Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Mác 9:14 - Lu-ca 1:80

Chúa Chữa Lành Cậu Bé Bị Quỷ Ám

(Mat 17:14-21; Lu 9:37-43)

14 Khi họ đến gặp các môn đồ, họ thấy một đám đông bao quanh các môn đồ ấy, và có mấy thầy dạy giáo luật đang tranh luận với các môn đồ ấy. 15 Vừa thấy Ngài cả đám đông rất ngạc nhiên, họ chạy đến chào Ngài. 16 Ngài hỏi họ, “Các ngươi đang tranh luận với họ về việc gì thế?”

17 Một người trong đám đông đáp, “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến nhờ Thầy cứu chữa. Cháu bị quỷ ám làm cháu không nói được. 18 Mỗi khi quỷ bắt lấy cháu, nó vật cháu xuống; cháu trào bọt mép, nghiến răng, và cứng người. Tôi đã xin các môn đồ Thầy đuổi quỷ ấy ra, nhưng họ không đuổi được.”

19 Ngài nói với họ, “Hỡi thế hệ vô tín, Ta phải ở với các ngươi bao lâu nữa? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem đứa trẻ đến với Ta.” 20 Họ đem nó đến với Ngài. Vừa khi thấy Ngài, quỷ liền hành hạ đứa trẻ; nó ngã xuống đất, lăn lộn, và trào bọt mép.

21 Ngài hỏi cha đứa trẻ, “Nó bị như thế đã bao lâu rồi?”

Ông đáp, “Thưa từ khi cháu còn bé. 22 Cháu thường bị quỷ quăng vào lửa và vào nước để giết cháu. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, xin Thầy dủ lòng thương xót chúng tôi và giúp chúng tôi.”

23 Ðức Chúa Jesus phán, “Nếu có thể à? Mọi sự đều có thể xảy ra cho người có lòng tin.”

24 Người cha của đứa trẻ liền bật khóc lớn tiếng,[a] “Tôi tin. Xin giúp tôi khắc phục sự vô tín của tôi.”

25 Khi Ðức Chúa Jesus thấy đám đông kéo nhau chạy đến, Ngài quở trừ uế linh và bảo nó, “Hỡi quỷ câm và điếc, Ta ra lệnh cho ngươi, hãy ra khỏi đứa trẻ này và không được nhập lại vào nó nữa.” 26 Con quỷ thét lên một tiếng lớn, vật mạnh đứa trẻ khiến nó co giật dữ dội, rồi xuất ra. Ðứa trẻ trở nên như người chết đến nỗi nhiều người nói, “Ðứa nhỏ đã chết rồi.” 27 Nhưng Ðức Chúa Jesus nắm tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng dậy.

28 Sau khi đã vào trong nhà, các môn đồ Ngài đến hỏi riêng Ngài, “Tại sao chúng con không thể đuổi quỷ ấy ra được?

29 Ngài đáp, “Thứ quỷ ấy không thể đuổi ra ngoại trừ cầu nguyện.”[b]

Chúa Nói Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài

(lần thứ hai)

(Mat 17:22-23; Lu 9:43-45)

30 Từ nơi đó họ đi ngang qua miền Ga-li-lê, nhưng Ngài không muốn ai biết, 31 vì Ngài muốn dạy dỗ các môn đồ Ngài. Ngài bảo họ, “Con Người sẽ bị phản nộp vào tay người ta. Họ sẽ giết Người, và Người sẽ bị giết, nhưng ba ngày sau Người sẽ sống lại.” 32 Tuy nhiên các môn đồ Ngài không hiểu những lời đó, và họ ngại nên không hỏi Ngài.

Người Lớn Nhất

(Mat 18:1-5; Lu 9:46-48)

33 Sau đó họ đến Thành Ca-bê-na-um. Khi đã vào trong nhà, Ngài hỏi họ, “Các ngươi đã bàn cãi với nhau việc gì ở dọc đường thế?” 34 Họ đều nín thinh, vì dọc đường họ đã cãi với nhau xem ai là người lớn hơn hết giữa họ. 35 Sau khi ngồi xuống, Ngài gọi mười hai môn đồ lại và nói với họ, “Nếu ai muốn làm đầu, người ấy phải làm kẻ cuối rốt của tất cả và làm đầy tớ của tất cả.”

36 Ngài đem một em bé để đứng giữa các môn đồ. Ðoạn Ngài ôm đứa bé vào lòng và nói, 37 “Ai vì danh Ta tiếp một đứa bé như đứa bé này tức là tiếp Ta. Ai tiếp Ta thì không phải chỉ tiếp Ta mà cũng tiếp Ðấng đã sai Ta.”

Không Chống Là Ủng Hộ

(Lu 9:49-50)

38 Giăng nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy để đuổi quỷ. Chúng con đã cấm người ấy, vì người ấy không theo chúng ta.”

39 Nhưng Ðức Chúa Jesus đáp, “Ðừng cấm cản người ấy, vì không ai nhân danh Ta làm một việc quyền năng phép lạ lại có thể vội vàng nói xấu Ta. 40 Vì ai không chống chúng ta là ủng hộ chúng ta. 41 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai cho các ngươi uống một chén nước vì các ngươi mang danh là người của Ðấng Christ, người ấy sẽ không mất phần thưởng của mình đâu.”

Gây Cớ Vấp Ngã

(Mat 18:6-9; Lu 17:1-2)

42 “Kẻ nào làm cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta bị vấp ngã, thà kẻ ấy bị buộc một cối đá lớn vào cổ và bị quăng xuống biển còn hơn.

43 Nếu tay ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi; thà cụt một tay mà vào sự sống còn hơn có cả hai tay mà vào hỏa ngục, nơi lửa không hề tắt.[c]

44-45 Nếu chân ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi. Thà què chân mà vào sự sống còn hơn có cả hai chân mà bị ném vào hỏa ngục.

46-47 Nếu mắt ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy móc nó đi; thà chột mắt mà vào vương quốc Ðức Chúa Trời còn hơn có đủ hai mắt mà bị ném vào hỏa ngục, 48 nơi giòi bọ của chúng không hề chết và lửa không hề tắt. 49 Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa.

50 Muối là vật tốt, nhưng nếu muối bị mất mặn, các ngươi sẽ làm sao cho nó mặn lại? Hãy có muối trong các ngươi, và hãy sống hòa bình với nhau.”

CHỨC VỤ CỦA ÐỨC CHÚA JESUS TẠI GIU-ÐÊ VÀ GIÊ-RU-SA-LEM

(10:1 – 13:37)

Chúa Dạy về Ly Dị

(Mat 19:1-12; Lu 16:18)

10 Ngài đứng dậy, rời nơi đó, và đến miền Giu-đê và bên kia Sông Giô-đanh. Ðám đông lại tụ họp quanh Ngài, và như thường lệ Ngài lại dạy dỗ họ. Bấy giờ có mấy người Pha-ri-si đến gần Ngài và hỏi để thử Ngài, “Chồng có được phép ly dị vợ không?”

Ngài trả lời họ, “Môi-se đã truyền cho các ngươi điều gì?”

Họ đáp, “Môi-se cho phép người chồng viết một giấy ly hôn rồi ly dị vợ.”

Nhưng Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Vì lòng các ngươi cứng cỏi nên Môi-se mới viết cho các ngươi điều răn ấy, chứ ngay từ đầu cuộc sáng tạo, Ðức Chúa Trời đã dựng nên họ, một nam và một nữ. Vì thế người nam phải lìa cha mẹ và kết hiệp với vợ mình, và cả hai sẽ trở nên một thịt. Vì thế họ không còn là hai nữa nhưng là một thịt. Vậy những ai mà Ðức Chúa Trời đã kết hiệp, loài người không được chia rẽ.”

10 Khi đã vào trong nhà, các môn đồ lại hỏi Ngài về việc ấy. 11 Ngài phán với họ, “Ai ly dị vợ rồi cưới vợ khác thì phạm tội ngoại tình đối với người vợ trước. 12 Còn nếu người vợ ly dị chồng rồi lấy chồng khác, nàng phạm tội ngoại tình.”

Chúa Ban Phước cho Trẻ Em

(Mat 19:13-15; Lu 18:15-17)

13 Người ta đem các trẻ em đến với Ngài để Ngài đặt tay trên chúng, nhưng các môn đồ Ngài quở trách họ. 14 Thấy vậy Ðức Chúa Jesus tỏ vẻ giận và bảo họ, “Hãy để trẻ thơ đến với Ta. Ðừng ngăn trở chúng, vì vương quốc Ðức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như các trẻ thơ ấy. 15 Quả thật, Ta nói với các ngươi, người nào không tiếp nhận vương quốc Ðức Chúa Trời như một trẻ thơ thì sẽ không thể nào vào đó được.” 16 Nói xong, Ngài bồng ẵm chúng, đặt tay trên chúng, và ban phước cho chúng.

Một Người Giàu Muốn Hưởng Sự Sống Ðời Ðời

(Mat 19:16-30; Lu 18:18-30)

17 Lúc Ngài vừa lên đường, một người chạy đến, quỳ trước mặt Ngài, và nói, “Thưa Thầy thiện hảo, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”

18 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Tại sao ngươi gọi Ta là thiện hảo? Chẳng có ai thiện hảo ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời. 19 Ngươi đã biết các điều răn,

‘Ngươi chớ sát nhân;
Ngươi chớ phạm tội ngoại tình;
Ngươi chớ trộm cắp;
Ngươi chớ làm chứng dối;
Ngươi chớ lường gạt;
Ngươi hãy hiếu kính cha mẹ.’”

20 Ông đáp, “Thưa Thầy, tôi đã giữ mọi điều đó từ khi còn thơ ấu.”

21 Ðức Chúa Jesus nhìn ông, yêu thương ông, và nói với ông, “Ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi, bán tất cả những gì ngươi có, lấy tiền giúp người nghèo, để ngươi sẽ có kho báu trên trời, rồi hãy đến, theo Ta.” 22 Nghe xong những lời ấy, ông sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi, vì ông có rất nhiều của cải.

23 Ðức Chúa Jesus nhìn quanh, rồi nói với các môn đồ, “Người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời thật khó thay!” 24 Các môn đồ rất ngạc nhiên về những lời ấy. Nhưng Ðức Chúa Jesus nói tiếp với họ, “Hỡi các con, vào vương quốc Ðức Chúa Trời khó lắm! 25 Con lạc đà chui qua lỗ cây kim may còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời.”

26 Nghe thế các môn đồ lại càng lấy làm lạ hơn nữa và nói với nhau, “Nếu vậy thì ai có thể được cứu?”

27 Ðức Chúa Jesus nhìn họ và nói, “Ðối với loài người, việc ấy không thể thực hiện, nhưng đối với Ðức Chúa Trời thì không phải vậy; đối với Ðức Chúa Trời, mọi sự đều có thể xảy ra.”

28 Phi-rơ liền thưa với Ngài, “Thầy xem, chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy.”

29 Ðức Chúa Jesus phán, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, không ai lìa bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha, mẹ, con cái, hay ruộng vườn vì cớ Ta và vì cớ Tin Mừng 30 mà sẽ không nhận gấp trăm lần hơn trong đời này về nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con cái, ruộng vườn, cùng với sự bách hại, và sự sống đời đời trong đời sau. 31 Nhưng nhiều người đầu sẽ thành cuối, và nhiều người cuối sẽ thành đầu.”

Chúa Nói Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài

(lần thứ ba)

(Mat 20:17-19; Lu 18:31-34)

32 Lúc ấy họ đang trên đường đi lên Giê-ru-sa-lem, và Ðức Chúa Jesus đi trước dẫn đầu họ. Họ lấy làm kinh ngạc, còn những người đi theo đều sợ hãi. Ngài đem riêng mười hai môn đồ ra và nói cho họ biết những gì sẽ xảy đến cho Ngài. 33 “Này, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị phản nộp vào tay các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật. Họ sẽ kết án tử hình Người và trao Người vào tay dân ngoại. 34 Chúng sẽ nhạo báng Người, phun nhổ trên Người, đánh đòn Người, và giết Người, nhưng ba ngày sau Người sẽ sống lại.”

Lời Cầu Xin của Gia-cơ và Giăng

(Mat 20:20-28)

35 Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê, đến và nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng con mong rằng những gì chúng con sắp xin sẽ được Thầy làm cho.”

36 Ngài hỏi họ, “Các ngươi muốn Ta làm chi cho các ngươi?”

37 Họ thưa với Ngài, “Xin cho chúng con được ngồi, một người bên phải Thầy và một người bên trái Thầy khi Thầy được vinh hiển.”

38 Nhưng Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống hay chịu phép báp-têm Ta sắp chịu chăng?”

39 Họ trả lời Ngài, “Thưa được.”

Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Chén Ta uống các ngươi sẽ uống, và phép báp-têm Ta chịu các ngươi sẽ chịu, 40 nhưng ngồi bên phải Ta hay bên trái Ta không do Ta cho, nhưng chúng được dành cho những người đã được chuẩn bị.”

41 Khi mười môn đồ kia nghe thế, họ giận Gia-cơ và Giăng. 42 Nhưng Ðức Chúa Jesus gọi họ đến và nói với họ, “Các ngươi biết rằng những người được xem là thủ lãnh của các dân ngoại đều làm chúa trên họ; những người có chức quyền của họ đều lấy quyền hành áp chế họ. 43 Nhưng giữa các ngươi thì chẳng như vậy. Ai trong các ngươi muốn làm lớn phải làm đầy tớ các ngươi, 44 và ai trong các ngươi muốn làm đầu phải làm nô lệ mọi người. 45 Vì ngay cả Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ, và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”

Chúa Chữa Lành Người Mù

(Mat 20:29-34; Lu 18:35-43)

46 Bấy giờ họ đến Thành Giê-ri-cô. Lúc Ngài, các môn đồ Ngài, và một đám đông rất lớn rời Giê-ri-cô thì có một người mù tên là Ba-ti-mê con Ti-mê đang ngồi ăn xin bên vệ đường. 47 Khi ông nghe rằng Ðức Chúa Jesus người Na-xa-rét sắp đi ngang qua đó, ông bắt đầu kêu to, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Vua Ða-vít, xin thương xót con.” 48 Nhiều người quở ông và bảo ông im lặng, nhưng ông càng kêu to hơn, “Lạy Con Vua Ða-vít, xin thương xót con.”

49 Ðức Chúa Jesus dừng lại và bảo, “Hãy gọi người ấy đến đây.”

Họ gọi người mù và nói, “Hãy vui lên và đứng dậy. Ngài gọi ông đó.”

50 Ông vất chiếc áo choàng của mình qua một bên, đứng phắt dậy, và đến với Ðức Chúa Jesus.

51 Ðức Chúa Jesus hỏi ông và nói, “Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?”

Người mù thưa với Ngài, “Thưa Thầy, con muốn trông thấy được.”

52 Ðức Chúa Jesus phán, “Hãy đi. Ðức tin của ngươi đã làm cho ngươi được chữa lành.” Ngay lập tức ông trông thấy được và đi theo Ngài trên đường.

Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

(Mat 21:1-11; Lu 19:28-40; Gg 12:12-19)

11 Khi họ đến gần Giê-ru-sa-lem, khoảng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni trên Núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn rằng, “Hãy vào trong làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng các ngươi sẽ thấy một con lừa đang bị cột và chưa hề được ai cỡi, hãy mở dây và dắt nó về đây. Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh làm thế?’ các ngươi hãy trả lời, ‘Chúa cần dùng nó và Ngài sẽ gởi trả nó lại ngay.’” Họ ra đi và gặp một con lừa tơ bị cột bên cửa, ở ngoài đường. Ðang khi họ mở dây, mấy người đứng đó hỏi, “Các anh tính làm gì mà mở dây cột lừa thế?” Họ trả lời mấy người ấy y như Ðức Chúa Jesus đã dặn, và những người ấy để họ dắt lừa đi. Họ dắt lừa đến Ðức Chúa Jesus và lấy áo choàng của họ trải lên lưng lừa, rồi Ngài cỡi lên. Nhiều người lấy áo choàng của họ trải ra trên đường; những người khác trải trên đường các nhánh lá họ đã chặt ngoài đồng, rồi kẻ đi trước, người theo sau, hô to,

“Hô-sa-na![d]
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
10 Chúc tụng vương quốc sắp đến của Ða-vít tổ phụ chúng ta!
Hô-sa-na trong cõi trời chí cao!”

11 Ngài vào Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Ngài đảo mắt nhìn quanh mọi vật, rồi Ngài cùng mười hai môn đồ trở ra Bê-tha-ni, vì trời đã nhá nhem tối.

Chúa Quở Cây Vả

(Mat 21:18-19)

12 Hôm sau khi họ rời Bê-tha-ni, Ngài đói bụng. 13 Thấy một cây vả đằng xa, cành lá sum sê, Ngài lại gần xem nó có trái không. Khi đến nơi, Ngài thấy cây vả ấy chẳng có gì ngoài lá, vì lúc ấy không phải mùa vả. 14 Ngài quở cây vả và nói, “Từ nay trở đi, không ai sẽ ăn trái của ngươi nữa.” Các môn đồ của Ngài nghe lời quở trách đó.

Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ

(Mat 21:12-17; Lu 19:45-48; Gg 2:13-22)

15 Sau đó họ đến Giê-ru-sa-lem. Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những người mua bán trong sân đền thờ ra. Ngài lật bàn của những người đổi tiền và xô ghế của những người bán bồ câu. 16 Ngài không cho ai mang vật gì để buôn bán vào trong sân đền thờ. 17 Ðoạn Ngài dạy và nói với họ, “Chẳng có lời chép rằng,

‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân hay sao?’Ê-sai 56:7

Nhưng các ngươi đã biến nó thành,

‘Sào huyệt của bọn cướp.’”Giê 7:11

18 Khi các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật nghe thế, họ tìm cách giết Ngài, vì họ sợ Ngài, bởi cả đám đông đều lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài. 19 Khi trời sụp tối, họ ra ngoài thành.

