Bible in 90 Days
Án Phạt Dân Mô-áp
48 Về Mô-áp, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế này:
“Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!
Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;
Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
2 Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.
Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó,
‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’
Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;
Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
3 Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,
‘Tàn phá và đại diệt vong!’
4 ‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’
Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
5 Trên đường lên Ðèo Lu-hít, họ vừa đi vừa khóc thút thít;
Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, họ nghe quân thù réo nhau bảo tìm giết đến cùng.
6 Hãy chạy trốn!
Hãy cứu lấy mạng mình!
Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!
7 Số là ngươi đã cậy vào thành quả của ngươi và của cải ngươi,
Cho nên ngươi đáng bị quân thù chiếm đoạt;
Thần Kê-mốt sẽ bị bắt đem đi lưu đày,
Luôn với các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
8 Kẻ hủy diệt sẽ đến từng thành nó,
Và không thành nào thoát khỏi.
Thung lũng sẽ bị tàn phá,
Ðồng bằng sẽ bị hủy hoại,
Y như Chúa đã phán.
9 Hãy chắp cánh cho Mô-áp, để nó cao bay xa chạy;[a]
Các thành của nó sẽ trở nên hoang vắng điêu tàn,
Không người nào còn ở trong các nơi đó nữa.
10 Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ làm công việc Chúa cách qua loa chiếu lệ.
Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ giữ gươm của nó lại mà không để cho nhuốm máu!
11 Từ thuở niên thiếu Mô-áp luôn được sống an lành;
Ðược ổn định như rượu mà cặn đã lắng xuống,
Không bị rót từ vò này sang vò khác;
Nó chưa hề bị lưu đày,
Cho nên vị của nó còn nguyên,
Mùi của nó vẫn không thay đổi.
12 Vì vậy,” Chúa phán, “chắc chắn sẽ có ngày Ta sai những kẻ gạn lọc đến để gạn lọc nó;
Chúng sẽ đổ hết các vò của nó ra, rồi chúng sẽ đập vỡ các vò ấy ra từng mảnh.
13 Bấy giờ Mô-áp sẽ mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy Thần Kê-mốt,
Như nhà I-sơ-ra-ên đã mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy tượng con bò vàng ở Bê-tên,[b] vật chúng để lòng tin cậy.
14 Làm thể nào các ngươi có thể nói, ‘Chúng tôi là những anh hùng và những chiến sĩ dũng mãnh ở mặt trận,
15 Trong khi Mô-áp bị tàn phá, và quân thù của nó tiến lên các thành của nó,
Các chiến sĩ trẻ gan dạ nhất của nó đi xuống nghinh địch đều bị tàn sát?’
Ðức Vua, danh Ngài là Chúa các đạo quân, phán hỏi.
16 Tai họa của Mô-áp đã gần kề,
Ngày tàn của nó đang đến cách mau chóng.
17 Hãy than khóc cho nó, hỡi các nước lân cận của nó,
Và hỡi mọi kẻ biết danh tiếng nó;
Hãy khóc rằng, ‘Tiếc thay cho vương trượng uy quyền đã bị gãy!
Tiếc thay cho cây gậy tốt đẹp đã không còn!’
18 Hỡi nàng thiếu nữ ở Ði-bôn,
Hãy rời bỏ chỗ sang trọng của nàng,
Xuống ngồi trên mặt đất khô khan nứt nẻ;
Vì kẻ tàn phá Mô-áp đang xông lên đánh ngươi;
Nó đang tiêu diệt các thành trì kiên cố của ngươi.
19 Hỡi dân cư ở A-rô-ê,
Hãy đứng bên lề đường và quan sát;
Hãy hỏi người nam đang chạy trốn và người nữ đang lẩn tránh,
‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
20 Mô-áp đang bị sỉ nhục,
Vì đất nước nó đang bị giải thể.
Hãy than khóc và kêu gào!
Hãy báo tin cho dân ở Ạc-nôn biết,
Rằng Mô-áp đã bị làm cho hoang phế điêu tàn.”
21 “Sự đoán phạt đã giáng xuống miền đồng bằng: giáng xuống Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-pha-át, 22 giáng xuống Ði-bôn, Nê-bô, và Bết Ðíp-la-tha-im, 23 giáng xuống Ki-ri-a-tha-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn, 24 giáng xuống Ki-ri-ốt, Bô-ra, và tất cả các thành trong đất Mô-áp, cả xa lẫn gần. 25 Sừng của Mô-áp đã bị chặt đứt, cánh tay của nó đã bị gãy,” Chúa phán.
26 “Hãy bắt nó phải uống cho say, vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa. Hãy để cho Mô-áp dầm mình trong đống ói mửa của nó, để nó cũng trở thành đầu đề cho thiên hạ chế giễu cười chê. 27 Há chẳng phải ngươi vẫn thường chê cười chế giễu I-sơ-ra-ên đấy sao? Há chẳng phải ngươi coi dân ấy là phường trộm cắp hay sao? Mỗi khi ngươi nói đến dân ấy ngươi thường lắc đầu khinh miệt.”
28 “Hỡi dân cư ở Mô-áp,
Hãy rời khỏi các thành phố, và hãy vào các hang đá mà sống!
Hãy như con bồ câu làm tổ trong hốc đá bên bờ vực thẳm.
29 Chúng ta đã từng nghe nói về thói kiêu ngạo của Mô-áp;
Nó thật là phách lối kiêu căng;
Nó hợm mình, tự cao, và tự đại,
Lòng nó luôn ngạo mạn kiêu kỳ.”
30 Chúa phán, “Ta biết rõ tính nóng nảy xấc xược của nó;
Những gì nó khoác lác ba hoa đều láo khoét cả;
Những việc nó khoe khoang đều chẳng có thực chất.
31 Vì thế Ta khóc than cho Mô-áp,
Ta vì toàn thể Mô-áp mà bật khóc,
Vì dân ở Ki-rơ Hê-rê mà sầu thảm buồn đau.
32 Hỡi cây nho ở Síp-ma,
Ta khóc cho ngươi hơn khóc cho Gia-xe;
Các cành của ngươi đã vươn qua bên kia biển,[c]
Vươn đến tận miền ven biển ở Gia-xe;
Nhưng quân tàn phá đã đến phá hủy những trái mùa hè và luôn cả mùa nho của ngươi.
33 Niềm hân hoan và vui vẻ đã bị cất đi khỏi các cánh đồng trong đất Mô-áp phì nhiêu màu mỡ;
Ta đã làm cho những bồn ép nho ngưng chảy ra nước nho;
Không kẻ đạp nho nào sẽ cất tiếng reo mừng vui vẻ;
Vì tiếng gào la không phải tiếng reo mừng.”
34 “Tiếng gào thét từ Hếch-bôn nghe thấu đến Ê-lê-a-lê, và vang vọng đến Gia-ha; từ Xô-a dội đến Hô-rô-na-im và Éc-lát Sê-li-si-gia. Vì ngay cả vùng quanh các mạch nước ở Nim-rim đều trở thành khô cằn hoang vắng.” 35 Chúa phán, “Ta sẽ làm cho ở Mô-áp không còn ai lên các nơi cao để dâng các lễ vật và dâng hương cho các thần của chúng. 36 Vì thế lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho Mô-áp. Lòng Ta như cây sáo trỗi điệu buồn não ruột cho dân ở Ki-rơ Hê-rê. Tiếc thay cho những của cải chúng khổ công dành dụm mà chẳng được hưởng dùng.
37 Ðầu nào cũng cạo trọc, râu ai cũng bị cạo trụi. Tất cả các đôi tay đều bị rạch nhiều lằn, và các lưng đều quấn vải thô tang chế. 38 Trên sân thượng của mọi nhà ở Mô-áp và tại các quảng trường người ta không nghe gì khác hơn là những tiếng khóc than ai oán, vì Ta đã đập vỡ Mô-áp như cái bình sành không ai muốn dùng nữa,” Chúa phán. 39 “Nó đã vỡ nát rồi! Chúng đang than khóc! Mô-áp đã quay lưng bỏ đi trong tủi nhục! Mô-áp đã trở thành một cớ cười chê và một điều kinh hãi cho các lân bang.”
40 Vì Chúa phán thế này,
“Hãy xem, quân thù sẽ như chim đại bàng lao xuống
Và dang cánh vụt tới bắt lấy con mồi Mô-áp,
41 Các thành phố của nó sẽ bị chiếm lấy,
Các thành trì kiên cố của nó sẽ bị bao vây.
Trong ngày đó lòng các chiến sĩ của Mô-áp sẽ đau đớn quặn thắt như sản phụ lúc lâm bồn.
42 Mô-áp sẽ bị tiêu diệt để không còn là một dân nữa,
Bởi vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa.
43 Hỡi dân cư của Mô-áp,
Hãi hùng, hố thẳm, và bẫy sập đang ở trước mặt các ngươi,” Chúa phán.
44 “Kẻ nào thoát khỏi hãi hùng sẽ rơi vào hố thẳm,
Kẻ nào leo ra được khỏi hố thẳm sẽ bị sa vào bẫy sập,
Vì Ta sẽ mang những điều ấy giáng trên Mô-áp trong năm nó bị đoán phạt,” Chúa phán.
45 “Dưới bóng mát của tường thành Hếch-bôn, những kẻ đào thoát dừng chân thở hổn hển,
Vì một ngọn lửa đã từ Hếch-bôn cháy lan ra,
Một ngọn lửa đã bốc cháy từ giữa hoàng tộc của Si-hôn;
Nó đã thiêu hủy trán của Mô-áp,
Và cháy rụi sọ của đám quân hỗn loạn.
46 Hỡi Mô-áp, khốn cho ngươi!
Dân ở Kê-mốt bị diệt vong,
Các con trai các ngươi bị bắt làm tù binh,
Các con gái các ngươi bị bắt đi lưu đày.
47 Dù vậy trong những ngày cuối cùng,
Ta sẽ tái lập vận mạng của Mô-áp,”[d] Chúa phán.
Lời tuyên án dành cho Mô-áp dừng lại ở đây.
Án Phạt Dân Am-môn
49 Về dân Am-môn, Chúa phán thế này,
“Há chẳng phải I-sơ-ra-ên không có các con trai?
Há chẳng phải ông ấy không có người thừa kế hay sao?
Thế tại sao Thần Minh-côm lại thừa kế sản nghiệp của chi tộc Gát,
Và những kẻ thờ phượng nó được đến định cư trong các thành của chi tộc ấy?
2 Vì vậy” Chúa phán, “Chắc chắn trong những ngày tới,
Ta sẽ cho thổi kèn xung trận tiến đánh Thành Ráp-ba của dân Am-môn;
Thành ấy sẽ bị biến nên một gò đống điêu tàn,
Các thị trấn phụ thuộc của nó sẽ bị phóng hỏa;
Bấy giờ I-sơ-ra-ên sẽ lấy lại quyền làm chủ các sản nghiệp vốn thuộc quyền sở hữu của chúng,” Chúa phán.
3 “Hỡi Hếch-bôn, hãy khóc than đi,
Vì Thành Ai đã bị tàn phá mất rồi.
Hỡi các thiếu nữ của Thành Ráp-ba, hãy khóc to lên,
Hãy mặc lấy vải thô làm tang phục,
Hãy than khóc bi thương,
Hãy đi tới đi lui trong thành cách âu sầu thiểu não,
Vì Thần Minh-côm sẽ bị đem đi lưu đày,
Cùng các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
4 Hỡi người con gái bội tín, sao ngươi có thể tự hào về các thung lũng,
Các thung lũng phì nhiêu sản xuất nhiều hoa màu của ngươi?
Ngươi cậy vào của cải giàu có của mình và nói, ‘Ai sẽ dám đến đánh ta?’”
5 Chúa các đạo quân phán,
“Này, Ta sẽ giáng nỗi kinh hoàng xuống trên ngươi,
Nó sẽ đến từ mọi nước lân cận của ngươi;
Các ngươi sẽ bị đánh giết, và mạnh ai nấy chạy;
Không còn ai đủ bản lĩnh để quy tụ những kẻ đào thoát về một mối.
6 Tuy nhiên sau đó Ta sẽ tái lập vận mạng của dân Am-môn,” Chúa phán.
Án Phạt Dân Ê-đôm
7 Về Ê-đôm, Chúa các đạo quân phán thế này,
“Ở Hê-man há không còn sự khôn ngoan sao?
Chẳng lẽ các nhà thông thái đã không còn mưu trí sao?
Chẳng lẽ sự khôn ngoan của họ đã bị tan biến cả rồi sao?
8 Hỡi dân cư ở Ðê-đan,
Hãy chạy trốn, hãy quay lưng bỏ chạy, hãy trốn chui trốn nhủi cho mau!
Vì Ta sẽ mang tai họa dành cho Ê-sau đến trên nó,
Vào thời kỳ Ta đoán phạt nó.
9 Nếu những kẻ hái nho đến làm việc cho ngươi,
Há chẳng phải chúng sẽ chừa lại một ít nho cho kẻ nghèo đến mót hay sao?
Nếu quân trộm cắp lẻn đến ban đêm,
Há chẳng phải chúng chỉ lấy những gì chúng muốn hay sao?
10 Thế nhưng Ta, Ta sẽ lột sạch Ê-sau cho trần trụi,
Ta sẽ phơi bày những chỗ ẩn náu của nó ra,
Ðể nó không thể trốn tránh ở đâu được nữa.
Con cháu nó, bà con dòng họ nó, và những người lân cận nó, thảy đều bị tiêu diệt;
Nó không còn nữa.
11 Hãy chừa lại những trẻ mồ côi, Ta sẽ nuôi dưỡng chúng;
Còn các góa phụ của ngươi, hãy để chúng tin cậy vào Ta.”
12 Vì Chúa phán thế này, “Nếu những kẻ không đáng tội để uống chén đoán phạt mà còn phải uống chén ấy, thì ngươi có thể thoát khỏi bị phạt sao? Ngươi sẽ không thoát khỏi bị phạt đâu; ngươi phải uống chén ấy.” 13 Chúa phán, “Vì về phần Ta, Ta đã thề rằng Bô-ra sẽ phải trở thành một đối tượng để kinh hoàng, một cớ để cười chê, một chốn điêu tàn, và một lời nguyền rủa; tất cả các thành của nó sẽ vĩnh viễn điêu tàn.”
14 Tôi đã nghe một tin từ Chúa:
Một sứ giả được sai đến giữa các quốc gia, nói rằng,
“Các người hãy hiệp nhau lại và đến tấn công nó,
Hãy đứng dậy và xông ra chiến trận!”
15 “Vì này, Ta sẽ biến ngươi ra yếu nhỏ nhất giữa các quốc gia,
Ngươi sẽ bị người ta khinh miệt.
16 Hỡi ngươi, kẻ sống trong các hốc đá trên núi cao bên bờ vực thẳm,
Kẻ chiếm giữ đỉnh đồi,
Tính khủng bố của ngươi và lòng kiêu ngạo của ngươi đã lừa dối ngươi.
Dù ngươi làm tổ cho ngươi ở trên cao như nơi chim phượng hoàng làm tổ,
Thì từ nơi đó Ta cũng sẽ đem ngươi xuống,” Chúa phán.
17 “Ê-đôm sẽ thành một đối tượng để kinh hoàng.
Ai đi qua đó sẽ kinh hãi và xầm xì chê bai, vì mọi tại họa nó đã chuốc lấy.
18 Giống như Sô-đôm, Gô-mô-ra, và những miền lân cận của chúng đã bị lật đổ thế nào,”
Chúa phán, “Thì cũng vậy, không ai sẽ sống trong xứ ấy nữa, không người nào sẽ định cư ở đó nữa.
19 Này, như con sư tử ra khỏi bụi rậm ở bờ sông Giô-đanh đuổi theo con mồi trong đồng cỏ quanh năm tươi tốt,
Ta cũng sẽ rượt đuổi Ê-đôm ra khỏi xứ sở của nó chẳng bao lâu nữa,
Rồi Ta sẽ chỉ định một người để cai trị trong xứ theo ý muốn Ta,
Vì ai giống như Ta?
Ai có thể triệu Ta đến?
Kẻ chăn dân nào có thể đứng nổi trước mặt Ta?”
20 Thế thì khá lắng nghe chương trình Chúa đã lập để chống lại Ê-đôm,
Và các kế hoạch Ngài đã lập ra để chống lại dân ở Tê-man:
Chắc chắn ngay cả những con chiên nhỏ bé trong đàn cũng sẽ bị kéo đi.
Chắc chắn những ràn của chúng trong đồng cỏ sẽ trở nên tiêu điều vắng vẻ.
21 Tin chúng bị sụp đổ làm cho đất phải rúng động;
Tiếng chúng kêu la vang vọng đến Hồng Hải.
22 Này, Ngài sẽ bay lên thật cao, rồi lao xuống như chim đại bàng,
Ngài dang cánh sà xuống bắt Bô-ra;
Trong ngày ấy lòng các dũng sĩ của Ê-đôm sẽ đớn đau quặn thắt như dạ sản phụ lúc lâm bồn.
Án Phạt Ða-mách
23 Về Ða-mách:
“Ha-mát và Ạc-pát đều hổ thẹn,
Vì chúng đã nghe tin dữ;
Chúng hồn phi phách tán,
Chúng bối rối như biển động,
Không làm sao lặng xuống được.
24 Ða-mách đã trở nên suy nhược,
Nàng quay lưng bỏ chạy thoát thân,
Nàng đã bị cơn hãi hùng bắt lấy,
Nỗi đau khổ và sầu thảm đã bám chặt lấy nàng,
Như cơn đau không rời khỏi sản phụ lúc lâm bồn.
25 Không thể nào một thành danh tiếng,
Một thành làm Ta vui vẻ như thế lại bị bỏ rơi!
26 Vì thế những trai tráng của nàng sẽ ngã xuống trong các quảng trường,
Và tất cả các chiến sĩ của nàng sẽ bị tiêu diệt trong ngày ấy,” Chúa các đạo quân phán.
27 “Ta sẽ nhóm lên một ngọn lửa trong tường thành Ða-mách,
Và nó sẽ thiêu rụi các cung điện của Bên Ha-đát.”
Án Phạt Kê-đa và Ha-xơ
28 Về Kê-đa và các vương quốc của Ha-xơ mà Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đã đánh bại, Chúa phán thế này:
“Hãy đứng dậy, tiến đánh Kê-đa!
Hãy tiêu diệt dân đó ở phương đông!
29 Hãy cướp lấy các lều trại và các đàn súc vật của chúng,
Hãy lấy đi các màn trướng và tất cả của cải chúng,
Hãy dẫn đi các lạc đà của chúng;
Hãy kêu to cho chúng biết, ‘Kinh hoàng tứ phía!’
30 Hỡi dân cư ở Ha-xơ!
Hãy trốn đi!
Hãy bỏ xứ đi xa!
Hãy chui vào các hang sâu mà ẩn náu!” Chúa phán.
“Vì Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đã lập kế hoạch chống lại ngươi,
Và đã soạn một chiến lược để tiêu diệt ngươi.
31 ‘Hãy đứng dậy, đến tấn công một quốc gia sống an lành không phòng thủ,’” Chúa phán.
“Một dân sống biệt lập, không có cổng và không có rào.
32 Các lạc đà của chúng sẽ trở thành các chiến lợi phẩm,
Các đàn súc vật của chúng sẽ là những miếng mồi ngon.
Ta sẽ phân tán những kẻ cạo tóc ở hai bên thái dương ra khắp bốn phương;
Ta sẽ đem tai họa đến với chúng từ mọi phía,” Chúa phán.
33 “Ha-xơ sẽ trở thành nơi ở của chó rừng,
Một nơi điêu tàn mãi mãi;
Không ai sống ở đó nữa,
Không ai muốn định cư ở đó nữa.”
Án Phạt Ê-lam
34 Lời của Chúa đến với Tiên Tri Giê-rê-mi liên quan đến Ê-lam, vào đầu triều đại của Xê-đê-ki-a vua Giu-đa: 35 Chúa các đạo quân phán thế này,
“Này, Ta sẽ bẻ gãy cây cung của Ê-lam,
Sức mạnh quân sự chủ lực mà chúng cậy vào.
36 Ta sẽ đem gió từ bốn phương thổi tốc vào Ê-lam;
Ta sẽ tung rải chúng ra theo mọi hướng gió;
Bấy giờ sẽ không còn một nước nào không có dân Ê-lam đến làm kẻ lưu đày.
37 Ta sẽ làm cho Ê-lam hoảng sợ trước mặt quân thù của chúng,
Và trước mặt những kẻ tìm cách lấy mạng chúng.
Trong cơn giận bừng bừng của Ta, Ta sẽ giáng họa xuống trên chúng,” Chúa phán.
“Ta sẽ sai gươm giáo đuổi theo chúng,
Cho đến khi Ta tiêu diệt chúng.
38 Bấy giờ Ta sẽ đặt ngai Ta ở Ê-lam để xử tội và diệt trừ vua của chúng và các quan của chúng,” Chúa phán.
39 “Nhưng về sau Ta sẽ tái lập vận mạng của Ê-lam,” Chúa phán.
Án Phạt Ba-by-lôn
50 Lời của Chúa phán liên quan đến Ba-by-lôn, liên quan đến đất nước của người Canh-đê, qua Tiên Tri Giê-rê-mi:
2 “Hãy rao báo giữa các quốc gia và hãy công bố;
Hãy giăng biểu ngữ lên để thông báo;
Chớ giấu nhẹm tin tức ấy đi;
Hãy nói rằng, ‘Ba-by-lôn đã bị thất thủ,
Thần Bên phải chịu sỉ nhục,
Tượng thần Mê-rô-đác đã vỡ tan ra từng mảnh;
Các hình tượng của nàng phải chịu sỉ nhục,
Các thần tượng của nàng vỡ tan ra từng mảnh.’
3 Vì từ phương bắc, một dân đã nổi lên đánh nàng,
Dân ấy đã biến nàng thành một xứ hoang vu,
Một xứ không ai sống;
Cả loài người và loài thú đều bỏ xứ ấy trốn đi.”
4 Chúa phán, “Trong những ngày ấy, vào lúc đó, dân I-sơ-ra-ên sẽ đến, chúng cùng với dân Giu-đa vừa đi vừa khóc. Chúng sẽ tìm kiếm Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng. 5 Chúng sẽ hỏi đường về Si-ôn. Chúng sẽ hướng mặt về đó và bảo nhau, ‘Hãy đến, chúng ta hãy kết hiệp với Chúa trong một giao ước đời đời, không bị lãng quên.’
6 Dân Ta lâu nay là một đàn chiên bị lạc mất; những kẻ chăn dắt chúng đã dẫn chúng đi lạc. Bọn ấy đã dẫn chúng đi lang thang trên các núi, rồi từ núi chúng dẫn qua đồi; cuối cùng chúng quên mất đường trở về ràn. 7 Tất cả những kẻ gặp chúng đều cắn nuốt chúng. Quân thù của chúng nói, ‘Chúng ta đâu có lỗi gì. Ấy chẳng qua là tại chúng đã phạm tội đối với Chúa, đồng cỏ thật của chúng, và Chúa chính là niềm hy vọng của tổ tiên chúng.’
8 Hãy trốn khỏi Ba-by-lôn! Hãy ra khỏi xứ của người Canh-đê! Hãy giống như các con dê đực đi trước dẫn đàn của chúng. 9 Vì này, từ đất bắc, Ta sẽ dấy lên một liên minh gồm các dân hùng cường và dẫn chúng đến Ba-by-lôn. Chúng sẽ dàn quân tấn công nàng, và nàng sẽ bị chiếm đoạt. Các mũi tên của chúng giống như các mũi tên ở trong tay một dũng sĩ thiện xạ, không bao giờ trật mục tiêu. 10 Cả nước Canh-đê sẽ biến thành một chiến lợi phẩm. Tất cả những kẻ cướp lấy của cải nàng sẽ được no nê thỏa thích,” Chúa phán.
11 “Hỡi những kẻ cướp đoạt cơ nghiệp của Ta,
Vì ngươi đã vui mừng, vì ngươi đã cười nói hả hê,
Vì ngươi đã nhảy cỡn lên như con bò cái tơ trên đồng cỏ,
Và hí vang như những con ngựa giống,
12 Nên mẹ ngươi sẽ cực kỳ xấu hổ,
Người mang thai ngươi sẽ chuốc lấy nhục nhã ê chề.
Kìa, nó đứng vào hạng chót giữa các dân các nước,
Nó sẽ thành một đồng hoang, một đất khô cằn, và một miền hoang mạc.
13 Vì cơn giận của Chúa nên nó sẽ không có ai ở đó nữa,
Nhưng nó sẽ thành một nơi hoàn toàn hoang vu.
Ai qua lại trông thấy Ba-by-lôn đều lấy làm kinh ngạc,
Cất tiếng xầm xì chế nhạo khi nhìn thấy những tàn tích thương đau.
14 Hỡi tất cả những tay xạ tiễn,
Hãy tiến vào vị trí của các ngươi ở chung quanh Ba-by-lôn;
Hãy bắn nó và đừng giữ lại mũi tên nào,
Vì nó đã đắc tội với Chúa.
15 Khắp bốn phía hãy reo hò xông tới,
Nó đã đầu hàng rồi;
Các pháo đài đã ngã nhào,
Các tường thành đã sụp đổ.
Vì đó là sự báo trả của Chúa.
Các ngươi hãy báo thù nó.
Hãy làm cho nó những gì nó đã làm cho người khác.
16 Hãy diệt khỏi Ba-by-lôn những kẻ gieo mạ,
Và những kẻ cầm liềm gặt lúa trong mùa gặt;
Vì lưỡi gươm của kẻ áp bức tung hoành,
Nên mọi người đều quay về với dân tộc mình,
Ai nấy đều trốn về xứ của mình.”
17 I-sơ-ra-ên là con chiên bị bầy sư tử săn đuổi. Lúc đầu vua A-sy-ri ăn nuốt nó, đến lúc cuối Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn cắn nát xương nó. 18 Vì thế, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán, “Ta sẽ phạt vua Ba-by-lôn và xứ sở của nó như Ta đã phạt vua A-sy-ri. 19 Ta sẽ đem I-sơ-ra-ên trở về đồng cỏ của nó, và nó sẽ được ăn cỏ trên Cạt-mên và Ba-san. Linh hồn nó sẽ được no thỏa trên các núi đồi ở Ép-ra-im và Ghi-lê-át.”
20 Chúa phán, “Trong những ngày đó và vào lúc đó, tội của I-sơ-ra-ên sẽ bị tìm, nhưng chẳng tìm ra được tội gì, lỗi của Giu-đa sẽ bị kiếm, nhưng chẳng kiếm ra được lỗi chi, vì Ta sẽ tha thứ những kẻ Ta đã chừa lại.”
21 “Hãy đi lên xứ của dân Mê-ra-tha-im;[e]
Hãy xông lên tấn công nàng;
Hãy tiến đánh dân cư ở Pê-cốt,[f]
Hãy tận diệt đến kẻ cuối cùng,” Chúa phán.
“Hãy làm mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi.
22 Tiếng giao tranh vang lên trong xứ,
Cơn tàn diệt thật khốc liệt biết bao!
23 Cái búa đe dọa cả thế giới bị chặt đứt ra từng khúc và bị đập nát tan tành.
Ba-by-lôn trở thành một chứng tích kinh hoàng giữa các nước.
24 Hỡi Ba-by-lôn, Ta đã giăng bẫy bắt ngươi,
Và ngươi đã bị sập bẫy,
Nhưng ngươi không biết;
Ngươi đã bị tìm được và bị tóm cổ,
Vì ngươi dám chống lại Chúa.
25 Chúa đã mở kho vũ khí của Ngài,
Và Ngài lấy các khí giới ra dùng, để trút cơn thịnh nộ,
Vì Chúa Hằng Hữu có một việc phải làm,
Trong đất của dân Canh-đê.
26 Hỡi những kẻ ở các nơi xa xăm hẻo lánh,
Hãy đến tấn công nàng,
Hãy mở các vựa lẫm của nàng ra,
Hãy chất những gì thuộc về nàng thành từng đống như các đống lúa,
Rồi hãy tận diệt nàng đi;
Chớ để vật chi thuộc về nàng còn sót lại.
27 Hãy giết tất cả các bò mộng của nàng,
Hãy để chúng đi xuống gặp tay đồ tể.
Khốn thay cho chúng!
Ngày tàn của chúng đến rồi,
Thời kỳ chúng bị đoán phạt đã đến!
28 Hãy lắng nghe! Tiếng những kẻ đào thoát và những kẻ chạy trốn khỏi đất Ba-by-lôn đã về đến Si-ôn công bố về sự báo thù của Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, và sự báo thù cho đền thờ của Ngài.
29 Hãy triệu tập những tay xạ tiễn, tức tất cả những người sử dụng cung tên, để tiến đánh Ba-by-lôn. Hãy hạ trại đóng quân vây quanh nàng. Chớ để ai trốn thoát. Hãy báo trả nàng tùy theo những việc nàng đã làm. Nàng đã đối với người ta sao, hãy làm cho nàng y như vậy, vì nàng đã kiêu kỳ thách đố Chúa, Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên. 30 Vì thế các chiến sĩ trẻ tuổi của nàng sẽ ngã chết trong các quảng trường của nàng, và tất cả chiến sĩ của nàng đều bị tiêu diệt trong ngày ấy,” Chúa phán.
31 Chúa, Ðức Chúa Trời của các đạo quân, phán,
“Này, hỡi kẻ kiêu ngạo, Ta chống lại ngươi,
Vì ngày tàn của ngươi đã đến,
Thời kỳ Ta đoán phạt ngươi đã tới rồi.
32 Kẻ kiêu ngạo sẽ vấp và ngã nhào,
Chẳng ai đỡ nó dậy;
Ta sẽ đốt lên một ngọn lửa trong các thành của nó,
Ngọn lửa ấy sẽ thiêu rụi mọi vật chung quanh nó.”
33 Chúa các đạo quân phán thế này, “Dân I-sơ-ra-ên bị áp bức, và dân Giu-đa cũng bị áp bức. Những kẻ đã bắt chúng làm tôi cứ giữ chặt lấy chúng và không cho chúng ra đi. 34 Ðấng Cứu Chuộc của chúng thật mạnh mẽ; danh Ngài là Chúa các đạo quân. Ngài sẽ đứng ra binh vực chúng, để xứ sở của chúng được nghỉ ngơi, còn dân cư ở Ba-by-lôn thì bị rối loạn.”
35 Chúa phán,
“Gươm đao nghịch lại dân Canh-đê,
Nghịch lại dân cư Ba-by-lôn,
Nghịch lại các thủ lãnh của nàng và các mưu sĩ của nàng!
36 Gươm đao nghịch lại bọn ba hoa khoác lác của nàng,
Khiến chúng trở nên những kẻ điên dại!
Gươm đao nghịch lại các dũng sĩ của nàng,
Khiến chúng bị hoảng sợ.
37 Gươm đao nghịch lại các chiến mã của nàng,
Nghịch lại các xe chiến mã của nàng,
Và nghịch lại tất cả quân ngoại quốc đánh thuê ở giữa nàng,
Khiến chúng trở nên như các phụ nữ yếu đuối.
Gươm đao nghịch lại các kho tàng của nàng,
Khiến chúng bị cướp lấy.
38 Nạn hạn hán nghịch lại các nguồn nước của nàng,
Khiến chúng bị cạn khô,
Vì đó là một xứ thờ hình tượng,
Chúng điên cuồng sùng bái các thần tượng của chúng.
39 Vì thế các thú rừng sẽ sống chung với chó rừng ở đó; các đà điểu sẽ ở trong đó. Nàng sẽ không bao giờ có người ở hoặc có ai sống cho đến mọi thế hệ về sau. 40 Giống như khi xưa Ðức Chúa Trời đã lật đổ Sô-đôm và Gô-mô-ra cùng các miền phụ cận của chúng thể nào,” Chúa phán, “thì nàng sẽ không có ai ở đó và sẽ không có ai đến định cư trong đất của nàng nữa cũng thể ấy.”
41 “Này, một dân đến từ phương bắc, một nước hùng cường,
Và nhiều vua dấy lên từ những nơi xa xăm trên đất.
42 Chúng mang cung tên và giáo mác đến,
Chúng hung tàn và chẳng chút xót thương,
Tiếng của chúng vang động như tiếng gào của biển cả;
Chúng cỡi các ngựa chiến;
Chúng dàn quân như các dũng sĩ sắp xông vào chiến trận,
Ðể đánh lại ngươi,
Hỡi Ái Nữ Ba-by-lôn!
43 Vua Ba-by-lôn nghe báo tin về chúng,
Hai tay nó liền bủn rủn;
Nỗi thống khổ bắt lấy nó;
Nó đau đớn như sản phụ lâm bồn.”
44 “Như con sư tử ra khỏi bụi rậm ở bờ sông Giô-đanh đuổi theo con mồi trong đồng cỏ quanh năm tươi tốt, Ta sẽ bất ngờ đuổi chúng rời khỏi nàng, sau đó Ta sẽ lập trên nàng một người cai trị Ta chọn. Vì ai giống như Ta? Ai có thể triệu Ta đến? Kẻ chăn dân nào có thể đứng nổi trước mặt Ta?”
45 “Vậy hãy nghe chương trình Chúa đã lập để chống lại Ba-by-lôn và các kế hoạch Ngài đã lập ra để chống lại đất của dân Canh-đê: Chắc chắn ngay cả những con chiên nhỏ bé trong đàn cũng sẽ bị lôi đi. Chắc chắn những ràn của chúng trong đồng cỏ sẽ trở nên tiêu điều vắng vẻ. 46 Khi nghe tin Ba-by-lôn bị thất thủ trái đất sẽ run lên lẩy bẩy, và tiếng khóc la sẽ vang dội khắp muôn dân.”
51 Chúa phán,
“Này, Ta sẽ dấy lên một luồng chướng khí để hủy diệt Ba-by-lôn,
Và tiêu diệt dân ở Lếp Ca-mai.[g]
2 Ta sẽ sai những kẻ sàng sảy đến Ba-by-lôn,
Và chúng sẽ sàng sảy nàng.
Chúng sẽ làm xứ sở của nàng chỉ còn trơ trụi,
Khi chúng đến tấn công nàng tứ phía,
Trong ngày hoạn nạn.
3 Chớ để quân xạ tiễn có dịp giương cung chực bắn;
Chớ để quân cận chiến kịp mặc binh giáp ra dàn trận;
Chớ chừa sót lại các chiến sĩ trai trẻ nào của nàng;
Hãy tiêu diệt hoàn toàn quân đội của nàng.
4 Chúng ngã gục xuống chết trong đất của người Canh-đê;
Quân bị thương nằm la liệt trong các đường phố.
5 I-sơ-ra-ên và Giu-đa đã không bị Ðức Chúa Trời của họ, tức Chúa các đạo quân, bỏ quên,
Dù xứ sở của họ đầy tràn tội lỗi trước mặt Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên.
6 Hãy chạy ra khỏi Ba-by-lôn;
Ai nấy trong các ngươi khá cứu lấy mạng mình.
Chớ để cho mình bị diệt vì tội của nàng,
Vì đây là lúc Chúa báo thù.
Ngài báo trả cho nàng những gì nàng đã nợ.
7 Ba-by-lôn là cái chén bằng vàng trong tay Chúa;
Nàng đã làm liên lụy cho khắp đất phải uống say;
Các nước đã uống rượu bị đoán phạt chung với nàng,
Do đó các dân đã điên tiết.
8 Thình lình Ba-by-lôn sụp đổ và vỡ tan tành;
Hãy than khóc cho nàng.
Hãy lấy dầu thoa các vết thương của nàng,
Biết đâu nàng sẽ được lành.
9 Chúng tôi muốn chữa trị cho Ba-by-lôn,
Nhưng nàng chẳng thể được chữa lành.
Thôi, hãy quên nàng đi.
Ai nấy trong chúng ta hãy trở về xứ của mình;
Vì sự đoán phạt dành cho nàng đã cao đến tận trời;
Nó đã lên thấu trời xanh.
10 Chúa đã làm sáng tỏ sự minh chánh của chúng ta.
Hãy đến, chúng ta hãy rao báo trong Si-ôn công việc của Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta.
11 Hãy mài các mũi tên cho nhọn.
Hãy bỏ chúng vào bao tên thật đầy.[h]
Kìa Chúa đã dấy động tinh thần các vua Mê-đi,
Vì mục đích của Ngài đối với Ba-by-lôn là tiêu diệt nó,
Vì đó là sự báo thù của Chúa, sự báo thù cho đền thờ của Ngài.
12 Hãy phất cờ ra lệnh tấn công các tường thành Ba-by-lôn;
Hãy tăng cường quân canh,
Hãy lập các vọng gác,
Hãy bố trí mai phục,
Vì Chúa đã hoạch định và thực hiện những gì Ngài đã phán về dân cư ở Ba-by-lôn.
13 Hỡi ngươi, kẻ sống bên các dòng sông lớn,
Ngươi có nhiều kho tàng đầy dẫy,
Giờ tận số của ngươi đã đến rồi,
Sợi chỉ của đời ngươi sẽ bị cắt đứt.
14 Chúa các đạo quân đã lấy chính Ngài mà thề rằng:
Chắc chắn Ta sẽ cho ngươi bị quân ngoại xâm tràn đầy;
Chúng đông như cào cào;
Và chúng sẽ reo hò vì chiến thắng ngươi.
15 Ðấng dựng nên trái đất bằng quyền năng Ngài,
Ðấng thiết lập thế gian bằng sự khôn ngoan Ngài,
Ðấng giăng các từng trời ra bằng tri thức Ngài.
16 Khi Ngài lên tiếng, các nguồn nước trên trời xáo động,
Ngài khiến cho hơi nước bốc lên ở những nơi tận cùng trái đất,
Ngài làm cho sấm sét xuất hiện với cơn mưa,
Và Ngài đem gió ra từ các kho của Ngài.
17 Ai nấy đều ngu si và chẳng biết chi;
Tất cả bọn đúc tượng phải xấu hổ vì các tượng thần của chúng;
Vì hình tượng của chúng chỉ là đồ giả dối,
Không có hơi thở nào ở trong chúng.
18 Chúng là đồ vô dụng;
Ðó là những thứ dùng để gạt gẫm người ta;
Ðến kỳ chúng bị đoán phạt, chúng sẽ bị tiêu diệt.
19 Nhưng Ngài, phần của Gia-cốp, không như những thứ đó;
Vì Ngài là Ðấng dựng nên mọi vật,
Và I-sơ-ra-ên là một chi tộc của cơ nghiệp Ngài;
Danh Ngài là Chúa các đạo quân.”
Cái Rìu của CHÚA
20 “Ngươi là búa rìu đánh trận của Ta, vũ khí của Ta;
Ta dùng ngươi đập tan các quốc gia;
Ta dùng ngươi đánh tan các vương quốc;
21 Ta dùng ngươi đập tan các chiến mã và các kỵ binh;
Ta dùng ngươi đánh tan xe chiến mã và kỵ binh điều khiển xe chiến mã;
22 Ta dùng ngươi đập tan đàn ông và đàn bà;
Ta dùng ngươi đánh tan người già và trẻ thơ;
Ta dùng ngươi đập tan trai tráng và thiếu nữ;
23 Ta dùng ngươi đánh tan những kẻ chăn bầy và các đàn súc vật của chúng;
Ta dùng ngươi đập tan những kẻ cầm cày và các đôi bò mang ách;
Ta dùng ngươi đánh tan các quan lớn và các quan nhỏ.
24 Ta sẽ báo trả Ba-by-lôn và toàn thể dân Canh-đê về mọi điều dữ chúng đã làm cho Si-ôn,
Ngay trước mắt các ngươi,” Chúa phán.
25 “Hỡi ngọn núi hủy diệt, kẻ hủy diệt khắp đất,
Này, Ta chống lại ngươi,” Chúa phán,
“Ta sẽ đưa tay Ta ra chống lại ngươi;
Từ trên đỉnh núi đá Ta sẽ xô ngươi lăn xuống,
Và sẽ biến ngươi thành một ngọn núi bị cháy rụi.
26 Chẳng ai thèm lấy một tảng đá nào của ngươi để làm đá góc nhà;
Chẳng ai thèm lấy một tảng đá nào của ngươi để làm nền móng;
Nhưng ngươi sẽ thành một nơi hoang phế đời đời,” Chúa phán.
27 “Hãy phất cờ ra lệnh tiến quân,
Hãy thổi kèn giữa các nước,
Hãy chuẩn bị các quốc gia ra trận đánh nàng,
Hãy triệu tập các nước ở A-ra-rát, Min-ni, và Ách-kê-na tiến đánh nàng,
Hãy lập một thống soái để chỉ huy cuộc tấn công nàng,
Hãy đem các ngựa chiến đông như cào cào ra trận.
28 Hãy chuẩn bị các nước để tham chiến chống lại nàng,
Các vua Mê-đi với các quan lớn và các quan nhỏ,
Và mọi xứ dưới quyền thống trị của nó.
29 Ðất run rẩy và quặn thắt đớn đau,
Vì mọi điều Chúa định để nghịch lại nàng không thay đổi,
Tức làm cho đất Ba-by-lôn ra hoang tàn, không người ở.
30 Các dũng sĩ của Ba-by-lôn không còn tinh thần chiến đấu;
Chúng chỉ ẩn núp trong các chiến lũy;
Sức lực của chúng đã bạc nhược;
Chúng trở nên như các phụ nữ yếu đuối;
Các nhà cửa trong thành bị phóng hỏa,
Các then gài cổng thành bị gãy nát.
31 Người đưa tin này chạy báo cho người đưa tin khác,
Sứ giả này đến gặp sứ giả kia,
Chúng báo tin dồn dập cho vua Ba-by-lôn,
Rằng kinh thành của vua đã bị thất thủ từ đầu này đến đầu kia.
32 Các ngả đường rút quân đã bị quân thù trấn chận,
Các lối rút an toàn đã bị giặc phóng hỏa đốt tiêu,
Các quân sĩ đều hoảng kinh rối loạn.”
33 Vì Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này,
“Ái Nữ Ba-by-lôn giống như sân đập lúa khi các bó lúa sắp được mang về;
Chẳng còn bao lâu nữa mùa gặt sẽ đến với nàng.”
34 Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đã ăn nuốt tôi,
Ông ấy đã nghiền nát tôi;
Ông ấy đã làm cho tôi thành một bình trống không;
Ông ấy như một quái vật đã nuốt trộng tôi;
Ông ấy đã lấy các miếng ngon của tôi và ngốn vào trong bụng;
Xong rồi ông ấy tống tôi ra.
35 Nguyện những bạo tàn để dấu vết lại trên thân thể tôi được báo trả trên Ba-by-lôn,
Dân cư của Si-ôn sẽ nói thế.
Nguyện máu của tôi đã đổ sẽ được báo trả trên dân Canh-đê,
Giê-ru-sa-lem sẽ nói thế.
36 Vì vậy Chúa phán thế này,
“Ta sẽ binh vực duyên cớ của ngươi và sẽ báo thù cho ngươi;
Ta sẽ làm cho biển của nàng ra khô cạn,
Làm cho nguồn nước của nàng thành khô khan.
37 Ba-by-lôn sẽ trở thành một đống đổ nát hoang tàn,
Một hang của chồn cáo,
Một đối tượng để kinh hoàng, để xầm xì chê cười, và không còn người ở.
38 Giống như các sư tử tơ cùng nhau gầm rống,
Chúng gào lên như lũ sư tử con.
39 Ðang lúc chúng hung hăng,
Ta sẽ đãi chúng uống,
Ðãi chúng uống say đến rũ rượi bần thần,
Rồi chúng sẽ lăn ra ngủ mê man bất tận,
Và chúng sẽ không bao giờ thức dậy nữa,” Chúa phán.
40 “Ta sẽ mang chúng xuống lò làm thịt như người ta đem các chiên con đi làm thịt,
Như đem các chiên đực và các dê đực đi xẻ thịt.
41 Ô kìa, Sê-sách[i] đã bị thất thủ rồi!
Hỡi ôi, niềm kiêu hãnh của cả thế gian đã bị chiếm mất!
Ô, Ba-by-lôn đã trở thành một chứng tích kinh hoàng giữa các quốc gia rồi!
42 Biển đã dậy lên tràn ngập Ba-by-lôn;
Nàng đã bị bao phủ bởi muôn ngàn đợt sóng.
43 Các thành trì của nàng đã trở thành một chứng tích kinh hoàng,
Một đất nước khô khan,
Một vùng sa mạc,
Một xứ không người,
Một nơi không ai qua lại.
44 Ta sẽ phạt Thần Bên trong Ba-by-lôn;
Ta sẽ móc khỏi miệng nó những gì nó đã nuốt.
Các nước sẽ không nối đuôi nhau đến với nó nữa;
Phải, bức tường bảo vệ Ba-by-lôn sẽ sụp đổ tan tành.
45 Hỡi dân Ta, hãy mau ra khỏi đó.
Mỗi người trong các ngươi khá cứu lấy mạng mình khỏi cơn thịnh nộ bừng bừng của Chúa.
46 Chớ ngã lòng và đừng sợ hãi khi nghe những lời đồn trong xứ;
Năm nay lời đồn này đến,
Năm sau lời đồn khác đến,
Tiếng đồn về bạo lực tràn lan khắp xứ,
Bạo chúa này đánh nhau với bạo chúa kia.
47 Chắc chắn sẽ đến ngày Ta trừng phạt các thần tượng của Ba-by-lôn;
Cả đất nước của nàng sẽ bị làm cho xấu hổ,
Giữa xứ sở của nàng, xác những kẻ tử thương nằm la liệt.
48 Bấy giờ trời, đất, và những gì ở trong chúng sẽ cất tiếng reo mừng vì Ba-by-lôn sụp đổ,
Vì những kẻ tiêu diệt nàng sẽ đến từ phương bắc,” Chúa phán.
49 Ba-by-lôn phải sụp đổ vì tội giết chết I-sơ-ra-ên,
Và tội giết biết bao người khắp mặt đất do Ba-by-lôn gây ra.
50 Hỡi các ngươi, những kẻ đã thoát khỏi gươm giáo,
Hãy bỏ đi mau lên, chớ chần chừ lần lữa!
Hãy nhớ đến Chúa, dù đang ở nơi phương trời xa lạ,
Hãy nghĩ đến Giê-ru-sa-lem trong tâm trí của mình.
51 Chúng tôi hổ nhục, vì chúng tôi đã nghe những lời sỉ nhục;
Nỗi nhục nhằn che phủ mặt chúng tôi,
Vì quân ngoại xâm đã vào trong những nơi thánh của nhà Chúa.
52 “Vì thế chắc chắn sẽ đến ngày,” Chúa phán,
“Ta sẽ trừng phạt các thần tượng của nàng,
Khắp đất nước của nàng những kẻ bị thương sẽ rên la đau đớn.
53 Dù Ba-by-lôn được dựng cao đến tận trời,
Dù nàng củng cố các chiến lũy của nàng ở trên cao vững chắc,
Ta cũng sẽ sai những kẻ hủy diệt ập đến trên nàng,” Chúa phán.
54 Hãy để ý lắng nghe! Tiếng kêu khóc từ Ba-by-lôn vang ra!
Từ xứ của dân Canh-đê một đại thảm họa xảy ra.
55 Vì Chúa đang làm cho Ba-by-lôn ra hoang tàn đổ nát,
Và dẹp im những lời khoác lác của nàng.
Cho dù những đợt sóng của chúng gào vang như thác lũ,
Tiếng của chúng ồn ào vang vọng khắp nơi.
56 Vì một kẻ hủy diệt đã đến chống lại nàng, chống lại Ba-by-lôn;
Các dũng sĩ của nàng đã bị bắt làm tù binh,
Các cây cung của chúng đã bị gãy,
Vì Chúa là Ðức Chúa Trời của sự báo trả,
Ngài báo trả chúng không thiếu điều gì.
57 “Ta sẽ làm cho những kẻ cầm quyền của nàng và các mưu sĩ của nàng bị say khướt,
Luôn cả các quan lớn, các quan nhỏ, và các dũng sĩ của chúng;
Rồi chúng sẽ lăn ra ngủ mê man bất tận,
Và chúng sẽ không bao giờ thức dậy nữa,”
Ðức Vua, danh Ngài là Chúa các đạo quân, phán vậy.
58 Chúa các đạo quân phán,
“Tường thành rộng lớn của Ba-by-lôn sẽ bị san bằng thành bình địa,
Các cổng thành cao lớn của nàng sẽ bị phóng hỏa ra tro.
Người ta đã đổ công ra xây dựng, nhưng rốt cuộc chẳng còn lại gì;
Các dân các nước đã đổ ra biết bao công sức, thế mà chỉ để dành cho lửa.”
Giê-rê-mi Gởi Sứ Ðiệp cho Sê-ra-gia
59 Ðây là sứ điệp Tiên Tri Giê-rê-mi truyền cho Sê-ra-gia con của Nê-ri-a con của Ma-sê-gia, khi ông ấy cùng đi với Xê-đê-ki-a vua Giu-đa qua Ba-by-lôn, vào năm thứ tư của triều đại vua ấy. Sê-ra-gia là quan hầu cận lo việc ăn ở cho vua. 60 Giê-rê-mi viết vào một cuộn sách mọi tai họa sẽ xảy đến cho Ba-by-lôn, tức mọi lời đã viết về Ba-by-lôn. 61 Giê-rê-mi nói với Sê-ra-gia, “Khi ông đến Ba-by-lôn, ông hãy mở ra, đọc những lời này, 62 rồi nói, ‘Lạy Chúa, chính Ngài đã đe dọa sẽ tiêu diệt nơi này để không có loài người hay loài thú sống trong đó nữa, và nó sẽ thành một nơi hoang tàn vĩnh viễn.’ 63 Sau khi ông đọc xong cuộn sách này, hãy cột một cục đá vào nó, ném nó vào giữa dòng Sông Ơ-phơ-rát, 64 và nói, ‘Ba-by-lôn sẽ bị chìm như thế, không trỗi dậy được nữa, vì những tai họa Ta sẽ giáng trên nàng.’”
Những lời của Giê-rê-mi đến đây là chấm dứt.
Phần Phụ Lục:
Giê-ru-sa-lem Bị Thất Thủ
(2 Các Vua 24:18-25:21, 27-30)
52 Xê-đê-ki-a được hai mươi mốt tuổi khi ông bắt đầu trị vì. Ông trị vì được mười một năm tại Giê-ru-sa-lem. 2 Ông làm điều tội lỗi trước mặt Chúa, giống như Giê-hô-gia-kim đã làm. 3 Thật vậy Giê-ru-sa-lem và Giu-đa đã chọc giận Chúa đến độ Ngài phải tống khứ chúng ra khỏi mặt Ngài.
Xê-đê-ki-a nổi loạn chống lại vua Ba-by-lôn. 4 Vào ngày mười, tháng mười, năm thứ chín của triều đại ông, Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đem toàn thể quân lực của ông đến tấn công Giê-ru-sa-lem và chúng bao vây thành. Chúng xây các pháo đài chung quanh thành để công hãm nó. 5 Vì thế thành bị vây cho đến năm thứ mười một của triều đại Vua Xê-đê-ki-a. 6 Vào ngày chín của tháng tư, nạn đói trong thành đã đến hồi khốc liệt; trong thành không còn thực phẩm để dân trong xứ ăn. 7 Bấy giờ tường thành bị giặc chọc thủng một chỗ. Ban đêm tất cả binh sĩ bỏ thành chạy trốn ra khỏi thành. Họ chạy ra theo cổng ở giữa hai bức tường, bên cạnh vườn ngự uyển, mặc dầu lúc đó quân Canh-đê đang bao vây thành nghiêm ngặt. Họ bỏ chạy về hướng A-ra-ba. 8 Nhưng quân Canh-đê truy kích vua. Chúng đuổi kịp Xê-đê-ki-a trong đồng bằng ở Giê-ri-cô. Quân sĩ của ông liền tán loạn. Chúng bỏ mặc ông, mạnh ai nấy chạy. 9 Quân giặc bắt sống được vua. Chúng đem ông đến nộp cho vua Ba-by-lôn tại Ríp-la trong xứ Ha-mát; tại đó vua ấy xử tội ông. 10 Vua Ba-by-lôn giết các con của Xê-đê-ki-a trước mắt ông, và cũng giết tất cả các quan tướng của Giu-đa tại Ríp-la. 11 Vua ấy truyền lịnh móc mắt Xê-đê-ki-a và lấy xích đồng xiềng ông lại, rồi vua Ba-by-lôn cho dẫn ông qua Ba-by-lôn, giam ông trong ngục cho đến khi ông qua đời.
12 Vào ngày mười tháng năm, năm thứ mười chín của triều đại Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn, Nê-bu-xa-ra-đan quan chỉ huy quân thị vệ của vua Ba-by-lôn tiến vào Giê-ru-sa-lem. 13 Ông đốt nhà Chúa, hoàng cung, và tất cả nhà cửa trong thành Giê-ru-sa-lem; hễ nhà nào to lớn ông đều thiêu rụi. 14 Toàn thể quân đội của người Canh-đê đi theo quan thị vệ đã đập phá tất cả các tường thành bao quanh Giê-ru-sa-lem. 15 Nê-bu-xa-ra-đan quan chỉ huy quân thị vệ bắt đem lưu đày một số người nghèo nhất trong xứ, dân chúng còn sót lại trong thành, và những người đã đào ngũ qua quy hàng với vua Ba-by-lôn. Ông dẫn đi tất cả những người ấy và những thợ khéo tay còn lại. 16 Tuy nhiên Nê-bu-xa-ra-đan quan chỉ huy quân thị vệ đã chừa lại một ít người nghèo khổ nhất trong xứ để trồng nho và làm ruộng.
17 Các trụ đồng trong Ðền Thờ Chúa, các giàn xe đồng, và chiếc bể đồng nơi Ðền Thờ Chúa đều bị quân Canh-đê cắt ra từng mảnh, rồi chở cả thảy số đồng đó về Ba-by-lôn. 18 Chúng cũng lấy đi những nồi đồng, vá đồng, dao kéo, bát hương, muỗng, và mọi vật dụng bằng đồng để dùng vào việc tế lễ trong đền thờ. 19 Quan chỉ huy quân thị vệ cũng lấy đi các chén, các khay đựng lửa than, các chậu, các ấm, các chân đèn, các muỗng, và các bát dùng cho lễ quán, tất cả các dụng cụ bằng vàng, lẫn các dụng cụ bằng bạc. 20 Về hai trụ đồng, cái bể đồng, mười hai con bò bằng đồng đội cái bể, và các giàn xe đồng mà Sa-lô-môn đã làm cho nhà Chúa, thì số đồng ấy quá nhiều, không thể cân được. 21 Về các trụ ấy, mỗi trụ cao chín mét,[j] bên trên đầu trụ có táng bằng đồng, chu vi sáu mét,[k] dày bốn ngón tay và rỗng trong ruột. 22 Trên mỗi trụ là một cái táng đồng, chiều cao mỗi táng là hai mét rưỡi,[l] đầu táng được bao bằng lưới và những trái thạch lựu, tất cả đều làm bằng đồng. Trụ đồng thứ nhì cũng thế, và cũng có những trái thạch lựu như vậy. 23 Có chín mươi sáu trái thạch lựu treo bên cạnh. Tổng số trái thạch lựu treo chung quanh lưới đồng là một trăm.
24 Quan chỉ huy quân thị vệ bắt được Thượng Tế Sê-ra-gia, Phó Thượng Tế Sô-phô-ni-a, và ba viên chức canh cửa đền thờ. 25 Ông cũng bắt được một vị chỉ huy quân đội, bảy cố vấn của nhà vua còn lại trong thành, quan bí thư là người đặc trách việc chiêu mộ quân binh trong nước, và sáu mươi người gan dạ trong xứ còn trốn trong thành. 26 Nê-bu-xa-ra-đan quan chỉ huy quân thị vệ bắt họ và dẫn họ đến nộp cho vua Ba-by-lôn tại Ríp-la. 27 Vua Ba-by-lôn đánh gục họ và đem giết họ tại Ríp-la trong xứ Ha-mát. Thế là dân Giu-đa đã bị bắt đem đi lưu đày khỏi xứ sở của họ.
28 Ðây là số người bị Nê-bu-cát-nê-xa bắt đem đi lưu đày:
Năm thứ bảy, ba ngàn hai mươi ba người Giu-đa.
29 Năm thứ mười tám của triều đại Nê-bu-cát-nê-xa, ông bắt đem đi lưu đày khỏi Giê-ru-sa-lem tám trăm ba mươi hai người.
30 Năm thứ hai mươi ba của triều đại Nê-bu-cát-nê-xa, Nê-bu-xa-ra-đan quan chỉ huy quân thị vệ bắt đem đi lưu đày bảy trăm bốn mươi lăm người Giu-đa.
Tổng cộng số người bị bắt đem đi lưu đày là bốn ngàn sáu trăm người.
Giê-hô-gia-kin Ðược Ơn Huệ Trong Khi Bị Lưu Ðày
31 Năm thứ ba mươi bảy kể từ khi Giê-hô-gia-kin vua Giu-đa bị lưu đày, vào ngày hai mươi lăm, tháng mười hai, tức vào năm thứ nhất của triều đại Ê-vin Mê-rô-đác vua Ba-by-lôn, vào năm ông bắt đầu trị vì, ông ra lịnh ân xá cho Giê-hô-gia-kin vua Giu-đa và đem ông ấy ra khỏi ngục. 32 Ông dùng lời tử tế nói với ông ấy và ban cho ông ấy một địa vị cao hơn các vua cùng bị quản thúc với ông ấy tại Ba-by-lôn. 33 Ông cũng cho Giê-hô-gia-kin được cởi bỏ áo tù và hằng ngày được ngồi ăn đồng bàn với ông trọn đời còn lại của ông ấy. 34 Về việc cấp dưỡng cho ông ấy, hễ ngày nào ông ấy còn sống, vua Ba-by-lôn cấp dưỡng cho ông ấy đều đặn mỗi ngày cho đến ngày ông ấy qua đời.
Thành Hoang Phế
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1 Kìa thành phố một thời đông người nhộn nhịp,
Nay thưa người đơn chiếc đìu hiu!
Kìa nàng vốn đại đô các nước,
Giờ trở thành góa phụ cô đơn!
Kìa nàng vốn nữ hoàng các tiểu quốc,
Nay biến thành nữ nô lệ phục tùng!
2 Giữa đêm khuya nàng khóc than cay đắng,
Lệ tuôn tràn trên đôi má gầy gò;
Trong số tất cả tình nhân của nàng, không ai an ủi nàng;
Tất cả các bạn nàng đã phụ rẫy nàng,
Thậm chí chúng còn trở thành kẻ thù của nàng.
3 Giu-đa đã bị lưu đày,
Nàng phải chịu biết bao đau đớn và phải làm lao động khổ sai;
Bây giờ nàng phải sống rải rác giữa các nước,
Nàng chẳng tìm được nơi nào để nghỉ ngơi;
Mọi kẻ truy đuổi nàng đều bắt kịp nàng trong lúc nàng cùng đường.
4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,
Vì không ai đến dự các đại lễ như xưa;
Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,
Các tư tế đều rầu rĩ thở than,
Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,
Số phận nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân nàng,
Những kẻ thù của nàng đã phát đạt.
Vì vô số tội lỗi của nàng,
Chúa bắt nàng phải chịu đau khổ;
Con cái nàng phải sống tha phương,
Vì bị quân thù đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,
Vẻ cao sang quý phái của nàng không còn nữa;
Những kẻ cầm quyền của nàng như nai đói không tìm ra đồng cỏ;
Họ bạc nhược bỏ chạy trước mặt kẻ truy kích họ.
7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã hưởng ngày xưa.
Khi dân nàng sa vào tay quân thù, chẳng ai đến tiếp cứu nàng;
Thấy tình cảnh của nàng cô đơn như thế, kẻ thù của nàng cười hả hê trước sự sụp đổ của nàng.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm quá nhiều tội lỗi,
Nên nàng thành cớ thiên hạ cười chê;
Tất cả những ai từng kính nể nàng đều khinh bỉ nàng,
Vì chúng đã thấy nàng bị trần trụi lõa lồ.
Phải, chính nàng cũng rên rỉ thở than,
Và quay mặt đi để khỏi bị ai nhìn thấy.
9 Vết ô uế vẫn còn dính trên váy nàng,
Khi phạm tội nàng không nghĩ đến hậu quả về sau;
Vì thế nàng bị sụp đổ kinh hoàng;
Không ai an ủi nàng nửa lời.
“Lạy Chúa, xin đoái xem nỗi đau khổ của con,
Vì quân thù của con thắng hơn con.”
10 Quân thù đã đưa tay hốt sạch của cải quý báu của nàng;
Nàng đã thấy các dân ngoại nghênh ngang vào đền thánh,
Ðó là những kẻ Ngài cấm vào nơi nhóm họp của dân Ngài.
11 Toàn dân nàng than thở khi tìm thực phẩm đỡ lòng;
Họ đánh đổi của báu cho thức ăn đạm bạc,
Ðể mong được phục sức.
“Lạy Chúa, xin đoái xem,
Con bị khinh bỉ biết bao!”
12 Hỡi tất cả những ai qua lại,
Quý vị thấy sự kiện này chẳng có ý nghĩa gì sao?
Hãy nhìn và xem,
Có nỗi sầu khổ nào sánh bằng nỗi sầu khổ của tôi chăng?
Ðó là điều đã xảy đến với tôi,
Mà Chúa đã giáng trên tôi trong ngày Ngài bừng bừng nổi giận.
13 Từ trời cao Ngài phóng lửa hừng vụt xuống,
Khiến lửa hừng thiêu đốt xương tôi;
Ngài giăng lưới để chân tôi vướng mắc,
Ngài bắt tôi phải quay trở lại;
Ngài để tôi quạnh hiu và ngất xỉu suốt ngày.
14 Ngài buộc những vi phạm của tôi vào một cái ách,
Ngài dùng tay Ngài cột chặt chúng lại với nhau,
Và đặt chúng đè nặng trên cổ tôi,
Khiến sức lực tôi tiêu hao cạn kiệt;
Chúa đã trao tôi vào tay những kẻ tôi không có khả năng chống cự.
15 Chúa loại bỏ tất cả các dũng sĩ ở giữa tôi;
Ngài triệu tập một đội quân đông đảo chống lại tôi,
Ðể tiêu diệt các chiến sĩ trẻ của tôi;
Chúa chà đạp tôi như người ta đạp nho trong bồn ép nho làm rượu;
Ngài chà đạp người trinh nữ là Ái Nữ của Giu-đa.
16 Vì những điều ấy nên tôi khóc,
Mắt tôi đổ lệ dầm dề;
Vì Ðấng an ủi, Ðấng làm cho tinh thần tôi phục hồi, đã lìa xa tôi;
Các con cái tôi bơ vơ đói khổ,
Vì quân thù đã thắng hơn tôi.
17 Si-ôn đưa tay ra van xin giúp đỡ,
Nhưng không ai an ủi nàng;
Chúa đã ra lịnh cho các láng giềng của Gia-cốp rằng,
Chúng phải trở nên kẻ thù của ông;
Giê-ru-sa-lem đã trở thành một vật ô uế giữa các láng giềng của nàng.
18 Chúa thật đúng, vì tôi đã nổi loạn chống lại mạng lịnh Ngài;
Hỡi muôn dân, hãy lắng nghe,
Và hãy nhìn xem những sầu thảm tôi đang phải chịu;
Các thiếu nữ và các thanh niên của tôi đã bị bắt đem lưu đày.
19 Tôi gọi những người yêu của tôi, nhưng họ đã gạt tôi;
Các tư tế và các trưởng lão của tôi chết thảm trong thành,
Khi họ cố tìm chút gì để ăn đỡ đói, hầu phục hồi sinh lực của họ.
20 Lạy Chúa, xin Ngài xem, con tuyệt vọng biết bao!
Bụng con phập phồng lo sợ,
Tim con hồi hộp âu lo.
Vì con đã quyết tâm chống lại Ngài,
Nên ngoài đường gươm đao đua nhau lấy mạng,
Còn trong nhà thần chết hoành hành.
21 Người ta nghe tiếng con rên rỉ, nhưng chẳng ai an ủi con.
Tất cả kẻ thù của con nghe tin con gặp nạn,
Chúng vui mừng vì Ngài làm việc ấy cho con.
Xin Ngài sớm thực hiện ngày đoán phạt mà Ngài đã phán,
Ðể chúng biết mùi đau khổ như con.
22 Nguyện các việc ác của chúng bị phơi bày trước thánh nhan Ngài;
Xin đối xử với chúng như Ngài đã đối xử với con,
Vì mọi vi phạm của con,
Vì con than thở quá nhiều,
Và lòng con giờ đã nao sờn.
Copyright © 2011 by Bau Dang