghi-bê-a.

Giô-na-than nói với người trẻ mang binh khí của chàng, “Hãy đi, chúng ta hãy đến tiền đồn của những kẻ không được cắt bì kia; không chừng Chúa sẽ ra tay hành động giúp chúng ta, vì chẳng gì có thể cản trở sự giải cứu của Chúa, bất kể chúng ta có nhiều người hay ít người.”

Người mang binh khí đáp với chàng, “Hãy làm theo mọi điều trong lòng ông. Xin ông cứ đi. Lòng ông muốn thế nào, tôi đây quyết một lòng theo ông thể ấy.”

Giô-na-than nói, “Tốt lắm, vậy chúng ta hãy qua gặp bọn ấy và để chúng thấy chúng ta. Nếu chúng nói với chúng ta, ‘Ðợi đó, để chúng ta xuống khám xét các ngươi,’ thì chúng ta sẽ đứng tại chỗ và không lên với chúng. 10 Nhưng nếu chúng bảo, ‘Hãy lên đây cho chúng ta khám xét,’ thì chúng ta sẽ lên, vì đó là dấu hiệu Chúa sẽ phó chúng vào tay chúng ta.”

11 Vậy hai người tiến đến đồn của quân Phi-li-tin. Quân Phi-li-tin bảo, “Xem kìa, bọn Hê-bơ-rơ đã chui ra khỏi hang mà chúng đã trốn chui trốn nhủi.” 12 Quân lính trong đồn gọi Giô-na-than và người mang binh khí của chàng rằng, “Hãy lên đây để trình diện chúng ông. Chúng ông có việc này chỉ cho chúng mày.”

Giô-na-than nói với người mang binh khí của chàng, “Anh hãy bám sát theo tôi, vì Chúa sẽ phó chúng nó vào tay của dân I-sơ-ra-ên.” 13 Giô-na-than dùng cả hai tay và hai chân leo lên, và người mang binh khí của chàng bám sát theo sau. Chúng ngã gục trước mặt Giô-na-than, và người mang binh khí theo sát phía sau kết liễu đời chúng. 14 Trong đợt chém giết đầu tiên nầy, Giô-na-than và người mang binh khí của chàng đã giết khoảng hai mươi người trong một khoảnh đất rộng khoảng nửa mẫu ruộng.[u] 15 Một cơn sợ hãi nổi lên khắp nơi: quân ở trong trại, quân đóng ngoài đồng, và toàn thể đạo quân của quân địch đều run sợ. Các quân sĩ trú đóng trong đồn và ngay cả các đơn vị đột kích cũng đều run sợ. Ngay lúc ấy một cơn động đất xảy ra, nên chúng lại càng run sợ hơn nữa.

16 Bấy giờ các lính canh của Sau-lơ ở Ghi-bê-a trong đất Bên-gia-min quan sát tình hình trại giặc, và kìa, họ thấy đại quân của chúng vỡ chạy tán loạn, kẻ đó người đây. 17 Sau-lơ nói với những người đang ở với ông, “Hãy điểm binh để xem ai đã rời khỏi chúng ta.” Khi họ điểm binh, này, cả Giô-na-than và người mang binh khí của chàng đều vắng mặt.

18 Sau-lơ nói với A-hi-gia, “Hãy mang Rương của Ðức Chúa Trời đến đây.” Số là trong suốt thời gian đó, Rương của Ðức Chúa Trời luôn ở trước mặt đạo quân I-sơ-ra-ên. 19 Nhưng đang khi Sau-lơ còn nói với tư tế, tiếng náo động bên trại quân Phi-li-tin càng ngày càng lớn, vì vậy Sau-lơ nói với tư tế, “Xin ông hãy rút tay lại.” 20 Bấy giờ Sau-lơ và tất cả những người đang ở với ông hiệp nhau và xông vào trại giặc, trong khi đó thì giữa quân giặc mạnh ai nấy giết người bên cạnh mình, và trận chiến trở nên cực kỳ hỗn loạn. 21 Thêm vào đó những người Hê-bơ-rơ trước kia theo dân Phi-li-tin, kéo lên với chúng, và hạ trại quanh đó, bấy giờ họ lại trở gươm, hiệp với dân I-sơ-ra-ên đang theo Sau-lơ và Giô-na-than mà đánh giết quân giặc. 22 Tương tự những người I-sơ-ra-ên đã trốn trong miền cao nguyên Ép-ra-im nghe tin quân Phi-li-tin đang bỏ chạy liền ra khỏi nơi họ trốn, bám sát theo quân Phi-li-tin mà đánh giết. 23 Vậy Chúa đã cứu I-sơ-ra-ên ngày hôm ấy, và trận chiến lan đến Bết A-vên.

Sau-lơ Thốt Lời Thề Nông Nổi

24 Ngày hôm đó dân I-sơ-ra-ên mệt đuối, vì Sau-lơ đã trói buộc dân I-sơ-ra-ên bằng một lời thề rằng, “Ðáng nguyền rủa thay là kẻ ăn gì trước khi chiều tối, trước khi ta báo thù những kẻ thù của ta xong.” Vì thế không người nào dám nếm chút gì. 25 Lúc ấy toàn dân đuổi theo quân giặc đến một cánh rừng; và người ta thấy dưới đất có nhiều mật ong. 26 Khi dân vào trong rừng, họ thấy mật ong nhểu xuống, nhưng không ai dám nhúng tay vào mà đưa lên miệng, vì họ sợ phạm lời thề. 27 Nhưng Giô-na-than không biết cha chàng đã bắt dân thề như vậy, nên đưa cây gậy đang cầm trong tay, nhúng vào tàng ong đầy mật, rồi lấy tay quẹt mà đưa vào miệng. Mặt chàng liền tươi hẳn ra. 28 Có người trong dân đến nói với chàng, “Cha ông đã nghiêm cấm dân với lời thề rằng, ‘Ðáng nguyền rủa thay là kẻ ăn gì hôm nay,’ vì thế cả dân đều kiệt sức.”

29 Giô-na-than đáp, “Cha tôi đã gây rắc rối cho đất nước rồi. Xem đây, mặt tôi đã tươi hẳn ra vì tôi đã nếm một chút mật ong nầy. 30 Nếu hôm nay dân được tự do ăn uống những chiến lợi phẩm chiếm được của quân thù thì quân Phi-li-tin ắt sẽ bị giết nhiều hơn nữa phải không?”

31 Ngày hôm đó họ đã đánh đuổi quân Phi-li-tin từ Mích-mát đến tận Ai-gia-lôn. Bấy giờ dân quân đã cực kỳ đuối sức. 32 Dân quân bèn xông vào cướp lấy những chiến lợi phẩm. Họ bắt chiên, bò, và bò con, giết chúng ngay tại chỗ, và ăn thịt chúng trong khi máu vẫn còn trong đó. 33 Có người đến báo với Sau-lơ, “Xem kìa, đoàn dân đang phạm tội với Chúa vì ăn thịt vẫn còn máu.”

Ông đáp, “Các ngươi đã phạm tội rồi. Hãy lăn một tảng đá lớn đến đây cho ta ngay.”

34 Sau-lơ nói tiếp, “Hãy phân tán các ngươi ra giữa dân và nói cho họ biết, ‘Mỗi người hãy đem bò hay chiên mình đã cướp được đến đây. Hãy giết chúng tại đây, rồi ăn thịt chúng. Ðừng phạm tội với Chúa mà ăn thịt vẫn còn máu trong đó.’” Vậy đêm đó mỗi người dắt bò mình cướp được đến tảng đá ấy và làm thịt chúng tại đó.

35 Sau đó Sau-lơ lập một bàn thờ để thờ kính Chúa. Ðó là bàn thờ đầu tiên ông xây dựng cho Chúa.

Dân Xin Tha Mạng Giô-na-than

36 Bấy giờ Sau-lơ nói, “Ðêm nay chúng ta hãy xuống đánh dân Phi-li-tin và tiêu diệt chúng cho đến sáng. Chúng ta đừng để một người nào trong chúng sống sót.”

Dân đáp, “Xin ngài cứ làm điều gì ngài cho là phải.”

Nhưng tư tế nói, “Chúng ta hãy lại gần đây để cầu hỏi ý Ðức Chúa Trời trước đã.”

37 Vậy Sau-lơ cầu hỏi thánh ý của Ðức Chúa Trời, “Con có nên đi xuống rượt đuổi quân Phi-li-tin không? Ngài sẽ nộp chúng vào tay của I-sơ-ra-ên không?” Nhưng Ngài chẳng đáp lại một lời nào cho ông ngày hôm đó cả.

38 Sau-lơ nói, “Hỡi tất cả các thủ lãnh của dân, hãy lại gần đây. Hôm nay chúng ta hãy điều tra xem tội lỗi nầy do đâu mà ra? 39 Chúa hằng sống, Ðấng giải cứu I-sơ-ra-ên làm chứng, dù người ấy là Giô-na-than con trai ta đi nữa, thì nó cũng phải chết.” Nhưng không người nào trong toàn dân đáp lại với ông một lời. 40 Ông lại nói với toàn dân I-sơ-ra-ên, “Các ngươi hãy đứng qua một bên, còn Giô-na-than và ta sẽ đứng qua phía bên kia.”

Dân đáp, “Xin ngài cứ làm điều gì ngài cho là phải.”

41 Ðoạn Sau-lơ cầu với Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, “Xin cho chúng con biết sự thật.” Sau-lơ và Giô-na-than trúng thăm nhưng dân thì thoát khỏi.

42 Sau-lơ nói, “Hãy gieo thăm giữa Giô-na-than con trai ta và ta.” Giô-na-than bị trúng thăm.

43 Bấy giờ Sau-lơ nói với Giô-na-than, “Hãy nói cho cha biết con đã làm gì.”

Giô-na-than trả lời và nói, “Con chỉ nếm chút mật ong ở đầu cây gậy nơi tay con mà bây giờ con phải bị xử tử sao?”

44 Sau-lơ đáp, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề. Hỡi Giô-na-than, con chắc chắn phải bị xử tử.”

45 Nhưng dân nói với Sau-lơ, “Tại sao Giô-na-than phải bị xử tử? Ai đã đem lại cuộc giải cứu lớn lao nầy trong I-sơ-ra-ên? Không thể được! Có Chúa hằng sống làm chứng, không một sợi tóc nào của Giô-na-than sẽ bị rơi xuống đất, vì hôm nay anh ấy đã làm việc với Ðức Chúa Trời.” Vậy dân giải cứu Giô-na-than và chàng được thoát chết.

46 Ðoạn Sau-lơ quay về, không đuổi giết quân Phi-li-tin nữa; còn quân Phi-li-tin cũng trở về địa phận của họ.

Các Chiến Công của Vua Sau-lơ

47 Khi Sau-lơ nhận vương quyền để trị vì trên I-sơ-ra-ên, ông phải đánh nhau với quân thù của ông ở mọi phía; nào là chiến tranh với dân Mô-áp, đánh nhau với dân Am-môn, dân Ê-đôm, các vua dân Xô-ba, và dân Phi-li-tin. Mỗi khi xuất quân ra trận, ông đều đánh bại chúng. 48 Ông cũng tập họp quân đội và tấn công dân A-ma-léc. Ông giải thoát dân I-sơ-ra-ên khỏi tay những kẻ bóc lột họ.

Các Thân Nhân của Vua Sau-lơ

49 Các con trai của Sau-lơ là Giô-na-than, Gít-sui,[v] và Manh-ki-sua. Ông có hai con gái. Cô chị tên Mê-ráp, và cô em tên Mi-khanh. 50 Tên của vợ Sau-lơ là A-hi-nô-am; bà là con gái của A-hi-ma-a. Tướng chỉ huy quân đội của ông tên là Áp-ne con trai của Ne; Ne là chú của Sau-lơ. 51 Cha của Sau-lơ là Kích, và cha của Áp-ne là Ne; cả hai người, Kích và Ne, đều là con của A-bi-ên.

52 Trong suốt thời gian Sau-lơ trị vì, giữa ông và dân Phi-li-tin luôn có chiến tranh khốc liệt. Mỗi khi Sau-lơ thấy có người nào dũng mãnh và can trường, ông liền chiêu mộ người ấy về phục vụ trong quân đội của ông.

Sau-lơ Ðánh Bại Quân A-ma-léc Nhưng Tha Mạng Cho A-ga

15 Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Chúa đã sai tôi xức dầu cho ngài để ngài làm vua trên dân của Chúa, tức trên dân I-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ xin ngài lắng nghe lời của Chúa: Chúa các đạo quân phán thế nầy, ‘Ta sẽ phạt A-ma-léc về những gì nó đã làm cho dân I-sơ-ra-ên, vì nó đã chận đường dân I-sơ-ra-ên khi dân I-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. Vậy bây giờ hãy đi tấn công dân A-ma-léc và tuyệt diệt tất cả những gì chúng có, chớ chừa lại chi cả. Hãy tiêu diệt cả đàn ông lẫn đàn bà, trẻ em và trẻ thơ còn đang bú, bò và chiên, lạc đà và lừa.’”

Vậy Sau-lơ tập họp dân quân và điểm quân ở Tê-la-im. Có hai trăm ngàn bộ binh và mười ngàn người Giu-đa tề tựu. Sau-lơ kéo quân đến thành của dân A-ma-léc và mai phục trong thung lũng. Ðoạn Sau-lơ báo cho người Kê-ni biết, “Hãy ra đi, hãy rời khỏi dân A-ma-léc, kẻo ta sẽ diệt các ngươi chung với chúng. Vì các ngươi đã lấy lòng tử tế đối xử với dân I-sơ-ra-ên khi họ ra khỏi Ai-cập.” Vậy dân Kê-ni rời khỏi dân A-ma-léc. Sau-lơ đánh bại dân A-ma-léc từ Ha-vi-la cho đến Su-rơ, ở về phía đông của Ai-cập. Ông cũng bắt sống A-ga vua dân A-ma-léc, và dùng gươm tiêu diệt toàn dân ấy. Nhưng Sau-lơ và dân chừa mạng của A-ga lại, cùng với những con thú béo nhất trong các đàn chiên, bò, bò sữa, chiên con, và mọi vật gì tốt đẹp; họ không tiêu diệt chúng. Nhưng những gì rẻ tiền và không giá trị, họ đều diệt sạch.

10 Bấy giờ có lời của Chúa đến với Sa-mu-ên, 11 “Ta lấy làm ân hận đã lập Sau-lơ làm vua, vì nó đã quay lưng lìa bỏ Ta, và không làm theo những điều Ta truyền.” Ðiều đó đã làm đau lòng Sa-mu-ên, và cụ kêu van với Chúa suốt đêm đó. 12 Sáng hôm sau, Sa-mu-ên thức dậy sớm để ra đón Sau-lơ. Người ta báo cho Sa-mu-ên rằng, “Sau-lơ đã đến Cạt-mên để lập một đài kỷ niệm cho ông ta, rồi trở lại, đi ngang qua đây, mà xuống Ghinh-ganh rồi.”

13 Vì thế Sa-mu-ên đến đó gặp Sau-lơ. Sau-lơ nói với cụ, “Xin Chúa ban phước cho cụ. Tôi đã thi hành xong mạng lịnh của Chúa.”

14 Nhưng Sa-mu-ên đáp, “Thế tiếng gì tôi nghe giống như tiếng của chiên kêu và tiếng bò rống vậy?”

15 Sau-lơ đáp, “Ðó là những chiến lợi phẩm dân đã lấy của dân A-ma-léc đem về, bởi vì dân muốn chừa lại những con chiên và con bò béo nhất để làm những con vật hiến tế dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ; còn những con khác, chúng tôi đã giết sạch cả rồi.”

16 Sa-mu-ên nói với Sau-lơ. “Xin ngài đừng nói nữa. Ðể tôi nói cho ngài nghe những gì Chúa đã nói với tôi đêm qua.”

Ông bảo cụ, “Xin cụ cứ nói.”

17 Sa-mu-ên nói, “Khi ngài còn nhận biết mình là một người không ra gì, há chẳng phải ngài là thủ lãnh của các chi tộc I-sơ-ra-ên sao? Há chẳng phải Chúa đã xức dầu chọn ngài làm vua trên dân I-sơ-ra-ên sao? 18 Nay Chúa sai ngài đi thi hành một sứ mạng và đã truyền, ‘Hãy đi, tiêu diệt hoàn toàn phường tội lỗi, dân A-ma-léc; hãy đánh chúng cho đến khi chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.’ 19 Thế nhưng tại sao ngài không vâng theo tiếng Chúa? Sao ngài lại xông vào các chiến lợi phẩm mà làm điều tội lỗi trước mắt Chúa?”

20 Sau-lơ nói với Sa-mu-ên, “Nhưng tôi có vâng theo lời Chúa mà. Tôi đã thực thi sứ mạng Chúa đã sai tôi đi. Tôi đã đem A-ga vua A-ma-léc về đây, và tôi đã tiêu diệt toàn dân A-ma-léc rồi. 21 Nhưng dân chỉ lấy mấy chiến lợi phẩm nầy, tức những con chiên và con bò béo nhất mà đáng lý chúng cũng phải bị diệt, để làm những con vật hiến tế dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ, ở Ghinh-ganh đấy thôi.”

22 Bấy giờ Sa-mu-ên nói,

Chúa há sẽ vui về của lễ thiêu và các con vật hiến tế bằng vui về việc vâng lời Ngài sao?
Nầy, sự vâng lời tốt hơn vật hiến tế,
Sự nghe theo tốt hơn mỡ các chiên đực.
23 Vì tội phản loạn cũng nặng như tội tin bói toán;
Và tánh ương ngạnh cũng đáng tội như tội thờ thần tượng.
Bởi vì ngài đã gạt bỏ lời Chúa,
Nên Chúa[w] cũng gạt bỏ ngài khỏi chức vụ làm vua.”

24 Bấy giờ Sau-lơ nói với Sa-mu-ên, “Tôi đã phạm tội. Tôi đã vi phạm lệnh của Chúa và lời của cụ, vì tôi sợ dân nên đã làm theo lời họ. 25 Vậy bây giờ xin cụ tha lỗi cho tôi, và trở lại với tôi, để tôi có thể thờ phượng Chúa.”

26 Nhưng Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Tôi sẽ không trở lại với ngài, vì ngài đã gạt bỏ lời Chúa, và Chúa cũng đã gạt bỏ ngài khỏi chức vụ làm vua trên I-sơ-ra-ên rồi.”

27 Vừa khi Sa-mu-ên quay lưng bỏ đi, Sau-lơ đưa tay ra nắm lấy vạt áo choàng của cụ, nên vạt áo ấy bị rách toạc. 28 Sa-mu-ên nói với ông, “Ngày nay Chúa xé rách vương quốc I-sơ-ra-ên ra khỏi ngài và trao nó cho một người lân cận của ngài, một người tốt hơn ngài. 29 Vả lại, Ðấng Vinh Hiển của I-sơ-ra-ên không bao giờ nói dối và cũng không ăn năn, vì Ngài chẳng phải phàm nhân mà ăn năn.”

30 Sau-lơ nói, “Tôi đã phạm tội, nhưng bây giờ xin cụ tôn trọng tôi trước mặt các trưởng lão của dân tôi và trước mặt dân quân I-sơ-ra-ên; xin cụ trở lại với tôi để tôi có thể thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ.” 31 Vậy Sa-mu-ên trở lại với Sau-lơ, và Sau-lơ thờ phượng Chúa.

32 Bấy giờ Sa-mu-ên nói, “Hãy đem A-ga vua dân A-ma-léc đến cho tôi.” Vậy A-ga tiến đến trước mặt cụ với vẻ mặt hí hửng. A-ga nói, “Chắc chắn nỗi cay đắng của cái chết đã qua rồi.” 33 Nhưng Sa-mu-ên nói,

“Như gươm của ngươi đã làm cho bao nhiêu người mẹ mất con,
Thì ở giữa vòng những người mẹ, mẹ của ngươi cũng phải bị mất con như vậy.”

Rồi Sa-mu-ên cho phân thây A-ga ra từng mảnh trước mặt Chúa tại Ghinh-ganh.

34 Sau đó Sa-mu-ên trở về Ra-ma, còn Sau-lơ đi lên nhà ông tại Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ. 35 Sa-mu-ên không đến gặp Sau-lơ nữa cho đến ngày qua đời. Dù vậy Sa-mu-ên cứ vì Sau-lơ mà than thở mãi, và Chúa lấy làm ân hận[x] vì đã lập Sau-lơ làm vua trên I-sơ-ra-ên.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang