Bible in 90 Days
Ôm-ri Trị Vì I-sơ-ra-ên
21 Khi ấy dân I-sơ-ra-ên chia làm hai phe. Một phe ủng hộ Típ-ni con của Ghi-nát và lập ông ấy làm vua, còn phe kia ủng hộ Ôm-ri. 22 Nhưng phe theo Ôm-ri mạnh hơn phe theo Típ-ni con của Ghi-nát. Vì thế Típ-ni chết, và Ôm-ri làm vua.
23 Năm thứ ba mươi mốt triều đại của A-sa vua Giu-đa, Ôm-ri lên ngôi làm vua I-sơ-ra-ên và trị vì mười hai năm, trong đó sáu năm ông trị vì tại Tiệt-xa.
Sa-ma-ri Kinh Ðô Mới
24 Lúc ấy ông mua Ðồi Sa-ma-ri của Sê-me với giá bảy mươi ký[a] bạc, rồi xây dựng trên đồi ấy một cái thành và đặt tên là Sa-ma-ri, theo tên chủ cũ của ngọn đồi.
25 Ôm-ri làm điều tội lỗi trước mặt Chúa. Ông làm nhiều điều tội lỗi hơn những người trước ông. 26 Ông đi theo con đường của Giê-rô-bô-am con của Nê-bát và làm theo những tội lỗi ông ấy đã gây cho I-sơ-ra-ên phạm theo, chọc giận Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, bằng sự thờ cúng các thần tượng hư không.
27 Những việc khác của Ôm-ri làm và quyền lực ông đã biểu dương há chẳng được chép trong sách Sử Ký của Các Vua I-sơ-ra-ên sao? 28 Ôm-ri an giấc với các tổ tiên ông và được chôn tại Sa-ma-ri. A-háp con trai ông lên ngôi kế vị.
A-háp Trị Vì I-sơ-ra-ên
29 Năm thứ ba mươi tám triều đại của A-sa vua Giu-đa, A-háp con của Ôm-ri lên ngôi làm vua I-sơ-ra-ên. Ông trị vì dân I-sơ-ra-ên tại Sa-ma-ri hai mươi hai năm. 30 A-háp con của Ôm-ri làm điều tội lỗi trước mặt Chúa hơn tất cả những người trước ông.
31 Ông cho việc làm theo các tội lỗi của Giê-rô-bô-am con của Nê-bát là nhỏ, nên ông cưới Giê-xê-bên con gái của Ết-ba-anh vua Si-đôn làm vợ. Ông bắt đầu phục vụ Ba-anh và thờ phượng thần đó. 32 Ông xây một bàn thờ cho Ba-anh trong đền thờ của Ba-anh mà ông đã xây cho thần đó tại Sa-ma-ri. 33 A-háp cũng dựng một trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra. A-háp làm nhiều điều tội lỗi và chọc giận Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, hơn tất cả các vua I-sơ-ra-ên trước ông.
34 Trong thời của ông, Hi-ên ở Bê-tên xây dựng lại thành Giê-ri-cô. Khi ông ấy bắt đầu xây móng, A-bi-ram con trưởng nam ông ấy chết, và khi ông ấy dựng cổng thành, Sê-gúp con trai út ông ấy chết, y như lời Chúa đã dùng Giô-suê con của Nun báo trước.
Ê-li Báo Trước Cơn Hạn Hán
17 Thuở ấy Ê-li người Ti-sê-be, ngụ tại Ti-sê-be trong vùng Ghi-lê-át, đến nói với A-háp, “Tôi đứng trước mặt Chúa, Ðức Chúa Trời hằng sống của I-sơ-ra-ên, mà tuyên bố rằng trong những năm tới sẽ không có sương hoặc mưa rơi xuống đất, trừ phi tôi tuyên bố lại.”
2 Lời của Chúa đến với ông, phán rằng, 3 “Hãy rời khỏi đây, đi về hướng đông, và trốn trong Khe Kê-rít ở phía đông Sông Giô-đanh. 4 Ngươi sẽ uống nước trong khe, và Ta sẽ truyền cho quạ mang thức ăn đến đó cho ngươi.” 5 Vậy ông đi và làm theo như lời Chúa đã phán dạy. Ông đến và ở tại Khe Kê-rít, phía đông Sông Giô-đanh. 6 Buổi sáng các chim quạ mang bánh và thịt đến cho ông; chiều lại chúng cũng mang bánh và thịt đến. Ông uống nước trong khe ấy. 7 Tuy nhiên sau một thời gian, nước trong khe khô cạn, bởi vì trong xứ không có mưa.
Góa Phụ Xa-rê-phát
8 Bấy giờ có lời của Chúa đến với Ê-li, 9 “Hãy đứng dậy, đi đến Xa-rê-phát trong xứ Si-đôn, và hãy ở tại đó. Này, Ta đã truyền cho một góa phụ kia nuôi ngươi.”
10 Vậy ông đứng dậy, đi đến Xa-rê-phát. Khi ông đến cổng thành, nầy, một góa phụ đang lượm củi ở đó. Ông gọi bà lại và nói, “Xin bà vui lòng lấy bình mang một ít nước cho tôi uống.”
11 Khi bà ấy vừa đi để lấy nước, ông gọi vói theo và nói, “Xin bà cũng đem cho tôi một miếng bánh trong tay nữa.”
12 Nhưng bà đáp, “Có Chúa, Ðức Chúa Trời hằng sống của ông, làm chứng, tôi không có bánh. Tôi chỉ còn một nắm bột trong hũ và một chút dầu trong vò. Tôi ra đây kiếm mấy khúc củi nầy để về nhà nấu cho tôi và con trai tôi ăn một bữa cuối cùng, rồi chết.”
13 Ê-li nói với bà, “Bà đừng sợ. Hãy đi, làm như lời bà nói. Nhưng trước hết, hãy làm một bánh nhỏ, đem đến cho tôi, rồi sau đó, hãy làm cho bà và con trai bà, 14 vì có lời của Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: Bột trong hũ sẽ không vơi và dầu trong vò sẽ không cạn, cho đến ngày Chúa ban mưa xuống đất.”
15 Bà đi và làm y như lời Ê-li đã nói. Vậy bà, Ê-li, và gia đình bà có đủ ăn trong nhiều ngày. 16 Bột không vơi trong hũ, dầu cũng không cạn trong vò, y như lời của Chúa đã cậy Ê-li phán bảo.
Ê-li Cầu Nguyện cho Con Trai của Góa Phụ Ðược Sống Lại
17 Sau đó ít lâu đứa con trai của góa phụ chủ nhà đau nặng. Cơn bịnh của đứa trẻ mỗi lúc một trầm trọng đến nỗi nó tắt thở. 18 Bà đến nói với Ê-li, “Người của Ðức Chúa Trời ôi, ông đến để hại tôi chăng? Ông đến để nhắc lại tội lỗi của tôi, làm cho con tôi phải chết chăng?”
19 Nhưng ông đáp với bà, “Hãy trao con trai bà cho tôi.” Ông bồng đứa trẻ từ tay mẹ nó, đem nó lên phòng trên lầu, nơi ông ở, rồi đặt đứa trẻ trên giường ông nằm. 20 Ðoạn ông kêu cầu Chúa, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con. Tại sao Ngài nỡ giáng họa trên góa phụ nầy, người đã cho con tá túc, mà để cho con trai của bà ấy chết đi?” 21 Rồi ông sấp mình trên người đứa trẻ ba lần và kêu cầu Chúa, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con. Xin Ngài cho sinh khí của đứa trẻ nầy trở lại trong thân xác nó.” 22 Chúa nhậm lời kêu cầu của Ê-li. Sinh khí của đứa trẻ trở lại thân xác nó, và nó sống lại. 23 Ê-li bồng đứa trẻ từ phòng trên lầu đi xuống dưới nhà, trao nó cho mẹ nó, và nói, “Bà xem, con bà còn sống đây.”
24 Bà nói với Ê-li, “Bây giờ qua việc nầy tôi biết ông đúng là người của Ðức Chúa Trời, và những lời Chúa từ miệng ông nói ra thật là linh nghiệm.”
Sứ Ðiệp của Tiên Tri Ê-li cho A-háp
18 Sau nhiều ngày, vào năm hạn hán thứ ba, có lời của Chúa đến với Ê-li rằng, “Hãy đi gặp A-háp. Ta sẽ cho mưa xuống đất trở lại.” 2 Vậy Ê-li đi gặp A-háp. Lúc ấy nạn đói đang hoành hành tại Sa-ma-ri. 3 A-háp gọi Ô-ba-đi-a quan tổng quản hoàng cung đến. (Ô-ba-đi-a là người rất kính sợ Chúa. 4 Khi Giê-xê-bên giết hại các tiên tri của Chúa, Ô-ba-đi-a đã đem một trăm vị tiên tri đi giấu, năm mươi người trong một hang động, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ.) 5 A-háp nói với Ô-ba-đi-a, “Ngươi hãy đi khắp xứ, hãy đến các suối và các khe, may ra chúng ta sẽ tìm được cỏ để giữ cho ngựa và lừa sống, để chúng ta khỏi phải giết thịt các đàn súc vật.” 6 Vậy họ chia nhau đi khắp xứ. A-háp đi một hướng, còn Ô-ba-đi-a đi một hướng khác.
7 Khi Ô-ba-đi-a đang đi đường, nầy, Ê-li ra gặp ông. Ô-ba-đi-a nhận ra Ê-li, ông liền sấp mình xuống đất và nói, “Thưa có phải chúa của tôi là Ê-li đó chăng?”
8 Ê-li trả lời, “Chính tôi đây. Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.”
9 Ô-ba-đi-a đáp, “Tôi có tội gì mà ngài muốn trao tôi vào tay A-háp để ông ấy giết tôi? 10 Có Chúa, Ðức Chúa Trời hằng sống của ngài, làm chứng, chẳng có nước nào hoặc vương quốc nào mà chủ tôi không sai người đến kiếm ngài. Khi người ta bảo rằng ngài không có ở đó, ông ấy đòi nước đó hoặc vương quốc đó phải thề rằng họ không hề thấy ngài. 11 Nhưng bây giờ ngài bảo tôi, ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.’ 12 Nhưng biết đâu vừa khi tôi rời khỏi ngài, Thần của Chúa sẽ đem ngài đi đến nơi nào tôi không biết. Rồi khi tôi đến nói với A-háp, ông ấy đến mà không thấy ngài, ông ấy chắc chắn sẽ giết tôi, mặc dù tôi đây, tôi tớ ngài, đã kính sợ Chúa từ thuở nhỏ. 13 Người ta há không nói cho chúa của tôi biết rằng tôi đã làm gì khi Giê-xê-bên giết hại các tiên tri của Chúa sao, thể nào tôi đã đem giấu một trăm vị tiên tri của Chúa, năm mươi người trong một hang động, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ sao? 14 Bây giờ ngài bảo tôi, ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây,’ ông ấy sẽ giết tôi.”
15 Nhưng Ê-li đáp, “Có Chúa các đạo quân hằng sống, Ðấng tôi đứng trước mặt Ngài để phục vụ, làm chứng, chắc chắn hôm nay tôi muốn gặp chủ của ông.” 16 Vậy Ô-ba-đi-a đi gặp Vua A-háp và báo cho ông ấy biết. A-háp liền đi gặp Ê-li.
Tiên Tri Ê-li và A-háp
17 Khi A-háp thấy Ê-li, A-háp nói với ông, “Ngươi, kẻ gây rối cho I-sơ-ra-ên, có phải ngươi đó chăng?”
18 Ê-li đáp, “Không phải tôi gây rối cho I-sơ-ra-ên đâu, nhưng chính là ngài và nhà cha ngài, vì ngài và cha ngài đã bỏ các điều răn của Chúa mà đi theo các thần Ba-anh. 19 Bây giờ xin ngài triệu tập toàn dân I-sơ-ra-ên lại, để gặp tôi trên Núi Cạt-mên. Xin ngài cũng đem bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh và bốn trăm tiên tri của A-sê-ra, những kẻ được Giê-xê-bên cấp dưỡng, cùng đến.”[b]
Ê-li Thắng Các Tiên Tri Ba-anh
20 Vậy A-háp sai người đi khắp I-sơ-ra-ên và triệu tập các tiên tri tại Núi Cạt-mên. 21 Ê-li đến trước toàn dân và nói, “Các người cứ đi khập khiễng hàng hai cho đến chừng nào? Nếu Chúa là Ðức Chúa Trời, hãy theo Ngài; còn nếu Ba-anh là Ðức Chúa Trời, hãy theo hắn.” Nhưng dân chúng lặng thinh.
22 Bấy giờ Ê-li nói với dân chúng, “Tôi, chỉ một mình tôi, là tiên tri của Chúa còn sót lại; nhưng ở đây có bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh. 23 Bây giờ hãy cho chúng tôi hai con bò đực. Hãy để họ chọn trước một con cho họ. Hãy sả thịt con bò đó ra từng mảnh, rồi chất nó trên củi, nhưng không được châm lửa. Tôi sẽ sả thịt con bò kia và chất nó trên củi, nhưng cũng không châm lửa. 24 Rồi các ông hãy kêu cầu danh thần của các ông, còn tôi, tôi sẽ kêu cầu danh Chúa. Vị thần nào đáp lời bằng lửa, thì vị đó chính là Ðức Chúa Trời.”
Toàn thể dân chúng hiện diện nói, “Ðề nghị rất hữu lý!”
25 Bấy giờ Ê-li nói với các tiên tri của Ba-anh, “Các ông hãy chọn lấy cho mình một con bò và sả thịt nó trước, vì các ông đông người; rồi hãy kêu cầu danh thần của các ông, nhưng không được châm lửa.” 26 Vậy họ bắt một con bò được đem đến, sả thịt nó ra, rồi kêu cầu danh Thần Ba-anh từ sáng đến trưa. Họ cầu rằng, “Lạy Thần Ba-anh, xin đáp lời chúng tôi.” Nhưng chẳng có tiếng nào, cũng chẳng có ai trả lời. Họ nhảy khập khiễng xung quanh bàn thờ họ đã dựng.
27 Ðến trưa Ê-li chế nhạo họ rằng, “Hãy kêu cầu lớn hơn chút nữa. Ba-anh là thần thật đó. Có thể thần ấy đang tĩnh tâm hay đang bận việc, không chừng thần ấy bị kẹt phải đi xa, hay đang ngủ. Hãy đánh thức thần ấy dậy.” 28 Nghe thế họ lại càng kêu cầu lớn hơn, và theo như thói tục của họ, họ lấy gươm và giáo rạch mình họ đến chảy máu. 29 Ðến quá trưa, họ vẫn tiếp tục nói tiên tri theo kiểu đó cho đến giờ dâng của tế lễ buổi chiều, nhưng chẳng có tiếng nào đáp lại, cũng chẳng ai trả lời, và chẳng ai quan tâm đến.
30 Bấy giờ Ê-li nói với toàn dân, “Hãy đến gần tôi.” Toàn dân kéo lại gần ông. Trước hết, ông sửa lại bàn thờ Chúa đã bị đổ nát. 31 Ê-li lấy mười hai phiến đá, theo số gia tộc của các con trai Gia-cốp, người mà lời Chúa đã phán, “I-sơ-ra-ên sẽ là tên ngươi.” 32 Ê-li dùng các phiến đá đó xây lại bàn thờ cho danh Chúa. Kế đó, ông đào một đường mương chung quanh bàn thờ, rộng cỡ chứa được hai thúng[c] hạt giống. 33 Kế đến ông sắp củi trên bàn thờ. Ðoạn ông sả thịt con bò ra từng mảnh, rồi chất nó trên củi. Sau đó ông bảo, “Hãy múc đầy bốn bình nước, rồi đem đổ nước trên của lễ thiêu và củi. 34 Ông bảo họ, “Hãy làm lần thứ nhì.” Họ làm lần thứ nhì. Ông lại bảo họ, “Hãy làm lần thứ ba.” Họ làm lần thứ ba, 35 đến nỗi nước chảy ướt đẫm quanh bàn thờ và đầy tràn cái mương.
36 Ðến giờ dâng của lễ buổi chiều, Tiên Tri Ê-li đến gần và cầu nguyện rằng, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, I-sác, và I-sơ-ra-ên. Hôm nay xin Ngài cho mọi người biết rằng Ngài chính là Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, và con đây là đầy tớ Ngài, và con làm mọi sự nầy là do Ngài phán bảo. 37 Lạy Chúa, xin nhậm lời con, để dân nầy biết rằng chính Ngài là Ðức Chúa Trời, Chúa ôi, và Ngài sẽ làm cho lòng dân nầy quay trở lại.”
38 Bấy giờ lửa của Chúa từ trời giáng xuống, thiêu rụi của lễ thiêu, củi, đá, bụi đất, và làm khô hết nước trong mương. 39 Khi toàn dân thấy vậy, họ liền sấp mặt xuống đất và nói, “Chúa là Ðức Chúa Trời! Chúa là Ðức Chúa Trời!”
40 Ê-li nói với họ, “Hãy bắt tất cả các tiên tri của Ba-anh. Ðừng để thoát một ai.” Họ liền bắt chúng. Ê-li đem chúng xuống Khe Kít-sôn và giết chúng tại đó.
Cơn Hạn Hán Chấm Dứt
41 Ê-li nói với A-háp, “Xin mời ngài đi lên, ăn, và uống. Vì tôi nghe có tiếng mưa rào.” 42 Vậy A-háp đi lên, ăn, và uống. Ê-li lên đỉnh Núi Cạt-mên. Tại đó ông sấp mặt xuống đất, giữa hai đầu gối. 43 Ông nói với người đầy tớ của ông, “Con hãy đi lên và nhìn về hướng biển.”
Người ấy đi lên, nhìn, rồi trở lại nói, “Con chẳng thấy gì cả.”
Ông bảo, “Con hãy đi lên trở lại và làm bảy lần như thế.”
44 Lần thứ bảy người ấy nói, “Kìa, con thấy một đám mây, cỡ bằng bàn tay, đang nổi lên ngoài biển.”
Ông bảo, “Con hãy đến nói với A-háp, ‘Xin ngài thắng xe và đi xuống mau, kẻo mưa sẽ giữ ngài ở lại đây.’”
45 Chẳng mấy chốc, mây đen kéo đến giăng khắp bầu trời, và gió cuồn cuộn thổi đến, và một trận mưa lớn đổ xuống. A-háp vội vàng lên xe, chạy đến Giê-rê-ên. 46 Tay của Chúa đặt trên Ê-li. Ông nịt dây lưng của ông lại và chạy trước xe A-háp cho đến lúc vào thành Giê-rê-ên.
Ê-li Chạy Trốn Giê-xê-bên
19 A-háp kể cho Giê-xê-bên mọi sự Ê-li đã làm, thể nào ông đã dùng gươm giết tất cả các tiên tri. 2 Giê-xê-bên bèn sai một sứ giả đến nói với Ê-li, “Nguyện các thần phạt ta cách nặng nề, nếu giờ nầy ngày mai ta không làm cho mạng ngươi giống như mạng của một người trong các tiên tri ngươi đã giết.”
3 Bấy giờ Ê-li sợ hãi. Ông đứng dậy và chạy trốn để cứu mạng mình. Ông đến Bê-e Sê-ba ở Giu-đa. Ông để đầy tớ ông ở lại đó. 4 Còn ông, ông đi thêm một ngày nữa, vào sâu trong đồng hoang. Ông đến ngồi dưới bóng một cây kim tước và cầu xin được chết rằng, “Lạy Chúa, con được như thế nầy là cũng đủ lắm rồi. Bây giờ xin Ngài cất lấy mạng sống con, vì con không hơn gì các tổ tiên con.”
5 Cầu nguyện xong, ông nằm dưới bóng cây kim tước đó và ngủ thiếp. Thình lình một vị thiên sứ chạm vào người ông và bảo, “Hãy thức dậy và ăn.” 6 Ông nhìn quanh và thấy kề nơi đầu ông nằm có một cái bánh nướng trên than lửa và một bình nước. Ông ăn bánh và uống nước, rồi nằm xuống và ngủ tiếp. 7 Thiên sứ của Chúa đến lần thứ nhì, chạm vào người ông, và nói, “Hãy thức dậy và ăn, vì đường còn xa lắm cho ngươi.” 8 Ông thức dậy ăn và uống; nhờ sức lực của thực phẩm đó, ông đi bộ bốn mươi ngày và bốn mươi đêm đến Hô-rếp, núi của Ðức Chúa Trời. 9 Ðến nơi, ông vào một cái động để trú ẩn và qua đêm tại đó.
