Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Các Thủ Lãnh 3:28-15:12

28 Ông nói, “Hãy theo tôi. Vì Chúa đã phó kẻ thù của anh chị em là dân Mô-áp vào tay anh chị em.” Vậy họ theo ông xuống chiếm những chỗ cạn, nơi người Mô-áp thường lội qua Sông Giô-đanh, và cấm không cho ai qua sông. 29 Trong trận ấy họ giết khoảng mười ngàn người Mô-áp. Tất cả đều là những người lực lưỡng và dũng mãnh; không một ai thoát khỏi. 30 Vậy dân Mô-áp bị khuất phục dưới tay dân I-sơ-ra-ên, và xứ được hòa bình tám mươi năm.

Sam-ga

31 Sau Ê-hút có Sam-ga con trai của A-nát. Sam-ga dùng một cây đót bò đánh chết sáu trăm người Phi-li-tin. Vì thế Sam-ga cũng đã giải cứu dân I-sơ-ra-ên.

Ðê-bô-ra và Ba-rác

Sau khi Ê-hút qua đời, dân I-sơ-ra-ên lại làm điều tội lỗi trước mặt Chúa. Nên Chúa phó họ vào tay Gia-bin vua Ca-na-an, đang trị vì tại Ha-xơ. Tổng Tư Lệnh quân đội của Gia-bin là Si-sê-ra. Si-rê-ra đặt bộ chỉ huy tại Ha-rô-sét Ha-gô-gim. Gia-bin có chín trăm thiết xa và đã đàn áp dân I-sơ-ra-ên rất tàn bạo trong hai mươi năm, nên dân I-sơ-ra-ên kêu cầu Chúa xin giải cứu.

Lúc ấy Nữ Tiên Tri Ðê-bô-ra vợ của Láp-pi-đốt làm thủ lãnh và xét xử trong I-sơ-ra-ên. Bà ngồi làm việc dưới bóng mát của Cây Kè Ðê-bô-ra, ở giữa Ra-ma và Bê-tên, trong miền cao nguyên Ép-ra-im; dân I-sơ-ra-ên đến với bà để bà xét xử.

Bà sai người đi mời Ba-rác con trai của A-bi-nô-am ở Kê-đét, thuộc địa phận của chi tộc Náp-ta-li, đến. Bà nói với ông, “Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, truyền cho ông, ‘Hãy đi, đem theo mười ngàn người từ chi tộc Náp-ta-li và chi tộc Xê-bu-lun mà chiếm lấy Núi Ta-bô. Ta sẽ khiến Si-sê-ra, Tổng Tư Lệnh quân đội của Gia-bin, với các thiết xa và quân đội của nó đến gặp ngươi ở Khe Ki-sôn. Ta sẽ trao nó vào tay ngươi.’”

Ba-rác đáp, “Nếu bà đi với tôi, tôi sẽ đi; nhưng nếu bà không đi với tôi, tôi sẽ không đi.”

Bà nói, “Chắc chắn tôi sẽ đi với ông; nhưng công chiến thắng trong trận nầy sẽ không về tay ông, vì Chúa sẽ phó Si-sê-ra vào tay một phụ nữ.”

Vậy Ðê-bô-ra đứng dậy đi với Ba-rác đến Kê-đét. 10 Ba-rác triệu tập người Xê-bu-lun và người Náp-ta-li lại tại Kê-đét. Có mười ngàn người theo ông, và cũng có Ðê-bô-ra đi với ông.

11 Bấy giờ Hê-be người Kê-ni đã tách rời khỏi dân Kê-ni, tức dòng dõi của Hô-báp, em vợ của Môi-se, mà ra ở riêng. Ông dựng trại của ông ở tận Cây Sồi ở Xa-an-an-nim, gần Kê-đét.

12 Khi Si-sê-ra đã hay rằng Ba-rác con trai của A-bi-nô-am đã đến Núi Ta-bô, 13 Si-sê-ra liền truyền lịnh kéo tất cả chiến xa, gồm chín trăm thiết xa, và tất cả quân đội dưới quyền ông từ Ha-rô-sét Ha-gô-gim tụ tập về Khe Ki-sôn. 14 Bấy giờ Ðê-bô-ra nói với Ba-rác, “Hãy đứng lên, vì đây là ngày Chúa trao Si-sê-ra vào tay ông. Há chẳng phải chính Chúa đi trước ông sao?” Vậy Ba-rác từ trên Núi Ta-bô đi xuống với mười ngàn người đi theo ông. 15 Khi Ba-rác tấn công, Chúa khiến Si-sê-ra, tất cả các chiến xa của ông ấy, và tất cả quân đội đi theo ông ấy đều ngã chết dưới gươm. Si-sê-ra phải bỏ chiến xa chạy bộ để thoát thân. 16 Ba-rác đuổi theo các chiến xa và bộ binh đến tận Ha-rô-sét Ha-gô-gim. Tất cả các quân sĩ của Si-sê-ra đều ngã chết dưới gươm, không người nào sống sót, 17 ngoại trừ một mình Si-sê-ra chạy bộ thoát được. Ông chạy đến trại của Gia-ên vợ của Hê-be người Kê-ni, bởi vì giữa Vua Gia-bin ở Ha-xơ và gia tộc của Hê-be người Kê-ni có mối giao hảo thân thiện với nhau.

18 Gia-ên đi ra đón Si-sê-ra và nói với ông, “Thưa ngài, xin mời ngài vào tệ xá. Ðừng sợ gì cả.” Vậy ông vào trại của bà, rồi bà lấy mền đắp ông lại. 19 Ông nói với bà, “Tôi khát quá. Cho tôi miếng nước.” Bà mở bầu da đựng sữa ra, cho ông uống, rồi lấy mền đắp ông lại.

20 Ông bảo bà, “Bà hãy đứng nơi cửa trại. Nếu có ai đi qua và hỏi, ‘Có ai ở đây không?’ thì hãy trả lời rằng, ‘Không.’”

21 Nói xong Si-sê-ra lăn ra ngủ say vì ông đã quá mệt. Bấy giờ Gia-ên vợ của Hê-be lấy một cây cọc trại, tay cầm cái búa, nhè nhẹ đến bên ông. Bà đóng cây cọc trại vào màng tang ông, thấu xuống đất, và ông chết liền tại chỗ.

22 Vừa khi Ba-rác truy tầm Si-sê-ra đi ngang qua đó, Gia-ên đi ra đón ông và nói, “Hãy đến đây. Tôi sẽ chỉ cho ông người ông đang tìm kiếm.” Vậy Ba-rác đi theo bà, và kìa, ông thấy Si-sê-ra nằm chết với cây cọc trại đâm thủng màng tang.

23 Trong ngày đó Ðức Chúa Trời bắt Gia-bin vua dân Ca-na-an phải khuất phục trước dân I-sơ-ra-ên. 24 Tay của dân I-sơ-ra-ên càng ngày càng mạnh đối với Gia-bin vua dân Ca-na-an, cho đến khi họ tiêu diệt vua ấy đi.

Trong ngày ấy Ðê-bô-ra và Ba-rác con trai của A-bi-nô-am hát rằng:

“Khi các quan trưởng lãnh đạo trong I-sơ-ra-ên,
Khi người dân tình nguyện hiến thân cho đất nước,
Chúc tụng Chúa!
Hỡi các vua, xin hãy nghe;
Hỡi các lãnh tụ, xin lắng nghe.
Tôi sẽ hát cho Chúa,
Tôi sẽ hát cho Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, một bài ca.
Lạy Chúa, khi Ngài từ Sê-i-rơ đi ra;
Khi Ngài đi qua vùng Ê-đôm,
Ðất rúng động, và trời đổ cơn mưa, mây tuôn nước xuống.
Các núi rúng động trước mặt Chúa;
Núi Si-nai run rẩy trước mặt Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.
Trong ngày của Sam-ga con trai của A-nát,
Trong ngày của Gia-ên, các đại lộ đều bị bỏ hoang,
Khách bộ hành phải đi tránh vào các con đường nhỏ.
Cuộc sống ở nông thôn của I-sơ-ra-ên đã ngưng lại;
Nó đã ngưng lại cho đến khi tôi, Ðê-bô-ra, trỗi dậy;
Tôi trỗi dậy như một người mẹ trong I-sơ-ra-ên.
Khi dân chúng chọn cho họ các thần mới,
Thì quân giặc đã vào tận các cổng thành.
Và trong số bốn mươi ngàn dân I-sơ-ra-ên, há ai có một cái khiên hay một cây giáo chăng?
Lòng tôi ngưỡng mộ các vị chỉ huy của I-sơ-ra-ên;
Họ thật hết lòng giúp dân giúp nước.
Chúc tụng Chúa!
10 Hỡi những người cỡi lừa trắng,
Hỡi những ai ngồi trên yên phủ bằng nhung,
Hỡi những khách bộ hành trên đường,
Xin hãy thuật chuyện ấy ra.
11 Xin thuật ra cho các nhạc sĩ đang trổi nhạc bên bến nước,
Ðể họ diễn đi diễn lại ca khúc chiến thắng của Chúa,
Ca khúc chiến thắng của nông dân I-sơ-ra-ên.
Hỡi dân của Chúa, hãy cùng nhau kéo ra cổng thành tấn công quân giặc.
12 Hãy thức dậy! Hãy thức dậy! Hỡi Ðê-bô-ra!
Hãy thức dậy! Hãy thức dậy! Hãy hát một bài ca!
Hãy vùng dậy! Hỡi Ba-rác!
Hãy dẫn những tù binh của ông đi, hỡi con trai của A-bi-nô-am!
13 Hãy tiến xuống, hỡi các con cháu còn sót lại của các nhà quý tộc;
Dân của Chúa tiến xuống chống lại những kẻ cường bạo.
14 Quân dân từ chi tộc Ép-ra-im kéo nhau ra thung lũng;
Ði theo ông có Bên-gia-min, bà con dòng họ của ông;
Những vị tư lệnh từ Ma-khia kéo đến,
Và những người cầm gậy điều quân từ Xê-bu-lun tiến ra.
15 Những vị chỉ huy của I-sa-ca đi với Ðê-bô-ra;
Phải, I-sa-ca đồng tâm hiệp lực với Ba-rác;
Họ cùng nhau xông vào thung lũng;
Còn trong các gia tộc của Ru-bên, người ta cứ đắn đo suy nghĩ trong lòng.
16 Vì sao các người còn chần chừ trong các ràn chiên,
Ðể nghe tiếng kèn réo gọi các đàn chiên chăng?
Ở trong các gia tộc của Ru-bên,
Người ta cứ mãi đắn đo suy nghĩ trong lòng.
17 Ghi-lê-át vẫn còn ở mãi bên kia Sông Giô-đanh;
Còn Ðan, sao ông cứ lẩn quẩn mãi trên các chiếc thuyền?
A-se vẫn ngồi bất động bên bờ biển,
Ðành lòng an nhiên tự tại bên các bến tàu!
18 Xê-bu-lun là những hào kiệt coi thường cái chết;
Náp-ta-li cũng vậy, sẵn sàng hy sinh mạng sống ở chốn sa trường.
19 Các vua kéo đến, họ liền tiến đánh;
Họ đánh các vua Ca-na-an ở Ta-a-nách, bên dòng nước Mê-ghi-đô;
Họ chẳng màng gì đến tiền bạc của chiến lợi phẩm.
20 Trên trời, các vì sao chiến đấu;
Chúng theo quỹ đạo của chúng mà đánh Si-sê-ra.
21 Dòng nước ở Ki-sôn đã cuốn trôi chúng mất;
Dòng nước lũ của Ki-sôn đã lôi cuốn chúng đi.
Hỡi linh hồn ta, hãy dũng mãnh tiến lên!
22 Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập;
Tiếng ngựa phi rền dội khắp nơi.
23 Thiên sứ của Chúa phán, ‘Hãy nguyền rủa Mê-rô,
Hãy nguyền rủa dân cư của nó thật thậm tệ,’
Vì chúng chẳng chịu đến giúp đỡ Chúa,
Chúng không đến giúp đỡ Chúa đánh bại quân tàn bạo.
24 Người phụ nữ được phước nhất là Gia-ên vợ của Hê-be người Kê-ni;
Ấy là người phụ nữ được phước nhất trong các bà nội trợ sống trong lều trại.
25 Hắn hỏi nước, bà đem cho sữa,
Dùng chén sang bà đem sữa béo tiến dâng.
26 Tay trái bà cầm chiếc cọc, tay phải bà cầm cái búa của các lao công;
Bà đóng vào Si-sê-ra một nhát,
Ðập bể đầu và đâm thủng màng tang.
27 Hắn gục xuống, ngã quỵ, nằm bất động nơi chân bà;
Hắn gục xuống nơi chân bà và ngã quỵ;
Hắn gục xuống nơi nào, hắn chết ngay nơi đó.
28 Mẹ của Si-sê-ra ngóng trông qua cửa sổ,
Bà nhìn qua màng thưa che cửa, và hỏi rằng,
‘Tại sao xe chiến mã của con ta chưa về?
Tại sao tiếng vó ngựa của chiến xa của con ta chưa vang dội?’
29 Những nữ nhân hầu hạ khôn khéo lựa lời giải đáp,
Chính bà cũng tự trả lời và thầm nghĩ:
30 ‘Há chẳng phải chúng đã kiếm được và đang bận chia nhau chiến lợi phẩm đấy sao?
Một hay hai phụ nữ cho mỗi chàng chiến sĩ;
Những chiến lợi phẩm bằng vải nhuộm thì dành cho Si-sê-ra,
Ô những tấm vải thêu và nhuộm đẹp biết bao!
Há chẳng phải hai tấm vải thêu và nhuộm đẹp sẽ là chiến lợi phẩm làm khăn choàng cổ cho ta hay sao?’
31 Lạy Chúa, nguyện tất cả những kẻ thù của Ngài đều bị diệt vong như vậy!
Nguyện những kẻ yêu mến Ngài sẽ giống như mặt trời mọc lên rạng rỡ.”

Sau đó xứ được hòa bình bốn mươi năm.

Dân I-sơ-ra-ên Bị Dân Mi-đi-an Ðàn Áp

Dân I-sơ-ra-ên làm điều tội lỗi trước mặt Chúa, nên Ngài phó họ vào tay dân Mi-đi-an bảy năm. Tay của dân Mi-đi-an thắng hơn dân I-sơ-ra-ên. Vì sự đàn áp của dân Mi-đi-an, dân I-sơ-ra-ên phải sống trốn tránh trong các rừng núi, hang hóc, hoặc trong các thành trì kiên cố. Mỗi khi dân I-sơ-ra-ên đi ra gieo giống, dân Mi-đi-an, dân A-ma-léc, và các dân phương đông kéo đến đánh họ. Chúng hạ trại dàn quân đánh họ. Chúng phá hủy các hoa màu trong xứ cho đến tận vùng Ga-xa, không chừa lại một thứ gì trong đất I-sơ-ra-ên, kể cả chiên, bò, và lừa. Chúng và những đàn súc vật của chúng kéo đến và dựng trại đông như cào cào. Người ta và lạc đà nhiều vô số, không thể đếm hết. Chúng chiếm lấy xứ và phá hủy tất cả. Vì cớ dân Mi-đi-an, dân I-sơ-ra-ên đã bị đói khổ rất thê thảm, do đó người I-sơ-ra-ên đã kêu cầu Chúa xin cứu giúp.

Sau khi dân I-sơ-ra-ên đã kêu cầu Chúa vì cớ dân Mi-đi-an, Chúa sai một vị tiên tri đến với dân I-sơ-ra-ên và nói với họ, “Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: Ta đã đem các ngươi lên khỏi xứ Ai-cập, tức đem các ngươi ra khỏi nhà nô lệ. Ta đã giải thoát các ngươi ra khỏi tay người Ai-cập, và khỏi tay mọi kẻ áp bức các ngươi. Ta đã đuổi chúng đi khỏi mặt các ngươi và ban cho các ngươi xứ của chúng. 10 Ta đã phán với các ngươi, ‘Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi; các ngươi chớ thờ các thần của dân A-mô-ri trong xứ các ngươi đang sống.’ Nhưng các ngươi không vâng lời Ta.”

Chúa Kêu Gọi Ghi-đê-ôn

11 Bấy giờ Thiên Sứ của Chúa đến ngồi dưới cây sồi của Óp-ra, trong đất của Giô-ách, thuộc dòng họ A-bi-ê-xe. Ghi-đê-ôn con trai Giô-ách đang đập lúa nơi bàn ép rượu, để tránh khỏi dân Mi-đi-an. 12 Thiên Sứ của Chúa hiện ra với ông và phán, “Này, Chúa ở với ngươi, hỡi người chiến sĩ anh dũng.”

13 Ghi-đê-ôn đáp, “Thưa Ngài, nếu Chúa ở với chúng con, tại sao chúng con phải ra nông nỗi nầy? Nào những việc lạ lùng mà các tổ tiên chúng con thường kể lại cho chúng con nghe đâu rồi? Họ bảo rằng, ‘Chúa chẳng đã đem các người lên khỏi đất Ai-cập hay sao?’ Nhưng bây giờ Chúa đã bỏ chúng con và phó chúng con vào tay dân Mi-đi-an.”

14 Chúa quay qua ông và phán với ông, “Hãy đi, dùng sức ngươi sẵn có mà giải thoát dân I-sơ-ra-ên khỏi tay dân Mi-đi-an. Há chẳng phải Ta sai ngươi đó sao?”

15 Ông đáp, “Nhưng thưa Ngài, làm sao con có thể giải thoát dân I-sơ-ra-ên được? Gia tộc con là gia tộc yếu kém nhất trong chi tộc Ma-na-se; còn con là kẻ nhỏ nhất trong gia đình của cha con.”

16 Chúa phán với ông, “Ta sẽ ở với ngươi, và ngươi sẽ đánh bại dân Mi-đi-an như đánh một người.”

17 Ghi-đê-ôn nói, “Nếu con được ơn trước mặt Ngài, xin Ngài cho con một dấu lạ, để chứng tỏ rằng chính Ngài đã phán với con. 18 Xin Ngài đừng rời khỏi đây cho đến khi con trở lại, mang theo của tế lễ, và dâng lên trước mặt Ngài.”

Ngài phán, “Ta sẽ chờ ở đây cho đến khi ngươi trở lại.”

19 Ghi-đê-ôn vội vàng trở về nhà, bắt một con dê con làm thịt, lấy mười ký[a] bột làm bánh không men. Ông lấy thịt để vào một cái giỏ và để cháo trong nồi, rồi đem tất cả các món ấy đến dưới cây sồi mà dâng lên Ngài. 20 Thiên Sứ của Chúa phán, “Hãy lấy thịt và bánh không men để trên tảng đá nầy, rồi đổ cháo lên.” Ghi-đê-ôn làm y như vậy. 21 Thiên Sứ của Chúa đưa tay ra, dùng đầu gậy cầm nơi tay đụng vào thịt và bánh không men; lửa từ tảng đá bùng lên thiêu đốt thịt và bánh không men, đồng thời Thiên Sứ của Chúa cũng biến mất.

22 Ghi-đê-ôn liền nhận biết ấy là Thiên Sứ của Chúa, ông nói, “Ôi lạy Chúa Hằng Hữu![b] Con chắc phải chết rồi, vì con đã gặp Thiên Sứ của Chúa mặt đối mặt.”

23 Nhưng Chúa phán với ông, “Hãy an tâm. Ðừng sợ. Ngươi sẽ không chết đâu.” 24 Ghi-đê-ôn liền xây một bàn thờ cho Chúa tại đó và đặt tên là Chúa Bình An.[c] Bàn thờ ấy vẫn còn ở Óp-ra, trong đất của dòng họ A-bi-ê-xe, cho đến ngày nay.

Ghi-đê-ôn Phá Ðổ Bàn Thờ Ba-anh

25 Ðêm đó Chúa phán với ông, “Hãy bắt con bò đực của cha ngươi, và một con bò đực thứ nhì bảy tuổi,[d] rồi cho kéo đổ bàn thờ Thần Ba-anh của cha ngươi xuống. Ngươi cũng hãy đốn cây trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra ở bên cạnh nó ngã xuống. 26 Sau đó hãy xây một bàn thờ cho Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi, trên vầng đá nầy, theo như cách thức đã ấn định xưa nay; rồi hãy bắt con bò đực thứ nhì làm của lễ thiêu, và lấy gỗ của cây trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra làm củi để thiêu.”

27 Vậy Ghi-đê-ôn chọn mười đầy tớ để giúp ông làm y như lời Chúa đã phán bảo. Vì ông sợ những người khác trong gia đình và dân thành trông thấy, nên thay vì làm ban ngày, ông đã thực hiện việc đó ban đêm.

28 Sáng hôm sau khi dân thành thức dậy, họ thấy bàn thờ của Thần Ba-anh đã đổ xuống, trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra đã bị đốn mất, con bò thứ nhì đã được dâng trên bàn thờ vừa mới được xây. 29 Họ bèn hỏi nhau, “Ai đã làm việc nầy?” Sau khi điều tra và dọ hỏi, họ được báo, “Ấy là Ghi-đê-ôn con trai của Giô-áp; ông ấy đã làm điều đó.” 30 Dân thành kéo đến nói với Giô-áp, “Hãy đem con ông ra đây, để nó phải chết, vì nó đã dám phá dỡ bàn thờ của Thần Ba-anh và đốn ngã trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra ở bên cạnh.”

31 Nhưng Giô-áp trả lời những người đương đầu với ông, “Có phải các người đến để binh vực cho Ba-anh không? Các người muốn binh vực nó phải không? Ai muốn binh vực nó sẽ bị toi mạng sáng nay. Vì nếu nó quả thật là thần, hãy để nó tự bảo vệ cho mình, vì bàn thờ của nó đã bị phá đổ kia mà.” 32 Vì thế ngày hôm đó người ta gọi Ghi-đê-ôn là Giê-ru-ba-anh, vì họ nói rằng, “Thôi để cho Ba-anh đối phó với ông ấy,” vì ông ấy đã phá đổ bàn thờ của hắn.

Ghi-đê-ôn Mộ Binh

33 Bấy giờ toàn dân Mi-đi-an, dân A-ma-léc, và các dân ở phương đông hiệp lại với nhau. Chúng vượt qua Sông Giô-đanh và hạ trại ở Thung Lũng Giê-rê-ên. 34 Thần của Chúa ngự trên Ghi-đê-ôn. Ông thổi kèn triệu tập, và dòng họ A-bi-ê-xe đều nhóm lại theo ông. 35 Ông sai sứ giả đến khắp địa phận của Ma-na-se, và họ cùng nhau hiệp lại theo ông. Ông sai các sứ giả đến địa phận của A-se, Xê-bu-lun, và Náp-ta-li. Họ thảy đều đi lên và hiệp với ông.

Dấu Chỉ Trên Mớ Lông Chiên

36 Bấy giờ Ghi-đê-ôn thưa với Ðức Chúa Trời, “Ðể con có thể biết chắc chắn rằng Ngài muốn dùng tay con giải thoát dân I-sơ-ra-ên như lời Ngài đã phán, 37 con xin để một mớ lông chiên trong sân đập lúa; nếu sương chỉ đọng trên mớ lông chiên, còn đất chung quanh đều khô ráo, thì con biết rằng Ngài sẽ dùng tay con để giải thoát dân I-sơ-ra-ên như lời Ngài đã phán.” 38 Việc ấy xảy ra y như vậy. Sáng hôm sau ông dậy sớm, ra lấy mớ lông chiên mà vắt, nước sương từ trong mớ lông chiên chảy ra, hứng đầy một chén.

39 Ghi-đê-ôn lại thưa với Ðức Chúa Trời, “Xin Ngài đừng nổi giận với con. Xin cho con thưa thêm một lần nữa. Xin cho con thử lại với mớ lông chiên một lần nữa. Lần nầy xin cho chỉ mớ lông chiên được khô, còn đất chung quanh sẽ bị phủ đầy sương.” 40 Ðêm đó Ðức Chúa Trời làm y như vậy. Chỉ mớ lông chiên là khô, còn đất chung quanh đều đọng sương ướt đẫm.

Ghi-đê-ôn Ðánh Bại Dân Mi-đi-an

Sáng hôm sau Giê-ru-ba-anh, tức Ghi-đê-ôn, và tất cả dân quân đi với ông dậy sớm và đến hạ trại bên Suối Ha-rốt, trong khi trại quân của dân Mi-đi-an đã có sẵn trong thung lũng, về phía bắc của họ, dưới chân Ðồi Mô-rê.

Chúa phán với Ghi-đê-ôn, “Quân binh theo ngươi đông quá. Nếu Ta phó dân Mi-đi-an vào tay chúng, dân I-sơ-ra-ên sẽ tự phụ mà nói rằng, ‘Chính tay ta đã tự giải thoát lấy ta.’ Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lịnh trong đạo binh rằng, ‘Ai cảm thấy kinh hãi và run sợ, hãy sớm rời khỏi Núi Ghi-lê-át mà về nhà.’”

Thế là hai mươi hai ngàn người đã ra về, chỉ còn mười ngàn người ở lại.

Chúa lại phán với Ghi-đê-ôn, “Quân binh vẫn còn đông quá. Hãy bảo họ xuống suối uống nước, rồi tại đó Ta sẽ lựa ra cho ngươi. Khi Ta phán, ‘Kẻ nầy được đi với ngươi,’ kẻ ấy sẽ đi với ngươi; và khi Ta phán, ‘Kẻ nầy không được đi với ngươi,’ kẻ ấy sẽ không được đi với ngươi.”

Vậy ông truyền cho đạo binh xuống suối uống nước. Chúa phán với Ghi-đê-ôn, “Tất cả những kẻ dùng lưỡi liếm nước như chó uống nước, ngươi hãy để họ ra một bên. Còn những ai quỳ hai gối xuống uống nước, ngươi hãy để họ ra một bên.” Chỉ có ba trăm người đã lấy một tay múc nước, đưa lên miệng, và liếm uống, còn tất cả đều đã quỳ hai gối xuống uống nước.

Chúa lại phán với Ghi-đê-ôn, “Với ba trăm người liếm nước đó Ta sẽ giải cứu các ngươi, và Ta sẽ trao dân Mi-đi-an vào tay ngươi. Hãy cho tất cả những người khác trở về nhà.” Vậy Ghi-đê-ôn cho tất cả những người I-sơ-ra-ên ấy về nhà, và chỉ giữ lại ba trăm người. Sau đó họ lấy các bình lương thực và các kèn cầm sẵn trong tay. Vả, trại quân của dân Mi-đi-an nằm ở dưới thung lũng.

Ðêm đó Chúa phán với Ghi-đê-ôn, “Hãy đứng dậy, xuống tấn công trại quân Mi-đi-an, vì Ta sẽ trao nó vào tay ngươi. 10 Nhưng nếu ngươi sợ tấn công, hãy dẫn Pu-ra tôi tớ ngươi đi xuống đó với ngươi. 11 Ngươi hãy nghe điều chúng nói, rồi sau đó ngươi sẽ được phấn chí mà tấn công trại giặc.” Vậy Ghi-đê-ôn cùng Pu-ra tôi tớ ông lẻn tới gần trạm canh ở đầu doanh trại của giặc.

12 Vả, dân Mi-đi-an, dân A-ma-léc, và các dân phương đông dựng trại trong thung lũng đông như cào cào; lạc đà của chúng đông vô số, chẳng khác gì cát nơi bờ biển. 13 Khi Ghi-đê-ôn đến nơi, ông nghe một tên lính nói với bạn đồng đội của hắn, “Nầy, tôi nằm mơ và thấy một bánh lúa mạch tròn lăn vào doanh trại quân Mi-đi-an. Bánh ấy tông vào một cái lều khiến lều đó đổ nhào, lật ngược trên ra dưới, và làm cho trại bị xẹp lép.”

14 Người bạn hắn đáp, “Ðiềm đó chẳng khác gì thanh gươm của Ghi-đê-ôn con trai Giô-ách người I-sơ-ra-ên. Trời đã trao dân Mi-đi-an và tất cả đội quân nầy vào tay ông ấy rồi.”

15 Khi Ghi-đê-ôn nghe được điềm chiêm bao và nghe rõ lời giải nghĩa, ông thờ lạy Ðức Chúa Trời, rồi trở về trại quân I-sơ-ra-ên và nói, “Hãy thức dậy! Vì Chúa đã trao đội quân của dân Mi-đi-an vào tay anh em.” 16 Ông chia ba trăm người thành ba đại đội, rồi phát cho mỗi người một chiếc kèn, một bình không, và một cây đuốc trong bình, 17 đoạn ông bảo họ, “Anh em hãy nhìn tôi; hễ tôi làm sao thì anh em làm vậy. Khi tôi đến gần trại giặc, tôi làm thể nào thì anh em cứ làm theo thể ấy. 18 Khi tôi và những người theo tôi thổi kèn, thì anh em hãy thổi kèn quanh trại giặc và la lớn rằng: ‘Vì Chúa và vì Ghi-đê-ôn!’”

19 Vậy Ghi-đê-ôn và một trăm người đi với ông đến vòng đai trại giặc vào khoảng giữa khuya, ngay sau khi đổi gác. Họ thổi kèn, đập vỡ bình cầm sẵn trong tay. 20 Vậy cả ba đại đội cùng thổi kèn, đập vỡ bình, tay trái giơ cao ngọn đuốc, tay phải cầm kèn và thổi; xong họ la lớn, “Hãy tuốt gươm vì Chúa và vì Ghi-đê-ôn!” 21 Ai nấy cứ đứng y tại vị trí mình, quanh trại giặc. Bấy giờ cả trại quân đều vỡ chạy; chúng la hét và chạy trốn. 22 Khi họ thổi ba trăm chiếc kèn, Chúa khiến quân giặc rút gươm chém giết lẫn nhau, và cả đại quân tàn sát lẫn nhau. Tàn quân chạy thoát được đã chạy trốn đến tận Bết Sít-ta, về hướng Xê-rê-ra,[e] và tận biên giới A-bên Mê-hô-la, gần Ta-bách. 23 Dân I-sơ-ra-ên từ các chi tộc Náp-ta-li, A-se, và Ma-na-se được tin báo, liền cùng nhau đuổi giết dân Mi-đi-an.

24 Bấy giờ Ghi-đê-ôn sai các sứ giả đến khắp miền núi Ép-ra-im kêu gọi, “Xin hãy xuống đánh dân Mi-đi-an và chiếm những chỗ nước cạn, nơi lội qua sông, cho đến Bết Ba-ra, và canh giữ dọc theo bờ Sông Giô-đanh.” Vậy tất cả các nam đinh của Ép-ra-im kéo nhau ra. Họ chiếm giữ những chỗ nước cạn, nơi lội qua sông, cho đến Bết Ba-ra, và họ canh giữ dọc theo bờ Sông Giô-đanh. 25 Họ bắt sống hai thủ lãnh của quân Mi-đi-an là Ô-rép và Xê-ép. Họ giết Ô-rép ở tảng đá Ô-rép, và giết Xê-ép ở vựa ép rượu Xê-ép. Họ tiếp tục truy đuổi dân Mi-đi-an và mang thủ cấp của Ô-rép và Xê-ép đến trình cho Ghi-đê-ôn, lúc ấy còn đang ở bên kia Sông Giô-đanh.

Ghi-đê-ôn Chiến Thắng và Báo Thù

Bấy giờ người Ép-ra-im bắt bẻ Ghi-đê-ôn rằng, “Tại sao ông đối xử với chúng tôi như vậy? Tại sao khi đi đánh dân Mi-đi-an ông không cho gọi chúng tôi đi chung?” Họ đả kích Ghi-đê-ôn nặng lời.

Nhưng Ghi-đê-ôn đáp lời họ, “Những gì tôi làm có thể sánh được với anh em sao? Há chẳng phải nho mót của Ép-ra-im còn hơn cả một mùa nho của A-bi-ê-xe sao? Ðức Chúa Trời đã phó vào tay anh em hai thủ lãnh của dân Mi-đi-an là Ô-rép và Xê-ép, thì những gì tôi đã làm có thể sánh được với anh em sao?” Khi nghe ông nói thế, cơn giận của họ bèn dịu xuống.

Ghi-đê-ôn đến Sông Giô-đanh và qua sông. Ông và ba trăm người đi với ông đều mệt đuối, nhưng họ vẫn cố sức truy đuổi quân thù. Ghi-đê-ôn đến nói với dân Su-cốt rằng, “Xin quý vị cho những người theo tôi ít bánh, vì họ kiệt sức quá rồi, và tôi đang truy kích Xê-ba và Xanh-mun-na, các vua dân Mi-đi-an.”

Nhưng các lãnh tụ ở Su-cốt đáp, “Chắc gì ông sẽ cầm được tay của Xê-ba và Xanh-mun-na trong tay ông, mà chúng tôi phải lấy bánh cho binh lính của ông ăn?”

Ghi-đê-ôn đáp, “Nếu vậy thì khi Chúa đã phó Xê-ba và Xanh-mun-na vào tay tôi, tôi sẽ lấy gai trong đồng hoang và gai thạch nam mà đánh nát thịt các người.”

Từ đó ông tiến lên Pê-nu-ên, và cũng hỏi dân Pê-nu-ên như vậy, nhưng họ cũng đáp lại với ông giống như dân Su-cốt đã đáp. Vì thế ông nói với dân Pê-nu-ên, “Khi tôi chiến thắng trở về, tôi sẽ phá tan cái tháp nầy.”

10 Bấy giờ Xê-ba và Xanh-mun-na đang ở tại Cạc-cơ với khoảng mười lăm ngàn binh lính. Ðó là quân số còn lại của đại quân các dân phương đông, vì một trăm hai mươi ngàn người cầm gươm đã ngã chết. 11 Ghi-đê-ôn đi lên theo ngả của dân du mục, về phía đông của Nô-ba và Gióp-bê-ha, và tấn công vào trại quân trong khi họ tưởng rằng đã bình an vô sự. 12 Xê-ba và Xanh-mun-na liền chạy trốn. Ông đuổi theo họ và bắt được hai vua dân Mi-đi-an là Xê-ba và Xanh-mun-na, vì thế tàn quân rối loạn, mạnh ai nấy chạy cứu mạng.

13 Ghi-đi-ôn con của Giô-ách từ chiến trường trở về, theo ngả Dốc Hê-rê. 14 Ông bắt được một cậu thiếu niên ở Su-cốt, và tra hỏi cậu ấy. Cậu ấy liền kê khai cho Ghi-đê-ôn tên tất cả những người lãnh đạo và các trưởng lão của Thành Su-cốt, gồm bảy mươi bảy người. 15 Sau đó Ghi-đê-ôn đến với dân Su-cốt và nói, “Ðây là Xê-ba và Xanh-mun-na, những người mà các ông đã mỉa mai tôi rằng, ‘Chắc gì ông sẽ cầm được tay của Xê-ba và Xanh-mun-na trong tay, mà chúng tôi phải lấy bánh cho binh lính của ông ăn?’” 16 Nói xong ông ra lịnh bắt các trưởng lão trong thành lại, rồi lấy gai trong đồng hoang và gai thạch nam đánh phạt họ và dạy các lãnh tụ ở Su-cốt một bài học. 17 Ông cũng phá hủy tháp Pê-nu-ên và giết các lãnh tụ của thành ấy.

18 Kế đó Ghi-đê-ôn hỏi Xê-ba và Xanh-mun-na, “Những người các ngươi giết ở Ta-bô như thế nào?”

Họ đáp, “Họ cũng giống như ông; người nào cũng trông như một vương tử.”

19 Ông đáp, “Họ là anh em ta, các con trai của mẹ ta. Có Chúa Hằng Sống chứng giám, nếu các ngươi đã để cho họ sống, thì ta sẽ không giết các ngươi.” 20 Rồi ông bảo Giê-the con đầu lòng của ông, “Con hãy lại giết họ đi.” Nhưng cậu ấy không dám rút gươm ra, vì cậu ấy nhát, bởi cậu còn trẻ.

21 Xê-ba và Xanh-mun-na bèn nói, “Chính ông hãy đứng dậy và giết chúng tôi, vì người sao thì sức vậy.” Vậy Ghi-đê-ôn đứng dậy và giết Xê-ba và Xanh-mun-na; rồi ông lấy những vật hình lưỡi liềm đeo nơi cổ các lạc đà của họ.

Ghi-đê-ôn Ðúc Ê-phót

22 Bấy giờ dân I-sơ-ra-ên nói với Ghi-đê-ôn, “Xin ông lãnh đạo chúng tôi –ông, con trai ông, và cháu ông– vì ông đã giải thoát chúng tôi khỏi tay dân Mi-đi-an.”

23 Ghi-đê-ôn đáp với họ, “Tôi sẽ không lãnh đạo anh em, con trai tôi cũng sẽ không lãnh đạo anh em. Chúa sẽ lãnh đạo anh em.” 24 Rồi Ghi-đê-ôn nói tiếp, “Tôi có một lời yêu cầu anh em. Xin mỗi người cho tôi một vòng đeo tai mà anh em đã lấy làm chiến lợi phẩm.” Số là quân giặc đều đeo khoen tai bằng vàng, bởi họ là dòng dõi của Ích-ma-ên.

25 Họ đáp, “Chúng tôi rất sẵn sàng trao cho ông.” Vậy họ trải một áo choàng ra, rồi mỗi người ném vào một vòng đeo tai mà họ đã lấy làm chiến lợi phẩm. 26 Số vàng của các vòng đeo tai mà Ghi-đê-ôn xin cân được mười chín ký-lô rưỡi,[f] không kể những đồ trang sức hình lưỡi liềm, những trân châu, những bộ vương phục màu tím của các vua Mi-đi-an, và những kiềng trang sức trên cổ lạc đà của họ. 27 Ghi-đê-ôn lấy những vàng đó đúc thành một ê-phót,[g] rồi đặt nó trong thành của ông tại Óp-ra. Toàn dân I-sơ-ra-ên phạm tội tà dâm với nó bằng cách thờ nó, và nó đã trở thành một cái bẫy cho Ghi-đê-ôn và gia đình ông.

28 Vậy dân Mi-đi-an bị khuất phục trước dân I-sơ-ra-ên, và chúng chẳng ngất đầu lên được nữa. Trọn đời của Ghi-đê-ôn, xứ được bình yên trong bốn mươi năm.

Ghi-đê-ôn Qua Ðời

29 Giê-ru-ba-anh con trai Giô-ách trở về sống trong nhà ông. 30 Ông có bảy mươi con trai; ấy là những con ruột của ông, vì ông có nhiều vợ. 31 Một tỳ thiếp của ông, quê ở Sê-chem, cũng sinh cho ông một con trai; ông đặt tên cho đứa con ấy là A-bi-mê-léc. 32 Rồi Ghi-đê-ôn con trai Giô-ách qua đời trong tuổi già nua. Người ta chôn ông trong mộ của Giô-ách cha ông, tại Óp-ra, thuộc địa phận của dòng họ A-bi-ê-xe.

33 Vừa khi Ghi-đê-ôn qua đời, dân I-sơ-ra-ên liền sa ngã và phạm tội tà dâm với các Thần Ba-anh. Họ tôn Ba-anh Bê-rít làm thần của họ. 34 Dân I-sơ-ra-ên chẳng nhớ rằng Chúa là Thần[h] của họ, Ðấng đã giải cứu họ khỏi tay quân thù tứ phía. 35 Họ cũng chẳng bày tỏ lòng trung thành với gia đình của Giê-ru-ba-anh, tức Ghi-đê-ôn, để đền đáp những điều tốt đẹp mà ông ấy đã làm cho I-sơ-ra-ên.

A-bi-mê-léc Mưu Ðồ Soán Vị

Bấy giờ A-bi-mê-léc con của Giê-ru-ba-anh đến Sê-chem, gặp các cậu và những bà con bên ngoại của hắn, và nói với họ, “Xin đi hỏi tất cả các thủ lãnh ở Sê-chem xem, ‘Ðiều nào là tốt hơn cho quý vị, tất cả bảy mươi con trai của Giê-ru-ba-anh trị vì quý vị, hay chỉ một người trị vì quý vị?’ Xin nhớ rằng tôi là máu mủ ruột thịt của quý vị.”

Vậy những bà con bên ngoại của hắn lặp lại những lời ấy để ủng hộ hắn trước mặt các thủ lãnh của Sê-chem. Lòng những người đó bèn nghiêng theo A-bi-mê-léc, vì họ nói, “Ông ấy là anh em của chúng ta.” Họ bèn cho A-bi-mê-léc bảy mươi miếng bạc lấy từ quỹ trong đền thờ Ba-anh Bê-rít. A-bi-mê-léc dùng số bạc đó mướn những tên du đãng hoang đàng theo hắn. Hắn trở về nhà cha hắn ở Óp-ra, và trên một tảng đá giết bảy mươi anh em hắn, tức các con trai của Giê-ru-ba-anh, ngoại trừ Giô-tham con trai út của Giê-ru-ba-anh còn sống sót, vì chàng trốn thoát được. Bấy giờ tất cả các thủ lãnh của Sê-chem và Bết Min-lô họp lại tại trụ đá cạnh cây sồi ở Sê-chem và lập A-bi-mê-léc làm vua.

Khi Giô-tham nghe được tin ấy, chàng đi lên đỉnh đèo[i] trên Núi Ghê-ri-xim, cất tiếng lớn và nói, “Hỡi các thủ lãnh của Sê-chem, xin hãy nghe tôi, hầu Ðức Chúa Trời có thể nghe quý vị: Các cây cối đến với nhau để xức dầu cho một kẻ làm vua trên chúng.

Chúng đến nói với cây ô-liu, ‘Hãy trị vì chúng tôi.’
Cây ô-liu đáp, ‘Lẽ nào tôi ngừng sản xuất dầu của tôi,
Là dầu mà Ðức Chúa Trời và các vua đều quý,
Mà đi lăng xăng lít xít trên các cây cối hay sao?’
10 Các cây bèn đến cây vả và nói, ‘Hãy đến và lãnh đạo chúng tôi.’
11 Nhưng cây vả đáp, ‘Lẽ nào tôi ngừng sản xuất sự ngọt ngào của tôi,
Và những trái ngọt ngon của tôi,
Mà đi lăng xăng lít xít trên các cây cối hay sao?’
12 Các cây bèn đến cây nho và nói, ‘Hãy đến và lãnh đạo chúng tôi.’
13 Nhưng cây nho đáp, ‘Lẽ nào tôi ngừng sản xuất rượu nho của tôi,
Là rượu làm cho Ðức Chúa Trời và loài người đều vui thích,
Mà đi lăng xăng lít xít trên các cây cối hay sao?’
14 Các cây bèn đến cây gai và nói, ‘Hãy đến và lãnh đạo chúng tôi.’
15 Cây gai bèn nói với chúng, ‘Nếu các người thật lòng muốn xức dầu cho tôi làm vua trên các người,
Thì hãy đến núp dưới bóng của tôi;
Nếu không, lửa từ các cộng gai của tôi cháy ra sẽ thiêu rụi cả những cây tùng hương ở Li-băng.’

16 Vậy bây giờ nếu quý vị lấy lòng thành và chân thật mà tôn A-bi-mê-léc lên làm vua, nếu quý vị đối xử tốt với Giê-ru-ba-anh và gia đình người, và đáp đền người xứng đáng với những gì người đã làm, 17 vì cha tôi đã chiến đấu cho quý vị, xả thân cho quý vị, và giải thoát quý vị khỏi tay dân Mi-đi-an, 18 nhưng bây giờ quý vị lại nổi lên chống gia đình của cha tôi, giết các con trai người, bảy mươi người chết trên một tảng đá, rồi quý vị tôn A-bi-mê-léc, con trai của nô tỳ người lên làm vua trên các thủ lãnh của Sê-chem, vì hắn là bà con của quý vị, 19 nếu ngày nay quả vì lòng thành và chân thật mà quý vị đáp đền với Giê-ru-ba-anh và gia đình của người như thế, thì xin quý vị hãy vui vẻ với A-bi-mê-léc, và để hắn vui vẻ với quý vị. 20 Nhưng nếu không phải như vậy, nguyện lửa từ A-bi-mê-léc cháy ra thiêu hủy các thủ lãnh của Sê-chem và Bết Min-lô, và nguyện lửa từ các thủ lãnh của Sê-chem và Bết Min-lô thiêu hủy A-bi-mê-léc.”

21 Nói xong Giô-tham chạy trốn đến xứ Bê-e. Chàng trốn đến đó vì sợ anh chàng là A-bi-mê-léc.

A-bi-mê-léc Thất Bại

22 A-bi-mê-léc lãnh đạo I-sơ-ra-ên được ba năm. 23 Bấy giờ Ðức Chúa Trời sai một tà linh đến giữa A-bi-mê-léc và các thủ lãnh của Sê-chem. Các thủ lãnh của Sê-chem sinh lòng phản bội A-bi-mê-léc. 24 Ðiều ấy đã xảy ra để báo thù cho tội ác đối với bảy mươi con trai của Giê-ru-ba-anh, và máu của họ phải đổ lại trên A-bi-mê-léc, một anh em ruột của họ, kẻ đã giết họ, đồng thời cũng đổ lại trên các thủ lãnh của Sê-chem, những kẻ đã tiếp tay A-bi-mê-léc giết hại các anh em của hắn.

25 Vậy để bày tỏ sự chống đối của họ, các thủ lãnh của Sê-chem tổ chức những cuộc phục kích ở các đỉnh đèo.[j] Họ cướp giựt những khách bộ hành qua lại các nơi đó; và người ta báo cho A-bi-mê-léc biết chuyện ấy.

26 Lúc ấy Ga-anh con trai Ê-bết và các anh em của hắn dọn vào Sê-chem. Các thủ lãnh của Sê-chem để lòng tin tưởng nơi hắn. 27 Chúng ra đồng, hái nho, ép rượu, và tổ chức tiệc mừng, rồi vào đền thờ thần của chúng mà ăn, uống, và chế giễu A-bi-mê-léc. 28 Ga-anh con trai Ê-bết nói, “A-bi-mê-léc là ai, còn chúng ta là ai trong thành Sê-chem nầy mà phải phục vụ hắn? Há chẳng phải con trai của Giê-ru-ba-anh và Xê-bun, quan phụ tá của hắn, phải phục vụ những người trong dòng họ Ha-mô tổ tiên của Sê-chem, hay sao? Tại sao chúng ta phải phục vụ hắn chứ? 29 Nếu dân thành nầy ở dưới quyền tôi, thì tôi sẽ dẹp bỏ hắn ngay. Tôi sẽ bảo A-bi-mê-léc rằng, ‘Có giỏi thì hãy dẫn hết đạo quân của ngươi ra đây.’”

30 Khi Xê-bun quan cai trị của thành nghe những lời của Ga-anh con trai Ê-bên nói thế thì rất tức giận. 31 Xê-bun mật sai các sứ giả đến gặp A-bi-mê-léc tại A-ru-ma và tâu rằng, “Ðây nầy, Ga-anh con trai Ê-bết và anh em hắn đã kéo đến Sê-chem; chúng đang xúi giục dân thành chống lại ngài. 32 Vậy bây giờ, ban đêm xin ngài và các đội quân của ngài đến và nằm phục kích ngoài đồng. 33 Ðợi đến hừng đông, vừa khi mặt trời mọc, xin tấn công vào thành; rồi khi hắn và binh sĩ của hắn kéo ra đối địch, xin ngài xử chúng thế nào tùy ý.”

34 Vậy A-bi-mê-léc và tất cả quân lính của hắn trỗi dậy, đang đêm tiến đến Sê-chem, chia thành bốn đội, và nằm phục kích ngoài đồng.

35 Khi Ga-anh con trai Ê-bết đi ra và đứng ở cổng thành, A-bi-mê-léc và các quân lính hắn từ chỗ phục kích trỗi dậy. 36 Ga-anh thấy vậy liền nói với Xê-bun, “Xem kìa, có người từ trên các đỉnh núi đi xuống!”

Xê-bun đáp, “Ấy chỉ là bóng mát của núi mà ông tưởng là người ta đó thôi.”

37 Ga-anh lại nói, “Xem kìa, có người đang từ giữa đồi tràn xuống, và một đội nữa đang từ hướng Cây Thầy Bói đổ về.”

38 Bấy giờ Xê-bun nói, “Những lời phách lối của ông đâu rồi? Ông là người đã nói rằng ‘A-bi-mê-léc là ai mà chúng ta phải phục vụ hắn?’ Có phải đây là đội quân mà ông đã coi thường chăng? Vậy bây giờ ông hãy ra đối địch với họ đi.”

39 Vậy Ga-anh đi trước các thủ lãnh của Sê-chem và ra đối địch với A-bi-mê-léc. 40 A-bi-mê-léc đánh bại hắn và hắn bỏ chạy trước mặt A-bi-mê-léc. Nhiều người đã tử thương và ngã chết đến tận cổng thành. 41 Vậy A-bi-mê-léc ở tại A-ru-ma, trong khi đó Xê-bun đuổi Ga-anh và anh em hắn, để chúng không được ở trong Thành Sê-chem nữa.

42 Hôm sau dân thành đi ra đồng. Khi được báo tin, 43 A-bi-mê-léc liền dẫn quân của hắn, chia làm ba đội, nằm phục kích ngoài đồng. Khi thấy dân chúng từ trong thành đã ra đồng, hắn và quân lính hắn trỗi dậy đánh giết họ. 44 A-bi-mê-léc và đội quân đi với hắn tiến vào án ngữ cổng thành, trong khi hai đội kia tấn công những người còn ở ngoài đồng và giết họ. 45 Suốt ngày hôm đó, A-bi-mê-léc tấn công thành; hắn chiếm được thành, giết chết dân cư trong thành, phá hủy thành, và rắc muối trên nó.

46 Khi các thủ lãnh ở Tháp Sê-chem nghe thế, họ rút quân vào chiến lũy của đền thờ Thần Bê-rít. 47 A-bi-mê-léc được báo tin rằng tất cả quân dân của Tháp Sê-chem đang rút vào trong đó. 48 A-bi-mê-léc liền đi lên Núi Xanh-môn và dẫn theo đội quân của hắn. Hắn lấy một cái rìu, chặt mấy nhánh cây, rồi vác lên vai. Ðoạn hắn bảo các quân sĩ của hắn, “Các ngươi có thấy điều ta làm chăng? Lẹ lên. Hãy làm như ta làm.” 49 Vậy mỗi binh sĩ đều chặt các nhánh cây, vác trên vai, đi theo A-bi-mê-léc, chất chung quanh chiến lũy, và nổi lửa đốt nó. Thế là tất cả những người trong Tháp Sê-chem đều chết; ước chừng một ngàn người, cả nam lẫn nữ.

50 Sau đó A-bi-mê-léc kéo đến Thành Thê-bê, bao vây Thê-bê, để đánh hạ thành ấy. 51 Nhưng trong thành có một cái tháp rất kiên cố. Tất cả dân chúng trong thành, cả nam lẫn nữ, và các thủ lãnh của thành đều rút vào trong tháp đó, khóa chặt cửa lại, rồi lên trên sân thượng của tháp. 52 A-bi-mê-léc tiến gần và tấn công tháp. Nhưng khi hắn lại gần cửa tháp để nổi lửa đốt nó, 53 một phụ nữ đã lấy nửa trên của cối đá ném xuống trúng đầu hắn và làm hắn bị vỡ sọ. 54 Hắn liền gọi người lính vác binh khí cho hắn và bảo, “Hãy rút gươm ra và giết ta ngay, kẻo người ta sẽ bảo, ‘Ông ấy đã bị giết bởi tay đàn bà.’” Vậy người lính trẻ đâm hắn một nhát và hắn chết.

55 Khi dân I-sơ-ra-ên thấy A-bi-mê-léc đã chết, họ đều trở về nhà mình. 56 Như thế Ðức Chúa Trời đã báo trả A-bi-mê-léc về tội ác mà hắn đã phạm đối với cha hắn, vì hắn đã giết chết bảy mươi anh em hắn. 57 Ðức Chúa Trời cũng đã làm cho mọi điều gian ác của dân Sê-chem đổ lại trên đầu chúng. Những lời nguyền rủa của Giô-tham con trai Giê-ru-ba-anh đã được ứng nghiệm trên chúng.

Tô-la

10 Sau A-bi-mê-léc có Tô-la con trai Pu-a, con của Ðô-đô, thuộc chi tộc I-sa-ca, dấy lên để giải cứu I-sơ-ra-ên. Ông sống tại Sa-mia, trong miền cao nguyên Ép-ra-im. Ông xét xử trong I-sơ-ra-ên hai mươi ba năm, rồi qua đời, và được chôn ở Sa-mia.

Giai-rơ

Sau ông có Giai-rơ ở Ghi-lê-át. Ông xét xử trong I-sơ-ra-ên hai mươi hai năm. Ông có ba mươi con trai, cỡi ba mươi con lừa, và quản trị ba mươi thành trong vùng Ghi-lê-át, mà ngày nay người ta gọi là quận Giai-rơ. Khi Giai-rơ qua đời, người ta chôn ông tại Ca-môn.

Dân Phi-li-tin và Dân Am-môn Ðàn Áp Dân I-sơ-ra-ên

Sau việc ấy dân I-sơ-ra-ên làm điều tội lỗi trước mặt Chúa. Họ phục vụ các Thần Ba-anh, Nữ Thần Ách-ta-rốt,[k] các thần của dân A-ram,[l] các thần của dân Si-đôn, các thần của dân Mô-áp, các thần của dân Am-môn, và các thần của dân Phi-li-tin. Họ lìa bỏ Chúa và không thờ phượng Ngài nữa. Cơn thịnh nộ của Chúa nổi phừng lên nghịch lại dân I-sơ-ra-ên. Ngài phó mặc[m] họ vào tay dân Phi-li-tin và tay dân Am-môn. Kể từ năm đó chúng hà hiếp và nghiền nát dân I-sơ-ra-ên; rồi trong mười tám năm, chúng đàn áp dân I-sơ-ra-ên ở phía đông Sông Giô-đanh, trong vùng Ghi-lê-át, xứ của dân A-mô-ri. Dân A-mô-ri cũng vượt qua Sông Giô-đanh tiến đánh Giu-đa, Bên-gia-min, và nhà Ép-ra-im. Dân I-sơ-ra-ên bị khốn đốn rất nhiều.

10 Bấy giờ dân I-sơ-ra-ên kêu cầu Chúa rằng, “Chúng con đã phạm tội đối với Chúa; chúng con đã lìa bỏ Ðức Chúa Trời mà thờ các thần Ba-anh.”

11 Chúa đáp với dân I-sơ-ra-ên, “Khi dân Ai-cập, dân A-mô-ri, dân Am-môn, dân Phi-li-tin, 12 dân Si-đôn, dân A-ma-léc, và dân Ma-ôn đàn áp các ngươi, các ngươi kêu cầu Ta, Ta đã cứu các ngươi khỏi tay chúng. 13 Nhưng sau đó các ngươi lại bỏ Ta mà thờ các thần khác, nên Ta sẽ không cứu các ngươi nữa. 14 Hãy đi kêu cầu các thần các ngươi đã chọn thờ. Hãy để chúng cứu các ngươi khi các ngươi gặp hoạn nạn.”

15 Nhưng dân I-sơ-ra-ên thưa với Chúa, “Chúng con đã phạm tội. Ngài muốn đối xử với chúng con sao cũng được; nhưng ngày nay xin giải cứu chúng con.” 16 Họ dẹp bỏ tất cả các thần ngoại bang ra khỏi họ, và họ trở lại thờ Chúa. Lòng Ngài không thể chịu nổi nỗi đau khổ của dân I-sơ-ra-ên nữa.

17 Khi ấy dân Am-môn kéo quân ra hạ trại tại Ghi-lê-át; dân I-sơ-ra-ên bèn hiệp nhau lại và hạ trại tại Mích-pa. 18 Những người lãnh đạo của dân I-sơ-ra-ên ở Ghi-lê-át nói với nhau, “Ai tấn công dân Am-môn trước sẽ thành lãnh tụ của mọi người ở Ghi-lê-át.”

Giép-thê

11 Giép-thê người Ghi-lê-át là một dũng sĩ, nhưng mẹ của ông là một gái điếm; Ghi-lê-át là cha của Giép-thê. Sau đó vợ của Ghi-lê-át sinh được các con trai. Khi các con trai ấy lớn lên, chúng đuổi Giép-thê đi và bảo rằng, “Anh không được hưởng gia tài trong gia đình nầy, vì anh là con ngoại hôn của người đàn bà khác.” Vậy Giép-thê lánh xa các em mình và đến sống tại xứ Tóp. Những kẻ lãng tử tụ hiệp quanh ông và theo ông đi tung hoành.

Một thời gian sau đó, dân Am-môn kéo ra giao chiến với dân I-sơ-ra-ên. Các trưởng lão ở Ghi-lê-át đến xứ Tóp mời Giép-thê về. Họ nói với ông, “Xin về lãnh đạo chúng tôi để đối phó với dân Am-môn.”

Nhưng Giép-thê đáp với họ, “Quý vị há chẳng ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Tại sao bây giờ khi gặp hoạn nạn quý vị lại đến với tôi?”

Các trưởng lão của Ghi-lê-át đáp, “Xin ông bỏ qua chuyện cũ, bây giờ chúng tôi đều quay về với ông; xin ông hãy đi với chúng tôi để đánh dân Am-môn, và xin ông làm thủ lãnh tất cả chúng tôi ở Ghi-lê-át.”

Giép-thê đáp, “Quý vị mời tôi về đánh dân Am-môn và nếu Chúa phó dân Am-môn vào tay tôi, liệu quý vị có thật sự để tôi làm thủ lãnh của quý vị không?”

10 Các trưởng lão của Ghi-lê-át đáp, “Xin Chúa làm chứng. Chúng tôi quả quyết sẽ làm theo điều ông nói.”

11 Vậy Giép-thê đi với các trưởng lão của Ghi-lê-át. Dân Ghi-lê-át lập ông làm thủ lãnh và thống soái của họ. Rồi tại Mích-pa, ông lặp lại mọi lời ông đã giao kết trước mặt Chúa.

12 Sau đó Giép-thê sai sứ đến với vua Am-môn và hỏi, “Chúng tôi với ngài có thù nghịch chi mà ngài xua quân hãm đánh đất nước chúng tôi?”

13 Vua Am-môn trả lời các sứ giả của Giép-thê, “Ðó là vì khi dân I-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập, các ngươi đã chiếm đất của ta từ Ạc-nôn đến Gia-bốc và đến tận Sông Giô-đanh. Vậy bây giờ hãy êm thắm trả lại cho ta.”

14 Giép-thê sai các sứ giả trở lại vua Am-môn, 15 và nói, “Giép-thê nói thế nầy: I-sơ-ra-ên không lấy đất của Mô-áp hoặc đất của người Am-môn. 16 Nhưng khi ra khỏi Ai-cập, họ đã đi qua đồng hoang để đến Hồng Hải, rồi tiếp tục đến Ca-đe. 17 Khi ấy I-sơ-ra-ên đã sai các sứ giả đến thưa với vua Ê-đôm rằng, ‘Xin cho phép chúng tôi đi ngang qua xứ của ngài.’ Nhưng vua Ê-đôm không chấp thuận. Họ bèn sai các sứ giả đến với vua Mô-áp, nhưng vua ấy cũng chối từ. Vậy dân I-sơ-ra-ên đành phải ở lại Ca-đe. 18 Sau đó I-sơ-ra-ên phải đi tiếp vô đồng hoang và đi vòng bên ngoài lãnh thổ của Ê-đôm và Mô-áp, rồi đi dọc theo biên giới phía đông của nước Mô-áp, và hạ trại phía bên kia của Ạc-nôn. Họ không vào lãnh thổ của Mô-áp, vì Ạc-nôn là ranh giới của Mô-áp.

19 Kế đó I-sơ-ra-ên đã sai các sứ giả đến Si-hôn vua dân A-mô-ri đang trị vì tại Hếch-bôn và thưa rằng, ‘Xin cho phép chúng tôi đi ngang qua nước của ngài để vào xứ của chúng tôi.’ 20 Tuy nhiên Si-hôn không tin tưởng dân I-sơ-ra-ên nên đã không cho họ đi ngang qua nước của ông ấy. Ðã thế ông ấy còn triệu tập tất cả quân đội của ông đến và hạ trại tại Gia-ha để đánh I-sơ-ra-ên.

21 Bấy giờ Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, đã trao Si-hôn và tất cả quân đội của ông ấy vào tay I-sơ-ra-ên. I-sơ-ra-ên đánh bại họ và chiếm toàn xứ của dân A-mô-ri sống lúc bấy giờ. 22 Họ tiếp thu cả xứ, từ Ạc-nôn cho đến Gia-bốc, từ trong đồng hoang cho đến Sông Giô-đanh.

23 Vậy Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, đã đuổi dân A-mô-ri đi khỏi trước mặt dân I-sơ-ra-ên của Ngài, bây giờ ngài lấy quyền gì mà đòi những đất ấy lại? 24 Ngài há chẳng nhận lấy những gì mà Kê-mốt, thần của ngài, ban cho ngài sao? Cũng vậy, những gì mà Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, ban cho chúng tôi, thì chúng tôi giữ. 25 Ngài há giỏi hơn Ba-lác con trai Xíp-pô vua Mô-áp chăng? Ông ấy có bao giờ tranh chấp hay chống chọi với I-sơ-ra-ên chăng? 26 Trong ba trăm năm, I-sơ-ra-ên chiếm lấy Hếch-bôn và các vùng phụ cận của nó, A-rô-e và các vùng phụ cận của nó, cùng tất cả các thành dọc theo Ạc-nôn; tại sao trong khoảng thời gian đó ngài không đòi chúng lại? 27 Tôi không làm gì sai đối với ngài, nhưng ngài đã làm điều sai với tôi, vì ngài đã gây chiến chống lại tôi. Cầu xin Chúa, Ðấng Phán Xét, sẽ đoán xét giữa dân I-sơ-ra-ên và dân Am-môn.”

28 Tuy nhiên vua Am-môn không thèm để ý đến những lời của Giép-thê sai người đến phân giải với ông.

29 Bấy giờ Thần của Chúa ngự trên Giép-thê. Ông băng qua Ghi-lê-át và Ma-na-se, rồi vượt qua Mích-pa ở Ghi-lê-át, và từ đó ông tiến đánh dân Am-môn. 30 Giép-thê khấn nguyện với Chúa rằng, “Nếu Chúa phó dân Am-môn vào tay con, 31 thì khi con chiến thắng dân Am-môn trở về, bất cứ ai từ cửa nhà con ra đón con sẽ thuộc về Chúa, con sẽ dâng người ấy làm của lễ thiêu.”

32 Ðoạn Giép-thê tiến đánh dân Am-môn, và Chúa phó chúng vào tay ông. 33 Ông đánh hạ hai mươi thành của chúng, từ A-rô-e cho đến vùng phụ cận của Min-nít, kéo dài đến A-bên Kê-ra-mim. Ấy là một cuộc tàn sát rất lớn. Vì thế dân Am-môn bị khuất phục trước mặt dân I-sơ-ra-ên.

34 Khi Giép-thê trở về nhà ông tại Mích-pa; kìa, con gái của ông cầm trống con đi ra nhảy múa đón mừng ông. Nàng lại là đứa con một của ông. Ngoài nàng ra Giép-thê không có con trai hay con gái nào khác. 35 Khi Giép-thê thấy nàng, ông xé áo ông và khóc, “Ôi, con gái của cha, con làm cho cha đau khổ và khó xử biết bao, bởi vì cha đã khấn nguyện với Chúa, và cha không thể nuốt lời được.”

36 Nàng đáp, “Thưa cha, nếu cha đã có lời khấn nguyện với Chúa, xin cha hãy làm cho con y như những lời cha đã khấn nguyện, vì bây giờ Chúa đã báo trả những kẻ thù của cha, tức dân Am-môn, rồi.” 37 Nàng lại nói với ông, “Nhưng xin cha cho con xin điều nầy: xin cha cho con hai tháng để rong chơi trên núi và để cùng bạn bè của con khóc cho sự đồng trinh của con.”

38 Ông đáp, “Con cứ đi.” Rồi ông để nàng đi hai tháng. Nàng và các bạn của nàng lên núi và khóc cho sự đồng trinh của nàng. 39 Sau hai tháng, nàng trở về với cha nàng, và ông đã làm cho nàng như lời ông đã khấn nguyện. Nàng chẳng hề biết một người nam nào.[n]

Kể từ đó trong I-sơ-ra-ên có tục lệ, 40 hằng năm các thiếu nữ trong I-sơ-ra-ên dành bốn ngày để than khóc con gái của Giép-thê người Ghi-lê-át.

Giép-thê và Ép-ra-im

12 Người Ép-ra-im nhóm nhau lại, vượt qua Xa-phôn, rồi sai người đến nói với Giép-thê, “Tại sao ông đi đánh dân Am-môn mà không gọi chúng tôi đi với ông? Chúng tôi sẽ đến đốt nhà ông và thiêu sống ông.”

Giép-thê đáp lời họ, “Tôi và đồng bào tôi có cuộc tranh chấp rất lớn với dân Am-môn; dầu tôi đã kêu cứu với anh em, anh em đã chẳng thèm đến tiếp cứu chúng tôi khỏi tay chúng. Khi thấy anh em không đến giúp, tôi đã liều mạng vượt qua tấn công dân Am-môn, và Chúa đã phó chúng vào tay tôi. Vậy tại sao ngày nay anh em lại đến đánh tôi?”

Giép-thê bèn triệu tập người Ghi-lê-át để đối phó với người Ép-ra-im. Người Ghi-lê-át đánh bại người Ép-ra-im, bởi vì người Ép-ra-im đã nói, “Bọn Ghi-lê-át các ngươi chỉ là thứ trốn chui trốn nhủi giữa Ép-ra-im và Ma-na-se chứ có tài cán gì.” Người Ghi-lê-át chiếm giữ những chỗ cạn, nơi lội qua Sông Giô-đanh, trên đường trở về Ép-ra-im. Mỗi khi có người Ép-ra-im nào sống sót đến nói, “Xin cho tôi qua sông,” thì người Ghi-lê-át hỏi, “Ông có phải là người Ép-ra-im không?” Nếu người ấy bảo, “Không,” thì họ bảo người ấy, “Hãy nói, ‘Si-bô-lết,’” và người ấy nói, “Xi-bô-lết,” vì người ấy không thể phát âm đúng giọng được, họ liền bắt người ấy và giết ngay tại chỗ cạn, nơi lội qua Sông Giô-đanh. Vào thời ấy đã có bốn mươi hai ngàn người Ép-ra-im bị giết.

Giép-thê làm lãnh tụ trên I-sơ-ra-ên sáu năm. Sau đó Giép-thê người Ghi-lê-át qua đời và được chôn trong một thành ở Ghi-lê-át.

Íp-xan, Ê-lôn, và Áp-đôn

Sau ông có Íp-xan người Bết-lê-hem xét xử trong I-sơ-ra-ên. Ông có ba mươi con trai và ba mươi con gái. Ông gả các con gái cho người ngoài dòng họ, và cưới ba mươi cô gái ngoài dòng họ làm vợ cho các con trai ông. Íp-xan xét xử trong I-sơ-ra-ên bảy năm 10 Sau đó Íp-xan qua đời và được chôn tại Bết-lê-hem.

11 Sau ông có Ê-lôn người Xê-bu-lun xét xử trong I-sơ-ra-ên mười năm. 12 Sau đó Ê-lôn người Xê-bu-lun qua đời và được chôn ở Ai-gia-lôn, trong đất của chi tộc Xê-bu-lun.

13 Sau ông có Áp-đôn con trai Hinh-lên người Pi-ra-thôn xét xử trong I-sơ-ra-ên. 14 Ông có bốn mươi con trai và ba mươi cháu trai. Họ cỡi bảy mươi con lừa. Ông xét xử trong I-sơ-ra-ên tám năm. 15 Sau đó Áp-đôn con trai Hinh-lên qua đời và được chôn ở Pi-ra-thôn, trong đất của chi tộc Ép-ra-im, trong miền cao nguyên của dân A-ma-léc.

Sam-sôn Chào Ðời

13 Dân I-sơ-ra-ên lại làm điều tội lỗi trước mặt Chúa, nên Chúa phó họ vào tay dân Phi-li-tin trong bốn mươi năm.

Có một người ở Xô-ra tên là Ma-nô-a, thuộc chi tộc Ðan; vợ ông hiếm muộn, không con. Thiên sứ của Chúa hiện ra với bà và bảo, “Này, ngươi vốn hiếm muộn, không con, nhưng ngươi sẽ có thai và sinh một con trai. Vì thế từ nay ngươi chớ uống rượu hay bất cứ thức uống gì có men, ngươi cũng chớ ăn vật gì không thanh sạch, vì ngươi sẽ thụ thai và sinh một con trai. Dao cạo sẽ không cạo trên đầu nó, vì đứa trẻ sẽ thành một người Na-xi-rê, biệt riêng cho Ðức Chúa Trời từ lúc sinh ra, và nó sẽ giải cứu dân I-sơ-ra-ên khỏi tay dân Phi-li-tin.”

Bà đi thuật lại cho chồng bà và nói, “Một người của Ðức Chúa Trời đã đến gặp em. Diện mạo người ấy giống như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, rất đáng sợ. Em không dám hỏi người ấy từ đâu đến, và người ấy cũng không nói cho em biết tên. Nhưng người ấy bảo em rằng, ‘Ngươi sẽ có thai và sinh một con trai. Vì thế từ nay ngươi không được uống rượu hay uống bất cứ thức gì có men, và cũng không được ăn những vật không thanh sạch, vì đứa trẻ ấy sẽ làm người Na-xi-rê của Ðức Chúa Trời từ lúc sinh ra cho đến khi qua đời.’”

Ma-nô-a cầu nguyện với Chúa, “Lạy Chúa, con cầu xin Ngài, xin Chúa sai người của Ðức Chúa Trời đến với chúng con một lần nữa, để dạy chúng con biết cách nuôi dưỡng đứa bé sắp sinh như thế nào.”

Ðức Chúa Trời nghe lời cầu nguyện của Ma-nô-a, và Thiên Sứ của Ðức Chúa Trời trở lại gặp người đàn bà ấy khi bà đang ở ngoài đồng; khi ấy Ma-nô-a chồng bà không có ở đó. 10 Bà liền vội vàng chạy đi báo tin cho chồng bà, “Người ấy đang ở đây, người đã hiện ra với em hôm trước đó.”

11 Ma-nô-a trỗi dậy và đi theo vợ ông. Khi gặp người ấy, Ma-nô-a hỏi, “Thưa có phải ngài là người đã nói chuyện với vợ tôi không?”

Người ấy đáp, “Chính ta.”

12 Bấy giờ Ma-nô-a hỏi người ấy, “Khi lời ngài được ứng nghiệm thì đứa trẻ phải giữ những quy luật gì trong đời sống và trong việc làm?”

13 Thiên Sứ của Chúa phán, “Vợ ngươi phải làm mọi điều ta đã bảo nàng. 14 Nàng không được ăn bất cứ sản phẩm gì ra từ vườn nho, nàng không được uống rượu hay thức chi có men, và cũng không được ăn vật chi không thanh sạch. Nàng phải làm mọi điều ta đã bảo nàng.”

15 Ma-nô-a thưa với Thiên Sứ của Chúa, “Xin ngài ở nán lại, để chúng tôi dâng lên ngài một con dê con.”

16 Thiên Sứ của Chúa đáp, “Dầu ngươi cầm ta lại, ta cũng không ăn bất cứ thức ăn nào của ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn dâng một của lễ thiêu, hãy dâng nó lên Chúa.” Ma-nô-a không biết rằng người đang nói chuyện với ông chính là Thiên Sứ của Chúa.

17 Ma-nô-a hỏi Thiên Sứ của Chúa, “Danh ngài là chi, để chúng tôi biết mà tôn kính, khi lời ngài được ứng nghiệm?”

18 Người ấy đáp, “Tại sao ngươi hỏi danh ta? Danh ta quá sức hiểu biết của ngươi.”[o]

19 Bấy giờ Ma-nô-a bắt một con dê con cùng với gạo làm của lễ chay, đem đặt trên một tảng đá để dâng lên Chúa, Ðấng làm một việc lạ lùng trước mắt Ma-nô-a và vợ ông: 20 Ðang khi ngọn lửa từ bàn thờ bốc lên trời, Thiên Sứ của Chúa cũng thăng thiên theo ngọn lửa. Thấy vậy Ma-nô-a và vợ ông liền sấp mặt xuống đất. 21 Khi Thiên Sứ của Chúa không hiện ra cho Ma-nô-a và vợ ông nữa, bấy giờ Ma-nô-a nhận biết rằng vị đó chính là Thiên Sứ của Chúa.

22 Ma-nô-a nói với vợ, “Chắc chắn vợ chồng chúng ta phải chết rồi, vì chúng ta đã thấy Ðức Chúa Trời.”

23 Nhưng vợ ông nói, “Nếu Chúa muốn giết chúng ta, Ngài đã không nhậm của lễ thiêu và của lễ chay từ tay chúng ta dâng, và Ngài cũng không bảo chúng ta tất cả những điều nầy như chúng ta đã được nghe hôm nay.”

24 Sau đó nàng sinh một con trai và đặt tên là Sam-sôn. Ðứa trẻ lớn lên và Chúa ban phước cho nó. 25 Thần của Chúa bắt đầu tác động trên Sam-sôn khi ông ở Ma-ha-ne trong đất Ðan, khoảng giữa Xô-ra và Ếch-ta-ôn.

14 Sam-sôn đi xuống Tim-na và thấy một thiếu nữ Phi-li-tin ở Tim-na. Khi trở về nhà, ông thưa với cha mẹ, “Con thấy một thiếu nữ Phi-li-tin ở Tim-na; bây giờ xin cha mẹ cưới cô ấy làm vợ cho con.”

Nhưng cha mẹ ông đáp, “Trong vòng bà con chúng ta hay trong vòng dân tộc chúng ta không có một người nữ nào con có thể lấy làm vợ hay sao mà con phải đi cưới một người nữ trong dân Phi-li-tin không cắt bì làm vợ?”

Nhưng Sam-sôn nói với cha ông, “Xin cha cưới cô ấy cho con, vì cô ấy đẹp mắt con.” Cha mẹ ông không biết rằng việc ấy đến từ Chúa. Ngài tạo cơ hội để ông đối đầu với dân Phi-li-tin, vì lúc ấy người Phi-li-tin đang cai trị dân I-sơ-ra-ên.

Sam-sôn và cha mẹ ông đi xuống Tim-na. Khi họ vừa đến khu các vườn nho ở Tim-na, này, một con sư tử tơ gầm lên và phóng tới vồ Sam-sôn. Thần của Chúa tác động trên ông mạnh mẽ, ông dùng hai tay không xé con sư tử như thể xé một con dê con. Nhưng ông không nói cho cha mẹ ông biết việc ông đã làm. Rồi ông đi xuống, nói chuyện với cô thiếu nữ ấy, và cô ta làm cho Sam-sôn hài lòng.

Cách ít lâu Sam-sôn trở lại để cưới cô gái. Ông đi tẻ lại xem thử xác con sư tử hôm trước đã ra sao. Này, trong xác khô của nó đang có một tổ ong đầy mật. Ông đưa tay lấy vỉ mật rồi vừa đi vừa ăn. Ông cũng đem mời cha mẹ ông ăn nữa, và họ cùng ăn, nhưng ông không nói cho họ biết mật ấy đã lấy ra từ xác sư tử.

10 Bấy giờ cha của Sam-sôn xuống lo lễ cưới cô thiếu nữ đó cho Sam-sôn. Sam-sôn tổ chức một bữa tiệc để thết đãi theo phong tục của các chàng rể thời bấy giờ. 11 Khi thấy ông, họ giới thiệu cho ông ba mươi thanh niên địa phương để làm bạn với ông. 12 Sam-sôn nói với họ, “Xin cho tôi đố các bạn một câu đố, nếu trong vòng bảy ngày tiệc các bạn trả lời được, tôi sẽ tặng các bạn ba mươi chiếc áo lót bằng vải gai và ba mươi bộ áo mặc vào các dịp lễ. 13 Còn nếu các bạn không thể giải được câu đố của tôi, các bạn phải cho tôi ba mươi chiếc áo lót bằng vải gai và ba mươi bộ áo mặc vào các dịp lễ.”

Họ đáp, “Anh hãy ra câu đố đi. Chúng tôi nghe đây.”

14 Ông nói,

“Món ăn lấy ra từ giống ăn,
Món ngọt lấy ra từ giống mạnh.”

Ba ngày trôi qua mà họ vẫn chưa tìm ra câu giải đáp. 15 Ðến ngày thứ tư[p], họ đến nói với vợ Sam-sôn, “Cô phải dụ chồng cô giải đáp câu đố ấy cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đốt nhà cô, thiêu sống cô và cả nhà cha cô trong đó. Bộ các người tính mời chúng tôi đến đây để bóc lột chúng tôi sao?”

16 Thế là vợ Sam-sôn đến khóc lóc với ông, “Anh ghét em chứ có thương em gì đâu. Anh ra câu đố cho dân em mà không nói cho em biết câu giải đáp.”

Ông đáp, “Ngay cả cha mẹ anh mà anh còn không cho biết thì tại sao anh phải nói cho em?”

17 Từ hôm đó cho đến ngày thứ bảy của tiệc cưới, nàng cứ thút thít khóc mãi. Cho nên đến ngày thứ bảy, ông chịu không nổi mà phải giải nghĩa câu đố cho nàng, vì nàng cứ làm áp lực với ông. Nàng liền nói lại cho dân của nàng biết câu giải đáp.

18 Trước lúc mặt trời lặn của ngày thứ bảy, các thanh niên trong thành đến nói với ông,

“Có gì ngọt hơn mật ong?
Có gì mạnh hơn sư tử?”

Sam-sôn nói với họ, “Nếu các bạn không cày bằng bò cái tơ của tôi, các bạn không thể giải được câu đố của tôi đâu.”

19 Thần của Chúa tác động trên ông mạnh mẽ. Ông đi xuống Ách-kê-lôn đánh hạ ba mươi người Phi-li-tin, lột lấy áo xống của họ, rồi đem thưởng cho những người giải đáp được câu đố. Ðoạn ông nổi giận phừng phừng và bỏ về nhà cha ông. 20 Còn vợ của Sam-sôn thì bị bắt gả cho người phụ rể mà ông đã chọn trong đám bạn đến dự tiệc cưới của ông.

Sam-sôn Ðánh Bại Dân Phi-li-tin

15 Sau đó đến mùa gặt lúa, Sam-sôn dắt một con dê con làm quà xuống thăm vợ. Ông nói, “Xin cho con vào gặp vợ con trong phòng nàng.” Nhưng cha nàng không cho ông vào.

Ông ấy bảo, “Tôi tưởng cậu đã ghét nó lắm, nên tôi đã gả nó cho bạn của cậu rồi. Em gái nó há chẳng đẹp hơn nó sao? Cậu hãy lấy em nó thế cho nó.”

Sam-sôn nói với họ, “Nếu lần nầy tôi có làm gì hại người Phi-li-tin thì tôi chẳng có lỗi gì.”

Vậy Sam-sôn đi ra, bắt ba trăm con chồn, cột đuôi chúng lại thành từng cặp; rồi buộc một bó đuốc vào mỗi cặp đuôi. Ông đốt đuốc và thả chúng chạy vào đồng ruộng của người Phi-li-tin. Vậy ông thiêu rụi cả lúa đã bó lẫn lúa chưa gặt, các vườn nho luôn với các rẫy ô-liu.

Người Phi-li-tin hỏi, “Ai đã làm điều ấy?”

Người ta trả lời, “Sam-sôn rể của một người ở Tim-na, vì người ấy đã đem vợ của hắn gả cho một người bạn của hắn.” Thế là người Phi-li-tin đi lên, bắt nàng và cha nàng, đem thiêu sống.

Sam-sôn nói với họ, “Vì các người đã làm thế, thì tôi phải báo thù xong, rồi tôi mới nghỉ.” Ông xông vào họ và đánh giết nhiều người. Sau đó ông đi xuống một hang đá ở Ê-tam để trú ẩn.

Dân Phi-li-tin liền kéo lên, hạ trại ở Giu-đa, và tràn đến Lê-hi. 10 Người Giu-đa hỏi, “Tại sao các người lên đánh chúng tôi?”

Họ đáp, “Chúng tôi lên đây để bắt Sam-sôn. Chúng tôi phải làm cho hắn như hắn đã làm cho chúng tôi.”

11 Ba ngàn người Giu-đa đi xuống chỗ kẽ nứt của vầng đá ở Ê-tam và nói với Sam-sôn, “Anh không biết người Phi-li-tin đang cai trị chúng ta sao? Tại sao anh gây liên lụy cho chúng tôi như thế nầy?”

Ông trả lời, “Tôi chỉ làm cho chúng những gì chúng đã làm cho tôi mà thôi.”

12 Họ nói với ông, “Chúng tôi đến để trói anh và nộp anh cho dân Phi-li-tin đây.”

Sam-sôn đáp, “Xin anh em hãy thề với tôi rằng chính anh em sẽ không giết tôi.”

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang