Bible in 90 Days
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Toàn Năng
25 Binh-đát, người Su-a, đáp:
2 Ngài cầm quyền thống trị, và đáng kính sợ,
Thiết lập hòa bình trên trời cao.
3 Đội quân Ngài, nào ai đếm được?
Nào ai thoát khỏi ánh sáng Ngài?
4 Thế thì người phàm làm sao được Đức Chúa Trời kể là công chính?
Con người sinh ra từ người nữ làm sao được Ngài kể là trong sạch?
5 Nếu ngay cả mặt trăng cũng không sáng đủ,
Các ngôi sao cũng không trong sáng đủ dưới mắt Ngài,
6 Huống chi người phàm, loài dòi bọ,
Và con cái người, chỉ là giống côn trùng?
Gióp Mỉa Mai
26 Gióp đáp lời:
2 Anh thật khéo nâng đỡ người cô thế,
Cứu giúp người yếu đuối!
3 Anh thật khéo khuyên dạy người kém khôn ngoan,
Tỏ bày bao nhiêu điều thông sáng!
4 Nhờ ai mà anh thốt ra những lời ấy?
Thần khí nào phát ra từ anh?
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Quyền Năng
5 Hồn người chết oằn oại
Bên dưới nước và các động vật trong nước.
6 Âm phủ lộ trần trước mắt Ngài,
Cõi diệt vong không màn che khuất.
7 Ngài giăng trời bắc trên khoảng không,
Treo trái đất trong không gian.
8 Ngài dồn chứa nước mưa trong đám mây dày đặc,
Nhưng nước nhiều cũng không xé rách mây.
9 Ngài bao phủ ngai Ngài,
Trải mây che khuất ngai.
10 Ngài vẽ một vòm tròn trên mặt nước,
Tận chân trời, nơi ánh sáng gặp tối tăm.
11 Cột trụ đỡ các tầng trời rung chuyển,
Kinh sợ khi Ngài quở trách.
12 Ngài dùng quyền năng dẹp yên biển cả,
Dùng sự khôn ngoan đánh ngã Ra-háp.
13 Hơi thở Ngài làm bầu trời tươi sáng,
Tay Ngài đâm thủng rắn đang trốn chạy.
14 Nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài;
Tiếng thì thầm chúng ta nghe về Ngài thật nhỏ làm sao!
Ai hiểu thấu tiếng sấm vang rền quyền năng Ngài?
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
27 Gióp tiếp tục biện luận:
2 Đức Chúa Trời hằng sống chứng cho tôi,
Ngài từ chối xét lẽ công bình cho tôi,
Đấng Toàn Năng làm đời tôi cay đắng,
3 Bao lâu tôi còn hơi thở,
Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,
4 Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,
Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.
5 Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,
Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.
6 Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,
Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt.
Gióp Xin Chúa Phạt Những Người Chống Đối Ông
7 Ước gì kẻ thù tôi bị phạt như kẻ ác,
Kẻ chống đối tôi bị xử như kẻ gian!
8 Kẻ vô đạo có hy vọng gì khi cuộc đời đứt quãng,
Khi Đức Chúa Trời đòi mạng sống lại?
9 Đức Chúa Trời có nghe tiếng nó kêu than,
Khi tai họa giáng xuống?
10 Nó có tìm nguồn vui thỏa trong Đấng Toàn Năng,
Có thường xuyên cầu khẩn Đức Chúa Trời không?
11 Tôi sẽ chỉ dạy các anh về quyền năng của Đức Chúa Trời,
Không giấu điều chi về ý định của Đấng Toàn Năng.
12 Nhưng hết thảy các anh đều nhận thấy hết rồi,
Vậy sao các anh còn nói lời vô nghĩa?
Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ Ba
13 Đây là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
Là gia tài kẻ hung bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn Năng.
14 Con cái chúng có đông đảo, cũng sẽ ngã vì gươm giáo,
Dòng dõi chúng ăn không đủ no.
15 Những kẻ sống sót sẽ bị bệnh dịch chôn vùi,
Mà không được vợ góa than khóc.
16 Dù kẻ ác chứa bạc như cát bụi,
Chồng chất áo quần thành đống như đất sét,
17 Áo quần chúng chồng chất, nhưng người công chính sẽ mặc,
Còn bạc, người vô tội sẽ chia nhau.
18 Nhà chúng xây giống như mạng nhện,
Như chòi canh người giữ vườn dựng lên.
19 Chúng nằm ngủ, giàu có, nhà cửa còn nguyên vẹn,
Chúng mở mắt, nhà cửa tiêu tan.
20 Kinh hoàng ập xuống chúng như lũ lụt,
Bão tố ban đêm cuốn chúng đi.
21 Trận gió đông đem chúng đi mất,
Cuốn chúng ra khỏi chỗ ở,
22 Thổi xoáy vào chúng, không thương xót;
Chúng cố gắng chạy trốn luồng gió mạnh.
23 Gió vẫn thổi tạt vào chúng như tiếng vỗ tay ngạo nghễ,
Rít từng cơn đuổi theo chúng như tiếng huýt gió nhạo cười.
Ca Ngợi Sự Khôn Ngoan
28 Bạc tất nhiên phải có mỏ,
Vàng phải có lò luyện.
2 Sắt đào lên từ lòng đất,
Quặng nấu chảy ra đồng.
3 Công nhân hầm mỏ rọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
Đào cuốc đến tận hang cùng ngõ hẻm,
Tìm quặng trong bóng tối âm u.
4 Họ khai thông đường hầm cách xa nơi người ở,
Họ bị quên lãng vì không ai đặt chân tới đó,
Họ buộc mình lủng lẳng vào sợi dây, làm việc nơi hoang vắng.
5 Hoa màu mọc lên từ đất,
Nhưng lòng đất dường như bị lửa xáo trộn.
6 Lẫn trong đá có ngọc lam xanh biếc,
Lóng lánh những chấm vàng.
7 Con đường này, chim săn mồi không hề biết,
Mắt chim ưng cũng chẳng thấy,
8 Thú rừng chưa hề giẫm chân lên,
Sư tử cũng chẳng đi ngang qua.
9 Con người đập vỡ đá lửa,
Đào sập chân núi.
10 Khi họ đục đá mở đường hầm,
Mắt họ xem xét mọi vật quý.
11 Họ xây đập ngăn sông tận nguồn,
Để phơi ra ánh sáng những vật giấu kín.
Sự Khôn Ngoan Không Ai Tìm Được, Cũng Không Mua Được
12 Nhưng tìm đâu ra khôn ngoan?
Đâu là nguồn của thông sáng?
13 Người phàm không biết đường dẫn đến khôn ngoan,[a]
Không thể tìm được khôn ngoan trên trần gian.
14 Vực sâu nói: “Nó không có trong tôi,”
Biển cả nói: “Nó không ở cùng tôi.”
15 Không thể trao vàng khối đổi lấy nó,
Cũng không cân bạc mua được nó.
16 Không thể đánh giá nó bằng vàng Ô-phia,
Mã não quý hoặc ngọc lam xanh biếc.
17 Vàng hoặc pha lê cũng không so được với nó,
Dụng cụ bằng vàng ròng cũng không đổi được nó.
18 San hô và thủy tinh chẳng đáng nói đến,
Khôn ngoan quý giá hơn hồng ngọc.
19 Hoàng ngọc xứ Ê-thi-ô-bi không sánh được với nó,
Cũng không thể đánh giá nó bằng vàng ròng.
20 Vậy, khôn ngoan đến từ đâu?
Đâu là nguồn của thông sáng?
21 Khôn ngoan giấu kín khỏi mắt kẻ sống,
Ngay cả chim trời cũng không thấy.
22 Cõi diệt vong và sự chết nói:
“Tai chúng tôi có nghe đồn về nó.”
Đức Chúa Trời Biết Đường Dẫn Đến Khôn Ngoan
23 Chỉ một mình Đức Chúa Trời biết đường dẫn đến khôn ngoan,
Chỉ mình Ngài biết nơi nào tìm được nó,
24 Vì Ngài nhìn thấy tận chân trời góc biển,
Và nhìn thấy mọi sự dưới bầu trời.
25 Khi Ngài ban sức mạnh cho gió,
Đo lường mức độ nước,
26 Khi Ngài ấn định luật cho mưa,
Vạch đường cho sấm sét,
27 Bấy giờ Ngài nhìn thấy khôn ngoan, và công bố ra,
Ngài khảo sát và lập nó vững vàng.
28 Ngài phán với loài người:
“Kính sợ CHÚA, chính đó là khôn ngoan,
Lìa bỏ điều ác, chính đó là thông sáng.”
Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy Hoàng
29 Gióp nói tiếp:
2 Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,
Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!
3 Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,
Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.
4 Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,
Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.
5 Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,
Con cái quây quần chung quanh tôi,
6 Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,
Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.
7 Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,
Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,
8 Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,
Các phụ lão đứng dậy chào tôi.
9 Các bậc lãnh đạo ngừng nói,
Lấy tay che miệng,
10 Các vị quyền thế im bặt,
Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.
Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo Khó
11 Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,
Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,
12 Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,
Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,
Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
14 Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,
Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
15 Tôi là mắt của người mù,
Chân của người què.
16 Tôi là cha kẻ khốn cùng,
Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
17 Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,
Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.
Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính Nể
18 Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,
Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
19 Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,
Nhành lá tôi đọng sương đêm.
20 Tôi luôn nhận được vinh dự mới,
Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
21 Người người lắng tai, chờ đợi,
Im lặng nghe tôi góp ý.
22 Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,
Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
23 Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
24 Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,
Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
25 Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,
Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,
Như người an ủi kẻ tang chế.
Gióp Nhắc Lại Hiện Tại Phũ Phàng
30 Nhưng bây giờ chúng nhạo cười tôi,
Bọn nhãi ranh nhỏ tuổi hơn tôi,
Cha bọn chúng, tôi đã từ chối,
Không cho chăn bầy chung với chó tôi.
2 Sức mạnh tay họ có lợi gì cho tôi,
Khi sức lực họ đã tiêu tan?
3 Gầy mòn vì thiếu thốn và đói kém,
Họ trốn vào đồng khô âm u,
Hoang vắng, tiêu điều.
4 Họ hái lá cẩm quỳ, và các bụi cây dại,
Ngay cả rễ cây đậu chổi cũng làm thức ăn cho họ.
5 Họ bị đuổi ra khỏi khu dân cư,
Bị la mắng như tên trộm.
6 Họ phải sống nơi vách khe, dọc theo sườn núi,
Trong hang động dưới đất, hoặc trong hốc đá.
7 Họ hí rú lên giữa bụi rậm,
Họ nằm chen chúc dưới lùm gai.
8 Vốn dốt nát, không tên tuổi,
Họ bị đánh đập, đuổi ra khỏi xứ.
Gióp Bị Đối Xử Tồi Tệ
9 Nhưng bây giờ, con cái họ đặt vè nhạo tôi,
Đem tôi ra bàn tán chê cười.
10 Chúng ghê tởm tôi, tránh xa tôi,
Không ngại khạc nhổ vào mặt tôi.
11 Vì Đức Chúa Trời đã tháo dây cung tôi và hạ nhục tôi,
Nên chúng không kiêng nể gì tôi.
12 Bên phải tôi, một lũ hỗn tạp nổi dậy,
Đánh tôi phải bỏ chạy,
Đắp mô đắp lũy hại tôi.
13 Chúng phá vỡ đường tôi đi,
Tôi càng bị thiệt, chúng càng được lợi,
Chúng không cần ai giúp.
14 Chúng ùa đến như qua khe thủng rộng trên tường,
Chúng tràn vào giữa cảnh vách đổ đá rơi.
15 Nỗi kinh hoàng xâm chiếm tôi,
Vinh dự tôi bị gió đuổi bay xa,
Sự giải cứu tôi trôi theo làn mây.
Đức Chúa Trời Không Nghe Tiếng Gióp Van Xin
16 Bây giờ lòng tôi tan vỡ,
Những ngày khốn khổ bám chặt tôi.
17 Ban đêm xương cốt tôi bị đâm chích rã rời,
Cơn đau gặm nhấm tôi không ngừng.
18 Đức Chúa Trời níu chặt áo tôi,
Túm tôi ngang hông như thể túm cổ áo dài.
19 Ngài quăng tôi xuống đống bùn,
Tôi khác nào bụi tro.
20 Con kêu xin, nhưng Ngài không đáp lại,
Con khẩn cầu nhưng Ngài chẳng đoái hoài.
21 Ngài trở thành độc ác với con,
Dùng toàn sức Ngài hãm bức con.
22 Ngài khiến gió bốc con lên, thổi bay xa,
Ngài sai bão tố dồi dập con.
23 Phải, con biết Ngài sẽ đưa con về cõi chết,
Nơi họp mặt của mọi người sống.
24 Con không hề đưa tay hại người lâm nạn,
Khi người kêu cứu giữa cảnh đổ nát tang thương.
25 Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn,
Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?
26 Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến,
Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.
Gióp Kêu Cứu Nhưng Chẳng Ai Nghe
27 Tôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an,
Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.
28 Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm,
Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.
29 Tiếng tôi kêu than khiến
Tôi trở thành anh em với chó rừng,
Bạn bè với đà điểu.
30 Da tôi xám xịt,
Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.
31 Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế,
Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.
Gióp Hứa Nguyện Sống Trong Sạch
31 Tôi đã lập giao ước với mắt tôi,
Tôi không hề nhìn cô gái đồng trinh.
2 Vậy, Đức Chúa Trời trên cao ban phần gì cho tôi?
Gia nghiệp tôi là gì từ Đấng Toàn Năng trên các tầng trời?
3 Phải chăng kẻ vô đạo gặp tai họa?
Và kẻ làm ác gặp gian truân?
4 Phải chăng Ngài nhìn thấy các nẻo đường tôi,
Và đếm từng bước đi của tôi?
5 Nếu tôi có đi chung đường với phường gian dối,
Nếu chân tôi vội vàng lường gạt,
6 Xin Đức Chúa Trời đặt tôi trên bàn cân chính xác,
Rồi Ngài sẽ biết tôi trọn lành.
Gióp Quả Quyết Ông Không Phạm Tội Ngoại Tình
7 Nếu chân tôi rẽ bước khỏi đường ngay,
Nếu lòng tôi ham muốn điều mắt mình thấy,
Nếu tay tôi dính vết bùn nhơ,
8 Xin cho người khác ăn những gì tôi gieo,
Và cho họ nhổ những gì tôi trồng.
9 Nếu lòng tôi say mê vợ người hàng xóm,
Nếu tôi rình rập nơi cửa nhà người,
10 Xin để vợ tôi xay cối cho người khác,
Và để kẻ khác ăn nằm với vợ tôi.
11 Lấy vợ người khác là một tội ác gớm ghiếc,
Đáng bị tòa án hình phạt,
12 Là một tội thiêu nuốt như lửa địa ngục,
Đốt cháy tận gốc mọi hoa lợi tôi.
Gióp Không Hề Làm Hại Kẻ Khốn Cùng
13 Nếu tôi khinh dể quyền lợi của tôi trai tớ gái tôi,
Khi họ kêu ca than phiền,
14 Tôi biết làm gì đây khi Đức Chúa Trời chỗi dậy phán xét?
Khi Ngài tra hỏi, tôi biết thưa lại thế nào?
15 Phải chăng Đấng tạo dựng tôi trong lòng mẹ cũng đã tạo dựng họ?
Phải chăng chỉ một Đấng dựng nên cả chủ lẫn tớ?
16 Nếu tôi từ chối không đáp ứng nhu cầu của kẻ nghèo,
Nếu tôi để cho góa phụ trông chờ đến mòn cả mắt,
17 Nếu tôi ăn riêng phần mình,
Không chia sẻ với cô nhi,
18 Thật từ lúc cô nhi còn thơ ấu, tôi đã nuôi dưỡng nó như một người cha,
Chỉ dẫn nó từ lúc lọt lòng mẹ,
19 Nếu tôi thấy người nào sắp chết vì thiếu quần áo,
Hoặc người nghèo không chăn mền,
20 Nếu họ không hết lòng chúc phước tôi,
Khi họ được ấm nhờ lông của bầy chiên tôi,
21 Nếu tôi có giơ tay hăm dọa cô nhi,
Vì tôi biết có người hỗ trợ tôi tại cổng thành,
22 Xin cho vai tôi lìa khỏi thân,
Và cánh tay tôi gãy đứt nơi khuỷu tay!
23 Vì tôi sợ tai họa từ Đức Chúa Trời,
Tôi sợ uy nghi Ngài nên không hề làm những việc ấy.
Gióp Không Tham Tiền, Cũng Chẳng Thờ Hình Tượng
24 Nếu tôi tin cậy nơi vàng,
Gọi vàng ròng là nơi an toàn của tôi,
25 Nếu tôi vui mừng vì lắm của cải,
Hoặc vì tay tôi đã thu góp được nhiều,
26 Nếu tôi ngắm nhìn mặt trời chiếu sáng,
Hoặc mặt trăng nhô lên lộng lẫy,
27 Mà lòng tôi thầm bị mê hoặc,
Và miệng tôi hôn, tay tôi sùng bái chúng,
28 Thì điều ấy chính là tội đáng bị tòa xử tử,
Vì tôi đã chối bỏ Đức Chúa Trời trên cao.
Gióp Không Trả Thù, Ân Cần Tiếp Khách, Không Đạo Đức Giả
29 Tôi không hề vui mừng khi kẻ thù tôi lâm nạn,
Hoặc hớn hở khi chúng gặp tai họa,
30 Tôi không hề để miệng tôi phạm tội
Trù cho chúng chết đi.
31 Những người trong nhà tôi đã chẳng nói:
“Có ai mà Gióp chẳng cho ăn thịt no nê?”
32 Khách lạ không hề ngủ đêm ngoài đường phố,
Tôi mở cửa đón tiếp khách đường xa.
33 Tôi không hề che đậy tội mình như A-đam,
Chôn giấu gian ác trong lòng,
34 Để phải sợ hãi đám đông,
Sợ họ hàng chê bai,
Đến nỗi nín lặng, không dám ra khỏi cửa.
Gióp Kêu Oan Lần Cuối
35 Ước gì có người lắng nghe tôi!
Đây là chữ ký tôi. Xin Đấng Toàn Năng đáp lời tôi!
Xin Đấng kiện tôi viết cáo trạng nêu tội tôi!
36 Tôi chắc hẳn sẽ mang cáo trạng trên vai,
Ngay cả đội trên đầu như cái mão.
37 Tôi sẽ xin khai trình lên Chúa mọi điều tôi làm,
Tôi sẽ đến chầu Ngài, hiên ngang như một vị hoàng.
38 Nếu đất ruộng tôi kêu gào tố tôi,
Các luống cày cùng nhau than khóc,
39 Nếu tôi hưởng hoa lợi mà không trả tiền,
Khiến cho tá điền phải chết đói,
40 Xin cho gai góc mọc lên thay lúa mì,
Và cỏ dại hôi tanh thay lúa mạch.
Đến đây, Gióp dứt lời.
Lời Phát Biểu Của Ê-li-hu
32 Ba người này cũng ngưng, không đáp lời Gióp, vì ông tự cho mình là người công chính. 2 Nhưng Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, dòng họ Ram, nổi giận. Ông giận Gióp vì Gióp tự cho mình công chính thay vì tôn Đức Chúa Trời công chính. 3 Ông cũng giận ba bạn của Gióp vì họ không thể đáp lời, chỉ buộc tội Gióp thôi. 4 Vì ba bạn kia đều cao tuổi hơn ông, nên Ê-li-hu chờ dịp đáp lời Gióp. 5 Nhưng khi thấy ba bạn không ai đáp lời chi nữa, Ê-li-hu nổi giận.
Ê-li-hu Biện Minh Cho Quyền Phát Biểu Của Mình
6 Bấy giờ Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, lên tiếng:
Tôi còn trẻ,
Các anh cao tuổi hơn tôi,
Nên tôi rụt rè sợ sệt,
Không dám tỏ bày thiển ý.
7 Tôi tự nghĩ: “Những người cao tuổi cần phải nói,
Các bậc lão thành cần chia sẻ khôn ngoan.”
8 Nhưng chính Thần linh của Đức Chúa Trời ở trong người,
Chính hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho người sự khôn sáng.
9 Sống nhiều năm chưa chắc đã khôn,
Các bậc lão thành chưa hẳn biết điều phải.
10 Vậy nên, xin các anh lắng nghe tôi,
Chính tôi đây xin tỏ bày thiển ý.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Không Biết Đáp Lời Gióp
11 Này, tôi chờ đợi lời các anh phát biểu,
Lắng tai nghe các anh tỏ điều thông sáng,
Trong khi các anh cân nhắc từng lời.
12 Tôi chú tâm nghe các anh trình bày,
Nhưng không một ai trong các anh bác bỏ được luận điệu của Gióp,
Không một ai tranh luận nổi với ông.
13 Xin các anh thận trọng, đừng vội nói: “Chúng tôi tìm được sự khôn ngoan!”
Chính Đức Chúa Trời sẽ bài bác luận điệu của Gióp, loài người không làm nổi.
14 Gióp lý luận không nhắm thẳng vào tôi,
Nên tôi cũng không dùng lý lẽ các anh mà đáp lại.
Ê-li-hu Phải Nói Ra Điều Ấm Ức Trong Lòng
15 Họ sững người, không đáp nên lời,
Mọi lý lẽ cao bay xa chạy.
16 Lẽ nào tôi phải đợi chờ, khi họ đã ngưng nói,
Khi họ đứng sững, không đáp nên lời?
17 Tôi đây cũng sẽ dự phần đáp lời Gióp,
Tôi cũng xin tỏ bày thiển ý.
18 Tôi đầy ắp những lời
Tâm linh tôi giục tôi phải nói ra.
19 Lòng tôi như rượu lên men, không ngõ thoát hơi,
Sẵn sàng vỡ tung như bầu rượu mới.
20 Xin cho tôi nói để lòng vơi nhẹ,
Xin cho tôi mở miệng đáp lời.
21 Tôi sẽ không thiên vị,
Không tâng bốc người nào.
22 Vì tôi không hề biết tâng bốc;
Nếu có, Đấng Tạo dựng tôi ắt sẽ diệt tôi ngay!
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Nghe Mình Trình Bày
33 Bây giờ, xin anh Gióp nghe tôi nói,
Xin lắng tai nghe các lời tôi.
2 Này, tôi sắp sửa mở miệng,
Lưỡi tôi đã uốn chữ sẵn sàng.
3 Lời tôi nói lên sự chánh trực của lòng tôi,
Môi tôi phát ra sự khôn ngoan cách ngay thật.
4 Thần linh của Đức Chúa Trời đã dựng nên tôi,
Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.
5 Nếu có thể được, xin anh cùng tôi biện luận,
Xin anh đứng ngay trước mặt tôi và trình bày lý lẽ.
6 Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh,
Ngài cũng lấy mảnh đất sét và nắn nên tôi.
7 Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt,
Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Xưng Mình Vô Tội
8 Thật chính tai tôi có nghe anh phát biểu,
Tôi có nghe lời anh thốt ra:
9 “Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm,
Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.
10 Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,
Đối xử với tôi như kẻ thù.
11 Ngài cùm chân tôi lại,
Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”
Ê-li-hu Bác Bỏ Lý Lẽ Của Gióp
12 Tôi xin thưa, anh nói vậy là sai,
Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!
13 Sao anh dám tranh luận với Ngài,
Trách Ngài sao không đáp lời anh?
14 Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách,
Nhưng loài người không để tâm nghe.
15 Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm,
Khi loài người say ngủ,
Nằm thiếp trên giường,
16 Ngài mở tai cho họ nghe,
Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,
17 Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm,
Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,
18 Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm,
Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.[b]
19 Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh,
Xương cốt run rẩy triền miên,
20 Đến độ thức ăn cũng gớm ghê,
Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.
21 Thân thể họ tiêu hao,
Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.
22 Linh hồn đã đến bờ vực thẳm,
Mạng sống chờ tử thần rước đi.
23 Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện,
Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ,
Làm trung gian dạy bảo người điều phải,
24 Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời:
“Xin cứu người khỏi sa vực thẳm,
Tôi đã tìm được giá chuộc người.”
25 Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu,
Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.
26 Người cầu khẩn Đức Chúa Trời, và được Ngài chấp nhận,
Người thờ phượng Ngài với tiếng reo mừng,
Vì Ngài cứu chuộc người.
27 Người ca hát và tuyên bố trước mọi người:
“Tôi đã phạm tội, đi cong vẹo khỏi đường ngay, lẽ phải,
Nhưng Ngài tha thứ, không phạt tôi xứng với tội tôi,
28 Ngài giải cứu linh hồn tôi khỏi sa vực thẳm,
Cho mạng sống tôi vui hưởng ánh sáng.”
29 Thật Đức Chúa Trời thực hiện mọi điều ấy
Cho loài người, biết bao nhiêu lần,
30 Để đem linh hồn người lên khỏi vực thẳm,
Cho người chói rạng ánh sáng sự sống.
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Lắng Nghe
31 Xin anh Gióp chú ý nghe tôi,
Xin anh yên lặng nghe tôi trình bày.
32 Nếu anh có điều chi đáp lại,
Xin nói lên, vì tôi ao ước thấy anh vô tội.
33 Nếu không, xin anh lắng nghe,
Xin anh yên lặng nghe tôi dạy điều khôn ngoan.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Của Gióp Thiếu Khôn Ngoan
34 Ê-li-hu nói tiếp:
2 Các anh tự cho mình là khôn ngoan, xin nghe lời tôi,
Các anh tưởng mình hiểu biết nhiều, xin lắng tai nghe tôi nói.
3 Vì tai biết phân biệt lời nói,
Như miệng nếm thức ăn.
4 Chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu trường hợp của Gióp,
Chọn điều gì phải, quyết định điều gì tốt.
Ê-li-hu Trách Gióp Tự Xưng Mình Vô Tội
5 Vì Gióp nói: “Tôi vô tội,
Nhưng Đức Chúa Trời từ chối xét lẽ công bình cho tôi.
6 Tôi sẽ nói dối nếu tôi chấp nhận mình có lỗi,
Vết thương tôi vô phương cứu chữa, dù tôi vô tội.”
7 Có ai giống như Gióp,
Buông lời nhạo báng như thể uống nước lã,
8 Nhập bọn với phường lưu manh,
Đồng hành với bọn gian ác?
9 Vì Gióp nói: “Loài người chẳng được lợi gì
Khi tìm vui thỏa trong Đức Chúa Trời.”
Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Công Bình
10 Nhưng các anh là người thông sáng, hãy nghe tôi:
Đức Chúa Trời không thể làm điều ác,
Đấng Toàn Năng không thể làm điều bất công.
11 Ngài báo trả loài người tùy việc họ làm,
Đối xử với mọi người tùy cách ăn nết ở.
12 Thật Đức Chúa Trời không hề làm điều ác,
Đấng Toàn Năng không hề bẻ cong lẽ phải.
13 Ai ủy thác cho Ngài việc cai quản trái đất?
Ai giao cho Ngài trọng trách điều khiển cả thế giới?
14 Nếu Ngài quyết định làm,
Nếu Ngài thu hồi thần linh và sinh khí của Ngài,
15 Mọi loài xác thịt sẽ chết ngay tức khắc,
Và loài người trở về với đất bụi.
Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Không Thiên Vị Và Toàn Tri
16 Nếu anh thông sáng, xin anh nghe điều này,
Xin lắng tai nghe lời tôi nói.
17 Người ghét sự công bình làm sao cai trị được?
Anh dám lên án Đấng công chính quyền năng sao?
18 Đức Chúa Trời nghiêm trách vua: “Đồ vô dụng!”
Và các nhà lãnh đạo: “Phường gian ác!”
19 Ngài không thiên vị hàng vương giả,
Cũng không trọng người giàu hơn kẻ nghèo,
Vì tất cả đều do tay Ngài tạo dựng.
20 Bất ngờ họ chết giữa đêm khuya,
Họ co giật rồi qua đời,
Các kẻ quyền thế cũng bị cất đi, không do tay người.
21 Mắt Ngài xem xét đường lối loài người,
Ngài nhìn thấy mọi bước họ đi.
22 Tối tăm mù mịt hoặc bóng đêm dày đặc
Cũng không cho bọn làm ác ẩn náu.
23 Đức Chúa Trời không cần định thời hạn
Cho loài người chịu phán xét trước mặt Ngài.
24 Ngài đập tan bọn quyền thế không cần điều tra,
Rồi lập người khác thế vào.
25 Vì Ngài biết rõ công việc chúng làm,
Ban đêm qua đi, và chúng bị chà nát.
26 Ngài đánh chúng cùng với phường gian ác,
Nơi mọi người xem thấy,
27 Vì chúng quay đi, không theo Ngài,
Không quan tâm đến đường lối Ngài,
28 Làm cho kẻ nghèo kêu than đến Chúa,
Và Ngài nghe kẻ khốn cùng kêu van.
29 Khi Ngài im lặng, ai dám chỉ trích Ngài?
Khi Ngài ẩn mặt, ai có thể nhìn thấy Ngài?
Ngài chăm sóc từng dân tộc, từng người,
30 Không cho kẻ vô đạo cầm quyền,
Không cho bọn gài bẫy dân thống trị.
Ê-li-hu Kêu Gọi Gióp Ăn Năn
31 Có ai từng thưa với Đức Chúa Trời:
“Con đã chịu hình phạt, không dám phạm tội nữa.
32 Xin Chúa chỉ dạy con điều gì con chưa thấy.
Nếu con có làm ác, con xin từ, không làm nữa?”
33 Theo ý anh, Ngài có nên báo trả người đó không?
Nhưng anh đã chống đối điều Ngài làm!
Chính anh phải quyết định, chẳng phải tôi.
Điều gì anh biết, xin anh nói ra.
34 Những người thông sáng sẽ nói với tôi,
Người khôn ngoan nghe tôi cũng sẽ nói:
35 “Gióp nói thiếu hiểu biết,
Lời nói người vô nghĩa.”
36 Ước gì Gióp bị xét xử tường tận,
Vì anh đối đáp như phường gian ác.
37 Anh đã phạm tội lại thêm nổi loạn,
Nhạo báng Đức Chúa Trời ngay giữa chúng ta,
Nói quá nhiều những lời phạm thượng.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Nói Rằng Tội Lỗi Con Người Không Can Hệ Gì Đến Đức Chúa Trời
35 Ê-li-hu nói tiếp:
2 Anh tưởng anh nói đúng sao,
Khi anh tuyên bố: “Tôi vô tội trước mặt Đức Chúa Trời?”
3 Anh lại hỏi: “Chúa được ích lợi gì?
Còn tôi được ích lợi gì, nếu tôi không phạm tội?”
4 Tôi xin thưa với anh,
Và các bạn hữu của anh nữa.
Ê-li-hu Nói Tội Của Gióp Chỉ Ảnh Hưởng Đến Người Đồng Loại
5 Hãy ngước mắt lên xem các tầng trời!
Hãy ngắm nhìn các tầng mây cao vợi hơn anh!
6 Nếu anh phạm tội, việc ấy can hệ gì đến Đức Chúa Trời?
Nếu anh gia tăng vi phạm, anh làm gì được Ngài?
7 Nếu anh công chính, anh cho Ngài điều gì?
Ngài nhận được gì từ tay anh?
8 Sự gian ác của anh chỉ hại người đồng loại,
Sự công chính của anh chỉ giúp loài người thôi.
9 Loài người bị áp bức nặng nề kêu than,
Họ kêu cứu khỏi tay kẻ quyền thế.
10 Nhưng không ai hỏi: “Đức Chúa Trời, Đấng tạo dựng tôi, ở đâu?
Chính Ngài khiến bài ca trổi lên trong đêm tối,
11 Ngài ban cho chúng ta tri thức nhiều hơn thú rừng,
Khiến chúng ta khôn ngoan hơn chim trời.”
12 Họ kêu cứu, nhưng Ngài không đáp lại,
Vì họ kiêu căng và gian ác.
13 Thật lời kêu cứu trống không, Đức Chúa Trời chẳng màng nghe,
Đấng Toàn Năng chẳng màng đoái đến.
Ê-li-hu Trách Gióp Thiếu Hiểu Biết
14 Huống chi anh, làm sao Đức Chúa Trời nghe anh được,
Khi anh nói anh không thấy Ngài,
Vụ kiện tụng của anh đã đến trước mặt Ngài,
Và anh đang chờ Ngài xét xử?
15 Và bây giờ, vì Ngài không đoán phạt theo cơn thịnh nộ,
Không quan tâm nhiều đến các vi phạm,
16 Anh Gióp mở miệng nói lời trống rỗng,
Nói quá nhiều những lời vô nghĩa.
Ê-li-hu Biện Hộ Cho Đức Chúa Trời
36 Ê-li-hu nói tiếp:
2 Xin anh kiên nhẫn nghe tôi thêm chút nữa, tôi sẽ giải thích cho anh,
Vì tôi còn lời biện hộ cho Đức Chúa Trời.
3 Tôi thu nhặt tri thức từ nhiều nơi
Để chứng minh Đấng tạo dựng tôi công chính.
4 Thật tôi không nói lời giả dối,
Một người hiểu biết trọn vẹn đang ở bên anh.
Đức Chúa Trời Dùng Hoạn Nạn Dạy Dỗ Loài Người
5 Đức Chúa Trời quyền năng, không khinh bỉ một ai,
Ngài hiểu biết siêu việt.
6 Ngài không để cho kẻ ác sống hoài,
Ngài xét lẽ công bình cho người khốn cùng.
7 Ngài chăm sóc người công chính,
Đặt họ lên ngai cai trị như vua chúa,
Cho họ được tôn trọng mãi mãi.
8 Nếu có kẻ mắc vòng xiềng xích,
Vướng dây khổ ải,
9 Ngài tỏ cho biết việc họ làm,
Tội vi phạm do lòng kiêu căng.
10 Ngài mở tai họ nghe lời cảnh cáo,
Truyền dạy họ xây bỏ tội ác.
11 Nếu họ vâng lời phụng sự Ngài,
Họ sẽ hưởng suốt đời những ngày hạnh phúc,
Những năm an lạc.
12 Còn nếu không vâng lời,
Họ sẽ qua dòng tử hà,
Họ sẽ chết vì thiếu hiểu biết.
13 Bọn vô đạo ấp ủ cơn giận,
Bị Ngài hình phạt vẫn không cầu cứu.
14 Chúng chết trong tuổi thanh xuân,
Lìa đời giữa bọn mại dâm tại các đền miếu.
15 Nhưng Đức Chúa Trời dùng hoạn nạn cứu người gặp nạn,
Mở tai họ ra trong cảnh gian nan.
Ê-li-hu Cảnh Cáo Gióp
16 Đức Chúa Trời cũng đưa anh ra khỏi cảnh gian khổ,
Đến nơi thanh thản, không gò bó,
Bàn anh đầy cao lương mỹ vị.
17 Nhưng anh đầy thắc mắc về trường hợp kẻ ác,
Kẻ ác sẽ được xét xử công minh.[c]
18 Đừng để sự giận vì kẻ ác mà giàu dẫn anh đi lầm đường,
Đừng để của hối lộ nhiều đưa anh lạc lối.
19 Bấy giờ anh kêu cứu cũng chẳng thoát khỏi gian truân,
Tất cả sức mạnh quyền thế của anh cũng chẳng giúp được gì.
20 Đừng mong đợi đêm tối,
Khi các dân thình lình biến mất.
21 Hãy cẩn thận, đừng quay sang tội ác,
Anh được gian nan tôi luyện để giữ anh khỏi phạm tội.
Gióp Nên Nhớ Đức Chúa Trời Vĩ Đại Dường Nào
22 Này, Đức Chúa Trời cao cả, quyền năng tuyệt đối.
Giáo sư nào dạy dỗ được như Ngài?
23 Ai dám chỉ dẫn Ngài con đường phải đi?
Ai dám trách: “Ngài làm sai?”
24 Anh nhớ tôn vinh chúc tụng công việc Ngài
Mà loài người hằng ca ngợi,
25 Mọi người đều chiêm ngưỡng,
Nhưng chỉ nhìn thấy được từ xa.
Ê-li-hu Mô Tả Công Việc Đức Chúa Trời Trong Bão Tố
26 Này, Đức Chúa Trời vĩ đại, chúng ta không hiểu thấu,
Số năm đời Ngài, chúng ta không thể dò.
27 Ngài hút các giọt nước lên,
Lọc thành hơi nước làm mưa;
28 Các tầng mây đổ mưa xuống,
Nhuần thấm đất đai cho người.
29 Thật ai hiểu nổi thể nào mây giăng bủa,
Tiếng sấm vang rền lều Ngài ngự?
30 Kìa, Ngài sai chớp nhoáng tỏa khắp bầu trời,
Nhưng Ngài phủ kín đáy biển sâu.
31 Ngài dùng các việc ấy điều khiển các dân,
Ban thức ăn nhiều dư dả.
32 Ngài giấu sấm sét trong tay,
Truyền lệnh sét đánh trúng đích.
33 Tiếng sấm sét báo hiệu cơn dông,
Súc vật cũng hiểu bão tố sắp đến.[d]
37 Nghe dông bão lòng tôi cũng run sợ,
Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
2 Xin các anh lắng nghe tiếng Ngài như tiếng sấm,
Rền vang từ miệng Ngài.
3 Ngài thả chớp nhoáng vút qua cả gầm trời,
Đến tận cùng mặt đất.
4 Ngay sau đó, tiếng Ngài gầm lên,
Tiếng sấm oai nghi rền vang.
Ngài không kiềm chế, cho chớp nhoáng tự do lóe lên
Khi tiếng Ngài vang ầm.
5 Đức Chúa Trời khiến tiếng sấm rền vang kỳ diệu,
Ngài thực hiện những việc vĩ đại chúng ta không hiểu nổi.
6 Ngài truyền cho tuyết: “Hãy sa xuống đất!”
Và bảo mưa dầm: “Hãy rơi tầm tã!”
7 Ngài niêm phong bàn tay mọi người,
Để mọi người biết công việc Ngài.
8 Bấy giờ thú rừng rút vô hang,
Nằm yên trong động.
9 Dông bão kéo đến từ phương nam,
Giá buốt từ phương bắc.
10 Hơi thở Đức Chúa Trời tạo ra băng giá,
Sông nước mênh mông đóng băng đá cứng.
11 Ngài chất mây nặng đầy hơi ẩm,
Rải mây ra cùng với chớp nhoáng.
12 Mây xoay vòng theo ý Ngài,
Làm trọn mọi điều Ngài truyền,
Khắp mọi nơi trên đất.
13 Ngài làm thành ý Ngài trên đất,
Khi dùng roi sửa phạt, khi ban phát phước lành.
Ê-li-hu Khuyên Gióp Nghĩ Đến Công Việc Vĩ Đại Của Đức Chúa Trời Trong Thiên Nhiên
14 Xin anh Gióp lắng tai nghe điều này,
Xin đứng yên, suy gẫm công việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời.
15 Anh có biết Đức Chúa Trời ban lệnh thế nào
Khi chớp nhoáng lóe sáng đám mây?
16 Anh có biết thể nào mây bay lơ lửng trên không,
Một kỳ công của Đấng toàn tri?
17 Tại sao áo quần anh nóng ngột,
Khi đất im lìm vì gió nam oi bức?
18 Anh có thể giúp Ngài trải các tầng trời ra,
Nện chặt cứng như gương soi đúc bằng kim khí?
19 Xin anh dạy chúng tôi biết điều gì phải thưa với Chúa,
Chúng tôi u tối, không biết trình bày sự việc.
20 Tôi không dám thưa chuyện với Ngài;
Có ai ước muốn bị tiêu diệt không?
21 Này, không ai dám nhìn ánh sáng
Chói lòa trên bầu trời,
Khi gió thổi sạch mây.
22 Đức Chúa Trời đến từ phương bắc, chói rực ánh vàng,
Loài người kinh sợ trước uy nghi Ngài.
Đức Chúa Trời Không Lưu Ý Đến Người Nào Tưởng Mình Khôn Ngoan
23 Đấng Toàn Năng, chúng ta không thể đến gần,
Quyền năng Ngài vĩ đại, công bình Ngài tuyệt đối,
Ngài công chính dồi dào, không hề áp bức ai.
24 Vì thế, loài người kính sợ Ngài,
Ngài không quan tâm đến kẻ nào tưởng mình khôn ngoan.
CHÚA Phán Dạy Gióp
38 Sau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:
2 Con là ai mà dám nghi ngờ ý định ta,
Nói ra những lời thiếu hiểu biết?
3 Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,
Ta sẽ hỏi,
Và con sẽ đáp lời Ta.
Đất Và Biển
4 Con ở đâu khi Ta đặt nền móng trái đất?
Nếu con thông sáng, hãy cho Ta biết!
5 Ai đã định kích thước trái đất? Con có biết không?
Hoặc ai đã giăng dây đo trái đất?
6 Đế cột chống đỡ nó nằm tựa trên gì?
Ai đặt hòn đá góc hoàn tất móng nền,
7 Khi các sao mai hợp ca,
Và các thiên thần reo mừng?
8 Ai đóng chặt hai cánh cửa, ngăn giữ biển lại,
Khi nó trào ra khỏi lòng mẹ?
9 Chính Ta ban mây làm áo quần cho biển,
Dùng mây đen dày đặc làm tã quấn cho nó.
10 Ta định ranh giới cho biển,
Đóng cửa, cài then,
11 Và phán bảo: “Ngươi chỉ vô tới đây, không xa hơn nữa.
Sóng biển ngang tàng phải dừng lại nơi đây.”
Rạng Đông, Bóng Tối, Và Âm Phủ
12 Từ khi sinh ra, có bao giờ con ra lệnh cho ban mai,
Dạy cho hừng đông biết chỗ của nó,
13 Bảo nó nắm chặt các góc đất,
Giũ mạnh cho kẻ ác ra khỏi?
14 Trái đất đổi dạng như đất sét có ấn dấu,
Núi đồi hiện rõ như lằn xếp trên chiếc áo.
15 Hừng đông đánh tan ánh sáng của kẻ ác,
Tay chúng giương cao làm điều bạo ngược bị bẻ gãy.
16 Có bao giờ con dò đến tận nguồn biển cả?
Hoặc bước đi nơi sâu thẳm của đại dương?
17 Có ai chỉ con xem cổng tử thần?
Con có nhìn thấy cổng dẫn đến nơi tăm tối âm u?
18 Con có mường tượng nổi trái đất dài rộng bao la dường nào?
Nếu con biết tất cả những điều ấy, hãy nói đi.
19 Đâu là đường dẫn đến nơi ánh sáng cư trú?
Còn bóng tối cư ngụ nơi nào?
20 Con có thể nào đưa chúng đến lãnh vực hoạt động mình,
Hoặc nhận ra các nẻo đường về nhà chúng?
21 Chắc hẳn con biết, vì con sinh ra từ thuở ấy!
Số ngày đời con hẳn thật nhiều!
Mây Mưa Sấm Sét
22 Con có vào xem các kho dự trữ tuyết?
Con có thấy các kho chứa mưa đá?
23 Ta để dành chúng cho thời hoạn nạn,
Thời chiến tranh giặc giã lầm than.
24 Đâu là đường dẫn đến nơi tung ra chớp nhoáng?
Nơi gió đông thổi tản mát trên đất?
25 Ai vạch lối cho mưa lũ,
Chỉ đường cho sấm chớp,
26 Cho mưa rơi xuống đất hoang vu,
Nơi sa mạc không người ở,
27 Tưới nhuần đất khô cằn hiu quạnh,
Cho cỏ mọc xanh um?
28 Mưa có cha không?
Ai sinh ra các giọt sương móc?
29 Tuyết đá ra từ lòng ai?
Ai sinh ra sương muối từ trời?
30 Nước đông cứng như đá,
Mặt vực sâu cũng đóng băng.
31 Con có thể nào buộc dây trói sao “Thất Tinh”,
Hoặc tháo dây buông thả sao “Xạ Thủ?”
32 Con có thể nào chỉ bảo các vì sao mọc theo thì,
Hướng dẫn sao Bắc Đẩu và con cái nó không?
33 Con có biết các luật lệ chỉ đạo các vì sao trên trời,
Dùng các luật ấy điều khiển cõi trần?
34 Con có thể nào cất to tiếng ra lệnh cho mây
Tuôn mưa lũ ướt sũng thân con?
35 Con có quyền sai chớp nhoáng đi,
Và chúng thưa với con: “Xin tuân lệnh?”
36 Ai ban sự khôn ngoan cho mây,
Hoặc thông sáng cho sương móc?
37 Ai có tài đếm các cụm mây,
Nghiêng đổ các bầu nước trên trời,
38 Cho mưa xuống kết dính đất bụi,
Kết chặt đất hòn?
Thú Rừng
39 Con có săn mồi cho sư tử,
Cho sư tử con no nê thỏa dạ,
40 Khi chúng co mình trong hang động,
Hoặc rình mồi trong bụi rậm?
41 Ai nuôi sống chim quạ,
Khi quạ con kêu cầu Đức Chúa Trời,
Bay lảo đảo vì thiếu ăn?
39 Con có biết mùa nào dê rừng sinh nở?
Có ghi nhớ mùa nai cái đẻ con?
2 Con có đếm chúng mang thai mấy tháng,
Có biết giờ chúng chuyển bụng đẻ ra,
3 Khòm mình ngồi gập trên hai chân sau,
Cho con nhỏ chui ra giữa cơn đau quặn thắt?
4 Đàn con khỏe lớn lên trong đồng vắng,
Rồi lìa mẹ ra đi không trở lại.
5 Ai cho lừa rừng tự do chạy nhảy,
Ai tháo dây cột chú lừa nhanh nhẹn kia?
6 Ta ban cho nó đồng hoang làm nhà,
Đất mặn làm chỗ ở.
7 Nó chê cười đô thị ồn ào,
Không hề nghe tiếng người chăn lừa hò hét bắt lừa làm việc.
8 Đồi núi là đồng cỏ của nó,
Nó rảo khắp tìm cỏ cây xanh.
9 Bò rừng có chịu phục vụ con,
Ngủ suốt đêm bên cạnh máng cỏ trong chuồng?
10 Con có thể nào dùng dây cột bò rừng vào luống cày?
Nó có chịu theo sau con bừa các trũng?
11 Con có nhờ sức bò rừng rất mạnh,
Và giao nó bao công việc nhọc nhằn?
12 Con tin nó sẽ mang lúa về,
Và gom nhặt thóc từ sân đạp lúa?
13 Đà điểu đập cánh vui mừng,
Nhưng lông cánh nó không bằng lông cánh chim cò,
14 Vì đà điểu bỏ mặc trứng mình dưới đất,
Giao cho cát nóng ấp trứng,
15 Không biết rằng một bàn chân có thể giẫm lên,
Và thú rừng vô tình đạp nát trứng.
16 Đà điểu đối xử tàn nhẫn với con, dường như chẳng phải con mình,
Không lo sợ công đẻ trứng khó nhọc ra vô ích.
17 Vì Ta không ban khôn ngoan cho nó,
Cũng không chia thông sáng cho nó.
18 Nhưng khi vươn chân phóng chạy,
Nó chê cười cả ngựa lẫn kỵ mã!
19 Con có ban sức mạnh cho ngựa,
Khoác bờm phất phơ lên cổ nó,
20 Khiến nó nhảy như châu chấu,
Gây kinh hoàng với tiếng hí oai phong?
21 Ngựa hí hửng xoáy mạnh vó xuống trũng,
Xông thẳng vào chiến trận đón binh đao.
22 Nó khinh thường sợ hãi, không hề khiếp đảm,
Không bỏ chạy trước lưỡi gươm.
23 Phía trên nó, bao tên kêu lách tách,
Giáo và lao sáng ngời dưới ánh nắng.
24 Nó hứng thú run bấn lên, phóng nhanh như nuốt không gian,
Nó không thể đứng yên khi kèn thổi vang rền.
25 Nó hí lên mỗi khi tù và thổi,
Từ xa nó đánh hơi chiến trận,
Nó nghe các tướng lãnh thét lệnh như sấm dậy.
26 Có phải nhờ con khôn ngoan nên chim ưng bay bổng,
Sải cánh bay về phương nam?
27 Có phải con truyền lệnh cho đại bàng bay vút lên,
Làm tổ trên nơi cao?
28 Nó xây tổ làm nhà nơi hóc đá,
Dùng vách núi đá lởm chởm làm thành trì kiên cố.
29 Từ nơi cao đó nó rình mồi,
Mắt nó quan sát nhìn thật xa.
30 Đàn con nó hút máu,
Vì đâu có xác chết là có nó ngay.
Đức Chúa Trời Bảo Gióp Đáp Lời Ngài
40 CHÚA phán bảo Gióp:
2 Kẻ đáng bị sửa trị dám kiện tụng Đấng Toàn Năng sao?
Kẻ nào dám tranh luận với Đức Chúa Trời, hãy đáp lời đi!
Gióp Thú Nhận Mình Không Ra Chi
3 Gióp thưa với CHÚA:
4 Con không ra chi, biết thưa lại cùng Chúa thể nào?
Con lấy tay che miệng, không dám nói.
5 Con đã lỡ phát biểu một hai lần rồi,
Nay xin thôi, không dám nói thêm.
Gióp Có Khả Năng Điều Hành Vũ Trụ Không?
6 Sau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:
7 Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,
Ta sẽ hỏi,
Và con sẽ đáp lời Ta.
8 Con dám phế bỏ việc xét xử của Ta,
Lên án Ta sai để con được phần phải?
9 Con có quyền bằng Ta không?
Có thể phát ra tiếng sấm như Ta không?
10 Hãy bày tỏ uy quyền và uy nghi của con,
Hãy khoác vào mình vinh quang rực rỡ như chiếc áo.
11 Hãy rải cơn giận dữ con xuống khắp nơi,
Hãy nhìn thấy mọi kẻ kiêu ngạo và hạ nhục chúng.
12 Phải, hãy nhận ra mọi kẻ vênh vang, hạ chúng xuống,
Cũng hãy chà đạp bọn ác nhân tại chỗ.
13 Hãy chôn vùi chúng trong bụi đất,
Hãy nhốt kín chúng nơi tối tăm.
14 Bấy giờ, chính Ta sẽ khen con,
Và nhận rằng con đủ sức thắng cuộc.
Bàn Về Con Bê-hê-mốt
15 Hãy nhìn con Bê-hê-mốt[e]
Ta dựng nên nó như Ta đã dựng nên con;
Nó ăn cỏ như bò.
16 Kìa, xem vai nó mạnh dường nào,
Bắp thịt bụng nó rắn chắc làm sao!
17 Đuôi nó cứng đơ như cây bách,
Gân đùi nó đan chằng chịt vào nhau.
18 Xương nó cứng như ống đồng,
Chân nó như thanh sắt.
19 Nó là tạo vật hàng đầu của Đức Chúa Trời.
Chỉ có Đấng dựng nên nó mới có quyền giết hại nó thôi!
20 Nó ăn cỏ cây trên núi đồi,
Nơi mọi thú rừng chơi đùa.
21 Nó nằm ngủ dưới bụi gai,
Núp mình giữa lau sậy, nơi đầm lầy.
22 Bụi gai phủ bóng che nó,
Cây liễu dọc theo bờ khe bao quanh nó.
23 Nó không sợ dù nước sông chảy xiết như thác,
Nó vẫn bình thản dù sông Giô-đanh chảy tràn qua mõm nó.
24 Có ai bịt mắt nó mà bắt nó được?
Có ai bẫy được nó rồi xoi mũi dẫn đi?
Ai Bắt Được Thủy Quái?
41 Con có dùng lưỡi câu mà câu thủy quái,
Hoặc dùng dây buộc chặt hàm nó lại?
2 Con có xỏ dây thừng qua mũi nó,
Dùng móc xoi thủng hàm nó được?
3 Liệu nó có tha thiết van xin con,
Nói với con những lời ngọt ngào?
4 Hoặc xin lập giao ước với con,
Hứa phục vụ con trọn đời?
5 Con có dám chơi với nó như với loài chim,
Cột nó lại cho các cô gái vui đùa?
6 Dân đánh cá có tranh giành nhau vì nó,
Xả thịt nó bán cho bạn hàng cá?
7 Con có thể đâm chỉa đầy da nó,
Phóng lao cắm đầy đầu nó?
8 Nếu con thử đụng đến nó,
Con sẽ nhớ mãi trận chiến, không dám tái phạm.
9 Mọi hy vọng bắt được nó tiêu tan;
Chỉ nhìn thấy nó, người ta đã ngã lăn ra đất.
10 Không ai đủ gan dạ trêu chọc nó.
Vậy, ai dám đứng trước mặt Ta?
11 Ai cho Ta trước điều chi mà Ta phải trả lại?
Vạn vật dưới cả bầu trời đều thuộc về Ta.
Thủy Quái Là Con Vật Đáng Kinh Khiếp
12 Ta sẽ không giữ im lặng về các chân nó,
Sức mạnh và cơ thể cân đối của nó.
13 Ai dám lột áo choàng nó?
Ai dám đâm thủng áo giáp kép của nó?[f]
14 Ai dám mở hàm nó,
Đầy những răng đáng khiếp sợ?
15 Lớp vẩy trên lưng nó[g]
Giống những hàng thuẫn san sát nhau, niêm phong chặt chẽ.
16 Thuẫn này gắn liền thuẫn kia,
Đến nỗi làn gió cũng không lọt qua được.
17 Chúng kết dính vào nhau, bám sát lấy nhau,
Không thể tách rời được.
18 Nó nhảy mũi, chớp lên tia sáng,
Mắt nó rực lên như rạng đông ló dạng.
19 Lửa ngọn trào ra từ miệng nó,
Tia lửa văng ra tứ phía.
20 Khói bốc ra từ mũi nó
Như một nồi đun nóng, sôi sùng sục.
21 Hơi thở nó đốt cháy than,
Miệng nó phun ra lửa.
22 Cổ nó chứa sức mạnh;
Mọi người kinh hoàng chạy tán loạn trước mặt nó.
23 Các lớp thịt trên mình nó dính chặt vào nhau,
Săn cứng như kim khí đúc, không hề lay chuyển.
24 Tim nó rắn chắc như đá,
Cứng như thớt dưới của cối xay.
25 Khi nó chỗi dậy, ngay cả các thần cũng run rẩy,
Chúng rủn người, trốn chạy.
26 Gươm có đâm nó cũng không thủng,
Giáo, tên, lao cũng không thấm vào đâu.
27 Nó coi sắt khác nào rơm rạ,
Đồng chẳng kém gì gỗ mục.
28 Nó không bỏ chạy trước mũi tên,
Nỏ đá ném vào, nó coi nhẹ như trấu.
29 Nó coi dùi cui tựa như trấu,
Nó cười nhạo tiếng lao phóng veo veo.
30 Bụng nó có vẩy nhọn bén như mảnh sành,
Để lại dấu sâu trên bùn lầy khi nó bò qua,
Khác nào dấu đinh đóng vào tấm gỗ bò kéo trên sân đập lúa.
31 Khi nó lội trong nước,
Vực sâu nổi sóng như nước sôi trong nồi,
Biển cả sôi động như dầu thơm nấu trong niêu,
32 Nó bỏ lại phía sau một luồng bọt sáng chói,
Vực sâu trắng xóa tưởng chừng như mái tóc bạc phơ.
33 Trên đất này, không sinh vật nào sánh kịp nó,
Nó là một tạo vật không hề biết sợ;
34 Nó khinh dể mọi thú vật kiêu căng,
Nó là vua trên cả loài thú rừng.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)