Chúa Phán với Ê-li tại Hô-rếp
Bấy giờ có lời của Chúa đến với Ê-li rằng, “Hỡi Ê-li, ngươi làm gì ở đây?”
10 Ông đáp, “Con rất nhiệt thành về Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân. Số là dân I-sơ-ra-ên đã lìa bỏ giao ước Ngài, phá đổ các bàn thờ Ngài, dùng gươm giết các tiên tri Ngài; chỉ một mình con còn sót lại, thế mà bây giờ họ đang lùng bắt để lấy mạng con.”
11 Ngài phán, “Hãy đi ra và đứng trên núi trước mặt Chúa; nầy, Chúa sắp đi ngang qua đây.” Bấy giờ có một trận gió rất mạnh thổi qua, mạnh hầu như xẻ núi, đến nỗi làm đá vỡ ra từng mảnh trước mặt Chúa, nhưng Chúa không có trong trận gió. Sau trận gió là một cơn động đất, nhưng Chúa cũng không có trong cơn động đất. 12 Sau cơn động đất là một luồng lửa hừng, nhưng Chúa cũng không có trong luồng lửa hừng. Sau luồng lửa hừng có một tiếng nói êm dịu nhỏ nhẹ. 13 Khi Ê-li nghe tiếng đó, ông vội lấy áo choàng che mặt, chạy ra, và đứng nơi cửa động. Bấy giờ có một tiếng nói với ông, “Hỡi Ê-li, ngươi làm gì ở đây?”
14 Ông đáp, “Thưa, con rất nhiệt thành về Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân. Số là dân I-sơ-ra-ên đã lìa bỏ giao ước Ngài, phá đổ các bàn thờ Ngài, dùng gươm giết các tiên tri Ngài; chỉ một mình con còn sót lại, thế mà bây giờ họ đang lùng bắt để lấy mạng con.”
15 Chúa phán với ông, “Hãy đi, hãy trở lại con đường ngươi đã đi, đến Ðồng Hoang Ða-mách. Khi đến nơi, ngươi hãy xức dầu cho Ha-xa-ên làm vua A-ram. 16 Ngươi hãy xức dầu cho Giê-hu con của Nim-si làm vua I-sơ-ra-ên, và ngươi cũng hãy xức dầu cho Ê-li-sê con của Sa-phát ở A-bên Mê-hô-la làm tiên tri thế cho ngươi. 17 Ai thoát khỏi gươm của Ha-xa-ên sẽ bị Giê-hu giết; ai thoát khỏi gươm của Giê-hu sẽ bị Ê-li-sê giết. 18 Còn Ta, Ta đã để dành cho Ta bảy ngàn người trong I-sơ-ra-ên. Tất cả những người ấy chưa hề quỳ gối trước mặt Ba-anh, và môi họ chưa hề hôn nó.”
Ê-li-sê Trở Thành Môn Ðồ của Ê-li
19 Vậy Ê-li rời khỏi nơi đó và tìm được Ê-li-sê con của Sa-phát, lúc đó ông ấy đang cày. Ông ấy có mười hai đôi bò đang cày trước mặt ông và chính ông đang cầm cày đôi bò thứ mười hai. Ê-li đi ngang qua và quăng chiếc áo choàng của ông trên mình ông ấy. 20 Ông ấy liền để đôi bò đó, chạy theo Ê-li, và nói, “Xin thầy cho phép con về hôn chào từ giã cha mẹ con, rồi con sẽ theo thầy.”
Ê-li đáp, “Hãy đi rồi trở lại. Tôi có làm gì anh đâu.”
21 Ê-li-sê rời khỏi Ê-li, đi về nhà, và bắt đôi bò ông cày làm thịt. Ông chẻ cày làm củi để nấu thịt, đãi mọi người ăn, và mọi người đều ăn. Xong rồi ông đứng dậy đi theo Ê-li, làm đệ tử phục vụ Ê-li.
Chiến Tranh với Dân A-ram
20 Vua Bên Ha-đát của A-ram triệu tập tất cả quân đội của ông lại. Có ba mươi hai vua khác hiệp tác với ông, dẫn theo nhiều ngựa chiến và các xe chiến mã. Ông ấy kéo quân đến Sa-ma-ri, bao vây thành, và tấn công nó. 2 Ông sai các sứ giả vào trong thành gặp A-háp vua I-sơ-ra-ên và nói, “Bên Ha-đát nói thế nầy: 3 Bạc và vàng của ngươi là của ta, những người vợ đẹp nhất của ngươi và con cái của ngươi là của ta.”
4 Vua I-sơ-ra-ên đáp lại, “Tâu vua, chúa thượng của tôi, đúng như vậy. Bản thân tôi và mọi sự tôi có đều thuộc về ngài.”
5 Các sứ giả trở lại nữa và nói, “Bên Ha-đát nói thế nầy, ‘Ta sai sứ giả đến nói cho ngươi biết: Hãy trao nộp cho ta bạc, vàng, các vợ, và các con của ngươi. 6 Ngoài ra giờ nầy ngày mai, ta sẽ sai các tôi tớ ta đến với ngươi. Chúng sẽ lục soát nhà ngươi và nhà bầy tôi của ngươi; bất cứ thứ gì chúng thích, chúng sẽ lấy.’”
7 Vua I-sơ-ra-ên bèn triệu tập tất cả các trưởng lão trong xứ lại và nói, “Các ngươi hãy xem đó. Kìa, người nầy đến để gây sự với chúng ta. Hắn đã sai sứ giả đến đòi ta phải nộp các vợ của ta, con cái của ta, bạc của ta, và vàng của ta cho hắn, và ta đã không từ chối.”
8 Bấy giờ tất cả các trưởng lão và mọi người nói, “Xin ngài đừng nghe theo lời hắn và đừng đồng ý gì cả.”
9 Vậy A-háp trả lời với các sứ giả của Bên Ha-đát, “Xin về tâu với vua, chúa thượng của tôi, ‘Tất cả những gì ngài đòi hỏi tôi lần đầu, tôi xin tuân theo, nhưng lần nầy thì tôi không thể làm theo được.’”
Các sứ giả ra đi đem tin về cho Bên Ha-đát. 10 Bên Ha-đát lại sai một sứ giả khác đến gặp A-háp và nói, “Nguyện các thần phạt ta cách nặng nề nếu bụi đất ở Sa-ma-ri đủ cho mỗi người trong đại binh của ta, mỗi người được một nắm tay.”
11 Vua I-sơ-ra-ên đáp lại, “Hãy về nói với hắn: Hãy đợi khi xong trận rồi mới khoác lác.[d]” 12 Khi Bên Ha-đát nghe nói như thế –lúc đó ông đang uống rượu với các vua trong trại chỉ huy– ông ra lịnh cho bầy tôi của ông, “Chuẩn bị tấn công!” Họ liền chuẩn bị tấn công thành.
Chiến Thắng Bên Ha-đát
13 Có một vị tiên tri kia đến gặp A-háp vua I-sơ-ra-ên và nói, “Chúa phán thế nầy: Ngươi có thấy đạo quân đông đảo nầy chăng? Hãy xem, hôm nay Ta sẽ phó nó vào tay ngươi, để ngươi biết rằng Ta là Chúa.”
14 A-háp hỏi, “Nhưng biết nhờ ai bây giờ?”
Vị tiên tri đáp, “Chúa phán thế nầy: Hãy nhờ những trai trẻ phục vụ dưới quyền các quận trưởng.”
Ông lại hỏi, “Ai sẽ dẫn đầu cuộc tấn công?”
Người ấy trả lời, “Chính ngài.”
15 Vậy ông triệu tập các thanh niên trẻ phục vụ dưới quyền các quận trưởng; đếm được hai trăm ba mươi hai người. Ông cũng triệu tập tất cả quân dân I-sơ-ra-ên, được bảy ngàn người nữa, để tiếp ứng.
16 Vào lúc giữa trưa, họ kéo quân ra. Khi ấy Bên Ha-đát và ba mươi hai vua đồng minh của ông đang uống rượu và say mèm trong trại chỉ huy. 17 Những trai trẻ phục vụ dưới quyền các quận trưởng đi tiên phong ra trận. Bên Ha-đát sai quân thám báo ra đi; họ báo cáo về cho ông, “Có người từ trong Thành Sa-ma-ri đi ra.”
18 Ông truyền, “Nếu chúng ra để cầu hòa, hãy bắt sống chúng. Nếu chúng ra để gây chiến, cũng hãy bắt sống chúng.” 19 Lúc đó những người ấy đã ra khỏi thành. Ðó là những trai trẻ phục vụ dưới quyền các quận trưởng, và họ dẫn đầu đạo quân đi tiếp hậu phía sau. 20 Ai nấy đều đánh hạ đối phương của mình. Quân A-ram bỏ chạy và quân I-sơ-ra-ên đuổi theo. Vua Bên Ha-đát của A-ram lên ngựa chạy thoát thân với một ít kỵ binh. 21 Vua I-sơ-ra-ên đi ra, tấn công vào kỵ binh và các đạo quân có các xe chiến mã, đánh bại quân A-ram, và gây cho họ tổn thất nặng nề.
22 Bấy giờ vị tiên tri đến gần vua I-sơ-ra-ên và nói với vua, “Hãy đi. Củng cố quân lực của ngài cho mạnh mẽ. Hãy chuẩn bị những việc phải làm, vì mùa xuân năm sau, vua A-ram sẽ trở lại tấn công ngài.”
Quân A-ram Tiếp Tục Bị Bại
23 Quần thần của vua dân A-ram tâu với ông, “Thần của họ là thần núi, cho nên họ mạnh hơn chúng ta. Nhưng nếu chúng ta đánh họ dưới đồng bằng, chắc chắn chúng ta sẽ mạnh hơn họ. 24 Xin ngài làm điều nầy: Xin cách chức các tiểu vương khỏi các chức vụ điều binh mà thay các tướng lãnh vào đó. 25 Xin ngài lập lại một đội quân như đội quân đã mất, kiếm đủ số ngựa và số xe chiến mã như đã có trước kia, rồi chúng ta đến đánh họ dưới đồng bằng. Chắc chắn chúng ta sẽ mạnh hơn họ.” Vua A-ram đồng ý với ý kiến của họ và làm y như vậy.
26 Mùa xuân năm sau, Bên Ha-đát điểm quân và kéo tới A-phéc để đánh dân I-sơ-ra-ên. 27 Dân I-sơ-ra-ên cũng điểm binh và chuẩn bị lương thực để ra nghinh địch. Dân I-sơ-ra-ên đóng quân đối diện quân A-ram như hai bầy dê nhỏ, còn quân A-ram thì đầy tràn khắp xứ. 28 Một người của Ðức Chúa Trời đến gần và nói với vua I-sơ-ra-ên, “Chúa phán thế nầy: Bởi vì dân A-ram nói, ‘Chúa là thần núi chứ không phải thần thung lũng,’ vì thế Ta sẽ phó vào tay ngươi toàn thể đội quân lớn nầy, và ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” 29 Hai bên đóng trại gườm nhau bảy ngày. Ðến ngày thứ bảy, họ bắt đầu giao chiến. Quân I-sơ-ra-ên đánh giết một trăm ngàn bộ binh của A-ram trong một ngày. 30 Số còn lại chạy trốn vào Thành A-phéc, nhưng các vách thành lại đổ, đè chết hai mươi bảy ngàn quân còn lại. Bên Ha-đát cũng bỏ chạy vào thành và trốn trong một phòng kín. 31 Bầy tôi của ông đến tâu với ông, “Chúng tôi nghe nói các vua I-sơ-ra-ên đều là những vua nhân từ. Vì vậy xin cho chúng tôi buộc vải gai quanh lưng và quấn dây quanh đầu, rồi ra trình diện vua I-sơ-ra-ên, may đâu vua ấy sẽ tha mạng cho ngài.” 32 Vậy họ buộc vải gai quanh lưng và quấn dây quanh đầu, rồi ra trình diện vua I-sơ-ra-ên và nói, “Bên Ha-đát tôi tớ ngài nói như vầy, ‘Xin ngài tha mạng cho tôi.’”
Vua I-sơ-ra-ên hỏi, “Ông ấy còn sống sao? Ông ấy là anh em của ta.”
33 Những người kia thấy có dấu hiệu tốt liền vội vàng dựa vào đó và nói theo, “Vâng, Bên Ha-đát là anh em của ngài.”
Vua A-háp nói tiếp, “Hãy đi dẫn ông ấy đến gặp ta.” Vậy Bên Ha-đát đi ra gặp A-háp. Vua A-háp mời Bên Ha-đát lên xe chiến mã của ông.
34 Bên Ha-đát nói với A-háp, “Tôi sẽ trả lại cho ngài những thành mà thân phụ tôi đã lấy của thân phụ ngài. Ngài cũng có thể lập một khu thương mại ngay tại Ða-mách, như thân phụ tôi đã lập tại Sa-ma-ri.”
Vua I-sơ-ra-ên đáp, “Tôi chấp thuận đề nghị của ngài và sẽ để ngài ra về.” Vậy A-háp lập giao ước với Bên Ha-đát và để ông ấy ra về.
Một Vị Tiên Tri Kết Án A-háp
35 Theo lịnh Chúa, một vị tiên tri trong hàng ngũ các tiên tri đến nói với bạn ông, “Xin anh đánh tôi!” Nhưng người kia không chịu đánh. 36 Ông ấy bèn nói với người kia, “Này, vì anh không vâng lời Chúa, khi anh rời khỏi tôi, sư tử sẽ vồ chết anh.” Người kia rời khỏi ông ra đi, một con sư tử gặp người ấy và vồ người ấy chết. 37 Vị tiên tri ấy gặp một người khác và nói, “Xin anh đánh tôi!” Người nọ đánh ông và làm cho ông bị thương. 38 Bấy giờ vị tiên tri ấy ra đi, đứng đợi bên đường, chờ vua đi ngang qua. Ông lấy vải băng bó đôi mắt để giả dạng. 39 Vừa khi vua đi qua, ông kêu cầu vua rằng, “Tôi tớ của hoàng thượng đang ở giữa chiến trận thì có người đem đến cho tôi tớ của hoàng thượng một tù binh và bảo, ‘Hãy canh giữ cẩn thận tên nầy. Nếu để nó trốn thoát thì mạng anh phải đền cho mạng nó, hoặc anh phải đền ba mươi bốn ký[e] bạc.’ 40 Ðang khi tôi tớ của hoàng thượng đang bận việc nầy việc nọ, tên tù ấy đã trốn mất.”
Vua I-sơ-ra-ên bảo ông, “Như vậy án ngươi đã đành rành. Chính ngươi đã kết án mình rồi.”
41 Bấy giờ vị tiên tri vội gỡ bỏ tấm vải che mắt xuống. Vua I-sơ-ra-ên liền nhận ra ông là một người trong hàng ngũ các tiên tri. 42 Vị tiên tri ấy nói với ông, “Chúa phán thế nầy, ‘Vì ngươi đã để cho kẻ Ta muốn chết thoát đi. Vì thế mạng ngươi phải đền cho mạng nó, và dân ngươi sẽ thay cho dân nó.’” 43 Vua I-sơ-ra-ên trở về cung điện của ông tại Sa-ma-ri, buồn rầu và bực bội.
A-háp Tham Vườn Nho của Na-bốt
21 Sau các việc đó lại xảy ra chuyện nầy: Na-bốt người Giê-rê-ên có một vườn nho ở Giê-rê-ên, kề bên cung điện của Vua A-háp ở Sa-ma-ri. 2 A-háp nói với Na-bốt, “Hãy nhượng vườn nho của ngươi cho ta, để ta làm vườn rau, vì nó ở sát cạnh nhà ta. Ta sẽ bù lại cho ngươi một vườn nho khác tốt hơn, hoặc nếu ngươi thích, giá bao nhiêu ta sẽ trả cho ngươi bằng tiền mặt.”
3 Nhưng Na-bốt trả lời A-háp, “Nguyện Chúa đừng để tôi nhượng gia sản của tổ tiên tôi cho ngài.”
4 Vậy A-háp trở về nhà, buồn rầu và bực bội, vì Na-bốt người Giê-rê-ên đã nói với ông, “Tôi không thể nhượng cho ngài sản nghiệp của tổ tiên tôi.” Ông nằm trên giường, quay mặt đi, và không chịu ăn.
5 Giê-xê-bên vợ ông vào gặp ông và hỏi, “Tại sao tâm thần hoàng thượng buồn rầu, và hoàng thượng không chịu ăn gì vậy?”
6 Ông trả lời, “Tại vì ta có nói với Na-bốt người Giê-rê-ên rằng, ‘Hãy bán vườn nho của ngươi cho ta, ta sẽ trả tiền cho, hoặc nếu ngươi muốn, ta sẽ đền cho ngươi một vườn nho khác.’ Nhưng hắn nói, ‘Tôi sẽ không nhượng vườn nho của tôi cho ngài.’”
7 Giê-xê-bên vợ ông nói với ông, “Há chẳng phải hoàng thượng đang cai trị trên I-sơ-ra-ên sao? Xin hoàng thượng ngồi dậy, ăn miếng bánh, và hãy vui lên. Thần thiếp sẽ tặng cho hoàng thượng vườn nho của Na-bốt người Giê-rê-ên.”
8 Sau đó bà nhân danh Vua A-háp viết thư, lấy ấn của vua đóng vào, rồi gởi các thư đó cho các trưởng lão và những người quyền quý sống cùng thành với Na-bốt. 9 Bà viết trong các thư ấy rằng, “Hãy rao một cuộc kiêng ăn. Hãy đặt Na-bốt ngồi trước mặt dân. 10 Hãy để hai kẻ làm chứng dối ngồi đối diện với hắn và bảo hai kẻ đó làm chứng rằng Na-bốt đã nguyền rủa Ðức Chúa Trời và vua; rồi hãy đem hắn ra ngoài và ném đá cho hắn chết.”
11 Những người trong thành, tức các trưởng lão và những người quyền quý sống trong thành, làm y như lời Giê-xê-bên đã gởi cho họ. Theo như thư bà gởi cho, 12 họ rao một cuộc kiêng ăn, và đặt Na-bốt ngồi trước dân. 13 Hai kẻ làm chứng dối bước vào, ngồi đối diện với Na-bốt. Hai tên vô lại đó tố cáo Na-bốt trước mặt dân thành rằng, “Na-bốt đã nguyền rủa Ðức Chúa Trời và vua.” Vậy họ đem Na-bốt ra ngoài thành và ném đá cho ông chết. 14 Sau đó họ gởi tin cho Giê-xê-bên, bảo rằng, “Na-bốt đã bị ném đá và đã chết rồi.”
15 Khi Giê-xê-bên nghe tin Na-bốt đã bị ném đá và đã chết, Giê-xê-bên đến nói với A-háp, “Xin hoàng thượng đi và chiếm lấy vườn nho của Na-bốt người Giê-rê-ên, cái vườn hắn không chịu bán cho hoàng thượng để lấy tiền, vì Na-bốt không còn sống nữa, nhưng đã chết rồi.” 16 Vừa khi A-háp nghe tin Na-bốt đã chết, A-háp đứng dậy, đi xuống vườn nho của Na-bốt người Giê-rê-ên và chiếm đoạt nó cho mình.
Ê-li Tuyên Bố Án Phạt của CHÚA
17 Bấy giờ có lời của Chúa đến với Ê-li người Ti-sê-be rằng, 18 “Hãy đi gặp A-háp vua I-sơ-ra-ên đang cai trị tại Sa-ma-ri. Nầy, nó đang ở trong vườn nho của Na-bốt là sản nghiệp nó đã chiếm đoạt cho nó. 19 Ngươi hãy nói với nó rằng, ‘Chúa phán thế nầy: Có phải ngươi đã giết người và cướp của chăng?’ Ngươi cũng hãy nói với nó, ‘Chúa phán thế nầy: Tại chỗ chó đã liếm máu Na-bốt, chó cũng sẽ liếm máu ngươi.’”
20 A-háp nói với Ê-li, “Hỡi kẻ thù của ta, bộ ngươi đã bắt quả tang ta sao?”
Tiên Tri Ê-li đáp, “Tôi đã bắt quả tang ngài. Vì ngài đã tự bán mình để làm điều ác trước mặt Chúa, nên Ngài phán: 21 Này, Ta sẽ mang tai họa đến trên ngươi. Ta sẽ tuyệt diệt dòng dõi ngươi. Ta sẽ loại trừ khỏi nhà A-háp mọi người nam trong I-sơ-ra-ên, bất kể nô lệ hay tự do. 22 Ta sẽ làm cho nhà ngươi giống như nhà của Giê-rô-bô-am con của Nê-bát và giống như nhà của Ba-a-sa con của A-hi-gia, vì ngươi đã chọc giận Ta và đã gây cho I-sơ-ra-ên phạm tội. 23 Còn về Giê-xê-bên thì Chúa phán, ‘Chó sẽ ăn thịt Giê-xê-bên trong miền Giê-rê-ên.’ 24 Ai thuộc về gia đình A-háp chết trong thành sẽ bị chó ăn thịt, còn ai trong gia đình nó chết ngoài đồng sẽ bị chim trời ăn thịt.”
25 Thật chẳng có ai giống như A-háp, người đã tự bán mình để làm điều ác trước mặt Chúa và bị vợ là Giê-xê-bên xúi giục. 26 A-háp đã hành động một cách gớm ghiếc, bằng cách đi theo các hình tượng như dân A-mô-ri đã làm. Chúng là những kẻ Chúa đã đuổi đi trước mặt dân I-sơ-ra-ên.
27 Khi A-háp nghe những lời ấy, ông xé y phục của ông, lấy bao gai che da thịt, kiêng ăn, nằm trong tro, và bước đi cách thiểu não. 28 Bấy giờ lời của Chúa đến với Ê-li người Ti-sê-be, 29 “Ngươi có thấy A-háp đã hạ mình như thế nào trước mặt Ta chăng? Vì nó đã hạ mình trước mặt Ta, Ta sẽ không giáng tai họa trong đời nó, nhưng trong đời con nó Ta sẽ giáng tai họa xuống nhà nó.”
I-sơ-ra-ên và Giu-đa Liên Kết Chống Lại A-ram
(2 Sử 18:2-27)
22 Suốt ba năm, giữa A-ram và I-sơ-ra-ên không có chiến tranh. 2 Nhưng vào năm thứ ba, Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa xuống thăm vua I-sơ-ra-ên. 3 Vua I-sơ-ra-ên nói với bầy tôi của ông, “Các ngươi biết đó, Ra-mốt Ghi-lê-át vốn là lãnh thổ của chúng ta, nhưng chúng ta chẳng làm gì để lấy lại từ tay của vua dân A-ram.” 4 Ông nói với Giê-hô-sa-phát, “Ngài có muốn đi đánh Ra-mốt Ghi-lê-át với tôi không?”
Giê-hô-sa-phát đáp với vua I-sơ-ra-ên, “Tôi cũng như ngài, dân tôi cũng như dân ngài, chiến mã của tôi cũng như chiến mã của ngài.” 5 Tuy nhiên Giê-hô-sa-phát nói thêm với vua I-sơ-ra-ên, “Nhưng chúng ta phải cầu hỏi ý Chúa trước.” 6 Vậy vua I-sơ-ra-ên tập họp các tiên tri lại. Có cả thảy chừng bốn trăm vị. Vua hỏi họ, “Ta có nên tiến đánh Ra-mốt Ghi-lê-át, hay nên đình lại?”
Họ đáp, “Xin hoàng thượng hãy lên đánh, vì Chúa sẽ phó nó vào tay hoàng thượng.” 7 Nhưng Giê-hô-sa-phát hỏi, “Ở đây còn có vị tiên tri nào khác của Chúa chúng ta có thể cầu vấn chăng?”
8 Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Còn một người nữa chúng ta có thể cầu hỏi ý Chúa, đó là Mi-cai-a con của Im-la, nhưng tôi ghét ông ấy, vì ông ấy không bao giờ nói tiên tri một điều lành nào về tôi, nhưng toàn điều dữ.”
Giê-hô-sa-phát nói, “Xin ngài đừng nói thế.”
9 Vậy vua I-sơ-ra-ên truyền cho một vị quan đến và bảo, “Hãy lập tức đưa Mi-cai-a con của Im-la đến đây.”
10 Khi ấy vua I-sơ-ra-ên và Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa, mỗi người đều mặc vương bào, ngồi trên ngai mình, trong sân đập lúa, gần lối vào ở cổng Thành Sa-ma-ri, và tất cả các tiên tri đều nói tiên tri trước mặt họ. 11 Xê-đê-ki-a con của Kê-na-a-na làm cho mình một cặp sừng bằng sắt và nói, “Chúa phán thế nầy: Với các sừng nầy, hoàng thượng sẽ húc dân A-ram cho đến khi chúng bị tuyệt diệt.” 12 Tất cả các tiên tri đều nói như vậy, “Hãy đi lên Ra-mốt Ghi-lê-át và chiến thắng. Chúa sẽ phó nó vào tay ngài.”
Mi-cai-a Báo Trước Sự Thất Trận
13 Sứ giả được sai đi mời Mi-cai-a nói với ông, “Nầy, tất cả các vị tiên tri kia đều nói những lời hợp với ý vua. Mong rằng lời ông cũng phù hợp với lời họ, mà nói lên sự tán thành.”
14 Nhưng Mi-cai-a đáp, “Thật như Chúa hằng sống làm chứng, tôi chỉ có thể nói những gì Chúa bảo tôi nói.”
15 Khi Mi-cai-a đến gặp vua, vua hỏi ông, “Mi-cai-a, chúng ta có nên lên đánh Ra-mốt Ghi-lê-át không hay là nên đình lại?”
Ông đáp, “Hãy lên đánh và sẽ được chiến thắng. Chúa sẽ phó nó vào tay ngài.”
16 Nhưng vua nói, “Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần, để ngươi phải nhân danh Chúa mà thề rằng ngươi chỉ nói cho ta sự thật?”
17 Bấy giờ Mi-cai-a nói, “Tôi thấy I-sơ-ra-ên tan lạc trên các núi rừng như chiên không có người chăn, và Chúa phán, ‘Họ chẳng có chủ. Hãy để ai nấy trở về nhà mình bình an.’”
18 Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Tôi há đã không nói với ngài rằng ông ấy không bao giờ nói tiên tri điều lành nào về tôi mà chỉ toàn điều dữ hay sao?”
19 Mi-cai-a nói tiếp, “Xin hãy lắng nghe lời Chúa. Tôi thấy Chúa ngồi trên ngai với tất cả thiên binh đứng hầu bên phải và bên trái của Ngài. 20 Chúa hỏi, ‘Ai sẽ đi dụ A-háp để nó đi lên và gục ngã tại Ra-mốt Ghi-lê-át?’ Vị thì nói thế nầy, vị thì nói thế khác, 21 cho đến khi một vị thần tiến đến đứng trước mặt Chúa và nói, ‘Thần xin đi dụ hắn.’ 22 Chúa hỏi, ‘Làm thể nào?’ Vị thần ấy đáp, ‘Thần xin đi và làm một thần nói dối trong miệng các tiên tri của hắn.’ Bấy giờ Chúa phán, ‘Ngươi sẽ làm kẻ dụ hắn, và ngươi sẽ thành công. Hãy đi và làm như vậy.’ 23 Thế thì ngài có thấy rằng Chúa đã đặt một thần nói dối trong miệng các tiên tri nầy của ngài. Chúa đã định giáng họa cho ngài đó.”
24 Bấy giờ Xê-đê-ki-a con của Kê-na-a-na lại gần, tát vào má của Mi-cai-a, và nói, “Thần của Chúa đã đi ngả nào qua khỏi tôi mà đến nói với ông?”
25 Mi-cai-a trả lời, “Ông sẽ biết rõ điều đó trong ngày ông chui trốn trong một phòng kín.”
26 Vua I-sơ-ra-ên ra lịnh, “Hãy bắt Mi-cai-a và giao cho A-môn quan tổng quản kinh thành, để trao ông ấy cho Hoàng Tử Giô-ách, 27 và truyền rằng, ‘Vua phán thế nầy: Hãy nhốt tên nầy vào ngục. Hãy cho nó bánh và nước đủ sống cầm hơi cho đến khi ta trở về bình an.’”
28 Mi-cai-a nói, “Nếu ngài trở về bình an thì Chúa đã không phán qua tôi.” Rồi ông tiếp, “Hãy ghi nhớ lời tôi nói, hỡi muôn dân, hỡi mọi người!”
A-háp Tử Trận
(2 Sử 18:28-34)
29 Vậy vua I-sơ-ra-ên và Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa đi lên Ra-mốt Ghi-lê-át. 30 Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Tôi sẽ cải trang và xung trận, nhưng xin ngài cứ mặc vương bào.” Vậy vua I-sơ-ra-ên cải trang và xông vào chiến trận.
31 Khi ấy vua A-ram đã truyền lịnh cho ba mươi hai tướng chỉ huy các đạo quân có các xe chiến mã rằng, “Các ngươi chớ đánh ai, bất kể nhỏ hay lớn, nhưng chỉ nhắm vào vua I-sơ-ra-ên mà đánh cho ta.”
32 Khi các tướng chỉ huy các đạo quân các xe chiến mã thấy Giê-hô-sa-phát họ tưởng, “Chắc là vua I-sơ-ra-ên đây rồi.” Vì thế họ cùng nhau tấn công vào ông ấy; nhưng khi Giê-hô-sa-phát la lên, 33 họ nhận ra đó không phải là vua I-sơ-ra-ên, nên quay trở lại và không đuổi theo ông nữa.
34 Bấy giờ có một người giương cung bắn càn, không ngờ mũi tên lại trúng ngay vào giữa khớp áo giáp của vua I-sơ-ra-ên. Vua nói với người đánh xe của ông, “Hãy quay trở lại và đưa ta ra khỏi chiến trường, vì ta đã bị thương.” 35 Nhưng ngày hôm đó, trận chiến đã trở nên khốc liệt, vì thế người ta phải đỡ để vua đứng trên xe chiến mã đối diện với quân A-ram. Máu từ vết thương của ông chảy xuống ướt đẫm cả sàn xe, và đến chiều tối thì ông chết. 36 Hoàng hôn đến, người ta rao ra giữa ba quân rằng, “Ai nấy hãy trở về thành mình! Ai nấy hãy trở về xứ mình!”
37 Vậy vua đã tử trận, và xác ông được mang về Sa-ma-ri. Người ta chôn ông tại Sa-ma-ri. 38 Họ rửa chiếc xe chiến mã của ông bên bờ ao ở Sa-ma-ri, nơi các gái điếm tắm rửa, và chó đến liếm máu của ông, y như lời của Chúa đã phán trước. 39 Các việc khác của A-háp, tất cả công việc ông làm, cung điện bằng ngà ông xây, và tất cả các thành ông dựng há chẳng được chép trong sách Sử Ký của Các Vua I-sơ-ra-ên sao? 40 Vậy A-háp an giấc với các tổ tiên ông và A-ha-xi-a con trai ông lên ngôi kế vị.
Giê-hô-sa-phát Trị Vì Giu-đa
(2 Sử 20:31-21:1)
41 Giê-hô-sa-phát con của A-sa lên ngôi làm vua Giu-đa vào năm thứ tư triều đại của A-háp vua I-sơ-ra-ên. 42 Giê-hô-sa-phát được ba mươi lăm tuổi khi ông lên ngôi làm vua, và ông trị vì hai mươi lăm năm tại Giê-ru-sa-lem. Mẹ ông tên là A-xu-ba con gái của Sin-hi. 43 Ông đi trong mọi đường lối của A-sa cha ông, và không tẻ tách khỏi đường lối ấy. Ông làm điều ngay lành trước mặt Chúa. Nhưng ông không phá bỏ các tế đàn trên các nơi cao. Dân chúng vẫn còn dâng con vật hiến tế và dâng hương ở các tế đàn trên các nơi cao ấy. 44 Giê-hô-sa-phát giao hảo thuận hòa với vua I-sơ-ra-ên.
45 Những việc khác của Giê-hô-sa-phát, những thành quả ông thu đạt, và những chiến công quân sự của ông há chẳng được chép trong sách Sử Ký của Các Vua Giu-đa sao? 46 Ông diệt trừ khỏi xứ bọn đàn ông làm điếm trong các tế đàn còn sót lại trong thời cha của ông.
47 Lúc ấy trong nước Ê-đôm không có vua, nhưng chỉ có một vị quan làm nhiếp chính.
48 Giê-hô-sa-phát đóng một đoàn thương thuyền theo kiểu tàu Tạt-si để đi Ô-phia tìm vàng, nhưng đoàn tàu đó không đi được, vì khi vừa đến Ê-xi-ôn Ghê-be thì đoàn tàu đã vỡ. 49 Lúc ấy A-ha-xi-a con của A-háp xin với Giê-hô-sa-phát, “Xin cho các tôi tớ của tôi cùng đi với các tôi tớ của ngài trên các tàu đó,” nhưng Giê-hô-sa-phát không cho. 50 Giê-hô-sa-phát an giấc với các tổ tiên của ông và được chôn với các tổ tiên ông trong Thành Ða-vít tổ phụ của ông. Giô-ram con trai ông lên ngôi kế vị.
A-ha-xi-a Trị Vì I-sơ-ra-ên
51 A-ha-xi-a con của A-háp lên ngôi làm vua I-sơ-ra-ên ở Sa-ma-ri vào năm thứ mười bảy triều đại của Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa. Ông trị vì dân I-sơ-ra-ên được hai năm. 52 Ông làm điều tội lỗi trước mặt Chúa, đi trong đường lối của cha mẹ ông, và trong đường lối của Giê-rô-bô-am con của Nê-bát, người đã gây cho I-sơ-ra-ên phạm tội. 53 Ông phục vụ Ba-anh và thờ phượng nó. Ông chọc giận Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, như cha của ông đã làm.
Ê-li và Vua A-ha-xi-a
1 Sau khi A-háp qua đời, dân Mô-áp nổi lên chống lại dân I-sơ-ra-ên.
2 Ở Sa-ma-ri, Vua A-ha-xi-a từ lan can trên lầu té xuống và bị thương; ông truyền cho các sứ giả đến và bảo, “Hãy đi, cầu vấn Ba-anh Xê-bụp thần của Éc-rôn, để hỏi xem ta sẽ được lành khỏi thương tích nầy chăng?”
3 Nhưng Thiên Sứ của Chúa bảo Ê-li người Ti-sê-be rằng, “Hãy đứng dậy, đi đón các sứ giả của vua ở Sa-ma-ri, và bảo chúng: ‘Có phải trong I-sơ-ra-ên không có Ðức Chúa Trời, mà ngươi phải đi cầu vấn Ba-anh Xê-bụp thần của Éc-rôn?’ 4 Vì vậy bây giờ Chúa phán thế nầy: Ngươi sẽ không xuống khỏi giường ngươi đã lên nằm, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết.” Vậy Ê-li ra đi.
5 Các sứ giả trở về gặp vua, ông hỏi họ, “Tại sao các ngươi trở về?”
6 Họ đáp, “Có một người đón chúng tôi và bảo chúng tôi hãy trở về tâu với vua đã sai chúng tôi đi rằng, ‘Chúa phán như thế nầy: Có phải trong I-sơ-ra-ên không có Ðức Chúa Trời mà ngươi sai người đi cầu vấn Ba-anh Xê-bụp thần của Éc-rôn? Vì thế ngươi sẽ không xuống khỏi giường bịnh ngươi đã lên nằm, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết.’”
7 Vua hỏi họ, “Người ra đón các ngươi và nói với các ngươi những lời ấy là người như thế nào?”
8 Họ tâu, “Ðó là một người lông lá và lưng thắt một dây nịt da.”
Vua nói, “Ấy là Ê-li người Ti-sê-be.”
9 Vua bèn sai một sĩ quan dẫn năm mươi quân đến gặp Ê-li. Lúc ấy Ê-li đang ngồi trên một đỉnh đồi. Viên sĩ quan bảo Ê-li, “Hỡi người của Ðức Chúa Trời, vua bảo ông: Hãy xuống!”
10 Nhưng Ê-li trả lời viên sĩ quan, “Nếu tôi là người của Ðức Chúa Trời, nguyện lửa từ trời giáng xuống thiêu hủy ông và năm mươi người đi với ông.” Ngay lập tức lửa từ trời giáng xuống thiêu hủy viên sĩ quan và năm mươi người đi với ông ấy.
11 Vua lại sai một viên sĩ quan khác với năm mươi quân khác đến gặp Ê-li. Viên sĩ quan ấy nói, “Hỡi người của Ðức Chúa Trời, đây là lịnh của vua: Hãy xuống mau!”
12 Nhưng Ê-li trả lời viên sĩ quan ấy, “Nếu tôi là người của Ðức Chúa Trời, nguyện lửa từ trời giáng xuống thiêu hủy ông và năm mươi người đi với ông.” Ngay lập tức lửa từ trời giáng xuống thiêu hủy viên sĩ quan và năm mươi người đi với ông ấy.
13 Vua lại sai một viên sĩ quan khác với năm mươi quân khác đến gặp Ê-li. Viên sĩ quan thứ ba đi lên, quỳ xuống trước mặt Ê-li và van nài, “Thưa người của Ðức Chúa Trời, nguyện mạng sống tôi và mạng sống của năm mươi người đi với tôi được coi là quý báu trước mặt ông. 14 Kìa, lửa từ trời đã giáng xuống thiêu hủy hai vị sĩ quan kia cùng với hai đội quân năm mươi người của họ. Nhưng bây giờ xin ông xem mạng sống của tôi là quý báu trước mặt ông.”
15 Bấy giờ thiên sứ của Chúa nói với Ê-li, “Hãy đi xuống với người ấy. Ðừng sợ người ấy.” Vậy Ê-li đứng dậy, đi xuống, và theo người ấy đến gặp vua.
16 Ông nói với vua, “Chúa phán thế nầy: Có phải vì trong I-sơ-ra-ên không có Ðức Chúa Trời để ngươi có thể cầu hỏi thánh ý của Ngài chăng? Vì ngươi đã sai sứ giả đến cầu vấn Ba-anh Xê-bụp thần của Éc-rôn, nên ngươi sẽ không xuống khỏi giường bịnh ngươi đã lên nằm, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết.”
A-ha-xi-a Băng Hà
17 Vậy Vua A-ha-xi-a băng hà theo như lời của Chúa đã phán qua Ê-li. Bởi vì A-ha-xi-a không có con, em trai của A-ha-xi-a là Giê-hô-ram lên ngôi làm vua kế vị, vào năm thứ hai của Giê-hô-ram con của Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa.
18 Những việc khác của A-ha-xi-a đã làm há không được chép trong sách Sử Ký của Các Vua I-sơ-ra-ên sao?
Ê-li Ðược Cất Lên Trời
2 Lúc Chúa sắp sửa cất Ê-li lên trời trong một cơn gió lốc, Ê-li và Ê-li-sê từ Ghinh-ganh đi ra. 2 Ê-li nói với Ê-li-sê, “Hãy ở lại đây, vì Chúa sai tôi đến Bê-tên.”
Nhưng Ê-li-sê đáp, “Nguyện xin Chúa hằng sống chứng giám, hễ ngày nào thầy còn sống, con sẽ không rời xa thầy.” Vậy họ cùng nhau đi xuống Bê-tên.
3 Một nhóm các thầy đang học để trở thành tiên tri[f] ở Bê-tên đi ra gặp Ê-li-sê và nói, “Anh không biết rằng hôm nay Chúa sẽ cất thầy của anh đi sao?”
Ông đáp, “Tôi biết. Xin anh em đừng nói nữa.”
4 Ê-li lại nói với ông, “Ê-li-sê, hãy ở lại đây, vì Chúa sai tôi đến Giê-ri-cô.”
Nhưng ông đáp, “Nguyện xin Chúa hằng sống chứng giám, hễ ngày nào thầy còn sống, con sẽ không rời xa thầy.” Vậy họ cùng nhau đi đến Giê-ri-cô.
5 Một nhóm các thầy đang học để trở thành tiên tri ở Giê-ri-cô đến gần Ê-li-sê và bảo ông, “Anh không biết rằng hôm nay Chúa sẽ cất thầy của anh đi sao?”
Ông đáp, “Tôi biết. Xin anh em đừng nói nữa.”
6 Bấy giờ Ê-li nói với ông, “Hãy ở lại đây, vì Chúa sai tôi đến Sông Giô-đanh.”
Nhưng ông đáp, “Nguyện xin Chúa hằng sống chứng giám, hễ ngày nào thầy còn sống, con sẽ không rời xa thầy.” Vậy hai người cùng nhau tiếp tục lên đường.
7 Có một nhóm năm mươi thầy đang học để trở thành tiên tri đi theo và đứng cách xa họ khi hai người đang đứng ở bờ Sông Giô-đanh. 8 Bấy giờ Ê-li lấy chiếc áo choàng của ông, cuộn lại, và đập vào mặt nước; nước sông liền rẽ ra làm hai, và hai người đi qua sông như đi trên đất khô.
9 Khi họ đã qua bờ bên kia, Ê-li nói với Ê-li-sê, “Hãy nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì cho anh, bởi vì tôi sắp được cất đi rồi.”
Ê-li-sê đáp, “Con mong được thần của thầy tác động trên con gấp đôi.”
10 Ê-li nói, “Anh xin một điều khó quá. Tuy nhiên nếu anh thấy tôi khi tôi được cất đi, anh sẽ được ban cho điều ấy, nhưng nếu không thấy, anh sẽ không nhận được.”
11 Ðang khi họ tiếp tục đi và nói chuyện với nhau, kìa, một chiếc xe chiến mã bằng lửa được kéo bằng các ngựa lửa chạy đến tách hai người ra, và Ê-li được cất lên trời trong một cơn gió lốc. 12 Ê-li-sê nhìn theo và la lên, “Cha ơi, cha ơi! Các xe chiến mã và các kỵ binh của I-sơ-ra-ên!” Ông cứ nhìn theo cho đến khi không còn thấy Ê-li, đoạn ông nắm lấy áo choàng của mình và xé toạc ra làm hai.
Ê-li-sê Kế Tục Chức Vụ của Ê-li
13 Ê-li-sê nhặt chiếc áo choàng của Ê-li rơi lại và đi về. Ông đến đứng nơi bờ Sông Giô-đanh. 14 Ông lấy chiếc áo choàng của Ê-li rơi lại, đập nó vào mặt nước, và nói, “Chúa, Ðức Chúa Trời của Ê-li, ở đâu?” Khi ông đập nó vào mặt nước, nước sông rẽ ra làm hai, và Ê-li-sê đi qua sông.
15 Khi nhóm các thầy đang học để trở thành tiên tri ở Giê-ri-cô thấy ông từ xa, họ nói với nhau, “Thần của Ê-li đã ngự trên Ê-li-sê rồi.” Họ đến gặp ông và cúi đầu sát mặt đất trước mặt ông. 16 Họ nói với ông, “Xin ngài xem, ở đây chúng tôi có năm mươi người lực lưỡng sẵn sàng phục vụ ngài. Xin cho họ đi tìm thầy của ngài. Có thể Thần của Chúa đã cất ông ấy lên và đặt ông ấy xuống một nơi nào đó trên núi hay trong thung lũng cũng không chừng.”
Ông đáp, “Ðừng, bảo họ đừng đi tìm.” 17 Nhưng họ cứ nài nỉ mãi đến độ ông cảm thấy ngại mà từ chối, nên ông nói, “Thôi được, bảo họ đi đi.” Vậy năm mươi người ấy đi tìm hết ba ngày, nhưng họ không tìm được Ê-li. 18 Khi họ trở về gặp ông, lúc ấy ông còn ở Giê-ri-cô, ông nói với họ, “Có phải tôi đã bảo là đừng đi không?”
Ê-li-sê Làm Phép Lạ
19 Bấy giờ dân trong thành đến nói với Ê-li-sê, “Như ngài thấy đó, địa thế của thành thật tốt, nhưng nguồn nước không tốt, nên trong xứ không trồng trọt gì được.”[g]
20 Ông bảo, “Hãy bỏ muối vào một bát còn mới và đem đến cho tôi.” Vậy họ đem bát muối đến cho ông. 21 Ông đi đến nguồn nước, đổ bát muối xuống nước và nói, “Chúa phán thế nầy: Ta chữa lành nguồn nước nầy. Từ nay về sau nguồn nước nầy sẽ không gây ra chết chóc hay làm cho bị nân nữa.”[h] 22 Vậy nguồn nước đó được chữa lành cho đến ngày nay, y như lời Ê-li-sê đã nói.
23 Ê-li-sê rời khỏi nơi đó đi lên Bê-tên. Ðang khi ông đi đường, một đám thiếu niên từ trong thành đi ra; chúng cứ đi theo chọc ghẹo và chế nhạo ông, “Ði lên đi, lão đầu sói! Ði lên đi, lão đầu sói!” 24 Ông quay lại và thấy thái độ của chúng, ông nhân danh Chúa quở trách chúng. Bấy giờ có hai con gấu cái từ trong rừng đi ra và cấu xé bốn mươi hai đứa trong bọn ấy. 25 Sau đó ông rời nơi ấy đi lên Núi Cạt-mên; rồi từ đó ông trở về Sa-ma-ri.
Giê-hô-ram Trị Vì I-sơ-ra-ên
3 Năm thứ mười tám triều đại Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa, Giê-hô-ram[i] con của A-háp lên ngôi làm vua I-sơ-ra-ên. Giê-hô-ram trị vì mười hai năm tại Sa-ma-ri. 2 Ông làm điều tội lỗi trước mặt Chúa, dù không như cha mẹ của ông đã làm, vì ông đã dẹp bỏ trụ đá thờ Ba-anh cha ông đã dựng. 3 Tuy nhiên ông vẫn bám lấy những tội lỗi của Giê-rô-bô-am con của Nê-bát, những điều đã gây cho dân I-sơ-ra-ên phạm tội. Ông không bỏ các tội ấy.
Chiến Tranh với Dân Mô-áp
4 Thuở ấy Mê-sa vua Mô-áp là vị vua có biệt tài nuôi chiên. Ông đã đồng ý cống nộp cho vua I-sơ-ra-ên một trăm ngàn chiên con và lông của một trăm ngàn chiên đực. 5 Nhưng sau khi A-háp qua đời, vua Mô-áp nổi lên chống lại vua I-sơ-ra-ên. 6 Vì thế Vua Giê-hô-ram kéo quân từ Sa-ma-ri ra đi và ra lịnh tổng động viên trong toàn cõi I-sơ-ra-ên. 7 Ông sai sứ giả đến thưa với Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa rằng, “Vua Mô-áp đã nổi lên chống lại tôi. Ngài có thể đi với tôi để giúp tôi đánh dân Mô-áp không?”
Giê-hô-sa-phát đáp, “Tôi sẽ đi với ngài. Tôi cũng như ngài, dân tôi cũng như dân ngài, các chiến mã của tôi cũng như các chiến mã của ngài.”
8 Kế đó ông hỏi, “Chúng ta sẽ tấn công qua ngả nào?”
Giê-hô-ram đáp, “Qua ngả Ðồng Hoang Ê-đôm.”
9 Vậy vua I-sơ-ra-ên, vua Giu-đa, và vua Ê-đôm kéo quân ra; nhưng họ đi lòng vòng mất bảy ngày. Bấy giờ cả đại quân và các súc vật đi theo đều không còn nước uống. 10 Vua I-sơ-ra-ên bèn nói, “Than ôi! Chẳng lẽ Chúa đã gọi chúng ta, cả ba vua, ra đây để nộp chúng ta vào tay dân Mô-áp sao?”
11 Nhưng Giê-hô-sa-phát nói, “Ở đây chẳng có vị tiên tri nào của Chúa để chúng ta có thể cầu vấn chăng?”
Một người trong bầy tôi của vua I-sơ-ra-ên tâu, “Thưa có Ê-li-sê con của Sa-phát, người thường xối nước cho Ê-li rửa tay, ở gần đây.”
12 Giê-hô-sa-phát nói, “Người nầy có lời của Chúa đó.” Vậy vua I-sơ-ra-ên, Giê-hô-sa-phát, và vua Ê-đôm đi xuống gặp Ê-li-sê.
13 Ê-li-sê nói với vua I-sơ-ra-ên, “Tôi với ngài có liên hệ gì chăng? Hãy đi cầu vấn các tiên tri của cha ngài hoặc các tiên tri của mẹ ngài.”
Nhưng vua I-sơ-ra-ên đáp, “Không đâu, vì Chúa đã gọi chúng tôi, cả ba vua, đến để nộp chúng tôi cho dân Mô-áp.”
14 Ê-li-sê đáp, “Nguyện Chúa các đạo quân hằng sống, Ðấng tôi phục vụ, chứng giám. Nếu tôi không kính trọng Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa, tôi đã chẳng coi ngài ra gì và cũng không tiếp ngài nữa. 15 Bây giờ hãy đem cho tôi một người khảy hạc cầm.”
Ðang khi người ấy khảy hạc cầm, tay Chúa giáng trên Ê-li-sê, 16 ông nói, “Chúa phán thế nầy, ‘Ta sẽ làm cho thung lũng nầy đầy những hố nước.’[j] 17 Vì Chúa phán thế nầy, ‘Các ngươi sẽ không thấy gió hay mưa, nhưng thung lũng nầy sẽ đầy nước để các ngươi uống. Các ngươi, bò lừa, và súc vật của các ngươi sẽ uống.’ 18 Nhưng đó chỉ là việc nhỏ trước mặt Chúa, vì Ngài sẽ trao Mô-áp vào tay quý vị. 19 Quý vị sẽ đánh hạ các thành kiên cố và các đô thị quan trọng. Quý vị sẽ đốn những cây tốt, lấp mọi suối nước, rải đá phá hoại tất cả các cánh đồng phì nhiêu.”
20 Ngày hôm sau vào lúc dâng của lễ buổi sáng, thình lình nước từ hướng Ê-đôm đổ xuống cho đến khi cả miền tràn đầy nước.
21 Lúc ấy toàn dân Mô-áp đã được tin rằng các vua đã kéo quân đến tấn công họ, tất cả những ai có khả năng chiến đấu, từ người trẻ nhất cho đến người già nhất, đều được triệu tập, được trang bị vũ khí, và được đưa ra trấn giữ biên thùy.
22 Sáng sớm họ thức dậy, khi ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, người Mô-áp thấy nước trước mặt họ trông đỏ như máu. 23 Họ nói với nhau, “Ấy là máu. Các vua kia chắc đã đánh nhau và giết nhau chết rồi. Bây giờ hỡi người Mô-áp, chúng ta hãy đi cướp của!”
24 Nhưng khi họ đến trại quân I-sơ-ra-ên, quân I-sơ-ra-ên trỗi dậy tấn công quân Mô-áp. Người Mô-áp bỏ chạy trước mặt người I-sơ-ra-ên. Quân I-sơ-ra-ên đuổi theo vào xứ Mô-áp, tiếp tục truy kích, và đánh giết họ. 25 Ðại quân của I-sơ-ra-ên đánh hạ các thành. Những cánh đồng phì nhiêu đều bị mỗi người trong các cánh quân đi qua ném vào một cục đá cho đến khi lấp đầy; mọi suối nước đều bị lấp ngăn, và mọi cây tốt đều bị đốn ngã. Chỉ có ở Ki-rơ Ha-rê-sết, nơi các vách thành làm bằng đá là còn lại, nhưng sau đó thành ấy cũng bị đội quân bắn đá đến bao vây và tấn công. 26 Khi vua Mô-áp thấy mình bị thất trận, ông dẫn một đạo quân gồm bảy trăm người cầm gươm, mở đường máu xông đến vua Ê-đôm, nhưng họ không thể nào xông đến được. 27 Ông ấy liền bắt đứa con trai đầu lòng của ông, tức đứa con sẽ nối ngôi ông, đem nó lên trên tường thành, và dâng nó làm của lễ thiêu. Một cơn thịnh nộ lớn giáng xuống trên I-sơ-ra-ên, nên họ rút lui khỏi vua Mô-áp mà trở về nước mình.
Ê-li-sê Giúp Một Góa Phụ Ðược Nhiều Dầu
4 Lúc ấy một thiếu phụ vợ của một thầy đã học để trở thành tiên tri đến khóc than với Ê-li-sê, “Tôi tớ của thầy là chồng con đã qua đời, và thầy biết tôi tớ của thầy là một người kính sợ Chúa. Bây giờ chủ nợ đến đòi bắt hai con trai của con làm nô lệ để trừ nợ.”
2 Ê-li-sê nói với bà, “Tôi có thể giúp chị được gì? Xin chị nói cho tôi biết, trong nhà chị còn gì không?”
Bà ấy đáp, “Thưa tôi tớ của thầy chẳng còn gì trong nhà ngoại trừ một bình dầu.”
3 Ê-li-sê nói, “Chị hãy đi, đến bà con xóm giềng mượn các bình không; nhớ đừng mượn ít. 4 Sau đó chị và các con chị hãy vào nhà, đóng cửa lại, đổ dầu vào các bình không đó, hễ bình nào đầy thì để nó riêng ra.”
5 Bà ra về; bà và các con trai bà đóng cửa lại. Các con bà mang các bình không đến cho bà để bà đổ dầu vào. 6 Khi các bình đã đầy bà nói với con bà, “Mang đến cho mẹ một bình khác.”
Nhưng con bà đáp, “Thưa hết bình rồi.” Dầu bèn ngưng.
7 Bà đến trình với người của Ðức Chúa Trời. Ông bảo, “Chị hãy đem bán các dầu ấy mà trả nợ. Số còn lại, mẹ con chị hãy dùng mà sinh sống.”
Con Trai của Người Ðàn Bà Su-nem Sống Lại
8 Một ngày kia Ê-li-sê đi ngang qua Su-nem. Nơi đó có một người đàn bà giàu có cư ngụ. Bà ấy nài mời ông ở lại dùng bữa. Từ đó mỗi khi ông đi ngang qua đó, ông ghé lại nhà của bà ấy dùng bữa. 9 Bà ấy nói với chồng bà, “Mình à, em biết người hay đi ngang qua nhà chúng ta đây là người thánh của Ðức Chúa Trời. 10 Chúng ta hãy xây một căn phòng trên sân thượng, có vách tường đàng hoàng, rồi để trong đó một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, và một cái đèn, để mỗi khi người ấy đến với chúng ta, người ấy có thể ở trong phòng đó.”
11 Một ngày kia, khi Ê-li-sê đi qua đó, ông lên căn phòng ấy và nằm xuống nghỉ. 12 Ông nói với Ghê-ha-xi đầy tớ của ông, “Hãy đi gọi người đàn bà Su-nem đó đến đây.” Người đầy tớ đi gọi và bà đến đứng trước mặt ông. 13 Ông bảo người đầy tớ, “Hãy nói với bà ấy: Kìa, bà đã cực nhọc lo cho chúng tôi mọi thứ nầy. Bây giờ chúng tôi phải làm gì cho bà? Bà muốn chúng tôi nói với vua hay với quan Tổng Tư Lệnh quân đội điều gì cho bà chăng?”
Bà đáp, “Tôi vẫn sống an lành giữa dân tộc tôi.”
14 Ông lại nói, “Nếu vậy chúng ta phải làm gì cho bà ấy đây?”
Ghê-ha-xi đáp, “Con thấy bà ấy không có con trai mà chồng thì đã già.”
15 Ê-li-sê bảo, “Hãy gọi bà ấy trở lại.” Người đầy tớ đi gọi, bà đến và đứng ngoài cửa. 16 Ê-li-sê nói, “Cũng vào mùa nầy, vào độ nầy sang năm, bà sẽ bồng một đứa con trai.”
Bà đáp, “Xin đừng, thưa chúa của tôi, người của Ðức Chúa Trời, xin ngài đừng nói gạt tớ gái của ngài.”
17 Người đàn bà thụ thai và năm sau sinh một con trai đúng vào độ Ê-li-sê đã bảo trước cho bà.
18 Ðứa trẻ lớn lên, một ngày kia nó theo cha nó ra đồng thăm những người gặt lúa. 19 Nó nói với cha nó, “Con nhức đầu quá! Con nhức đầu quá!”
Người cha nói với đầy tớ của ông, “Hãy bồng nó về cho mẹ nó.”
20 Người đầy tớ bồng nó về và trao nó cho mẹ nó. Ðứa trẻ ngồi trên đùi của mẹ nó cho đến trưa thì chết. 21 Bà bồng nó lên lầu, để nó nằm trong phòng dành riêng cho người của Ðức Chúa Trời; bà đóng cửa lại, rồi ra đi. 22 Bà gọi chồng bà và nói, “Xin mình cắt cho em một người đầy tớ và một con lừa, để em đi đến gặp người của Ðức Chúa Trời gấp, rồi em sẽ trở về.”
23 Chồng bà hỏi, “Tại sao hôm nay lại đi gặp người ấy? Hôm nay đâu phải là mồng một[k] hay ngày Sa-bát?”
Bà đáp, “Xin mình cứ yên tâm.”
24 Rồi bà bảo thắng lừa và nói với người đầy tớ, “Hãy thúc lừa đi nhanh. Chỉ khi nào tôi bảo thì cậu mới dừng lại.”
25 Thế là bà lên đường đi đến gặp người của Ðức Chúa Trời tại Núi Cạt-mên. Khi người của Ðức Chúa Trời thấy bà đến, ông bảo Ghê-ha-xi đầy tớ của ông, “Kìa, có người đàn bà ở Su-nem đang đến. 26 Ngươi hãy mau ra đón bà ấy và hỏi, ‘Bà có bình an chăng? Chồng bà có bình an chăng? Con bà có bình an chăng?’”
Bà đáp, “Mọi sự đều bình an.”
27 Khi bà đến gần người của Ðức Chúa Trời ở trên núi, bà sụp xuống, và ôm lấy chân ông. Ghê-ha-xi liền đến gần để gỡ bà ra, nhưng người của Ðức Chúa Trời nói, “Hãy để yên cho bà ấy, vì bà ấy đang rất đắng cay sầu khổ. Chúa đã giấu ta việc nầy, và Ngài đã không cho ta biết.”
28 Ðoạn bà nói, “Tôi nào dám xin ngài cho được một đứa con trai đâu? Ngài có nhớ là tôi đã nói rằng ‘Xin ngài đừng nói gạt tôi’ không?”
29 Ông bảo Ghê-ha-xi, “Anh hãy thắt lưng, cầm gậy của tôi, và ra đi. Nếu anh gặp ai dọc đường, đừng chào hỏi. Nếu ai chào hỏi anh, chớ trả lời. Hãy đem cây gậy của tôi để trên mặt đứa trẻ.”
30 Nhưng mẹ của đứa trẻ nói, “Nguyện Chúa là Ðấng Hằng Sống chứng giám, và nguyện ngài là người đang sống đây chứng cho, tôi xin thề rằng tôi sẽ không rời khỏi nơi đây nếu ngài không xuống giúp.” Vậy Ê-li-sê đứng dậy và đi theo bà. 31 Ghê-ha-xi đi trước, để cây gậy trên mặt đứa trẻ, nhưng không nghe động tĩnh gì hay thấy dấu hiệu gì của sự sống. Do đó Ghê-ha-xi đi trở về gặp Ê-li-sê, ông báo cáo, “Ðứa trẻ không tỉnh lại.”
32 Khi Ê-li-sê vào trong nhà, ông thấy đứa trẻ đã chết, nằm trên giường của ông. 33 Ông vào trong phòng, đóng cửa lại, chỉ một mình ông và đứa trẻ, rồi ông cầu nguyện với Chúa. 34 Sau đó ông đứng dậy, lên giường, và nằm sấp trên đứa trẻ; ông đặt miệng ông trên miệng đứa trẻ, mắt ông trên mắt đứa trẻ, tay ông trên tay đứa trẻ; và đang khi ông ấp đứa trẻ như thế, thân thể đứa trẻ từ từ ấm lại. 35 Ông bước xuống, đi tới đi lui trong phòng, rồi lên giường, ấp trên đứa trẻ một lần nữa. Bấy giờ đứa trẻ nhảy mũi bảy lần và mở mắt ra. 36 Ê-li-sê gọi Ghê-ha-xi và bảo, “Hãy gọi người đàn bà Su-nem đến.” Ghê-ha-xi liền đi gọi bà. Khi bà ấy đến, ông bảo, “Hãy đem con bà đi.” 37 Bà đến, quỳ xuống nơi chân ông, và cúi đầu sát đất. Ðoạn bà ôm lấy con bà và dẫn nó đi.
Copyright © 2011 by Bau Dang