Cây Vả Bị Khô và Ðức Tin Khi Cầu Nguyện

(Mat 21:20-22)

20 Sáng hôm sau, khi họ đi ngang qua cây vả, họ thấy nó đã khô đến tận gốc. 21 Phi-rơ nhớ lại và nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy xem, cây vả bị Thầy quở đã héo khô.”

22 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy có đức tin nơi Ðức Chúa Trời. 23 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nói với núi này rằng, ‘Hãy tự nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ mà trong lòng không nghi ngờ chi hết, nhưng tin quyết những gì mình nói sẽ xảy ra, nó sẽ xảy ra cho người ấy. 24 Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được. 25 Khi các ngươi đứng cầu nguyện, nếu ai đã làm mích lòng các ngươi điều chi, hãy tha thứ người ấy, để Cha các ngươi trên trời có thể tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi. [26 Nhưng nếu các ngươi không tha thứ người ta, thì Cha các ngươi trên trời cũng sẽ không tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi.” ][e]

Chất Vấn Thẩm Quyền của Chúa

(Mat 21:23-27; Lu 20:1-8)

27 Họ trở lại Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài đang đi trong sân đền thờ, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão đến gặp Ngài, 28 họ hỏi Ngài, “Ông lấy thẩm quyền nào làm những điều này? Ai cho ông quyền làm những điều này?”

29 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi hãy trả lời Ta, rồi Ta sẽ nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này: 30 Phép báp-têm của Giăng đến từ trời hay từ người? Hãy trả lời Ta đi.”

31 Họ bàn luận với nhau, “Nếu chúng ta nói ‘Từ trời,’ thì ông ấy sẽ hỏi vặn lại, ‘Vậy tại sao các ngươi không tin Giăng?’ 32 Còn nếu chúng ta nói ‘Từ người,’ thì..?” Họ sợ đám đông, bởi mọi người đều nhìn nhận Giăng là một vị tiên tri thật. 33 Vì vậy họ trả lời Ðức Chúa Jesus, “Chúng tôi không biết.”

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta cũng không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này.”

Ngụ Ngôn về Các Tá Ðiền Gian Ác

(Mat 21:33-46; Lu 20:9-19)

12 Ngài bắt đầu dùng ngụ ngôn nói với họ, “Một người kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào một hầm ép rượu, và xây một tháp canh. Ðoạn người ấy cho các tá điền thuê vườn nho đó, rồi đi phương xa. Ðến mùa thu hoạch, người ấy sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu nhận hoa lợi của vườn nho mình. Nhưng các tá điền túm lấy người đầy tớ ấy, đánh người ấy, rồi đuổi người ấy về tay không. Chủ điền lại sai một đầy tớ khác. Chúng đập đầu người ấy và làm nhục người ấy. Sau đó ông lại sai một đầy tớ khác nữa, nhưng chúng giết người ấy; và đối với các đầy tớ khác được sai đến, chúng đều đối xử như vậy, kẻ thì chúng đánh, người thì chúng giết. Ông còn một người nữa, đó là con trai yêu dấu của ông. Cuối cùng ông sai con trai ông đến gặp họ; ông tự nhủ, ‘Họ sẽ nể con ta.’ Nhưng các tá điền đó nói với nhau, ‘Con thừa kế đây rồi. Hãy đến, chúng ta hãy giết nó đi, như vậy sản nghiệp của nó sẽ thuộc về chúng ta.’ Thế là chúng bắt lấy con trai của chủ, giết đi, rồi ném xác ra ngoài vườn nho. Khi ấy chủ của vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền đó và trao vườn nho cho người khác. 10 Các ngươi chưa đọc lời Kinh Thánh này sao,

‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá góc nhà.
11 Ðây quả là công việc của Chúa;
Thật quá diệu kỳ đối với mắt chúng ta’Thi 118:22-23 ?”

12 Khi những người lãnh đạo dân Do-thái nghe ngụ ngôn ấy, họ biết rằng Ngài muốn ám chỉ họ. Vì thế họ tìm cách bắt Ngài, nhưng vì sợ dân, họ đành phải bỏ Ngài mà đi.

Chúa Giải Ðáp về Việc Ðóng Thuế

(Mat 22:15-22; Lu 20:20-26)

13 Sau đó họ sai một số người Pha-ri-si và một số người của Hê-rốt đến gài bẫy để Ðức Chúa Jesus lỡ lời. 14 Họ đến với Ngài và nói, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật và không thiên vị ai, vì Thầy không cả nể ai, nhưng cứ theo chân lý dạy dỗ đường lối của Ðức Chúa Trời. Có nên nộp thuế cho Sê-sa không? Chúng tôi nên nộp hay không nên nộp?”

15 Nhưng khi thấy vẻ đạo đức giả của họ, Ngài nói với họ, “Tại sao các ngươi muốn thử Ta? Hãy đem cho Ta xem một đồng tiền.”[f]

16 Họ đem cho Ngài một đồng tiền. Ngài hỏi họ, “Hình ảnh và danh hiệu này của ai?”

Họ trả lời Ngài, “Của Sê-sa.”

17 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Ðức Chúa Trời những gì của Ðức Chúa Trời.” Họ đều sững sờ về câu trả lời của Ngài.

Sự Sống Lại của Người Chết

(Mat 22:23-33; Lu 20:27-40)

18 Những người Sa-đu-sê, những người nói rằng không có sự sống lại, đến gặp Ngài và hỏi, 19 “Thưa Thầy, Môi-se đã viết cho chúng ta rằng nếu anh hoặc em trai của ai qua đời, để lại vợ góa mà không con nối dõi, thì em trai hoặc anh của người ấy phải lấy người vợ góa để sinh con cho người quá cố, hầu lưu truyền dòng giống của anh hoặc em mình. 20 Có bảy anh em trai kia. Người anh cả cưới vợ, rồi chết, không con nối dõi. 21 Người thứ hai lấy góa phụ ấy, rồi cũng chết, không con nối dõi; người thứ ba cũng vậy. 22 Cả bảy anh em đều không để lại một con nối dõi. Cuối cùng người đàn bà ấy cũng chết. 23 Vậy khi sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ của ai, vì bảy người đều đã lấy bà?”

24 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Há chẳng phải các ngươi sai lầm vì các ngươi không hiểu Kinh Thánh và quyền năng của Ðức Chúa Trời sao? 25 Vì khi từ cõi chết sống lại người ta sẽ không cưới không gả, nhưng sẽ như các thiên sứ trên trời. 26 Còn về sự sống lại của người chết, các ngươi chưa đọc trong sách của Môi-se, thể nào Ðức Chúa Trời đã phán với ông ấy qua bụi gai cháy rằng, ‘Ta là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của I-sác, và Ðức Chúa Trời của Gia-cốp’Xuất 3:6 sao? 27 Ngài không phải là Ðức Chúa Trời của những kẻ chết nhưng của những người sống. Các ngươi đã sai lầm rất trầm trọng.”

Ðiều Răn Lớn Nhất

(Mat 22:34-40; Lu 10:25-28)

28 Một trong các thầy dạy giáo luật đến gần để nghe họ tranh luận. Khi thấy Ngài đối đáp quá hay, ông hỏi Ngài, “Thưa Thầy, điều răn nào là lớn hơn hết?”

29 Ðức Chúa Jesus đáp, “Ðiều răn lớn nhất là, ‘Hãy nghe đây, hỡi I-sơ-ra-ên: Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một không hai. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí, và hết sức yêu kính Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi.’ 31 Còn đây là điều răn thứ hai, ‘Ngươi phải yêu người lân cận như mình.’ Chẳng có điều răn nào lớn hơn hai điều răn đó.”

32 Thầy dạy giáo luật đó nói với Ngài, “Thưa Thầy, Thầy nói rất đúng. ‘Ðức Chúa Trời là Ðấng độc nhất vô nhị; ngoài Ngài, không có Ðấng nào khác,’ 33 và ‘yêu kính Chúa hết lòng, hết trí, và hết sức,’ cùng ‘thương người lân cận như mình’ thật quan trọng hơn mọi của lễ thiêu và các của lễ khác.”

34 Khi Ðức Chúa Jesus thấy người ấy trả lời cách khôn ngoan, Ngài bảo, “Ngươi không xa vương quốc Ðức Chúa Trời đâu.” Sau đó không ai dám chất vấn Ngài điều gì nữa.

Liên Hệ Giữa Chúa và Vua Ða-vít

(Mat 22:41-46; Lu 20:41-44)

35 Khi Ðức Chúa Jesus đang giảng dạy trong đền thờ, Ngài hỏi, “Làm thể nào các thầy dạy giáo luật bảo rằng Ðấng Christ là Con của Ða-vít? 36 Chính Ða-vít đã được Ðức Thánh Linh cảm thúc và nói,

‘Chúa phán với Chúa của tôi,
“Con hãy ngồi bên phải Ta cho đến khi Ta đặt những kẻ thù của Con làm bệ chân Con.”Thi 110:1

37 Vậy nếu chính Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ thì thể nào Ngài là Con của Ða-vít được?”

Ðoàn dân đông lấy làm thích thú lắng nghe Ngài.

Chúa Quở Trách Các Thầy Dạy Giáo Luật

(Mat 23:1-36; Lu 20:45-47)

38 Trong lúc giảng dạy, Ngài nói, “Các ngươi hãy coi chừng những thầy dạy giáo luật, những người thích đi dạo trong chiếc áo dài lụng thụng, muốn được chào hỏi kính cẩn giữa chợ, 39 luôn giành những chỗ ngồi tôn trọng nhất trong các hội đường, và thích ngồi ở bàn danh dự trong các đám tiệc. 40 Họ nuốt nhà các bà góa, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo bằng những bài cầu nguyện dài lê thê. Những người ấy sẽ nhận bản án nặng nề hơn.”

Bà Góa Dâng Hiến

(Lu 21:1-4)

41 Ngài ngồi đối diện với thùng tiền dâng và xem người ta đến bỏ tiền vào đó ra sao. Nhiều người giàu bỏ vào thùng đó những số tiền lớn, 42 nhưng một bà góa nghèo đến bỏ vào đó chỉ hai đồng xu,[g] trị giá một cắc bạc.[h]

43 Ngài gọi các môn đồ Ngài lại và nói với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng tiền dâng nhiều hơn ai hết, 44 vì mọi người khác đã dâng bằng tiền dư của mình, nhưng bà này, tuy nghèo, đã lấy tất cả tiền bà có bỏ vào đó; đó là tất cả số tiền bà có để sống.”

Chúa Báo Trước về Ðền Thờ Sẽ Bị Phá Hủy

(Mat 24:1-2; Lu 21:5-6)

13 Ðang khi Ngài ra khỏi đền thờ, một môn đồ của Ngài nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy xem, những tảng đá này to lớn biết bao! Những tòa nhà này hoành tráng dường nào!”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Ngươi thấy những tòa nhà to lớn này chăng? Rồi đây sẽ không còn một tảng đá nào chồng trên một tảng đá nào. Tất cả sẽ bị đổ xuống.”

Ðiềm Báo Trước Ngày Tận Thế

(Mat 24:3-14; Lu 21:7-19)

Khi Ngài ngồi trên Núi Ô-liu đối diện với đền thờ, Phi-rơ, Gia-cơ, Giăng, và Anh-rê đến hỏi riêng Ngài, “Xin Thầy nói cho chúng con biết khi nào việc ấy sẽ xảy ra, và có dấu hiệu nào báo trước những việc ấy sẽ được ứng nghiệm chăng?”

Ðức Chúa Jesus bắt đầu nói với họ, “Hãy coi chừng, đừng để ai lừa gạt các ngươi. Nhiều kẻ sẽ mạo danh Ta đến và nói rằng, ‘Ta là Ðấng Christ,’[i] và lừa gạt nhiều người. Khi các ngươi nghe tin tức về chiến tranh và tiếng đồn về chiến tranh, đừng kinh hoảng. Ðiều ấy phải xảy đến, nhưng chưa là tận thế đâu, vì dân này sẽ nổi lên nghịch với dân khác, nước nọ sẽ chống lại nước kia. Nhiều nơi sẽ có động đất, và nhiều chỗ sẽ có nạn đói. Nhưng đó chỉ là những quặn thắt khởi đầu của cơn đau chuyển bụng sinh.

Phần các ngươi, hãy coi chừng; vì người ta sẽ bắt nộp các ngươi cho các tòa án, và các ngươi sẽ bị đánh đập trong các hội đường. Vì cớ Ta, các ngươi sẽ bị đem ra xử trước mặt các quan và các vua, và đây là cơ hội để các ngươi làm chứng cho họ. 10 Nhưng trước hết Tin Mừng phải được rao giảng cho mọi dân.

11 Khi họ bắt và nộp các ngươi cho những kẻ cầm quyền để bị xét xử, đừng lo trước phải nói gì, nhưng hãy nói những gì được ban cho các ngươi trong giờ đó, vì không phải các ngươi tự mình nói nhưng là Ðức Thánh Linh. 12 Anh chị em[j] sẽ phản nộp nhau cho người ta giết; cha sẽ nộp con; con cái sẽ nổi lên chống lại cha mẹ, khiến cha mẹ bị giết. 13 Các ngươi sẽ bị mọi người ghét vì danh Ta. Nhưng ai bền chí đến cuối cùng sẽ được cứu.”

Chúa Báo Trước về Những Khó Khăn

(Mat 24:15-28; Lu 21:20-24)

14 “Khi các ngươi thấy thứ gớm ghiếc gây nên hoang tàn được bày ra trong nơi nó không được phép bày ra – ai đọc phải cố hiểu– lúc ấy ai đang ở Giu-đê, hãy trốn lên núi; 15 ai đang ở trên sân thượng, đừng đi xuống và đừng vô nhà lấy gì ra; 16 ai đang ở ngoài đồng, đừng về nhà lấy áo choàng. 17 Trong những ngày đó, tội nghiệp thay cho những phụ nữ mang thai và những người mẹ có con thơ còn bú. 18 Hãy cầu nguyện để điều đó không xảy đến vào mùa đông, 19 vì trong những ngày đó sẽ có một cơn hoạn nạn khủng khiếp chưa từng có kể từ khi sáng thế, lúc Ðức Chúa Trời tạo nên vạn vật, cho đến bấy giờ và sau này sẽ không bao giờ có như vậy. 20 Và nếu Chúa không giảm bớt những ngày ấy, không ai có thể được cứu. Nhưng vì cớ những người được chọn, Ngài sẽ giảm bớt những ngày ấy.

21 Khi ấy nếu ai nói với các ngươi, ‘Này, Ðấng Christ ở đây,’ hay ‘Kìa, Ngài ở đó,’ thì đừng tin, 22 vì sẽ có các Ðấng Christ giả và các tiên tri giả nổi lên. Chúng sẽ làm những dấu kỳ và phép lạ để, nếu có thể được, lừa gạt ngay cả những người được chọn. 23 Phần các ngươi, hãy coi chừng. Ta đã báo trước cho các ngươi những điều đó rồi.”

Chúa Báo Trước về Sự Tái Lâm

(Mat 24:29-31; Lu 21:25-28)

24 “Nhưng trong những ngày ấy, sau cơn đại nạn, mặt trời sẽ trở nên tối tăm, mặt trăng sẽ không tỏa sáng, 25 các vì sao sẽ từ trời sa xuống, và các quyền lực trên không trung sẽ bị rúng động. 26 Bấy giờ người ta sẽ thấy Con Người ngự đến trong mây trời với đại quyền đại vinh. 27 Lúc ấy Người sẽ sai các thiên sứ nhóm họp những người được chọn của Người từ bốn phương[k] lại, từ cuối các góc đất đến tận các chân trời.”

Bài Học về Cây Vả

(Mat 24:32-35; Lu 21:29-33)

28 “Các ngươi hãy học bài học về cây vả: khi cành nó vừa đâm chồi nẩy lộc, các ngươi biết mùa hè gần đến. 29 Cũng vậy, khi các ngươi thấy những điều ấy xảy ra, khá biết rằng việc ấy đang đến gần, tới cổng rồi. 30 Quả thật, Ta nói với các ngươi, thế hệ[l] này sẽ không qua đi trước khi những điều ấy xảy ra. 31 Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Ta sẽ không qua đi.”

Không Ai Biết Ngày Giờ Chúa Trở Lại

(Mat 24:36-44)

32 “Còn về ngày và giờ đó, không ai biết. Các thiên sứ trên trời không biết, Con cũng không biết, nhưng chỉ Cha biết. 33 Hãy coi chừng, hãy tỉnh thức,[m] vì các ngươi không biết khi nào việc ấy xảy ra. 34 Giống như một người chủ kia có việc phải đi xa. Trước khi rời nhà ông trao quyền cho các đầy tớ trông coi việc nhà, chỉ định công việc cho mỗi người; riêng với những người canh cửa, ông bảo phải thức canh. 35 Vậy hãy thức canh, vì các ngươi không biết khi nào chủ nhà sẽ về, hoặc hoàng hôn, hoặc nửa khuya, hoặc lúc gà gáy, hoặc bình minh, 36 kẻo chủ về thình lình và bắt gặp các ngươi đang ngủ chăng. 37 Những gì Ta nói với các ngươi, Ta cũng nói với mọi người: hãy thức canh.”

SỰ THƯƠNG KHÓ, SỰ CHẾT, VÀ SỰ PHỤC SINH của Ðức Chúa Jesus

(14:1 – 16:20)

Âm Mưu Giết Chúa

(Mat 26:1-5; Lu 22:1-2; Gg 11:45-53)

14 Hai ngày trước Lễ Vượt Qua và Lễ Bánh Không Men, các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật bàn với nhau, tìm cách lén bắt Ngài và giết đi. Họ bàn rằng, “Không nên ra tay trong kỳ lễ, kẻo sẽ gây náo động trong dân.”

Chúa Ðược Xức Dầu tại Bê-tha-ni

(Mat 26:6-13; Gg 12:1-8)

Khi Ngài ở Bê-tha-ni, trong nhà của Si-môn, người mắc bịnh ngoài da,[n] lúc Ngài đang ngồi tại bàn ăn, một phụ nữ đến và mang theo một bình ngọc chứa đầy dầu cam tùng nguyên chất rất đắt tiền. Nàng đập vỡ bình ngọc và đổ dầu trên đầu Ngài. Nhưng vài người ở đó bực bội nói với nhau, “Tại sao lại phí dầu ấy như thế? Vì dầu ấy có thể bán được ba trăm đơ-na-ri[o] để giúp người nghèo.” Rồi họ quở trách nàng.

Nhưng Ðức Chúa Jesus nói, “Hãy để yên nàng. Tại sao các ngươi làm khó nàng? Nàng đã làm một việc tốt cho Ta. Vì các ngươi luôn có người nghèo với mình, và các ngươi có thể làm việc thiện cho họ bất cứ lúc nào các ngươi muốn; nhưng các ngươi sẽ không có Ta luôn. Nàng đã làm những gì nàng có thể làm được, nàng đã xức xác Ta trước khi chôn. Quả thật, Ta nói với các ngươi, bất cứ nơi nào Tin Mừng này được rao giảng trên toàn thế giới, những gì nàng làm cũng sẽ được nhắc lại để tưởng nhớ nàng.”

Giu-đa Phản Bội

(Mat 26:14-16; Lu 22:3-6)

10 Bấy giờ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai môn đồ, đến với các trưởng tế để phản nộp Ngài cho họ. 11 Khi nghe hắn nói thế, họ rất mừng và hứa sẽ cho hắn một số tiền. Vậy hắn bắt đầu tìm dịp để phản nộp Ngài.

Chúa Ăn Lễ Vượt Qua

(Mat 26:17-25; Lu 22:7-14, 21-23; Gg 13:21-30)

12 Vào ngày thứ nhất của Lễ Bánh Không Men, ngày người ta sát tế con chiên của Lễ Vượt Qua, các môn đồ Ngài hỏi Ngài, “Thầy muốn chúng con đi và chuẩn bị cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?”

13 Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn, “Hãy vào trong thành, một người mang một vò nước sẽ gặp hai ngươi, hãy theo người ấy. 14 Khi người ấy vào nhà nào, các ngươi hãy nói với chủ nhà ấy, ‘Thầy hỏi: Phòng khách là nơi Ta sẽ ăn Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở đâu?’ 15 Người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng rộng trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn. Hãy dọn tiệc cho chúng ta tại đó.”

16 Vậy các môn đồ ấy ra đi, vào thành, và gặp mọi sự y như Ngài đã bảo trước với họ. Vậy họ dọn tiệc cho Lễ Vượt Qua.

17 Ðến chiều tối Ngài đến với nhóm mười hai môn đồ. 18 Ðang khi họ ngồi ăn, Ðức Chúa Jesus nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi: một người trong các ngươi sẽ phản Ta, một người đang ăn với Ta.”

19 Các môn đồ bắt đầu buồn bã và lần lượt hỏi Ngài, “Chắc chắn không phải con, phải không?”

20 Ngài trả lời họ, “Ðó là một trong nhóm mười hai người, một người đã chấm miếng bánh chung một tô với Ta. 21 Con Người phải đi y như đã chép về Người, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người. Thà nó đừng sinh ra thì hơn.”

Chúa Thiết Lập Tiệc Thánh

(Mat 26:26-30; Lu 22:14-20; 1 Cô 11:23-35)

22 Trong khi họ dùng bữa, Ngài lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, trao cho các môn đồ, và nói, “Hãy cầm lấy. Ðây là thân thể Ta.” 23 Sau đó Ngài lấy chén, tạ ơn, rồi trao cho các môn đồ, và mọi người đều uống chén ấy. 24 Ngài nói với họ, “Ðây là huyết Ta, huyết của giao ước mới,[p] đổ ra cho nhiều người. 25 Quả thật, Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến ngày đó, ngày Ta uống nước nho mới trong vương quốc Ðức Chúa Trời.”

26 Sau khi hát một bản thánh ca, họ đi ra để lên Núi Ô-liu.

Chúa Báo Trước Phi-rơ Sẽ Chối Ngài

(Mat 26:31-35; Lu 22:31-34; Gg 13:36-38)

27 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Tất cả các ngươi sẽ lìa bỏ Ta, vì có lời chép rằng,

‘Ta sẽ đánh người chăn,
Và bầy chiên sẽ tản lạc.’Xac 13:7

28 Nhưng sau khi Ta sống lại, Ta sẽ đến Ga-li-lê trước các ngươi.”

29 Phi-rơ nói với Ngài, “Dầu tất cả lìa bỏ Thầy, con sẽ không bao giờ lìa bỏ Thầy.”

30 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Quả thật, Ta nói với ngươi: đêm nay, trước khi gà gáy hai lần, chính ngươi sẽ chối Ta ba lần.”

31 Nhưng Phi-rơ nói quả quyết hơn, “Dù con phải chết với Thầy, con nhất quyết sẽ không chối Thầy.” Tất cả môn đồ đều nói như vậy.

Chúa Cầu Nguyện trong Vườn Ghết-sê-ma-nê

(Mat 26:36-46; Lu 22:39-46)

32 Bấy giờ họ đến một nơi gọi là Ghết-sê-ma-nê. Ngài nói với các môn đồ Ngài, “Hãy ngồi đây trong khi Ta đi cầu nguyện.” 33 Ngài đem Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng theo, rồi bắt đầu buồn bã và sầu não. 34 Ngài nói với họ, “Linh hồn Ta buồn bã gần chết. Hãy ở đây và thức canh.”

35 Ngài đi xa thêm một quãng nữa, sấp mình xuống đất, và cầu nguyện rằng, nếu có thể được, xin giờ ấy qua khỏi Ngài. 36 Ngài nói, “A-ba, thưa Cha, Cha có thể làm mọi sự. Xin cất chén này khỏi Con, nhưng không theo ý Con, mà theo ý Cha.”

37 Ngài trở lại và thấy họ đều ngủ, Ngài nói với Phi-rơ, “Si-môn, ngươi ngủ sao? Ngươi không thể thức canh một giờ sao? 38 Hãy thức canh và cầu nguyện để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ. Tâm linh thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối.”

39 Ngài lại đi, cầu nguyện, và nói y như lần trước. 40 Sau đó Ngài trở lại và thấy các môn đồ đang ngủ, vì mắt họ đã nặng trĩu quá rồi. Họ không còn biết trả lời với Ngài thế nào.

41 Ngài trở lại lần thứ ba và nói với họ, “Bây giờ mà các ngươi vẫn còn ngủ và nghỉ ư? Ðủ rồi. Ðã đến giờ rồi. Này, Con Người sắp bị phản nộp vào tay những kẻ tội lỗi. 42 Hãy đứng dậy, chúng ta đi. Này, kẻ phản Ta đến kìa.”

Chúa Phó Mình cho Kẻ Ác

(Mat 26:47-56; Lu 22:47-53; Gg 18:3-12)

43 Trong khi Ngài còn nói, Giu-đa, một trong mười hai môn đồ, xông đến; hắn dẫn theo một đám đông mang gươm giáo, gậy gộc, do các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão sai đi. 44 Trước đó tên phản bội Ngài đã cho chúng một ám hiệu rằng, “Hễ người nào tôi hôn thì chính là người đó. Hãy bắt người ấy và giải đi cho cẩn thận.” 45 Khi đến nơi, hắn liền tiến ngay lại Ngài và nói, “Chào Thầy,” rồi hắn hôn Ngài. 46 Chúng tra tay trên Ngài và bắt Ngài. 47 Nhưng một trong những người đứng gần đó rút gươm ra, chém một đầy tớ của vị thượng tế, chặt đứt tai người ấy. 48 Ðức Chúa Jesus lên tiếng và nói với họ, “Sao các ngươi đem gươm giáo và gậy gộc đến bắt Ta như thể bắt một tên trộm cướp vậy? 49 Hằng ngày Ta ở với các ngươi trong đền thờ và giảng dạy, mà các ngươi không bắt Ta. Nhưng sự việc phải xảy ra như thế này để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm.”

50 Bấy giờ tất cả môn đồ đều bỏ Ngài mà chạy trốn. 51 Nhưng có một thanh niên kia đi theo Ngài, trên người chỉ quấn một tấm vải. Chúng túm lấy chàng, 52 nhưng chàng bỏ tấm vải lại và vuột chạy thoát thân.

Giới Lãnh Ðạo Do-thái Xét Xử Chúa

(Mat 26:57-68; Lu 22:54-55, 63-71; Gg 18:13-14, 19-24)

53 Người ta điệu Ðức Chúa Jesus đến vị thượng tế. Bấy giờ tất cả các trưởng tế, các trưởng lão, và các thầy dạy giáo luật đều họp lại. 54 Phi-rơ đi theo Ngài xa xa cho đến khi vào sân của dinh thượng tế. Ông ngồi chung với các cảnh binh và sưởi ấm bên đống lửa. 55 Các trưởng tế và cả Hội Ðồng cố tìm chứng cớ để buộc tội Ðức Chúa Jesus hầu có thể kết án tử hình Ngài, nhưng họ chẳng tìm được chứng cớ nào. 56 Vì tuy có nhiều kẻ đưa ra những chứng dối để buộc tội Ngài, nhưng các lời chứng của chúng lại không ăn khớp với nhau. 57 Có mấy kẻ đứng dậy làm chứng dối chống lại Ngài rằng, 58 “Chúng tôi có nghe ông ấy nói, ‘Ta sẽ phá đền thờ này, đã do tay người ta xây dựng, trong ba ngày Ta sẽ xây lại một đền thờ khác, không do tay người ta xây dựng.’” 59 Nhưng ngay về điểm ấy, lời chứng của họ cũng không ăn khớp với nhau.

60 Bấy giờ vị thượng tế đứng dậy giữa họ và hỏi Ðức Chúa Jesus rằng, “Ngươi không trả lời sao? Những người này tố cáo ngươi điều gì thế?” 61 Nhưng Ngài vẫn im lặng, không trả lời một tiếng. Vị thượng tế lại chất vấn và hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Ðấng Christ, Con của Ðấng Ðược Chúc Tụng không?”

62 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đáp, “Chính Ta. Rồi đây, các ngươi sẽ thấy Con Người ngồi bên phải Ðấng Quyền Năng và sẽ ngự trên mây trời mà đến.”

63 Vị thượng tế bèn xé toạc chiếc áo choàng của ông và nói, “Chúng ta có cần các nhân chứng nữa chăng? 64 Quý vị đã nghe rõ những lời nói phạm thượng rồi đấy. Quý vị tính sao?” Tất cả Hội Ðồng đều lên án rằng Ngài đáng chết. 65 Một vài kẻ bắt đầu phun nhổ trên Ngài. Chúng bịt mắt Ngài lại rồi thoi đấm Ngài. Chúng nói với Ngài, “Hãy nói tiên tri đi!” Các cảnh binh cũng túm lấy Ngài và tát Ngài túi bụi.

Phi-rơ Chối Chúa

(Mat 26:69-75; Lu 22:56-62; Gg 18:15-18, 25-27)

66 Trong khi đó Phi-rơ đang ở dưới sân. Một tớ gái của vị thượng tế đi tới, 67 khi thấy Phi-rơ đang ngồi sưởi ấm, cô ấy nhìn chăm chăm vào ông, và nói, “Ông cũng là người ở với ông Jesus người Na-xa-rét.”

68 Nhưng Phi-rơ chối phăng và nói, “Tôi không biết và cũng không hiểu cô nói gì.” Nói xong ông đứng dậy và đi ra trước sân. Lúc ấy một con gà cất tiếng gáy.

69 Thấy ông đến đó, người tớ gái bước lại và nói với những người đứng gần đó, “Ông này là người trong bọn họ đấy.” 70 Nhưng Phi-rơ lại chối nữa.

Một lát sau mấy người đứng gần đó nói với Phi-rơ, “Chắc chắn rồi, ông là một người trong bọn họ, vì ông cũng là người Ga-li-lê.”[q]

71 Nhưng Phi-rơ bắt đầu nguyền rủa và thề, “Tôi không biết người các ông nói là ai.” 72 Ngay lúc đó con gà cất tiếng gáy lần thứ hai.

Phi-rơ nhớ lại những lời Ðức Chúa Jesus đã nói với ông, “Trước khi gà gáy hai lần, ngươi sẽ chối Ta ba lần.” Ông bật khóc nức nở.

Chúa Bị Nộp cho Phi-lát

(Mat 27:1-2, 11-14; Lu 23:1-5; Gg 18:28-38)

15 Trời vừa tảng sáng các trưởng tế đã lập tức họp lại với các trưởng lão, các thầy dạy giáo luật, và toàn thể Hội Ðồng. Họ trói Ðức Chúa Jesus, giải Ngài đi, và nộp cho Phi-lát.

Phi-lát hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Vua dân Do-thái không?”

Ngài đáp, “Chính ngươi nói thế.”

Bấy giờ các trưởng tế cáo buộc Ngài đủ điều. Phi-lát lại hỏi Ngài nữa, “Ngươi không trả lời gì sao? Hãy xem, họ cáo buộc ngươi biết bao nhiêu tội.” Nhưng Ðức Chúa Jesus không trả lời gì cả, khiến Phi-lát phải ngạc nhiên.

Phi-lát Kết Án Chúa

(Mat 27:15-26; Lu 23:13-25; Gg 18:39-19:16)

Vào thuở ấy cứ mỗi dịp lễ lớn, Phi-lát có thông lệ phóng thích một tù nhân cho dân, bất cứ người nào họ yêu cầu. Lúc ấy có một người tên là Ba-ra-ba đang bị giam trong ngục với những kẻ dấy loạn; ông ấy đã can tội sát nhân trong cuộc nổi loạn. Vậy dân đến và bắt đầu yêu cầu Phi-lát ban ân xá theo thông lệ. Phi-lát hỏi họ, “Các ngươi muốn ta phóng thích Vua dân Do-thái cho các ngươi không?” 10 Bởi ông biết chỉ vì ganh tị mà các trưởng tế đã nộp Ngài cho ông. 11 Nhưng các trưởng tế xúi giục dân, yêu cầu ông phóng thích Ba-ra-ba cho họ. 12 Phi-lát hỏi lại họ, “Vậy các ngươi muốn ta làm gì với người các ngươi gọi là Vua dân Do-thái?”

13 Họ la to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

14 Phi-lát hỏi họ, “Tại sao? Người này đã làm điều ác gì?”

Nhưng họ lại gào to hơn, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

15 Vậy để làm vừa lòng đám đông, Phi-lát sai thả Ba-ra-ba cho họ. Sau khi cho đánh Ðức Chúa Jesus bằng roi có móc gai, ông trao Ngài cho họ để đem đóng đinh vào cây thập tự.

Lính La-mã Hành Hạ Chúa

(Mat 27:27-31; Gg 19:2-3)

16 Bọn lính dẫn Ngài vào sân (cũng gọi là bản doanh của tổng trấn), rồi tập họp cả đơn vị lại. 17 Chúng mặc cho Ngài một áo choàng màu đỏ điều; sau khi lấy nhánh gai kết thành một vương miện, chúng đội nó lên đầu Ngài, 18 đoạn chúng chào Ngài rằng, “Vạn tuế Vua dân Do-thái!” 19 Chúng lấy gậy đập đầu Ngài, phun nhổ trên Ngài, rồi quỳ xuống lạy Ngài. 20 Sau khi đã chế nhạo Ngài, chúng lột chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài, đoạn chúng dẫn Ngài ra để đóng đinh trên cây thập tự.

Chúa Chịu Ðóng Ðinh

(Mat 27:32-34; Lu 23:26-43; Gg 19:17-27)

21 Dọc đường chúng bắt một người vừa từ dưới quê lên, tình cờ đi ngang qua đó tên là Si-môn, quê ở Sy-ren, cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu, vác cây thập tự cho Ngài. 22 Chúng dẫn Ngài đến một chỗ gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là Ðồi Sọ. 23 Chúng cho Ngài uống rượu pha với mộc dược, nhưng Ngài không uống. 24 Kế đó chúng đóng đinh Ngài vào cây thập tự và chia nhau y phục Ngài bằng cách bắt thăm để xem ai được gì.

25 Chúng đóng đinh Ngài vào lúc chín giờ sáng.[r] 26 Bản án kết tội Ngài ghi rằng, “Vua dân Do-thái.”

27 Cùng với Ngài chúng đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên ở bên phải và một tên ở bên trái. 28 Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh,

“Ngài đã bị liệt vào hàng những kẻ phạm pháp.”[s]

29 Những người đi qua đó mỉa mai Ngài; họ lắc đầu và nói, “Ủa, ông là người muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày đấy à? 30 Hãy cứu chính ông đi và hãy xuống khỏi cây thập tự đi!”

31 Tương tự, các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật cũng nhạo báng Ngài. Họ nói với nhau, “Hắn đã cứu người khác mà không cứu được chính mình. 32 Bây giờ hãy để Ðấng Christ, Vua của I-sơ-ra-ên, xuống khỏi cây thập tự, để chúng ta thấy và tin.” Những kẻ bị đóng đinh với Ngài cũng nhiếc móc Ngài.

Chúa Chết

(Mat 27:45-56; Lu 23:44-49; Gg 19:28-30)

33 Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều[t] cả xứ đều tối tăm. 34 Lúc ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-lô-i! Ê-lô-i! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”

35 Mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Kìa, ông ấy đang gọi Ê-li.”

36 Một người chạy đi lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, và nói, “Cứ để vậy, xem Ê-li sẽ đến cứu ông ấy xuống chăng.”

37 Ðức Chúa Jesus kêu một tiếng lớn, rồi trút hơi thở cuối cùng. 38 Bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới.

39 Khi viên đại đội trưởng đứng đối diện Ngài thấy Ngài tắt thở như vậy, ông nói, “Người này quả thật là Con Ðức Chúa Trời!”

40 Lúc ấy cũng có mấy phụ nữ đứng nhìn từ xa, trong đó có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ trẻ và Giô-sê, và Sa-lô-mê. 41 Các bà ấy thường đi theo Ngài và hầu việc Ngài khi Ngài còn ở Ga-li-lê. Nhiều bà khác đã đi với Ngài lên Giê-ru-sa-lem cũng có mặt tại đó.

Sự An Táng Chúa

(Mat 27:56-61; Lu 23:50-56; Gg 19:38-42)

42 Ðến chiều tối, vì hôm đó là Ngày Chuẩn Bị, tức ngày trước ngày Sa-bát, 43 Giô-sép người A-ri-ma-thê, một hội viên được kính trọng của Hội Ðồng, cũng là người hằng trông đợi vương quốc Ðức Chúa Trời, đã bạo dạn đến gặp Phi-lát để xin thi thể Ðức Chúa Jesus. 44 Phi-lát thắc mắc vì không rõ Ngài đã chết chưa nên sai gọi viên đại đội trưởng đến; ông hỏi ông ấy phải chăng Ngài đã chết khá lâu rồi. 45 Sau khi nghe viên đại đội trưởng xác nhận, ông cho Giô-sép thi thể Ngài. 46 Giô-sép mua một cuộn vải gai, đem thi thể Ngài xuống, lấy cuộn vải gai quấn lại, rồi đặt vào một ngôi mộ đã đục sẵn trong vách đá; đoạn ông lăn một tảng đá chận cửa mộ lại. 47 Ma-ry Mạc-đa-len và Ma-ry mẹ của Giô-sê thấy rõ nơi họ an táng Ngài.

Chúa Sống Lại

(Mat 28:1-8; Lu 24:1-12; Gg 20:1-10)

16 Ngày Sa-bát vừa xong, Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ, và Sa-lô-mê đã mua dầu thơm để họ có thể đến xức xác Ngài. Ngày thứ nhất trong tuần, lúc sáng tinh sương, khi mặt trời vừa ló dạng, các bà đã cùng nhau đến mộ. Họ nói với nhau, “Ai sẽ lăn tảng đá chận cửa mộ giúp chúng ta?” Nhưng khi nhìn lên, họ thấy tảng đá chận cửa mộ, một tảng đá rất lớn, đã được lăn qua một bên rồi. Vừa khi bước vào trong mộ, họ thấy một thanh niên mặc y phục trắng toát ngồi bên phải, họ hoảng sợ. Nhưng người ấy bảo họ, “Ðừng sợ. Có lẽ các ngươi đang tìm Ðức Chúa Jesus người Na-xa-rét, Ðấng đã chịu đóng đinh. Ngài đã sống lại rồi. Ngài không còn ở đây. Hãy xem, đó là chỗ họ đã đặt thi hài Ngài. Bây giờ hãy đi, báo cho các môn đồ Ngài và Phi-rơ biết rằng Ngài đã đi trước các ngươi đến Ga-li-lê; ở đó các ngươi sẽ thấy Ngài, như Ngài đã nói với các ngươi.”

Vậy họ đi ra, chạy trốn khỏi mộ, vừa run vừa kinh ngạc. Họ không dám nói với ai vì họ quá đỗi sợ hãi.[u]

PHỤ TRƯƠNG CỦA SÁCH MÁC

Chúa Hiện Ra cho Ma-ry Mạc-đa-len

(Mat 28:9-10; Gg 20:11-18)

Sau khi Ngài đã sống lại vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, trước hết Ngài hiện ra cho Ma-ry Mạc-đa-len, người đã được Ngài đuổi bảy quỷ dữ ra. 10 Bà đi và báo tin cho những người đã từng ở với Ngài, trong khi họ đang buồn thảm và khóc than. 11 Nhưng khi nghe bà nói rằng Ngài đã sống lại và bà đã gặp Ngài, họ đều không tin.

Chúa Hiện Ra cho Hai Môn Ðồ

(Lu 24:13-35)

12 Sau đó Ðức Chúa Jesus lấy hình dáng khác hiện ra cho hai người của họ khi hai người ấy đang đi về miền quê. 13 Hai người ấy trở lại và nói cho các môn đồ khác, nhưng họ cũng không tin hai môn đồ đó.

Chúa Hiện Ra cho Mười Một Môn Ðồ

(Mat 28:16-20; Lu 24:36-49; Gg 20:19-23; Công 1:6-8)

14 Sau đó Ngài hiện ra cho nhóm mười một môn đồ khi họ đang ngồi ăn. Ngài quở trách họ về sự vô tín và sự cứng lòng của họ, bởi vì họ không tin lời những người đã thấy Ngài sau khi Ngài sống lại.

15 Ngài bảo họ, “Hãy đi khắp thế giới, giảng Tin Mừng cho mọi người. 16 Ai tin và chịu báp-têm sẽ được cứu, nhưng ai không tin sẽ bị kết tội. 17 Các dấu lạ này sẽ cặp theo những người tin: họ sẽ nhân danh Ta đuổi quỷ, họ sẽ nói các thứ tiếng mới, 18 họ bắt rắn bằng tay, nếu họ uống nhằm thức uống có chất độc, họ sẽ không bị hại gì, và khi họ đặt tay trên người bịnh, người bịnh sẽ được lành.”

Chúa Thăng Thiên

(Lu 24:50-53; Công 1:9-11)

19 Sau khi nói chuyện với các môn đồ, Ðức Chúa Jesus được cất lên trời và ngồi bên phải Ðức Chúa Trời. 20 Các môn đồ đi ra và rao giảng khắp nơi. Chúa cùng làm việc với họ và xác chứng sứ điệp của họ bằng những dấu lạ cặp theo.

Lời Ngỏ đến Thê-ô-phi-lơ

Vì có nhiều người đã cố gắng ghi lại những việc được thực hiện giữa chúng ta, như lời những người đã chứng kiến từ ban đầu và những người đã trở thành tôi tớ của đạo Chúa[v] truyền lại cho chúng ta, nên sau khi tra cứu cẩn thận mọi việc từ đầu, tôi thiết tưởng cũng nên ghi lại một cách thứ tự cho ngài, thưa ngài Thê-ô-phi-lơ rất kính mến, để ngài có thể biết cách xác thật về đạo[w] mà ngài đã được dạy.

THỜI THƠ ẤU VÀ ẨN DẬT CỦA GIĂNG BÁP-TÍT VÀ ÐỨC CHÚA JESUS

(1:5-2:52)

Báo Tin Giăng Báp-tít Sinh Ra

Trong thời Vua Hê-rốt[x] xứ Giu-đê, có một tư tế tên là Xa-cha-ri, thuộc dòng tư tế A-bi-gia. Vợ ông tên là Ê-li-sa-bét, thuộc dòng dõi A-rôn. Cả hai vợ chồng là người công chính trước mặt Ðức Chúa Trời, vâng giữ các điều răn và mạng lịnh của Chúa không chỗ nào chê trách được. Nhưng hai người không có con, vì Ê-li-sa-bét hiếm muộn, và hai người đã cao tuổi.

Một ngày kia Xa-cha-ri thi hành chức vụ tư tế trước mặt Ðức Chúa Trời theo phiên thứ của ông; ông được trúng thăm theo thông lệ của các tư tế lúc bấy giờ để vào dâng hương trong đền thánh của Chúa.

10 Ðúng vào giờ dâng hương, trong khi hội chúng đang cầu nguyện bên ngoài, 11 một thiên sứ của Chúa hiện ra với ông và đứng bên phải của bàn thờ dâng hương. 12 Khi Xa-cha-ri thấy vị thiên sứ, ông hoảng sợ và nỗi kinh hoàng phủ lấy ông. 13 Nhưng vị thiên sứ nói với ông, “Hỡi Xa-cha-ri, đừng sợ, vì lời cầu nguyện của ngươi đã được nhậm. Ê-li-sa-bét vợ ngươi sẽ sinh cho ngươi một con trai, và ngươi sẽ đặt tên con trai đó là Giăng. 14 Ðứa con ấy sẽ là niềm vui hớn hở cho ngươi. Nhiều người sẽ hoan hỉ khi nó chào đời, 15 vì nó sẽ thành một vĩ nhân trước mặt Chúa. Nó sẽ không được uống rượu hay thức uống gì làm cho say. Nó sẽ được đầy dẫy Ðức Thánh Linh từ khi còn trong lòng mẹ. 16 Nó sẽ làm cho nhiều người I-sơ-ra-ên quay về với Chúa, Ðức Chúa Trời của họ. 17 Nó sẽ đi trước mặt Chúa với tinh thần và quyền năng của Ê-li. Nó sẽ làm cho lòng cha ông quay về với con cháu, và những kẻ bội nghịch sẽ vâng theo sự khôn ngoan của người công chính, để chuẩn bị một dân sẵn sàng cho Chúa.”

18 Xa-cha-ri thưa với thiên sứ, “Làm sao tôi biết việc này sẽ xảy ra, vì tôi đã già, còn vợ tôi lại cao tuổi?”

19 Vị thiên sứ trả lời và nói với ông, “Ta là Gáp-ri-ên, đứng hầu trước mặt Ðức Chúa Trời, và ta được sai đến để nói với ngươi và báo cho ngươi tin mừng này. 20 Này, ngươi sẽ bị câm và không nói được cho đến ngày những điều ấy xảy ra, bởi vì ngươi không tin những lời ta, những lời sẽ xảy ra đúng kỳ đã định cho chúng.”

21 Trong khi đó dân chúng bên ngoài trông đợi Xa-cha-ri; họ hoang mang lo lắng vì ông ở trong đền thánh quá lâu. 22 Khi thấy ông trở ra và không thể nói được với họ, họ nhận biết rằng ông đã thấy một khải tượng trong đền thánh. Ông cứ ra dấu với họ và không thể nói được. 23 Khi thời kỳ phục vụ của ông mãn, ông trở về nhà.

24 Sau những ngày đó, bà Ê-li-sa-bét vợ ông thụ thai; bà sống ẩn dật trong năm tháng. Bà nói, 25 “Ðây là điều Chúa đã làm cho tôi khi Ngài làm ơn cho tôi, Ngài đã cất khỏi tôi nỗi tủi hổ giữa người đời.”

Thiên Sứ Báo Tin Chúa Giáng Sinh

26 Vào tháng thứ sáu, Ðức Chúa Trời sai thiên sứ Gáp-ri-ên đến Thành Na-xa-rét, miền Ga-li-lê, 27 gặp một trinh nữ đã đính hôn với một thanh niên tên là Giô-sép, thuộc dòng Vua Ða-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ry. 28 Thiên sứ đến gặp nàng và nói, “Hỡi người được ơn, chúc mừng cô, Chúa ở cùng cô.”

29 Nghe như thế Ma-ry bối rối và tự hỏi lời chào ấy có nghĩa gì. 30 Thiên sứ nói với nàng, “Hỡi Ma-ry, đừng sợ, vì cô đã được ơn trước mặt Ðức Chúa Trời. 31 Này, cô sẽ có thai, sinh một con trai, và cô sẽ đặt tên con trai ấy là Jesus. 32 Con trai ấy sẽ thành một vĩ nhân và sẽ được gọi là Con của Ðấng Tối Cao. Chúa, Ðức Chúa Trời, sẽ ban cho Ngài ngai của Ða-vít tổ phụ Ngài. 33 Ngài sẽ trị vì nhà Gia-cốp đời đời. Vương quốc Ngài sẽ trường tồn bất tận.”

34 Ma-ry thưa với thiên sứ, “Làm sao việc ấy có thể xảy ra được, vì tôi chưa hề biết một người nam nào?”

35 Thiên sứ trả lời và nói với nàng, “Ðức Thánh Linh sẽ ngự xuống trên cô, và quyền năng của Ðấng Tối Cao sẽ bao phủ cô. Vì thế Con Thánh sinh ra sẽ được gọi là Con Ðức Chúa Trời. 36 Kìa Ê-li-sa-bét, bà con của cô, đang mang thai một trai trong tuổi già nua. Bà ấy vốn có tiếng là hiếm muộn mà nay đã mang thai được sáu tháng rồi, 37 bởi vì không việc chi Ðức Chúa Trời chẳng làm được.”

38 Ma-ry thưa, “Tôi đây là tớ gái của Chúa, xin việc ấy xảy ra cho tôi như lời ngài truyền.” Sau đó thiên sứ lìa khỏi Ma-ry.

Ma-ry Thăm Ê-li-sa-bét

39 Trong những ngày ấy Ma-ry đứng dậy và vội vàng đến một thành trong vùng đồi núi xứ Giu-đê, 40 vào nhà của Xa-cha-ri, và chào Ê-li-sa-bét. 41 Vừa khi nghe tiếng chào của Ma-ry, thai nhi trong bụng Ê-li-sa-bét nhảy lên, và Ê-li-sa-bét được đầy dẫy Ðức Thánh Linh. 42 Bà cất tiếng nói lớn, “Cô thật có phước giữa vòng phụ nữ! Thai nhi trong dạ cô cũng có phước thay! 43 Do đâu mà tôi được vinh dự này, đó là được thân mẫu của Chúa đến thăm tôi? 44 Vì này, vừa khi tai tôi nghe tiếng cô chào, thai nhi trong bụng tôi đã nhảy lên mừng rỡ. 45 Phước thay cho người tin rằng Chúa sẽ làm ứng nghiệm những gì Ngài đã phán với mình.”

Lời Ca Ngợi của Ma-ry

46 Bấy giờ Ma-ry nói,

47 “Linh hồn tôi tôn ngợi Chúa,
Tâm linh tôi vui mừng trong Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của tôi,
48 Vì Ngài đã đoái đến thân phận hèn hạ của tớ gái Ngài,
Vì từ nay trở đi, muôn đời sẽ khen tôi là người có phước,
49 Vì Ðấng Toàn Năng đã làm những việc lớn cho tôi;
Danh Ngài thật thánh thay!
50 Ngài thương xót kẻ kính sợ Ngài từ đời nọ sang đời kia.
51 Ngài dùng cánh tay Ngài bày tỏ những việc quyền năng;
Ngài dẹp tan những kẻ kiêu ngạo tận tư tưởng trong lòng.
52 Ngài hạ bệ những kẻ quyền thế khỏi ngai của họ,
Nhưng Ngài nhấc những người khiêm nhường lên.
53 Ngài ban cho người đói được no nê các thức ăn ngon,
Ngài đuổi kẻ giàu đi về tay không.
54 Ngài giúp đỡ I-sơ-ra-ên tôi tớ Ngài,
Vì Ngài nhớ lại ơn thương xót của Ngài,
55 Như Ngài đã phán với các tổ tiên chúng ta,
Với Áp-ra-ham và dòng dõi người mãi mãi.”

56 Ma-ry ở lại với Ê-li-sa-bét khoảng ba tháng, rồi trở về nhà nàng.

Giăng Báp-tít Sinh Ra

57 Ðến kỳ sinh nở, Ê-li-sa-bét sinh một con trai. 58 Những láng giềng và bà con dòng họ của bà nghe Chúa bày tỏ lòng thương xót lớn lao của Ngài đối với bà, họ vui mừng với bà.

59 Ngày thứ tám, họ đến để cắt bì cho đứa bé. Họ định đặt tên nó là Xa-cha-ri, theo tên của cha nó. 60 Nhưng mẹ nó trả lời và nói, “Không, nó sẽ được gọi là Giăng.”

61 Họ nói với bà, “Không người bà con nào của bà có tên ấy cả.”

62 Kế đó họ ra dấu cho cha đứa bé để xem ông muốn đặt tên nó là gì. 63 Ông ra dấu bảo đem cho ông một bảng nhỏ, rồi ông viết trên đó, “Tên nó là Giăng.” Mọi người đều lấy làm lạ. 64 Thình lình miệng ông mở ra, lưỡi ông được tự do, và ông cất tiếng ca ngợi Ðức Chúa Trời.

65 Cả xóm giềng đều phát sợ, và người ta nói về chuyện ấy khắp miền đồi núi xứ Giu-đê. 66 Tất cả những ai nghe chuyện ấy đều nói, “Rồi đây không biết đứa trẻ ấy sẽ ra sao?” Vì tay Chúa ở cùng nó.

Lời Tiên Tri của Xa-cha-ri

67 Bấy giờ Xa-cha-ri cha đứa bé được đầy dẫy Ðức Thánh Linh và nói tiên tri rằng:

68 “Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên,
Vì Ngài đã đoái thăm và cứu chuộc dân Ngài.
69 Ngài đã dấy lên một sừng cứu rỗi cho chúng ta,
Trong nhà Ða-vít tôi tớ Ngài,
70 Như Ngài đã phán trước qua miệng các tiên tri thánh của Ngài từ xưa rằng,
71 Chúng ta sẽ được giải cứu khỏi những kẻ thù của mình,
Và khỏi tay những kẻ ghét chúng ta.
72 Ngài bày tỏ lòng thương xót đối với tổ tiên chúng ta,
Ngài nhớ lại giao ước thánh của Ngài,
73 Tức lời thề Ngài đã lập với Áp-ra-ham tổ phụ chúng ta,
Ðể ban cho chúng ta
74 Ðược giải thoát khỏi tay những kẻ thù nghịch,
Ðể có thể phụng sự Ngài không chút sợ hãi,
75 Trong sự thánh khiết và công chính,
Trước mặt Ngài trọn đời chúng ta.
76 Còn con, hỡi con thơ, con sẽ được gọi là tiên tri của Ðấng Tối Cao,
Vì con sẽ đi trước Chúa để dọn đường cho Ngài,
77 Ðể ban tri thức về ơn cứu rỗi cho dân Ngài,
Qua sự tha thứ tội lỗi họ.
78 Nhờ đức nhân từ thương xót của Ðức Chúa Trời chúng ta,
Mà vầng thái dương mọc lên từ trời sẽ thăm viếng chúng ta,
79 Ðể mang ánh sáng đến những kẻ đang ngồi trong tối tăm và bóng tử thần;
Ðể dẫn dắt bàn chân chúng ta vào con đường bình an.”

80 Ðứa trẻ càng lớn lên tinh thần càng mạnh mẽ. Nó cứ sống trong đồng hoang cho đến ngày tỏ mình ra với dân I-sơ-ra-ên.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang