Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
I Sa-mu-ên 28:20 - II Sa-mu-ên 12:10

20 Sau-lơ liền ngã dài xuống đất, vì ông quá sợ những lời Sa-mu-ên vừa nói. Ông chẳng còn sức lực gì nữa, vì ông đã không ăn gì suốt ngày và suốt đêm hôm ấy. 21 Bà đồng bóng lại gần Sau-lơ và thấy ông quá sợ hãi, bèn nói, “Nầy, nữ tỳ của ngài đã vâng lời ngài. Nữ tỳ của ngài đã liều mạng làm theo lời ngài truyền. 22 Giờ đây xin ngài vui lòng nghe lời nữ tỳ của ngài mà dùng miếng bánh do nữ tỳ của ngài dọn ra. Xin ngài ráng ăn để lấy sức mà lên đường.”

23 Nhưng ông từ chối và nói, “Ta không ăn đâu.” Nhưng các tôi tớ của ông và người đàn bà cứ nài nỉ mãi, nên ông nghe theo lời họ. Ông đứng dậy khỏi đất và ngồi lên giường.

24 Người đàn bà có một con bò tơ mập trong nhà. Bà vội vàng bắt nó làm thịt. Bà cũng lấy bột ra nhồi, rồi làm bánh không men và nướng lên. 25 Kế đó bà dọn ra để thết đãi Sau-lơ và các vệ sĩ của ông. Ăn uống xong, họ đứng dậy và đi ngay trong đêm ấy.

A-kích Cho Ða-vít Trở Về

29 Dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ tại A-phéc, còn dân I-sơ-ra-ên đóng trại bên một dòng suối ở Giê-rê-ên. Các lãnh chúa của dân Phi-li-tin điểm binh của họ. Họ cho quân đội của họ đi qua trước mặt họ theo từng đơn vị hàng trăm người và hàng ngàn người. Ða-vít và những người theo ông đi cuối cùng trong đoàn quân của A-kích. Bấy giờ các tướng lãnh của Phi-li-tin hỏi, “Những người Hê-bơ-rơ nầy làm gì ở đây?”

A-kích trả lời với các tướng lãnh Phi-li-tin, “Ðó là Ða-vít, tôi tớ của Sau-lơ, vua I-sơ-ra-ên, chứ không ai xa lạ. Hắn đã ở với tôi lâu nay, đã mấy năm nay rồi. Từ ngày hắn bỏ chủ mà theo tôi đến nay, tôi không thấy hắn có lỗi gì.”

Các tướng lãnh Phi-li-tin nổi giận với ông. Các tướng lãnh của Phi-li-tin nói với ông, “Hãy bảo tên ấy về đi. Hãy cho nó trở về nơi ngài đã chỉ định cho nó. Ngài không được cho nó đi theo chúng tôi xông vào trận mạc, kẻo khi xung trận hắn đổi ý và trở thành kẻ thù của chúng ta. Vì làm sao hắn có thể làm hòa lại với chủ hắn được nếu không phải là những thủ cấp của chúng tôi? Há chẳng phải là về tên Ða-vít nầy mà chúng đã nhảy múa và ca hát với nhau rằng,

‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn,’

đó sao?”

Vậy A-kích gọi Ða-vít đến và nói với ông, “Quả thật, có Chúa hằng sống chứng giám, ngươi thật là người chính trực trước mắt ta. Ta muốn ngươi cùng ta ra vào chiến trận với quân đội của ta, vì từ ngày ngươi đến với ta cho đến nay, ta chưa hề thấy ngươi có điều gì không tốt. Tiếc rằng các lãnh chúa không bằng lòng về sự hiện diện của ngươi. Vậy bây giờ, hãy đi về. Hãy đi bình an, để ngươi khỏi làm mích lòng các lãnh chúa của người Phi-li-tin.”

Ða-vít nói với A-kích, “Nhưng tôi đã làm điều gì sai? Ngày nay ngài đã tìm thấy điều gì không phải nơi tôi tớ ngài, mà ngài không cho phép tôi được đi đánh những kẻ thù của đức vua, chúa thượng của tôi?”

A-kích trả lời và nói với Ða-vít, “Ta biết ngươi là người tốt trước mắt ta như thiên sứ của Ðức Chúa Trời vậy; tiếc rằng các lãnh chúa của người Phi-li-tin đã quyết định, ‘Hắn không được theo chúng tôi ra trận.’ 10 Vậy, sáng mai, hãy dậy sớm, cùng với các tôi tớ của chủ ngươi đang theo ngươi, sáng sớm ngày mai, khi bình minh ló dạng, hãy ra đi.”

11 Vậy Ða-vít cùng những người theo ông, sáng sớm hôm sau, trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin thì tiến lên Giê-rê-ên.

Ða-vít Ðánh Bại Quân A-ma-léc

30 Vào ngày thứ ba, khi Ða-vít và những người theo ông đang trên đường trở về Xích-lắc, thì quân A-ma-léc đã xâm lăng miền nam và Thành Xích-lắc. Chúng tấn công Xích-lắc và phóng hỏa thành. Ðoạn chúng bắt những phụ nữ và mọi người trong thành, từ trẻ đến già, làm tù binh. Chúng không giết ai, nhưng dẫn hết thảy đi theo chúng, rồi chúng lên đường.

Khi Ða-vít và những người theo ông về đến thành, thì kìa, thành đã bị đốt cháy, lửa bốc ngút ngàn. Vợ, các con trai, và các con gái của họ đều đã bị bắt làm tù binh. Bấy giờ Ða-vít và những người theo ông đều bật khóc nức nở. Họ khóc cho đến khi không còn đủ sức khóc nữa. Hai người vợ của Ða-vít là A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh người Cạt-mên cũng bị bắt làm tù binh.

Bấy giờ Ða-vít ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn đốn, vì người ta tính ném đá ông, bởi linh hồn của họ quá đắng cay sầu khổ khi nghĩ đến số phận của các con trai và các con gái họ. Nhưng Ða-vít lấy lại sức lực nhờ Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Ða-vít nói với Tư Tế A-bi-a-tha, “Xin thầy vui lòng đem ê-phót đến cho tôi.” A-bi-a-tha đem ê-phót đến cho Ða-vít. Ða-vít cầu hỏi ý Chúa rằng, “Con có nên đuổi theo đoàn quân ấy không? Con sẽ đuổi kịp chúng không?”

Ngài trả lời ông, “Hãy đuổi theo vì ngươi sẽ đuổi kịp chúng và cứu được tất cả các tù binh.”

Vậy Ða-vít ra đi. Ông cùng sáu trăm người của ông đuổi theo. Khi họ đến Khe Bê-sơ thì một số người dừng lại, 10 nhưng Ða-vít cứ tiếp tục đuổi theo, ông và bốn trăm người theo ông, còn hai trăm người kia ở lại, vì họ đã quá đuối sức, không lội qua Khe Bê-sơ nổi.

11 Những người đuổi theo bắt gặp một người Ai-cập đang ở trong đồng. Họ dẫn người ấy đến với Ða-vít. Họ cho hắn bánh và hắn ăn, rồi họ cho hắn uống nước. 12 Họ lại cho hắn một miếng bánh trái vả và hai chùm nho khô. Sau khi ăn uống, sức lực hắn được phục hồi, vì đã ba ngày và ba đêm hắn chẳng được ăn uống gì cả. 13 Kế đó Ða-vít hỏi hắn, “Ngươi là người của ai, và ngươi từ đâu đến đây?”

Hắn trả lời, “Tôi là một thanh niên Ai-cập, làm đầy tớ cho một người A-ma-léc. Chủ tôi đã bỏ tôi lại, vì ba ngày trước đây tôi đã bị bịnh. 14 Chúng tôi đã xâm lăng miền nam của dân Kê-rê-thi, miền nam của Giu-đa, miền nam của người Ca-lép, và chúng tôi đã phóng hỏa Thành Xích-lắc.”

15 Ða-vít nói với hắn, “Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ đạo quân ấy được không?”

Hắn đáp, “Nếu ngài nhân danh Ðức Chúa Trời mà thề rằng ngài sẽ không giết tôi, và không giao nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ của đạo quân ấy.”

16 Vậy hắn dẫn ông đến chỗ đạo quân ấy đang đóng. Kìa, chúng đã tản ra khắp miền. Chúng ăn nhậu, uống rượu say mèm, và nhảy nhót cợt nhả, bởi vì chúng đã cướp được rất nhiều chiến lợi phẩm trong xứ của dân Phi-li-tin và trong xứ của người Giu-đa.

17 Ða-vít xông vào chúng và đánh giết từ lúc chạng vạng tối cho đến chiều tối hôm sau. Không một người nào của bọn chúng trốn thoát, ngoại trừ bốn trăm người trẻ cỡi lạc đà bỏ chạy. 18 Ða-vít lấy lại tất cả những gì quân A-ma-léc đã cướp đi. Ða-vít cũng cứu được hai người vợ của ông. 19 Không một thứ gì của họ bị mất, dù lớn hay nhỏ; các con trai hay các con gái, chiến lợi phẩm hay bất cứ món gì chúng đã cướp của họ, Ða-vít đều lấy lại tất cả. 20 Ða-vít cũng lấy luôn tất cả các bầy chiên và bầy bò của chúng. Người ta đi trước, dẫn các đàn súc vật theo sau và nói, “Ðây là chiến lợi phẩm của Ða-vít.”

21 Khi Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã đuối sức và không thể cùng Ða-vít truy đuổi, tức những người đã bị bỏ lại ở Khe Bê-sơ, những người ấy chạy ra đón Ða-vít và những người đi với ông trở về. Ða-vít đến gần họ và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong số những người cùng truy đuổi với Ða-vít lên tiếng và nói, “Vì họ đã không đi với chúng ta, nên chúng ta không cho họ bất cứ chiến lợi phẩm nào chúng ta lấy được, ngoại trừ vợ con của họ. Họ có thể dắt vợ con của họ mà đi.”

23 Nhưng Ða-vít nói, “Thưa anh em, xin anh em đừng làm như vậy với những gì Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta quân thù đã làm hại chúng ta. 24 Không ai có thể nghe lời anh em được, vì phần của người ra chiến đấu nơi chiến trường cũng phải bằng phần của người ở nhà giữ đồ đạc. Họ sẽ chia chiến lợi phẩm bằng nhau.” 25 Vì thế từ ngày ấy trở đi, ông lập điều đó thành một luật, và nó đã trở thành một lệ cho I-sơ-ra-ên đến ngày nay.

26 Khi Ða-vít về đến Xích-lắc, ông lấy một phần chiến lợi phẩm gởi cho các trưởng lão của Giu-đa, cho các bạn của ông, mà rằng, “Ðây là chút quà mọn xin kính biếu quý vị. Ðó là chiến lợi phẩm lấy được từ những kẻ thù của Chúa.”

27 Ông gởi cho những người ở Bê-tên, những người ở miền nam Ra-mốt, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Síp-mốt, những người ở Ếch-tê-mô-a, 29 những người ở Ra-canh, những người ở trong các thành của người Giê-ra-mê-ên, những người ở trong các thành của người Kê-ni, 30 những người ở Họt-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-thạch, 31 những người ở Hếp-rôn, và tất cả những người ở các nơi mà Ða-vít và những người theo ông đã có dịp đi qua.

Sau-lơ và Giô-na-than Tử Trận

(1 Sử 10:1-12)

31 Lúc ấy quân Phi-li-tin giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Quân I-sơ-ra-ên chạy trốn trước mặt quân Phi-li-tin và ngã chết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin cứ bám sát Sau-lơ và các con trai ông mà đánh. Quân Phi-li-tin hạ sát được Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua, các con trai của Sau-lơ. Lúc ấy thế trận áp đảo Sau-lơ càng lúc càng trở nên khốc liệt. Lính xạ tiễn của địch quân nhận ra ông, và chúng bắn ông trọng thương. Sau-lơ nói với người mang binh khí của ông, “Hãy rút gươm ngươi ra và đâm ta chết, kẻo những kẻ không được cắt bì đó đến, đâm ta, và làm nhục ta.” Nhưng người mang binh khí cho vua không dám, bởi hắn quá sợ hãi. Vì vậy Sau-lơ rút thanh gươm của ông ra, rồi sấn mình vào mũi gươm mà tự vận. Khi người vác binh khí cho Sau-lơ thấy ông đã chết, hắn cũng lấy gươm ra, sấn mình vào gươm, và chết với ông. Vậy Sau-lơ, ba con trai của ông, người mang binh khí cho ông, và tất cả những người đi với ông đều chết ngày hôm ấy. Khi dân I-sơ-ra-ên ở bên kia thung lũng và những người ở bên kia Sông Giô-đanh, thấy quân I-sơ-ra-ên chạy trốn Sau-lơ và các con trai ông đã chết, họ bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Quân Phi-li-tin tiến vào, chiếm lấy, và ở luôn trong các thành ấy.

Ngày hôm sau quân Phi-li-tin đến lục soát các tử thi, chúng thấy Sau-lơ và ba con trai của ông đều đã ngã chết trên Núi Ghinh-bô-a. Chúng chặt đầu ông và lấy binh giáp của ông, rồi chúng truyền tin trong khắp xứ Phi-li-tin, thông báo trong đền thờ các thần tượng của chúng và trong dân của chúng. 10 Chúng lấy các khí giới của ông đem vào để trong đền thờ Nữ Thần Ách-ta-rốt,[a] còn thi thể của ông chúng đem bêu nơi bức tường ở Bết San.

11 Khi dân Thành Gia-bét ở Ghi-lê-át nghe những gì dân Phi-li-tin đã làm cho Sau-lơ, 12 tất cả các dũng sĩ trong thành bèn đứng dậy và đi suốt đêm. Họ đến cướp thi thể của Sau-lơ và thi thể các con trai ông nơi bức tường ở Bết San, rồi mang các thi thể ấy về Gia-bét và hỏa thiêu tại đó. 13 Ðoạn họ lấy xương cốt các người ấy đem chôn dưới gốc cây liễu tại Gia-bét, rồi kiêng ăn buồn bã bảy ngày.

Ða-vít Ðược Tin Sau-lơ Tử Trận

Sau khi Sau-lơ qua đời, Ða-vít cũng vừa đánh bại quân A-ma-léc trở về. Ông ở Xích-lắc được hai ngày. Ðến ngày thứ ba, nầy, có một người từ trại quân của Sau-lơ đến, áo quần rách tả tơi, đầu đầy bụi đất. Người ấy đến trước mặt Ða-vít, sấp mình xuống, và sụp lạy. Ða-vít hỏi người ấy, “Ngươi từ đâu đến?”

Người ấy đáp, “Tôi vừa từ trại quân I-sơ-ra-ên đến đây.”

Ða-vít hỏi tiếp, “Tình hình ra sao? Hãy nói cho ta biết.”

Người ấy đáp, “Dân quân đã bỏ chiến trường chạy trốn. Nhiều người đã ngã xuống và tử trận. Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông ấy cũng đã tử trận.”

Ða-vít hỏi thanh niên ấy, “Làm sao ngươi biết rằng Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông ấy đã tử trận?”

Chàng thanh niên ấy nói với ông, “Tôi tình cờ chạy qua Núi Ghinh-bô-a; tôi thấy Sau-lơ đang đứng đó, dựa vào cây giáo của ông. Các xe chiến mã và các kỵ binh của địch quân đang truy kích ông rất gắt gao. Khi ông quay lại và thấy tôi, ông gọi tôi. Tôi đáp, ‘Có tôi đây.’

Ông hỏi, ‘Ngươi là ai?’

Tôi đáp, ‘Tôi là một người A-ma-léc.’

Ông ra lịnh cho tôi, ‘Ngươi hãy lại gần ta và giết ta đi. Ta bị choáng váng mặt mày, dù ta vẫn còn sống.’ 10 Vậy tôi lại gần ông và kết liễu đời ông, vì tôi biết chắc rằng ông sẽ không thể nào sống được sau khi ông ngã xuống. Sau đó tôi lấy chiếc vương miện trên đầu ông và chiếc vòng đeo tay của ông đem về đây cho ngài.”

11 Ða-vít nắm lấy áo ông mà xé ra; những người theo ông cũng làm vậy. 12 Họ than thở, khóc lóc, và kiêng ăn đến chiều tối để thương tiếc Sau-lơ, Giô-na-than con trai ông ấy, dân quân của Chúa, và nhà I-sơ-ra-ên, bởi vì họ đã bị ngã gục dưới lưỡi gươm. 13 Sau đó Ða-vít hỏi chàng thanh niên đã đến báo tin, “Ngươi từ đâu đến?”

Người ấy đáp, “Tôi là con của một kiều dân, một người A-ma-léc.”

14 Ða-vít nói với hắn, “Ngươi không sợ đưa tay ra giết người được xức dầu của Chúa sao?”

15 Ðoạn Ða-vít nói với một người trẻ đang theo ông, “Hãy lại gần, giết hắn đi.”

Người ấy lại gần, đâm hắn, và hắn chết. 16 Ðoạn Ða-vít nói, “Máu của ngươi đã đổ lại trên đầu ngươi, vì chính miệng ngươi đã làm chứng nghịch lại ngươi rằng, ‘Tôi đã giết người được xức dầu của Chúa.’”

Bài Ai Ca của Ða-vít Khóc Vua Sau-lơ và Giô-na-than

17 Bấy giờ Ða-vít ngâm lên bài ai ca nầy để khóc cho Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông ấy. 18 Ông bảo họ hãy dạy cho trẻ con ở Giu-đa bài hát theo điệu Cây Cung nầy. Thật vậy bài hát ấy đã được ghi lại trong Sách của Người Công Chính.

19 “Than ôi, hỡi I-sơ-ra-ên,
Trên các núi đồi của ngươi,
Những đứa con ưu tú đã bỏ mình!
Những anh hùng đã gục ngã!
20 Ðừng nói cho dân ở Gát biết;
Ðừng ai báo tin nầy trong các đường phố ở Ách-kê-lôn,
Kẻo các con gái của người Phi-li-tin sẽ ăn mừng,
Kẻo các con gái của những kẻ không được cắt bì sẽ hớn hở.

21 Hỡi các đỉnh núi Ghinh-bô-a,
Ước chi từ nay sương và mưa sẽ không rơi xuống trên các ngươi nữa,
Những cánh đồng của các ngươi sẽ không được phì nhiêu nữa,
Vì khiên của người anh hùng đã phải quăng ở đó,
Tức khiên của Sau-lơ không còn được thoa dầu.

22 Mũi tên từ cây cung của Giô-na-than không bao giờ trở về mà không vấy máu quân thù;
Thanh gươm của Sau-lơ không bao giờ tra vào vỏ sạch trơn mà không dính mỡ dũng sĩ của quân thù.
23 Ôi Sau-lơ và Giô-na-than,
Những con người đáng yêu và đáng mến;
Khi sống họ chẳng xa nhau, khi chết họ cũng chẳng rời nhau.
Họ nhanh nhẹn hơn cả chim phượng hoàng;
Họ mạnh mẽ hơn bầy sư tử.
24 Hỡi các phụ nữ I-sơ-ra-ên,
Hãy khóc cho Sau-lơ;
Ông đã mặc cho các người vải điều sang trọng;
Ông đã máng vào y phục các người những đồ trang sức bằng vàng.
25 Than ôi, những anh hùng đã ngã gục nơi chiến trường,
Trên đỉnh đồi cao Giô-na-than đã tử trận.
26 Giô-na-than anh hỡi, lòng tôi chết điếng vì anh;
Tôi thương mến anh biết bao;
Tình thương anh dành cho tôi thật quá tuyệt vời,
Còn hơn cả tình yêu của người nữ yêu tôi.
27 Than ôi, những anh hùng đã ngã gục;
Các vũ khí chiến tranh giờ đã tan tành!”

Ða-vít Ðược Xức Dầu Làm Vua Giu-đa

Sau việc ấy Ða-vít cầu hỏi ý Chúa, “Con có nên đi lên một thành nào trong các thành của Giu-đa không?”

Chúa đáp lời ông, “Hãy lên.”

Ða-vít lại cầu hỏi, “Con nên đi lên thành nào?”

Ngài phán, “Hếp-rôn.”

Vậy Ða-vít đi lên đó cùng với hai vợ ông, A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh người Cạt-mên. Ða-vít cũng dẫn theo tất cả những người lâu nay theo ông, mỗi người đều dẫn theo gia đình mình. Vậy họ vào trong các thành ở Hếp-rôn.

Bấy giờ những người Giu-đa kéo đến. Họ xức dầu tấn phong Ða-vít làm vua nhà Giu-đa. Họ cũng báo cho Ða-vít biết, “Các anh hùng hào kiệt ở Gia-bét trong miền Ghi-lê-át đã lo việc chôn cất Sau-lơ.”

Vậy Ða-vít sai các sứ giả đến với những anh hùng hào kiệt ở Gia-bét trong miền Ghi-lê-át và nói, “Cầu xin Chúa ban phước cho anh em, vì anh em đã bày tỏ lòng nghĩa hiệp đối với Sau-lơ chúa của anh em, và đã chôn cất ông ấy. Giờ đây, cầu xin Chúa lấy tình thương và đức thành tín đối xử với anh em. Còn tôi, tôi cũng sẽ ghi nhớ việc nhân từ nầy và sẽ đền đáp anh em, bởi vì anh em đã làm điều ấy. Vậy bây giờ, tay anh em hãy mạnh mẽ lên, hãy tỏ ra là những người can đảm, vì chúa thượng của anh em đã chết, còn nhà Giu-đa đã xức dầu cho tôi làm vua họ.”

Ích-bô-sết Ðược Tấn Phong Làm Vua I-sơ-ra-ên

Nhưng Áp-ne con của Ne, chỉ huy trưởng quân đội của Sau-lơ, bắt Ích-bô-sết con trai của Sau-lơ, đem ông ấy qua Ma-ha-na-im, và lập ông ấy làm vua trị vì các vùng Ghi-lê-át, người A-su-ri, vùng Giê-rê-ên, người Ép-ra-im, người Bên-gia-min, và toàn dân I-sơ-ra-ên. 10 Ích-bô-sết con trai của Sau-lơ được bốn mươi tuổi khi ông bắt đầu trị vì trên I-sơ-ra-ên. Ông trị vì được hai năm. Chỉ có nhà Giu-đa theo Ða-vít. 11 Thời gian Ða-vít làm vua trị vì nhà Giu-đa tại Hếp-rôn là bảy năm sáu tháng.

I-sơ-ra-ên và Giu-đa Ðánh Nhau

12 Bấy giờ Áp-ne con của Ne và các tôi tớ của Ích-bô-sết con trai Sau-lơ đi từ Ma-ha-na-im đến Ghi-bê-ôn. 13 Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia và các tôi tớ Ða-vít kéo ra và gặp họ tại Hồ Ghi-bê-ôn. Họ ngồi xuống, một phe ở bên nầy hồ và một phe ở bên kia hồ. 14 Bấy giờ Áp-ne nói với Giô-áp, “Hãy để bọn trẻ đứng dậy và tranh tài với nhau trước mặt chúng ta.”

Giô-áp, “Ðược, hãy cho họ tranh tài.”[b]

15 Vậy họ đứng dậy, cứ theo số đếm mà bước ra, mười hai người Bên-gia-min, tức các tôi tớ của Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, và mười hai người từ các tôi tớ của Ða-vít. 16 Mỗi người túm lấy đầu đối thủ mình và đâm gươm vào hông đối thủ, rồi cùng nhau ngã xuống chết. Vì vậy nơi đó được mệnh danh là Cánh Ðồng Gươm Bén.[c] Cánh đồng ấy ở tại Ghi-bê-ôn.

17 Ngày hôm ấy có cuộc chiến dữ dội. Áp-ne và dân I-sơ-ra-ên bị các tôi tớ của Ða-vít đánh bại. 18 Lúc ấy ba con trai của bà Xê-ru-gia là Giô-áp, A-bi-sai, và A-sa-ên đều tham chiến. A-sa-ên là người có đôi chân lẹ làng như chân của linh dương ngoài đồng. 19 A-sa-ên đuổi theo Áp-ne. Khi rượt đuổi chàng không quay qua bên phải hoặc bên trái nhưng cứ chăm chú đuổi theo Áp-ne. 20 Áp-ne quay lại và nói, “Có phải ngươi là A-sa-ên chăng?”

Chàng đáp, “Chính tôi.”

21 Áp-ne nói với chàng, “Hãy quay qua bên phải hoặc bên trái mà tấn công một trong những người lính trẻ và cướp lấy binh giáp của nó cho ngươi.” Nhưng A-sa-ên vẫn cứ bám sát và không chịu buông ông ra. 22 Áp-ne lại nói, “Hãy dang ra khỏi ta. Tại sao ngươi ép ta phải đánh hạ ngươi? Rồi ta sẽ còn mặt mũi nào nhìn Giô-áp anh ngươi?”

23 Tuy nhiên chàng vẫn không chịu buông ra. Vì vậy Áp-ne quay mũi giáo về phía sau, đâm ngược vào bụng A-sa-ên, và mũi giáo xuyên thủng ra sau lưng. Chàng ngã xuống và chết ngay tại chỗ. Mọi người chạy đến chỗ A-sa-ên đã ngã chết đều dừng lại.

24 Giô-áp và A-bi-sai tiếp tục truy đuổi Áp-ne. Khi mặt trời lặn, họ đến Ðồi Am-ma, phía trước Ghi-a, bên con đường đi vào Ðồng Hoang Ghi-bê-ôn. 25 Lúc ấy người Bên-gia-min đã tập họp lại thành một khối sau lưng Áp-ne và đứng trên đỉnh đồi tử thủ.

26 Áp-ne gọi Giô-áp và nói, “Chẳng lẽ ông cứ để lưỡi gươm ăn nuốt mãi sao? Ông không biết rằng rồi rốt cuộc cũng chỉ là cay đắng thôi sao? Cho đến bao giờ ông mới chịu truyền lịnh cho quân của ông trở về và ngưng truy kích anh em mình nữa?”

27 Giô-áp đáp, “Có Ðức Chúa Trời hằng sống chứng giám, nếu ông không lên tiếng, thì chắc chắn đến sáng mai mọi người mới ngưng truy kích anh em mình.”

28 Vậy Giô-áp thổi kèn và mọi người dừng lại mà không truy đuổi người I-sơ-ra-ên nữa; hai bên cũng không đánh nhau nữa. 29 Ðoạn Áp-ne và quân sĩ của ông nội đêm đó băng qua Cánh Ðồng A-ra-ba và vượt qua Sông Giô-đanh. Họ đi suốt sáng hôm sau trở về Ma-ha-na-im.

30 Giô-áp cũng thôi đuổi theo Áp-ne và rút về. Khi ông kiểm điểm quân số thì thấy mất mười chín người, không kể A-sa-ên. 31 Các tôi tớ của Ða-vít đã đánh hạ nhiều người Bên-gia-min và quân sĩ của Áp-ne. Ba trăm sáu mươi người của họ đã thiệt mạng. 32 Người ta mang xác của A-sa-ên về, chôn chàng trong mộ của cha chàng ở Bết-lê-hem. Rồi Giô-áp và quân sĩ của ông đi suốt đêm; khi bình minh vừa ló dạng thì họ về đến Hếp-rôn.

Thuở ấy giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít luôn có chiến tranh dai dẳng. Nhà Ða-vít càng ngày càng mạnh, trong khi nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu.

Các Con của Ða-vít

(1 Sử 3:1-3)

Ðây là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn: Con đầu lòng là Am-nôn do bà A-hi-nô-am người Giê-rê-ên sinh; con thứ hai là Ki-lê-áp do bà A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh, người Cạt-mên sinh; con thứ ba là Áp-sa-lôm do bà Ma-a-ca con gái của Tanh-mai, vua Ghê-sua sinh; con thứ tư là A-đô-ni-gia do bà Hắc-ghít sinh; con thứ năm là Sê-pha-ti-a do bà A-bi-tan sinh; con thứ sáu là Ít-rê-am do vợ của Ða-vít là bà Éc-la sinh. Ðó là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn.

Áp-ne Ngưng Phò Ích-bô-sết

Thuở ấy trong khi giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít có chiến tranh với nhau, Áp-ne bắt lấy cơ hội ấy để củng cố địa vị của ông trong nhà Sau-lơ. Vả, Sau-lơ có một cung phi tên là Rít-pa con gái của Ai-a. Khi ấy Ích-bô-sết quở trách Áp-ne rằng, “Tại sao ông lại ăn nằm với cung phi của cha tôi?”

Áp-ne rất giận về những lời của Ích-bô-sết và nói, “Tôi chẳng phải là cái đầu chó của nhà Giu-đa sao? Ngày nay tôi đã chứng tỏ lòng trung thành với nhà Sau-lơ cha ngài, với các anh em người, và với các bạn người, mà không để cho ngài lọt vào tay Ða-vít; thế mà ngày nay ngài lại bắt lỗi tôi về chuyện liên hệ với một người đàn bà. Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt Áp-ne cách nặng nề nếu tôi không làm cho Ða-vít những gì Chúa đã thề với ông ấy, 10 tức chuyển vương quyền ra khỏi nhà Sau-lơ và lập ngai vàng của Ða-vít trên I-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Ðan cho đến Bê-e Se-ba.” 11 Nhà vua không dám đáp lại Áp-ne lấy một lời, vì vua sợ ông ấy.

Áp-ne Ðiều Ðình với Ða-vít

12 Áp-ne sai các sứ giả thay mặt ông đến gặp Ða-vít và nói, “Ðất nước nầy thuộc về ai?” Xin hãy lập một giao ước với tôi; tôi sẽ giúp ngài một tay để đem cả I-sơ-ra-ên về với ngài.”

13 Vua đáp, “Tốt lắm. Ta sẽ lập một giao ước với ngươi. Nhưng ta có một việc yêu cầu ngươi: Ngươi sẽ không được gặp mặt ta nếu trước hết ngươi không mang Mi-khanh con gái của Sau-lơ khi ngươi đến gặp mặt ta.”

14 Kế đó Ða-vít gởi sứ điệp đến với Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, rằng, “Xin hãy trả Mi-khanh vợ của tôi lại cho tôi. Nàng là người tôi đã nộp một trăm dương bì của quân Phi-li-tin làm sính lễ.” 15 Vậy Ích-bô-sết truyền lịnh cho người đến nhà của Pan-ti-ên chồng bà, tức con trai La-ích, bắt bà dẫn đi. 16 Chồng bà đi theo bà, vừa đi vừa khóc cho đến Ba-hu-rim. Áp-ne bảo ông ấy, “Thôi, ông hãy về đi.” Ông ấy đành trở về.

17 Áp-ne nói với các trưởng lão của I-sơ-ra-ên, “Xưa nay quý vị luôn mong mỏi Ða-vít sẽ làm vua quý vị. 18 Bây giờ xin quý vị hãy làm đi, vì Chúa đã phán về Ða-vít rằng, ‘Bởi tay của Ða-vít tôi tớ Ta, Ta sẽ giải cứu dân Ta khỏi tay dân Phi-li-tin và khỏi tay tất cả quân thù của chúng.’”

19 Áp-ne cũng nói với người Bên-gia-min về việc đó. Sau đó Áp-ne đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn và báo lại cho ông nghe những gì toàn thể nhà I-sơ-ra-ên và cả nhà Bên-gia-min cho là tốt. 20 Vậy Áp-ne cùng hai mươi người đi đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn. Ða-vít dọn tiệc thết đãi Áp-ne và những người đi với ông. 21 Ðoạn Áp-ne nói với Ða-vít, “Tôi cần phải đứng dậy, đi, và kêu gọi toàn thể I-sơ-ra-ên về với vua, chúa thượng của tôi. Họ sẽ lập một giao ước với ngài, và ngài sẽ trị vì tất cả, theo lòng ngài ao ước.” Vậy Ða-vít tiễn Áp-ne lên đường, và ông ra đi bình an.

Giô-áp Ám Sát Áp-ne

22 Ngay lúc đó các tôi tớ của Ða-vít và Giô-áp vừa từ một trận đột kích trở về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Lúc ấy Áp-ne không còn ở với Ða-vít tại Hếp-rôn nữa, vì vua đã cho ông đi về, và ông đã ra đi bình an. 23 Nhưng khi Giô-áp và các binh sĩ đi với ông vừa trở về thì có người báo cho Giô-áp hay rằng, “Áp-ne con của Ne có đến gặp đức vua, nhưng vua đã cho ông ấy đi về, và ông ấy đã ra đi bình an rồi.”

24 Giô-áp vội vàng đến gặp vua và nói, “Ngài đã làm gì vậy? Nầy, Áp-ne đã đến gặp ngài, tại sao ngài lại để cho hắn ra đi và hắn đã đi mất rồi? 25 Ngài chắc hẳn đã nhận biết rằng Áp-ne đến để gạt ngài, để biết đường đi nước bước của ngài, và để biết những gì ngài định làm.”

26 Sau khi Giô-áp rời khỏi Ða-vít, ông sai các sứ giả tức tốc đuổi theo Áp-ne. Họ theo kịp ông ở Giếng Si-ra và mời ông trở lại, nhưng Ða-vít chẳng hay biết gì về việc đó. 27 Khi Áp-ne vừa đến Hếp-rôn, Giô-áp đưa ông ra bên cổng thành như thể để nói chuyện riêng với ông, và tại đó Giô-áp đã bất chợt đâm vào bụng Áp-ne, để trả thù cho máu của A-sa-ên em mình, và Áp-ne đã chết.

28 Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông nói, “Vương quốc của ta và ta đều vô tội đời đời trước mặt Chúa về máu của Áp-ne con của Ne. 29 Nguyện máu ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên toàn thể nhà cha nó. Nguyện trong nhà Giô-áp sẽ không bao giờ thiếu người bị bịnh lậu, cùi hủi, què quặt,[d] chết vì gươm, hay đói khổ.” 30 Như vậy Giô-áp và A-bi-sai em ông đã ám sát Áp-ne, vì ông ấy đã giết A-sa-ên em trai họ trong trận chiến tại Ghi-bê-ôn.

Ða-vít Than Khóc Áp-ne

31 Ða-vít nói với Giô-áp và tất cả quân lính đang theo mình, “Hãy xé rách áo quần các ngươi ra, hãy lấy vải tang mặc vào, và hãy khóc cho Áp-ne.” Rồi Vua Ða-vít đi sau quan tài. 32 Vậy người ta chôn Áp-ne tại Hếp-rôn. Vua bật lên khóc lớn tiếng tại ngôi mộ của Áp-ne, và mọi người có mặt đều khóc theo. 33 Ðoạn vua ngâm một bài ai ca về Áp-ne rằng,

“Áp-ne há phải chết như một kẻ khờ dại sao?
34 Hai tay ông không bị trói;
Hai chân ông không bị xiềng;
Như một người ngã gục trước quân gian ác thể nào,
Ông đã bị ngã gục cũng thể ấy.”

Bấy giờ mọi người lại khóc thương ông nữa.

35 Sau đó mọi người đều khuyên Ða-vít nên ăn một chút gì khi trời vẫn còn sáng, nhưng Ða-vít thề, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề, nếu ta nếm một miếng bánh hoặc ăn một món gì trước khi mặt trời lặn.”

36 Toàn dân ghi nhận điều đó và lấy làm hài lòng, như toàn dân vẫn lấy làm hài lòng về mọi điều vua làm, 37 vì toàn dân và toàn I-sơ-ra-ên đều hiểu rằng ngày hôm đó không phải vua chủ mưu giết chết Áp-ne con của Ne. 38 Vua nói với bầy tôi của mình, “Các ngươi có biết rằng hôm nay một đại tướng, một đại nhân của I-sơ-ra-ên đã ngã xuống chăng? 39 Dù ta đã được xức dầu làm vua, nhưng ngày nay ta vẫn còn yếu thế; và những kẻ nầy, mấy đứa con của bà Xê-ru-gia, thật là hung tàn quá đối với ta. Nguyện Chúa báo trả những kẻ làm ác về các việc ác chúng làm.”

Ích-bô-sết Bị Ám Sát

Khi con trai của Sau-lơ nghe rằng Áp-ne đã chết ở Hếp-rôn, ông ngã lòng, và toàn dân I-sơ-ra-ên đều bối rối.

Thuở ấy con trai của Sau-lơ có hai sĩ quan chỉ huy hai toán quân đột kích. Người nầy tên Ba-a-na, còn người kia tên Rê-cáp. Hai người ấy là con của Rim-môn, người Bê-ê-rốt, thuộc chi tộc Bên-gia-min, vì người Bê-ê-rốt cùng dòng họ với người Bên-gia-min. Lúc đó người Bê-ê-rốt đã trốn qua Ghi-ta-im, và họ sống tại đó như kiều dân cho đến ngày nay.

Giô-na-than con trai Sau-lơ có một con trai bị què cả hai chân. Số là khi đứa bé được năm tuổi, tin tức từ chiến trường báo về Giê-rê-ên cho biết cả Sau-lơ và Giô-na-than đều đã tử trận. Bà vú của đứa bé liền bồng nó chạy trốn. Trong lúc hấp tấp chạy trốn, đứa bé bị té và bị què cả hai chân. Ðứa bé đó tên là Mê-phi-bô-sết.

Hai con trai của Rim-môn người Bê-ê-rốt là Rê-cáp và Ba-a-na ra đi. Họ đến nhà của Ích-bô-sết vào giữa trưa, lúc ông đang nằm trên giường nghỉ trưa. Hai người ấy đến nơi, vào trong nhà, giả vờ như đi lấy lúa mì, rồi đâm vào bụng ông. Sau đó Rê-cáp và Ba-a-na anh ông bỏ trốn. Số là khi hai người vào trong nhà nhằm lúc ông đang nằm trên giường, trong phòng ngủ của ông. Chúng đâm chết ông, cắt đầu ông, rồi mang đầu ông đi suốt đêm, trốn theo ngả của Ðồng Bằng A-ra-ba. Hai người ấy mang đầu Ích-bô-sết đến với Ða-vít tại Hếp-rôn và nói, “Ðây là đầu của Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, kẻ thù của ngài, kẻ luôn tìm cách tiêu diệt ngài. Ngày nay Chúa đã báo thù Sau-lơ và dòng dõi ông ấy cho vua, chúa thượng của tôi.”

Ða-vít đáp với Rê-cáp và Ba-a-na anh hắn, tức hai con trai của Rim-môn người Bê-ê-rốt, “Có Chúa hằng sống, Ðấng đã cứu ta ra khỏi mọi cảnh ngặt nghèo, chứng giám: 10 Khi có kẻ đến báo tin cho ta rằng ‘Nầy, Sau-lơ đã chết,’ vì nghĩ rằng nó đã đem tin mừng, ta đã bắt nó và xử tử nó tại Xích-lắc. Ðó là phần của kẻ đã nghĩ rằng nó sẽ được thưởng khi đem đến ta tin ấy; 11 huống chi những kẻ ác đã giết một người ngay lành trong nhà người ấy, ở trên giường người ấy, thì há sẽ được tha sao? Vậy ta há không đòi máu của người ấy nơi tay các ngươi, mà không trừ khử các ngươi khỏi mặt đất sao?”

12 Ða-vít truyền lịnh cho các tôi tớ ông. Họ giết hai tên ấy; chặt tay và chân chúng, rồi treo xác chúng bên ao ở Hếp-rôn. Sau đó họ lấy đầu của Ích-bô-sết đem chôn trong mộ của Áp-ne tại Hếp-rôn.

Ða-vít Trị Vì Trên Toàn Thể I-sơ-ra-ên

(1 Sử 11:1-9; 14:1-7)

Bấy giờ tất cả các chi tộc của I-sơ-ra-ên đến với Ða-vít tại Hếp-rôn và nói, “Chúng tôi đều là cốt nhục của ông. Trước kia khi Sau-lơ làm vua trị vì trên chúng tôi, chính ông là người đã lãnh đạo chúng tôi ra trận và trở về. Chúa đã phán với ông rằng, ‘Ngươi sẽ chăn dắt I-sơ-ra-ên dân Ta và trị vì trên cả I-sơ-ra-ên.’”

Vậy tất cả các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến với vua tại Hếp-rôn. Vua Ða-vít lập một giao ước với họ tại Hếp-rôn trước mặt Chúa, và họ xức dầu cho Ða-vít làm vua trên I-sơ-ra-ên.

Ða-vít được ba mươi tuổi khi bắt đầu trị vì, và ông trị vì bốn mươi năm. Ông trị vì người Giu-đa tại Hếp-rôn được bảy năm sáu tháng, và ông trị vì trên cả I-sơ-ra-ên và Giu-đa tại Giê-ru-sa-lem ba mươi ba năm.

Chiếm Thành Giê-ru-sa-lem

Vua và quân đội của ông đi lên tấn công Giê-ru-sa-lem, thành của dân Giê-bu-si, tức dân bản xứ; đó là những kẻ đã nói với Ða-vít, “Ngươi chớ lên đây. Ngay cả những người mù và những người què ở đây cũng đủ sức đánh lui ngươi,” bởi họ nghĩ rằng “Ða-vít không thể nào vào thành ấy được.”

Tuy nhiên Ða-vít đã chiếm được chiến lũy của Si-ôn, về sau nơi ấy trở thành Thành Ða-vít.

Số là hôm đó Ða-vít nói, “Ai vào thành và đánh hạ được những kẻ què và kẻ mù của dân Giê-bu-si – những kẻ lòng Ða-vít ghét– thì hãy trèo theo ống cống dẫn nước mà vào.” Bởi đó nên có câu, “Kẻ mù và kẻ què sẽ không được vào cung điện.”[e]

Vậy Ða-vít ở trong thành kiên cố và đặt tên là Thành Ða-vít. Kế đó Ða-vít cho xây các công sự phòng thủ xung quanh thành, từ các chiến lũy vào trong. 10 Vậy Ða-vít càng ngày càng cường thạnh, vì Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân, ở với ông.

11 Lúc ấy Hi-ram vua Ty-rơ sai các sứ giả đến ra mắt Ða-vít. Họ mang theo gỗ bá hương, các thợ mộc và các thợ nề, và họ xây cho Ða-vít một cung điện. 12 Bấy giờ Ða-vít biết Chúa đã lập ông làm vua trên I-sơ-ra-ên, và vì cớ dân Ngài, tức dân I-sơ-ra-ên, nên Ngài đã làm cho vương quyền của ông được tôn trọng.

13 Sau khi rời Hếp-rôn và đến Giê-ru-sa-lem, Ða-vít cưới thêm các vợ và các cung phi. Họ đã sinh cho Ða-vít thêm các con trai và con gái. 14 Ðây là tên các con sinh cho Ða-vít tại Giê-ru-sa-lem: Sam-mu-a,[f] Sô-báp, Na-than, Sa-lô-môn, 15 Íp-ha, Ê-li-su-a, Nê-phéc, Gia-phia, 16 Ê-li-sa-ma, Ê-li-a-đa, và Ê-li-phê-lét.

Dân Phi-li-tin Bị Bại Trận

(1 Sử 14:8-17)

17 Khi ấy dân Phi-li-tin nghe rằng Ða-vít đã được xức dầu làm vua trên I-sơ-ra-ên, quân Phi-li-tin bèn kéo hết lực lượng lên để vây bắt Ða-vít. Nghe tin ấy Ða-vít đi xuống chiến lũy. 18 Quân Phi-li-tin kéo đến và bủa ra trong Thung Lũng Rê-pha-im.

19 Ða-vít cầu hỏi ý Chúa, “Con có nên đi lên đương đầu với quân Phi-li-tin không? Ngài sẽ phó quân Phi-li-tin vào tay con không?”

Chúa trả lời ông, “Ngươi hãy đi lên. Ta chắc chắn sẽ trao quân Phi-li-tin vào tay ngươi.”

20 Vậy Ða-vít đến một nơi gọi là Ba-anh Pê-ra-xim, và Ða-vít đánh chúng đại bại tại đó. Ông nói, “Chúa đã đánh tan quân thù của tôi như thể nước bị vỡ bờ.” Vì thế ông gọi chỗ đó là Ba-anh Pê-ra-xim.[g] 21 Chúng bỏ các thần tượng của chúng ở đó mà chạy cứu mạng. Ða-vít và quân lính của ông cướp lấy và mang đi.

22 Sau đó quân Phi-li-tin tái phối trí và kéo lên một lần nữa. Chúng bủa ra khắp Thung Lũng Rê-pha-im.

23 Ða-vít cầu hỏi ý Chúa và Ngài phán, “Ngươi chớ đi lên đối đầu với chúng, nhưng hãy đi vòng ra phía sau và đánh bọc hậu chúng. Ngươi hãy xông tới tấn công chúng ở phía trước nương dâu. 24 Khi ngươi nghe trên ngọn các cây dâu có âm thanh như tiếng của đoàn quân xung trận, thì hãy lập tức tấn công. Vì Chúa sẽ đi trước ngươi và tấn công trại quân Phi-li-tin.”

25 Ða-vít làm như vậy, y như Chúa đã truyền cho ông. Ông đánh đuổi quân Phi-li-tin chạy về xứ của họ, từ Ghê-ba cho đến Ghê-xe.

Rước Rương Giao Ước về Giê-ru-sa-lem

(1 Sử 13:1-14; 15:25-16:6, 43)

Ða-vít lại tập họp tất cả quân tinh nhuệ của I-sơ-ra-ên; tổng cộng được ba mươi ngàn người. Ða-vít đứng dậy và đi với tất cả những người đang có mặt với ông đến Ba-a-la trong miền Giu-đa để rước Rương của Ðức Chúa Trời, Rương được gọi bằng danh của Chúa các đạo quân, Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim. Họ để Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới, rồi từ nhà A-bi-na-đáp ở trên đồi mà chở Rương ấy ra đi. U-xa và A-hi-ô, hai con trai của A-bi-na-đáp, dẫn cỗ xe mới. Họ chở Rương từ nhà A-bi-na-đáp ở trên đồi ra đi và họ đi theo hộ tống Rương của Ðức Chúa Trời. Có A-hi-ô đi phía trước Rương. Ða-vít và toàn thể nhà I-sơ-ra-ên vui mừng dùng đủ loại nhạc khí mà tấu lên trước mặt Chúa. Ðó là những nhạc khí làm bằng gỗ trắc bá, các hạc cầm, các loại đàn, các trống lục lạc, các chập chõa, và các khánh chiêng.

Khi họ đến sân đập lúa của Na-côn, U-xa đã đưa tay ra đỡ lấy Rương của Ðức Chúa Trời, vì con bò kéo xe bị trượt chân. Chúa nổi giận với U-xa. Vì lỗi ấy Ðức Chúa Trời đánh ông tại đó, và ông đã ngã chết ngay bên cạnh Rương của Ðức Chúa Trời.

Bấy giờ Ða-vít cảm thấy bất mãn, vì Chúa đã nổi giận và giết chết U-xa. Ông gọi chỗ đó là “Bộc Giận với U-xa” cho đến ngày nay. Ngày hôm đó Ða-vít đâm ra sợ Chúa, ông nói, “Làm sao tôi dám đem Rương của Chúa về với tôi?” 10 Vì thế Ða-vít không mang Rương của Chúa về với ông trong Thành Ða-vít nữa, nhưng Ða-vít cho đổi hướng và đem Rương gởi nơi nhà của Ô-bết Ê-đôm người Ghít-ti. 11 Rương của Chúa ở trong nhà Ô-bết Ê-đôm người Ghít-ti được ba tháng. Chúa ban phước cho Ô-bết Ê-đôm và mọi người trong gia đình ông.

12 Có người đến thuật cho Vua Ða-vít hay rằng, “Chúa đã ban phước cho gia đình Ô-bết Ê-đôm và tất cả những gì thuộc về ông ấy, vì Rương của Ðức Chúa Trời đang ở đó.” Vậy Ða-vít đến và rước Rương của Ðức Chúa Trời từ nhà của Ô-bết Ê-đôm vào Thành Ða-vít trong niềm vui mừng.

13 Vả, khi những người khiêng Rương của Chúa vừa đi được sáu bước thì Ða-vít dâng một con bò và một con chiên mập làm sinh tế. 14 Ða-vít mặc một chiếc ê-phót bằng vải gai, rồi Ða-vít vui mừng nhảy nhót hết lòng hết sức trước mặt Chúa. 15 Vậy Ða-vít và toàn thể nhà I-sơ-ra-ên mang Rương của Chúa lên, với tiếng reo mừng hòa lẫn với tiếng kèn trỗi lên vang dội. 16 Khi Rương của Chúa vào trong Thành Ða-vít, Mi-khanh con gái của Sau-lơ nhìn qua cửa sổ và thấy Vua Ða-vít đang nhảy nhót quay cuồng trước mặt Chúa, lòng bà thầm khinh ông.

17 Vậy họ mang Rương của Chúa vào và đặt Rương ấy vào chỗ Ða-vít đã xây sẵn bên trong Lều Tạm. Kế đến Ða-vít dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an lên trước mặt Chúa. 18 Sau khi Ða-vít dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an, ông nhân danh Chúa các đạo quân mà chúc phước cho dân. 19 Kế đến ông phát cho mọi người, tất cả những ai trong đám đông của người I-sơ-ra-ên hôm đó, bất luận nam hay nữ, mỗi người một ổ bánh, một miếng thịt, và một bánh nho khô. Sau đó mọi người ra về, ai về nhà nấy.

20 Ða-vít trở về nhà ông để chúc phước cho gia đình ông. Nhưng Mi-khanh con gái Sau-lơ đi ra đón Ða-vít và nói, “Hôm nay vua I-sơ-ra-ên trông thật vẻ vang ghê! Bữa nay nhà vua đã để thân thể lộ liễu trước mặt bọn nữ tỳ, chẳng khác gì một tiện dân phô bày da thịt mà không biết xấu hổ.”

21 Ða-vít nói với Mi-khanh, “Vì trước mặt Chúa, Ðấng đã chọn anh thay vì cha em và toàn thể nhà người, và lập anh làm người cai trị trên dân Chúa, tức dân I-sơ-ra-ên, nên anh không ngại mà vui mừng nhảy nhót trước mặt Chúa. 22 Anh sẽ còn hạ mình hơn thế nữa, và anh sẽ xem mình chẳng ra gì trước mặt Ngài. Còn về mấy đứa nữ tỳ em nói đó, anh biết họ vẫn còn tôn trọng anh.” 23 Vậy Mi-khanh con gái Sau-lơ không có con cho đến ngày bà qua đời.

Lòng của Vua Ða-vít Ðối Với Rương Giao Ước của CHÚA

(1Sử 17:1-15 )

Lúc ấy vua đã được ổn định trong cung điện của ông. Chúa ban cho ông được nghỉ ngơi, khỏi phải đối phó với mọi kẻ thù chung quanh. Vua nói với Tiên Tri Na-than, “Nầy, ông thấy đó, tôi ở trong cung điện làm bằng gỗ bá hương, nhưng Rương của Ðức Chúa Trời lại ở trong lều vải.”

Na-than nói với vua, “Xin ngài cứ thực hiện mọi điều lòng ngài ao ước, vì Chúa ở với ngài.” Nhưng đêm đó có lời của Chúa đến với Na-than, truyền rằng, “Hãy đi, bảo Ða-vít tôi tớ Ta, ‘Chúa phán thế nầy: Ngươi muốn xây cho Ta một ngôi nhà để Ta ở sao? Từ khi Ta đem dân I-sơ-ra-ên lên khỏi Ai-cập cho đến ngày nay, Ta không ở trong nhà nào, nhưng Ta ở rày đây mai đó, khi trong trại, khi trong Lều Tạm. Trong mọi nơi Ta đã đi với toàn dân I-sơ-ra-ên, có bao giờ Ta nói một lời nào với một người lãnh đạo nào của các chi tộc I-sơ-ra-ên, tức với những kẻ Ta đã truyền phải chăn dắt I-sơ-ra-ên dân Ta rằng, “Tại sao các ngươi không xây cho Ta một ngôi nhà bằng gỗ bá hương” chăng? Vậy bây giờ, ngươi hãy nói với Ða-vít tôi tớ Ta, Chúa các đạo quân phán thế nầy: Ta đã bắt lấy ngươi từ trong đồng cỏ, từ nơi ngươi theo sau đàn chiên, để lập ngươi làm người lãnh đạo trên I-sơ-ra-ên dân Ta. Ta đã ở với ngươi bất cứ nơi nào ngươi đến, Ta đã tiêu diệt mọi kẻ thù ghét ngươi trước mặt ngươi, và Ta đã làm nổi danh ngươi như danh của các vĩ nhân trên thế giới. 10 Ngoài ra Ta sẽ định một chỗ cho I-sơ-ra-ên dân Ta, và Ta sẽ trồng chúng xuống chỗ đó, để chúng có chỗ ở riêng cho mình mà khỏi phải di chuyển nữa, và những kẻ ác sẽ không áp bức chúng nữa như chúng đã từng bị trước kia. 11 Từ thuở đó Ta đã lập các thủ lãnh xét xử trên I-sơ-ra-ên dân Ta. Còn ngươi, Ta sẽ cho ngươi được nghỉ ngơi khỏi mọi kẻ thù của ngươi. Ngoài ra Chúa cũng hứa với ngươi rằng Ngài sẽ xây cho ngươi một nhà. 12 Khi đời ngươi mãn, ngươi sẽ nằm xuống an nghỉ với các tổ phụ ngươi, rồi Ta sẽ lập một kẻ kế vị ngươi, một người do chính ngươi sinh ra, và Ta sẽ cho vương quốc nó được vững lập. 13 Nó sẽ xây cho Ta một ngôi nhà, và Ta sẽ lập ngôi vua của nó vững bền mãi mãi. 14 Ta sẽ làm cha nó, và nó sẽ làm con Ta. Nếu nó phạm tội, Ta sẽ dùng roi của phàm nhân và đòn vọt của loài người mà sửa phạt nó. 15 Nhưng lòng thương xót của Ta sẽ không lìa khỏi nó như Ta đã cất lòng thương xót ấy khỏi Sau-lơ, kẻ Ta đã dẹp bỏ trước mắt ngươi. 16 Nhà của ngươi và vương quốc của ngươi sẽ tồn tại mãi mãi trước mặt Ta. Ngai vàng của ngươi sẽ được vững lập đời đời.’”

17 Vậy Na-than thuật lại cho Ða-vít tất cả những lời ấy, y như mọi điều ông đã nghe thấy trong khải tượng.

Ða-vít Cảm Tạ CHÚA

(1Sử 17:16-27)

18 Bấy giờ Ða-vít đi vào, ngồi trước mặt Chúa, và thưa, “Lạy Chúa Hằng Hữu,[h] con là ai? Gia đình con là gì mà Ngài đã cho con ngày nay được như thế nầy? 19 Lạy Chúa Hằng Hữu, đây nào phải là một việc nhỏ trước mặt Ngài sao, mà Ngài hứa ban phước cho nhà tôi tớ Ngài lâu dài về sau như vậy? Lạy Chúa Hằng Hữu, đây có phải là cách người phàm đối xử với nhau chăng? 20 Ða-vít nầy còn biết nói gì với Ngài đây? Vì lạy Chúa Hằng Hữu, chính Ngài đã biết rõ đầy tớ Ngài. 21 Vì cớ lời Ngài đã phán, theo lòng Ngài đã định, mà Ngài làm mọi điều lớn lao ấy, và còn cho tôi tớ Ngài biết trước nữa. 22 Vì vậy lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài thật vĩ đại thay! Không ai giống như Ngài, cũng không có Thần[i] nào khác ngoài ra Ngài, theo như mọi điều tai chúng con đã nghe bấy lâu nay. 23 Còn trên đất nầy có dân nào được như dân I-sơ-ra-ên của Ngài, một dân được Ðức Chúa Trời cứu chuộc, để trở thành một dân thuộc riêng về Ngài, hầu tạo một danh cho Ngài chăng? Chính Ngài đã làm những việc lớn lao và khủng khiếp cho đất nước của Ngài. Ngài đã cứu chuộc dân Ngài ra khỏi Ai-cập và đánh đuổi các dân và các thần của chúng trước mặt dân Ngài. 24 Thật vậy Ngài đã làm cho dân I-sơ-ra-ên của Ngài trở thành một dân thuộc riêng về Ngài đời đời, và Chúa ôi, Ngài đã trở thành Thần[j] của họ.

25 Bây giờ lạy Chúa Ðức Chúa Trời,[k] nguyện những lời Ngài phán về tôi tớ Ngài và về nhà nó được vững lập đời đời, và xin Ngài thực hiện những gì Ngài đã phán. 26 Nguyện danh Ngài hằng vĩ đại mãi mãi. Nguyện thiên hạ sẽ chúc tụng rằng, ‘Chúa các đạo quân là Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.’ Nguyện nhà của Ða-vít tôi tớ Ngài được vững lập trước mặt Ngài mãi mãi. 27 Vì lạy Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chính Ngài đã bày tỏ điều ấy cho tôi tớ Ngài rằng, ‘Ta sẽ xây cho ngươi một nhà.’ Vì vậy lòng tôi tớ Ngài thật cảm động, nên xin kính dâng lên Ngài lời cầu nguyện nầy.

28 Bây giờ lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài là Ðức Chúa Trời, lời Ngài là chân lý, và Ngài đã hứa điều tốt đẹp ấy cho tôi tớ Ngài. 29 Vậy bây giờ xin Ngài ban phước cho nhà tôi tớ Ngài, để nó cứ còn mãi trước mặt Ngài, vì lạy Chúa Hằng Hữu, chính Ngài đã phán điều ấy, và nhờ phước hạnh của Ngài mà nhà của tôi tớ Ngài sẽ được phước mãi mãi.”

Các Cuộc Chinh Phục của Ða-vít

(1 Sử 18:1-17)

Sau việc đó Ða-vít tấn công dân Phi-li-tin và bắt chúng phải chịu khuất phục. Ða-vít tước đoạt quyền cai trị trong vùng khỏi các lãnh chúa của chúng.[l]

Ông cũng đánh bại dân Mô-áp. Ông bắt chúng nằm xuống đất, rồi lấy dây mà đo; cứ hai dây đem giết thì một dây để cho sống. Vậy dân Mô-áp phải làm tôi cho Ða-vít và nộp triều cống cho ông.

Ða-vít cũng đánh bại Ha-đa-đê-xe con trai Rê-hốp vua Xô-ba, khi ông ấy đang trên đường đến Sông Ơ-phơ-rát để tái lập chủ quyền của mình.[m] Ða-vít bắt sống một ngàn bảy trăm kỵ binh[n] và hai mươi ngàn bộ binh. Ða-vít cũng cho cắt gân tất cả những ngựa kéo xe chiến mã, chỉ chừa lại đủ số ngựa để kéo một trăm chiếc xe.

Khi quân A-ram ở Ða-mách kéo đến tiếp viện cho Ha-đa-đê-xe vua Xô-ba, Ða-vít đánh hạ hai mươi hai ngàn quân A-ram. Ða-vít cho lập các căn cứ quân sự để cai trị dân A-ram ở Ða-mách. Dân A-ram phải làm tôi cho Ða-vít và nộp triều cống cho ông. Chúa phù hộ Ða-vít và cho ông đánh đâu thắng đó. Ða-vít lấy các khiên bằng vàng của bầy tôi Ha-đa-đê-xe và đem về Giê-ru-sa-lem. Tại Bê-ta và Bê-rô-thai, hai thành của Ha-đa-đê-xe, Vua Ða-vít lấy được rất nhiều đồng.

Khi Tô-i vua Ha-mát nghe tin Ða-vít đã đánh bại toàn thể quân đội của Ha-đa-đê-xe, 10 Tô-i liền sai Giô-ram con trai ông đến triều kiến Vua Ða-vít và chúc mừng ông, vì ông đã đánh nhau với Ha-đa-đê-xe và đã đánh bại được vua ấy. Số là giữa Ha-đa-đê-xe và Tô-i luôn có chiến tranh với nhau. Giô-ram mang theo với ông những khí dụng bằng bạc, bằng vàng, và bằng đồng để dâng tặng Vua Ða-vít. 11 Vua Ða-vít biệt riêng ra thánh cho Chúa những thứ ấy, cùng với bạc và vàng mà ông lấy được từ mọi nước ông đã chinh phục: 12 từ A-ram,[o] Mô-áp, dân Am-môn, dân Phi-li-tin, dân A-ma-léc, và từ các chiến lợi phẩm ông đã lấy của Ha-đa-đê-xe con trai Rê-hốp vua Xô-ba.

13 Ða-vít được nổi danh khi ông đánh hạ mười tám ngàn quân Ê-đôm[p] ở Thung Lũng Muối trở về. 14 Ông lập các căn cứ quân sự ở Ê-đôm. Trong toàn cõi Ê-đôm, ông đặt các căn cứ quân sự để cai trị, và toàn dân Ê-đôm phải làm tôi cho Ða-vít. Chúa phù hộ Ða-vít và cho ông đánh đâu thắng đó.

Triều Thần của Vua Ða-vít

15 Vậy Ða-vít trị vì trên cả I-sơ-ra-ên. Ða-vít thực thi công lý và công chính cho toàn dân.

16 Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia chỉ huy quân đội; Giê-hô-sa-phát con trai A-hi-lút làm ngự sử;[q] 17 Xa-đốc con trai A-hi-túp và A-hi-mê-léc con trai A-bi-a-tha làm các tư tế; Sê-ra-gia làm bí thư; 18 Bê-na-gia con trai Giê-hô-gia-đa chỉ huy đội quân Kê-rê-thi và đội quân Pê-lê-thi.[r] Các con trai Ða-vít làm các tư tế.[s]

Ða-vít Tỏ Lòng Nhân Từ Ðối Với Mê-phi-bô-sết

Bấy giờ Ða-vít hỏi, “Có ai trong gia đình của Sau-lơ còn sống chăng? Ta muốn vì Giô-na-than mà tỏ lòng nhân từ với người ấy.”

Gia đình Sau-lơ trước kia có một đầy tớ tên là Xi-ba. Người ta gọi ông ấy vào chầu Ða-vít. Vua hỏi ông, “Ngươi có phải là Xi-ba không?”

Ông ấy đáp, “Thưa, tôi tớ của ngài đây.”

Vua nói, “Có người nào trong gia đình của Sau-lơ còn sống không? Ta muốn tỏ lòng nhân từ của Ðức Chúa Trời với người ấy.”

Xi-ba tâu với vua, “Giô-na-than còn một con trai bị què cả hai chân.”

Vua hỏi, “Người ấy đâu rồi.”

Xi-ba đáp, “Người ấy đang ở trong nhà của Ma-kia con trai Am-mi-ên ở Lô Ðê-ba.”

Vua Ða-vít sai người đến nhà của Ma-kia con trai Am-mi-ên ở Lô Ðê-ba đem người ấy về. Khi Mê-phi-bô-sết con trai Giô-na-than, cháu của Sau-lơ, đến với Ða-vít, chàng sấp mặt xuống đất và lạy vua. Ða-vít nói, “Ngươi là Mê-phi-bô-sết?”

Chàng đáp, “Thưa, tôi tớ của ngài đây.”

Ða-vít nói, “Ðừng sợ, vì ta muốn bày tỏ lòng nhân từ với Giô-na-than cha cháu. Ta sẽ cho cháu tất cả ruộng đất trước kia thuộc về Sau-lơ ông nội cháu. Phần cháu, cháu sẽ dùng bữa tại bàn của ta mãi mãi.”

Mê-phi-bô-sết cúi lạy và nói, “Tôi tớ ngài là gì mà ngài phải bận lòng đến một con chó chết như cháu?”

Vua cho gọi Xi-ba đầy tớ của Sau-lơ và truyền cho ông, “Ta đã ban cho con trai của chủ ngươi tất cả những gì thuộc về Sau-lơ và thuộc về nhà người. 10 Vậy ngươi, các con trai ngươi, và các đầy tớ của ngươi phải cày cấy ruộng đất cho cậu ấy. Ngươi phải thu hoạch hoa lợi để con trai của chủ ngươi có lợi tức chi dùng. Tuy nhiên Mê-phi-bô-sết con trai của chủ ngươi sẽ mãi mãi dùng bữa ở bàn ta.” Vả, Xi-ba có mười lăm con trai và hai mươi đầy tớ.

11 Xi-ba đáp với vua, “Mọi điều đức vua, chúa thượng của tôi, truyền cho tôi tớ ngài, tôi tớ ngài xin tuân lịnh.”

Vua phán, “Về phần Mê-phi-bô-sết, cậu ấy sẽ dùng bữa tại bàn ta như một trong các hoàng tử.”

12 Mê-phi-bô-sết có một con trai còn nhỏ tên là Mi-ca. Vậy mọi người trong gia đình Xi-ba trở thành tôi tớ của Mê-phi-bô-sết. 13 Mê-phi-bô-sết cứ ở tại Giê-ru-sa-lem. Chàng tiếp tục dùng bữa tại bàn ăn của vua. Chàng bị què cả hai chân.

Dân Am-môn và Dân A-ram Bị Bại

(1Sử 19:1-19)

10 Sau việc đó vua dân Am-môn băng hà. Kha-nun con trai của vua ấy lên ngai kế vị. Ða-vít nói, “Ta sẽ lấy lòng tử tế đối với Kha-nun con trai Na-hách, như cha của ông ấy đã đối với ta.” Ða-vít bèn sai một số bề tôi đại diện mình đến an ủi ông về việc thân phụ ông qua đời. Vậy phái đoàn đại diện Ða-vít đến trong đất của dân Am-môn.

Bấy giờ các tướng lãnh của dân Am-môn nói với Kha-nun chúa thượng của họ, “Nhà vua tưởng Ða-vít thật lòng tôn kính thân phụ của ngài, mà sai người đến an ủi ngài đấy sao? Há chẳng phải Ða-vít sai các tôi tớ hắn đến với ngài để quan sát kinh đô, dò xem tình hình, hầu sẽ đánh đổ kinh thành của chúng ta sao?”

Thế là Kha-nun truyền bắt các tôi tớ của Ða-vít, cho cạo mất phân nửa râu, cắt áo choàng họ cho ngắn còn phân nửa, lên tới mông, rồi thả họ về. Khi người ta báo tin ấy cho Ða-vít, ông sai người đi đón họ, bởi vì họ bị xấu hổ lắm. Vua nói, “Các ngươi cứ ở lại Giê-ri-cô cho đến khi râu mọc dài ra, rồi hãy trở về.”

Khi dân Am-môn biết họ đã tự làm cho họ trở nên ghê tởm đối với Ða-vít, dân Am-môn liền sai người tới thuê quân A-ram ở Bết Rê-hốp và quân A-ram ở Xô-ba, hai mươi ngàn bộ binh cả thảy. Họ cũng thuê của vua ở Ma-a-ca một ngàn quân và của dân Tóp mười hai ngàn quân. Nghe tin ấy Ða-vít sai Giô-áp dẫn cả đạo binh gồm toàn những chiến sĩ dũng mãnh đi đối phó.

Bấy giờ dân Am-môn ra khỏi thành, dàn quân ngay trước cổng thành; còn các đạo quân của dân A-ram ở Xô-ba và Rê-hốp cùng quân của dân Tóp và Ma-a-ca thì dàn quân ngoài đồng trống. Khi Giô-áp thấy trận tuyến của địch quân dàn theo thế gọng kìm, buộc ông phải lưỡng đầu thọ địch, ông bèn chọn một số tinh binh ưu tú của I-sơ-ra-ên và dàn trận đối phó với các đội quân của A-ram. 10 Số quân còn lại, ông đặt dưới quyền chỉ huy của A-bi-sai em ông để ông ấy dàn quân đương đầu với dân Am-môn. 11 Rồi ông nói, “Nếu quân A-ram mạnh hơn anh, em hãy đến giúp anh. Còn nếu dân Am-môn mạnh hơn em, anh sẽ đến giúp em. 12 Hãy can đảm lên! Chúng ta hãy mạnh mẽ và chiến đấu cho dân tộc chúng ta và cho các thành của Ðức Chúa Trời. Nguyện Chúa làm điều gì Ngài thấy là tốt đẹp cho Ngài.”

13 Ðoạn Giô-áp và đạo quân do ông chỉ huy tiến đến tấn công quân A-ram. Chúng bỏ chạy trước mặt ông. 14 Khi dân Am-môn thấy quân A-ram bỏ chạy, họ cũng bỏ chạy trước mặt A-bi-sai mà rút vào trong thành. Vậy Giô-áp đánh bại dân Am-môn, rồi trở về Giê-ru-sa-lem.

15 Bấy giờ quân A-ram thấy rằng họ đã bại trận trước mặt quân I-sơ-ra-ên, nên họ tập họp trở lại. 16 Ha-đa-đê-xe sai người đi mời quân A-ram ở bên kia sông[t] đến. Chúng kéo đến hạ trại tại Hê-lam. Có Sô-bách chỉ huy trưởng quân đội của Ha-đa-đê-xe thống lĩnh.

17 Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông triệu tập toàn thể dân I-sơ-ra-ên lại, dẫn họ qua Sông Giô-đanh, và đến hạ trại tại Hê-lam. Quân A-ram kéo ra dàn trận đương đầu với Ða-vít và tấn công ông. 18 Nhưng quân A-ram bị đại bại và phải bỏ chạy trước mặt I-sơ-ra-ên. Ða-vít tiêu diệt bảy trăm xe chiến mã và bốn mươi ngàn kỵ binh của quân A-ram. Sô-bách chỉ huy trưởng quân đội của chúng bị tử thương ngay tại mặt trận. 19 Khi tất cả các vua chư hầu của Ha-đa-đê-xe thấy họ đã bị dân I-sơ-ra-ên đánh bại, họ xin hòa với I-sơ-ra-ên và chịu thần phục. Vậy dân A-ram sợ và không dám giúp dân Am-môn nữa.

Ða-vít Phạm Tội Tà Dâm và Sát Nhân

11 Sau việc đó mùa xuân năm mới đến, khi các vua thường xuất quân ra trận, Ða-vít sai Giô-áp và các tướng sĩ của ông dẫn toàn quân I-sơ-ra-ên đi chinh chiến. Họ đánh bại dân Am-môn và bao vây thành Ráp-ba. Trong khi đó Ða-vít vẫn ở tại Giê-ru-sa-lem. Một buổi chiều kia Ða-vít trỗi dậy khỏi giường và đi bách bộ trên sân thượng của cung điện. Từ trên sân thượng ông nhìn thấy một phụ nữ đang tắm. Ðó là một phụ nữ rất đẹp. Ða-vít sai người tìm hiểu về bà và người ấy bảo, “Bà đó chẳng phải là Bát-sê-ba con gái của Ê-li-am và cũng là vợ của U-ri-a người Hít-ti sao?” Ða-vít sai các thuộc hạ đến bắt bà. Bà đến với vua và vua nằm với bà –Vả, lúc ấy bà vừa mới thanh tẩy sau thời kỳ kinh nguyệt xong– Sau đó bà trở về nhà bà. Bà ấy thụ thai. Bà nhắn tin cho Ða-vít hay rằng, “Tôi đã có thai.”

Bấy giờ Ða-vít sai ngươi đem tin cho Giô-áp rằng, “Hãy bảo U-ri-a người Hít-ti về gặp ta.” Vậy Giô-áp sai U-ri-a về với Ða-vít. Khi U-ri-a về gặp Ða-vít, Ða-vít hỏi ông tin tức về Giô-áp, về tình trạng các binh sĩ, và về tình hình chiến sự. Sau đó Ða-vít nói với ông, “Ngươi hãy đi xuống nhà ngươi, tắm rửa và nghỉ ngơi[u] đi.” U-ri-a rời khỏi cung vua, và vua cho người bưng một mâm thức ăn làm quà đến biếu ông. Nhưng U-ri-a ngủ tại cửa hoàng cung với tất cả các tôi tớ của chúa thượng ông mà không đi xuống nhà ông. 10 Người ta báo cho Ða-vít hay rằng, “U-ri-a không đi xuống nhà ông ấy.” Ða-vít nói với U-ri-a, “Ngươi há chẳng phải đi đường xa mới về sao? Tại sao ngươi không đi xuống nhà ngươi mà nghỉ?”

11 U-ri-a trả lời với Ða-vít, “Rương thánh, quân đội I-sơ-ra-ên, và quân đội Giu-đa đang ở trong các lều ngoài mặt trận; chủ tướng tôi là Giô-áp và các tôi tớ của chúa thượng đang hạ trại ngoài đồng trống, lẽ nào tôi lại vào nhà tôi mà ăn, uống, và nằm với vợ tôi sao? Tôi chỉ sinh mạng của vua mà thề rằng tôi sẽ không bao giờ làm như thế.”

12 Ða-vít nói, “Vậy hôm nay ngươi cứ ở lại đây, rồi ngày mai ta sẽ cho ngươi đi.” Vậy U-ri-a ở lại Giê-ru-sa-lem ngày hôm đó và hôm sau. 13 Ða-vít cho mời ông đến. Ông ăn và uống với vua. Vua ép ông uống rượu đến say khướt. Nhưng tối đến ông đi ra nằm trên giường của ông với các tôi tớ của chúa thượng ông, chứ không đi xuống nhà ông. 14 Ðến sáng hôm sau, Ða-vít viết một bức thư gởi cho Giô-áp và bảo U-ri-a đích thân mang đi. 15 Trong thư ông viết, “Hãy sắp đặt cho U-ri-a ở hàng đầu, chỗ trận chiến nóng bỏng nhất, rồi rút lui, để ông ấy bị kẹt lại, hầu địch quân sẽ đánh cho tử trận.”

16 Vậy khi Giô-áp công thành, ông sắp đặt U-ri-a ở vị trí mà ông biết những kẻ dũng cảm nhất của địch quân đang tử thủ. 17 Vậy quân trong thành đi ra giao chiến với quân của Giô-áp. Một vài binh sĩ trong số các tôi tớ của Ða-vít tử trận, và U-ri-a người Hít-ti cũng tử trận. 18 Ðoạn Giô-áp sai sứ giả báo tin cho Ða-vít biết mọi việc về tình hình chiến sự 19 và dặn sứ giả rằng, “Sau khi ngươi báo cáo cho vua về tình hình chiến sự, 20 nếu vua nổi giận mà quở trách, ‘Tại sao khi giao chiến mà các ngươi lại tiến sát vào thành như thế? Các ngươi há không biết rằng từ trên tường thành chúng có thể bắn tên xuống hay sao? 21 Ai đã giết chết A-bi-mê-léc con trai Giê-ru-bê-sết?[v] Há chẳng phải là một người đàn bà đã lấy một khối đá cối xay từ trên tường thành ném xuống trúng đầu ông ấy, và ông ấy đã chết tại Thê-bê hay sao? Tại sao các ngươi lại tiến sát vào tường thành như thế?’ Bấy giờ ngươi hãy nói, ‘Tôi tớ của chúa thượng là U-ri-a người Hít-ti cũng đã tử trận.’”

22 Vậy sứ giả ấy đi và báo cáo cho Ða-vít mọi điều Giô-áp đã sai bảo mình. 23 Sứ giả ấy tâu với Ða-vít, “Lúc đầu địch quân có vẻ mạnh hơn chúng ta. Chúng kéo ra giao tranh với chúng tôi ngoài đồng trống, nhưng chúng tôi đánh bật lại và khiến chúng phải rút lui về tận cổng thành. 24 Quân xạ tiển của địch từ trên thành bắn xuống các tôi tớ chúa thượng. Một vài người trong số các tôi tớ chúa thượng đã tử trận, và tôi tớ chúa thượng là U-ri-a người Hít-ti cũng đã tử trận.”

25 Bấy giờ Ða-vít nói với sứ giả, “Ngươi hãy nói với Giô-áp thế nầy, ‘Ðừng để việc ấy làm bận tâm. Gươm đao thì khi chém trúng người nầy, khi chém trúng người khác. Hãy mạnh mẽ lên mà công thành và lật đổ nó.’ Ngươi hãy khích lệ ông ấy như vậy.”

26 Khi vợ của U-ri-a nghe tin U-ri-a chồng bà đã tử trận, bà để tang than khóc chồng. 27 Khi thời kỳ thọ tang than khóc đã xong, Ða-vít sai người đến rước bà vào cung. Bà trở thành vợ ông và sinh cho ông một con trai. Nhưng điều Ða-vít đã làm đó không đẹp lòng Chúa.

Tiên Tri Nathan và Vua Ða-vít

12 Bấy giờ Chúa sai Na-than đến với Ða-vít. Ông đến gặp vua và nói với vua: “Trong thành kia có hai người; một người giàu và một người nghèo. Người giàu có rất nhiều bầy chiên và bầy bò. Nhưng người nghèo chẳng có gì cả ngoại trừ một con chiên cái nhỏ mà ông đã mua về và nuôi nó. Nó lớn lên với ông và các con ông. Nó ăn thực phẩm của ông, uống trong chén của ông, và nằm trong lòng ông. Nó giống như con gái của ông. Một ngày kia người giàu có một người khách từ xa đến thăm. Ông ấy tiếc của, nên không bắt một con trong các bầy chiên hay bầy bò của mình để làm thịt đãi khách từ xa đến, nhưng ông lại bắt con chiên của người nghèo làm thịt để thết đãi người đến thăm ông.”

Ða-vít bừng bừng nổi giận người giàu ấy và nói với Na-than, “Có Chúa Hằng Sống chứng giám, kẻ làm như thế thật đáng chết! Hắn phải đền lại gấp tư cho con chiên đã bị giết, bởi vì hắn đã làm điều ấy, và vì hắn không có lòng thương xót.”

Bấy giờ Na-than nói với Ða-vít, “Ngài chính là người đó! Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: ‘Ta đã xức dầu cho ngươi làm vua trên I-sơ-ra-ên và giải cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ. Ta đã ban cho ngươi nhà của chủ ngươi. Ta cũng ban những người vợ của chủ ngươi vào lòng ngươi. Ta đã ban cho ngươi cả nhà I-sơ-ra-ên lẫn nhà Giu-đa. Nếu như thế mà vẫn chưa đủ, Ta sẽ ban cho ngươi thêm nữa! Tại sao ngươi khinh thường Lời Chúa mà làm điều ác trước mắt Ngài? Ngươi đã dùng gươm giết U-ri-a người Hít-ti. Ngươi đã cướp vợ nó làm vợ ngươi. Ngươi đã mượn gươm của dân Am-môn giết nó. 10 Vậy bây giờ, nạn gươm đao sẽ không lìa khỏi nhà ngươi, vì ngươi đã khinh thường Ta và đã lấy vợ của U-ri-a người Hít-ti làm vợ ngươi.’

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang