Bible in 90 Days
Ðòi Xem Dấu Lạ
(Mác 8:11-13; Lu 12:54-56)
16 Khi ấy có mấy người Pha-ri-si và người Sa-đu-sê đến hỏi để thử Ngài và yêu cầu Ngài cho họ xem một dấu lạ từ trời. 2 Ngài trả lời và nói với họ, “Khi ngắm cảnh hoàng hôn, các ngươi nói, ‘Ngày mai thời tiết tốt vì ráng trời đỏ.’ 3 Nhìn ánh bình minh, các ngươi nói, ‘Hôm nay trời mưa gió vì ráng trời đỏ và âm u.’ Trông cảnh sắc bầu trời, các ngươi biết tiên đoán thời tiết, nhưng sao các ngươi không biết giải đoán các dấu hiệu của thời đại? 4 Thế hệ gian tà và ngoại tình này đòi xem một dấu lạ, nhưng họ sẽ không được ban cho dấu lạ nào khác, ngoại trừ dấu lạ của Giô-na.” Nói xong Ngài rời nơi đó ra đi.
Men của Người Pha-ri-si và Người Sa-đu-sê
(Mác 8:14-21)
5 Khi các môn đồ đến bờ bên kia, họ mới biết rằng họ đã quên đem bánh theo. 6 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hãy cẩn thận và hãy coi chừng men của người Pha-ri-si và người Sa-đu-sê.”
7 Họ bàn với nhau, “Thầy nói vậy vì chúng ta đã quên đem bánh theo.”
8 Nhưng Ðức Chúa Jesus biết và nói với họ, “Các ngươi là những người yếu đức tin! Tại sao các ngươi bàn với nhau về việc không có bánh? 9 Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Các ngươi còn nhớ năm cái bánh cho năm ngàn người, và các ngươi đã gom lại được bao nhiêu giỏ chăng? 10 Hay bảy cái bánh cho bốn ngàn người, và các ngươi đã gom lại được bao nhiêu giỏ chăng? 11 Tại sao các ngươi không hiểu rằng Ta không nói về bánh? Hãy coi chừng men của người Pha-ri-si và người Sa-đu-sê.” 12 Bấy giờ họ mới hiểu rằng Ngài không bảo họ coi chừng về men làm bánh, nhưng coi chừng về sự dạy dỗ của người Pha-ri-si và người Sa-đu-sê.
Phi-rơ Tuyên Xưng Chúa
(Mác 8:27-30; Lu 9:18-21)
13 Khi Ðức Chúa Jesus vào địa phận Sê-sa-rê Phi-líp, Ngài hỏi các môn đồ Ngài rằng, “Người ta nói Con Người là ai?”
14 Họ đáp, “Một số người nói Thầy là Giăng Báp-tít, một số khác nói Thầy là Ê-li, những người khác nữa lại nói Thầy là Giê-rê-mi, hay một trong các vị tiên tri.”
15 Ngài hỏi họ, “Còn các ngươi nói Ta là ai?”
16 Si-môn Phi-rơ trả lời và nói, “Thầy là Ðấng Christ, Con Ðức Chúa Trời hằng sống.”
17 Ðức Chúa Jesus đáp lời và nói với ông, “Hỡi Si-môn con Giô-na, ngươi thật có phước, vì chẳng phải bởi thịt và máu đã bày tỏ cho ngươi biết điều này, nhưng là Cha Ta trên trời. 18 Còn Ta, Ta nói với ngươi: Ngươi là Phi-rơ, trên đá này, Ta sẽ xây dựng Hội Thánh của Ta, và các cửa âm phủ sẽ không thắng được Hội Thánh ấy. 19 Ta sẽ ban cho ngươi các chìa khóa của vương quốc thiên đàng. Ðiều gì ngươi buộc dưới đất sẽ buộc trên trời, và điều gì ngươi mở dưới đất sẽ mở trên trời.”
20 Ðoạn Ngài nghiêm dặn các môn đồ rằng họ không được nói cho ai biết Ngài là Ðấng Christ.
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ nhất)
(Mác 8:31-9:1; Lu 9:22)
21 Từ lúc đó trở đi, Ðức Chúa Jesus bắt đầu nói rõ cho các môn đồ Ngài biết rằng Ngài phải đến Giê-ru-sa-lem và chịu nhiều đau khổ bởi tay các trưởng lão, các trưởng tế, và các thầy dạy giáo luật, Ngài sẽ để cho bị giết chết, và ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại. 22 Phi-rơ đem Ngài riêng ra và bắt đầu trách Ngài rằng, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời không bao giờ làm như vậy đâu. Ðiều ấy sẽ không xảy đến cho Thầy đâu.”
23 Nhưng Ngài quay lại và phán với Phi-rơ, “Hỡi Sa-tan, hãy lui ra sau Ta. Ngươi thật làm trở ngại cho Ta, vì ngươi không nghĩ đến việc của Ðức Chúa Trời, mà chỉ nghĩ đến việc của loài người.”
Ðiều Kiện Ðể Theo Chúa
(Mác 8:34-38; Lu 9:23-27)
24 Ðức Chúa Jesus nói với các môn đồ Ngài, “Nếu ai muốn theo Ta, người ấy phải từ bỏ chính mình và vác thập tự giá mình mà theo Ta. 25 Vì ai muốn cứu mạng sống mình sẽ mất, nhưng ai vì cớ Ta mà mất mạng sống mình sẽ tìm được nó. 26 Vì nếu một người được cả thế giới mà mất linh hồn mình thì có ích gì? Người ấy sẽ lấy chi để đổi linh hồn[a] mình lại?
27 Vì rồi đây Con Người sẽ ngự đến trong vinh hiển của Cha mình, với các thiên sứ của mình, và sẽ ban thưởng cho mỗi người tùy theo những việc họ làm. 28 Quả thật, Ta nói với các ngươi, có những kẻ đứng đây sẽ không nếm trải sự chết trước khi nhìn thấy Con Người ngự đến trong vương quốc của mình.”
Chúa Biến Hóa Hình Dạng
(Mác 9:2-13; Lu 9:28-36)
17 Sáu ngày sau Ðức Chúa Jesus đem riêng Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng em Gia-cơ lên một ngọn núi cao. 2 Ngài biến hóa hình dạng trước mặt họ. Mặt Ngài sáng rực như mặt trời, y phục của Ngài trở nên trắng toát như ánh sáng. 3 Này, Môi-se và Ê-li xuất hiện và đàm đạo với Ngài.
4 Bấy giờ Phi-rơ thưa với Ðức Chúa Jesus, “Lạy Chúa, chúng ta ở đây tốt quá. Nếu Thầy muốn, con sẽ dựng ba cái lều, một cái cho Thầy, một cái cho Môi-se, và một cái cho Ê-li.”
5 Khi Phi-rơ còn đang nói, này, một đám mây sáng rực đến bao phủ họ, và từ trong đám mây có tiếng phán, “Ðây là Con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta hoàn toàn. Hãy nghe lời Người.”
6 Khi các môn đồ nghe tiếng ấy, họ sấp mặt xuống đất vì quá sợ hãi. 7 Nhưng Ðức Chúa Jesus đến gần, đưa tay chạm vào họ và nói, “Hãy đứng dậy và đừng sợ.” 8 Khi họ nhìn lên, họ không thấy ai nữa, ngoại trừ một mình Ðức Chúa Jesus.
9 Trong khi họ từ trên núi xuống, Ðức Chúa Jesus ra lịnh cho họ, “Các ngươi không được nói cho ai biết khải tượng này cho đến khi Con Người từ cõi chết sống lại.”
10 Các môn đồ hỏi Ngài, “Thế tại sao những thầy dạy giáo luật lại bảo Ê-li phải đến trước?”
11 Ngài trả lời và nói, “Hẳn nhiên Ê-li phải đến để chỉnh đốn mọi sự; 12 nhưng Ta nói với các ngươi, Ê-li đã đến rồi, nhưng họ chẳng nhận ra ông ấy, mà còn đối xử với ông ấy theo ý họ muốn. Con Người cũng phải chịu khổ bởi tay họ như vậy.”
13 Bấy giờ các môn đồ hiểu rằng Ngài đang nói với họ về Giăng Báp-tít.
Chúa Chữa Lành Cậu Bé Bị Kinh Phong
(Mác 9:14-29; Lu 9:37-43)
14 Khi họ đến với đoàn dân đông, một người đến quỳ trước mặt Ngài 15 và nói, “Lạy Chúa, xin thương xót con trai tôi, vì cháu bị kinh phong và khổ sở vô cùng. Cháu thường té vào lửa và ngã xuống nước. 16 Tôi đã đưa cháu đến với các môn đồ Ngài, nhưng họ không chữa được.”
17 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Hỡi thế hệ vô tín và băng hoại này, Ta phải ở với các ngươi bao lâu nữa? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem nó đến đây cho Ta.”
18 Ðức Chúa Jesus quở trừ ác quỷ, ác quỷ xuất ra khỏi đứa trẻ, và đứa trẻ được lành ngay giờ đó.
19 Bấy giờ các môn đồ đến gặp riêng Ðức Chúa Jesus và hỏi, “Tại sao chúng con không thể đuổi quỷ ấy ra được?”
20 Ngài trả lời họ, “Vì các ngươi yếu đức tin. Quả thật, Ta nói với các ngươi: Nếu các ngươi có đức tin bằng hạt cải, các ngươi có thể bảo núi này, ‘Hãy dời từ đây qua đó,’ thì nó sẽ dời qua, và không việc chi các ngươi chẳng làm được. 21 Nhưng với thứ quỷ này, nếu các ngươi không cầu nguyện và kiêng ăn, các ngươi khó có thể đuổi nó ra được.”[b]
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ hai)
(Mác 9:30-32; Lu 9:43-45)
22 Trong khi họ họp nhau ở Ga-li-lê, Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Con Người sẽ bị phản nộp vào tay người ta. 23 Họ sẽ giết Người, và ngày thứ ba Người sẽ sống lại.” Các môn đồ Ngài bèn lo buồn rất nhiều.
Chúa Nộp Thuế Ðền Thờ
24 Khi họ đến Ca-bê-na-um, những người thu hai đơ-rách-ma[c] tiền thuế đền thờ đến hỏi Phi-rơ, “Thầy của anh không nộp hai đơ-rách-ma tiền thuế đền thờ sao?”
25 Phi-rơ trả lời, “Có chứ.”
Vừa khi Phi-rơ vào nhà, Ðức Chúa Jesus hỏi ông trước, “Si-môn, ngươi nghĩ sao? Các vua thế gian thu sưu lấy thuế của ai? Của các con trai mình hay của người ngoài?”
26 Phi-rơ đáp, “Thưa của người ngoài.”
Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Như vậy con cái được miễn thuế. 27 Tuy nhiên để chúng ta không làm gương xấu cho họ, ngươi hãy ra biển câu cá; con nào dính câu và được kéo lên trước hết, hãy vạch miệng nó ra, ngươi sẽ thấy một đồng tiền ta-tê-ra[d] trong đó. Hãy lấy đồng tiền ấy đóng thuế cho ngươi và Ta.”
Người Lớn Nhất trong Vương Quốc Thiên Ðàng
(Mác 9:33-37; Lu 9:46-48)
18 Lúc ấy các môn đồ đến với Ðức Chúa Jesus và hỏi, “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong vương quốc thiên đàng?”
2 Ngài gọi một em bé đến với Ngài, để em đứng giữa các môn đồ, 3 và nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không thay đổi và trở nên như trẻ thơ, các ngươi sẽ không vào được vương quốc thiên đàng. 4 Vậy người nào hạ mình khiêm tốn như đứa trẻ này, ấy là người lớn nhất trong vương quốc thiên đàng. 5 Ai vì danh Ta tiếp một đứa trẻ như em bé này, ấy là tiếp Ta.”
Gây Cho Người Khác Vấp Ngã
(Mác 9:42-48; Lu 17:1-2)
6 “Ai trong các ngươi gây cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta vấp ngã, thà kẻ ấy bị buộc một cối đá lớn[e] vào cổ, và bị chết chìm dưới đáy biển còn hơn. 7 Khốn cho thế gian vì những vấp ngã! Ðành rằng sự vấp ngã khó tránh khỏi, nhưng khốn cho kẻ gây cho người ta vấp ngã!
8 Nếu tay hay chân ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt và quăng nó đi. Thà ngươi bị tàn tật hoặc què quặt mà vào hưởng sự sống còn hơn có đủ hai tay và hai chân mà bị quăng vào lửa đời đời. 9 Nếu mắt ngươi xui cho ngươi vấp ngã, hãy móc và quăng nó đi. Thà ngươi chỉ còn một mắt mà vào hưởng sự sống còn hơn có đủ cả hai mắt mà bị quăng vào lửa hỏa ngục. 10 Hãy cẩn thận, đừng khinh dể ai trong những đứa trẻ này, vì Ta nói với các ngươi, thiên sứ của chúng trên trời hằng thấy mặt Cha Ta trên trời.”
Ngụ Ngôn về Con Chiên Lạc
(Lu 15:3-7)
11 “Vì Con Người đã đến để cứu những kẻ bị lạc mất.[f] 12 Các ngươi nghĩ sao? Nếu một người chăn có một trăm con chiên, mà một con đi lạc, người ấy há chẳng để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên bị lạc sao? 13 Nếu tìm được, quả thật, Ta nói với các ngươi, người ấy sẽ vui mừng về con chiên đó hơn về chín mươi chín con không đi lạc. 14 Cũng vậy, Cha các ngươi trên trời không muốn một ai trong những đứa trẻ này bị chết mất.”
Ðối Xử Với Người Phạm Tội
15 “Nếu anh em hay chị em[g] ngươi có lỗi với ngươi, hãy đi, gặp riêng người ấy và chỉ ra lỗi của người ấy. Nếu người ấy chịu nghe ngươi, ngươi sẽ được lại anh em hay chị em[h] mình. 16 Nhưng nếu người ấy không chịu nghe ngươi, hãy mời một hay hai người nữa đi với ngươi, để mọi lời nói ra sẽ được hai hay ba người làm chứng xác nhận. 17 Nếu người ấy không nghe họ, hãy đưa việc ấy ra hội thánh. Và nếu ngay cả hội thánh mà người ấy cũng không nghe, các ngươi hãy coi người ấy như một người ngoại hay một người thu thuế. 18 Quả thật, Ta nói với các ngươi, bất cứ điều gì các ngươi buộc dưới đất sẽ được buộc trên trời, và bất cứ điều gì các ngươi buông dưới đất sẽ được buông trên trời.
19 Ta lại nói với các ngươi, nếu hai người trong các ngươi đồng lòng với nhau dưới đất cầu xin bất cứ điều chi, Cha Ta trên trời sẽ làm điều ấy cho họ. 20 Vì nơi nào có hai ba người nhân danh Ta họp nhau lại, nơi đó có Ta ở giữa họ.”
Người Mắc Nợ Nhẫn Tâm
21 Bấy giờ Phi-rơ đến và hỏi Ngài, “Lạy Chúa, nếu anh em con có lỗi với con, con sẽ tha thứ cho người ấy mấy lần? Có phải đến bảy lần không?”
22 Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Ta không nói với ngươi đến bảy lần đâu, nhưng đến bảy mươi lần bảy. 23 Vì vương quốc thiên đàng có thể ví như vua kia muốn tính sổ với các tôi tớ ông. 24 Khi ông bắt đầu tính sổ, người ta dẫn đến một người mắc nợ ông mười ngàn ta-lâng.[i] 25 Nhưng vì người ấy chẳng có gì để trả nợ, nên chủ truyền bán chính người ấy, vợ, con, và tất cả tài sản của người ấy để trả nợ.
26 Người đầy tớ ấy quỳ xuống trước mặt ông, lạy, và van xin rằng, ‘Lạy chúa, xin hoãn lại cho tôi, tôi sẽ trả hết nợ.’ 27 Chủ động lòng thương xót, thả người ấy ra về, và tha luôn số nợ.
28 Nhưng khi đầy tớ ấy ra về, người ấy gặp một người bạn cùng làm đầy tớ với hắn, người ấy mắc nợ hắn một trăm đơ-na-ri;[j] hắn túm lấy người ấy, bóp cổ người ấy, và nói, ‘Hãy trả nợ cho ta.’
29 Người ấy sấp mình xuống nơi chân hắn và năn nỉ, ‘Xin ông làm ơn hoãn lại cho tôi. Tôi sẽ trả hết nợ cho ông.’ 30 Nhưng hắn nhất định không chịu, bỏ đi, và bắt người ấy bỏ tù cho đến khi trả xong nợ.
31 Khi các đồng bạn của hắn thấy sự việc như vậy, họ rất buồn và đến báo cho vua mọi sự đã xảy ra. 32 Vua truyền lịnh triệu hắn đến và phán, ‘Hỡi tên đầy tớ gian ác kia, ta đã tha tất cả nợ cho ngươi vì ngươi van xin ta. 33 Tại sao ngươi không thương xót đồng bạn của ngươi như ta đã thương xót ngươi?’ 34 Vua nổi giận và truyền đem hắn giam vào ngục để hình phạt cho đến khi hắn trả xong số nợ.
35 Cha Ta trên trời cũng sẽ đối xử với các ngươi như vậy, nếu mỗi người trong các ngươi không hết lòng tha thứ anh chị em mình.”
Chúa Dạy về Vấn Ðề Ly Dị
(Mác 10:1-12)
19 Khi Ðức Chúa Jesus đã nói những điều ấy xong, Ngài rời Ga-li-lê và đến miền Giu-đê, bên kia Sông Giô-đanh. 2 Rất đông dân chúng đi theo Ngài, và Ngài chữa bịnh cho họ tại đó.
3 Bấy giờ những người Pha-ri-si đến hỏi để thử Ngài rằng, “Một người có được phép ly dị vợ vì bất cứ lý do gì không?”
4 Ngài trả lời và nói, “Các ngươi chưa đọc rằng, ban đầu Ðấng Tạo Hóa dựng nên họ, một người nam và một người nữ,
7 Họ hỏi Ngài, “Thế sao Môi-se lại truyền rằng hãy trao cho vợ một chứng thư ly dị, rồi để nàng đi?”
8 Ngài trả lời họ, “Bởi vì lòng các ngươi cứng cỏi nên Môi-se mới cho phép các ngươi ly dị vợ, nhưng lúc đầu thì không như vậy. 9 Ta nói với các ngươi, người nào ly dị vợ không vì vợ gian dâm, rồi cưới một phụ nữ khác là phạm tội ngoại tình; [ và ai cưới một phụ nữ ly dị cũng phạm tội ngoại tình. ]” [k]
10 Các môn đồ nói với Ngài, “Nếu mối liên hệ giữa người đàn ông nào với vợ mình cũng phải như vậy thì thà không lập gia đình còn hơn.”
11 Nhưng Ngài nói với họ, “Không phải ai cũng có thể sống độc thân,[l] nhưng chỉ những người được ban cho ơn đó mà thôi. 12 Vì có những người đã bị hoạn từ lúc sinh ra, có người bị người ta làm cho hoạn, và có người tự mình làm ra hoạn vì cớ vương quốc thiên đàng. Ai có thể lãnh hội nổi điều này thì lãnh hội.”
Chúa và Trẻ Thơ
(Mác 10:13-16; Lu 18:15-17)
13 Người ta đem các trẻ thơ đến với Ngài để Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện cho, nhưng các môn đồ rầy la những người ấy. 14 Tuy nhiên Ðức Chúa Jesus nói, “Hãy để các trẻ thơ đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng, vì vương quốc thiên đàng thuộc về những người giống như các trẻ thơ ấy.” 15 Ngài đặt tay trên chúng, rồi rời khỏi nơi ấy.
Chàng Thanh Niên Giàu Có
(Mác 10:17-31; Lu 18:18-30)
16 Lúc ấy một người đến với Ngài và hỏi, “Thưa Thầy, tôi phải làm việc tốt gì để được hưởng sự sống đời đời?”
17 Ngài nói với ông, “Sao ngươi hỏi Ta về việc tốt? Chỉ có một Ðấng tốt mà thôi, nhưng nếu ngươi muốn vào hưởng sự sống, hãy vâng giữ các điều răn.”
18 Người ấy hỏi, “Thưa các điều răn nào?”
Ðức Chúa Jesus đáp,
“Ngươi chớ sát nhân.
Ngươi chớ phạm tội ngoại tình.
Ngươi chớ trộm cắp.
Ngươi chớ làm chứng dối.
19 Ngươi hãy hiếu kính cha mẹ,
và
Ngươi hãy thương người lân cận như mình.”
20 Chàng thanh niên nói với Ngài, “Tôi đã giữ tất cả những điều ấy. Tôi còn thiếu điều gì nữa chăng?”
21 Ðức Chúa Jesus đáp, “Nếu ngươi muốn được trọn vẹn, hãy đi, bán hết tài sản, lấy tiền giúp người nghèo để ngươi sẽ có kho báu trên trời, rồi hãy đến, theo Ta.”
22 Khi chàng thanh niên nghe những lời đó, chàng buồn bã bỏ đi, vì chàng có rất nhiều của.
23 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói với các môn đồ Ngài, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, người giàu vào vương quốc thiên đàng thật khó thay. 24 Ta lại nói cùng các ngươi, con lạc đà chui qua lỗ cây kim may còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời.”
25 Khi các môn đồ nghe vậy, họ rất đỗi ngạc nhiên và nói, “Nếu vậy thì ai sẽ được cứu?”
26 Nhưng Ðức Chúa Jesus nhìn họ và nói, “Ðối với loài người việc ấy không thể thực hiện, nhưng đối với Ðức Chúa Trời mọi sự đều có thể xảy ra.”
27 Phi-rơ đáp lời và thưa với Ngài, “Thầy xem, chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy. Rồi đây chúng con sẽ được gì chăng?”
28 Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, lúc mọi sự được đổi mới, khi Con Người ngự trên ngai vinh hiển của mình, thì các ngươi, những người đã theo Ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngai đoán xét mười hai chi tộc I-sơ-ra-ên. 29 Hễ ai vì danh Ta lìa bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, ruộng vườn, người ấy sẽ nhận được gấp trăm[m] lần hơn, và sẽ hưởng sự sống đời đời. 30 Nhưng có nhiều người đầu sẽ thành cuối, và nhiều người cuối sẽ thành đầu.”
Các Công Nhân Vườn Nho
20 “Vương quốc thiên đàng giống như một điền chủ kia sáng sớm đi ra mướn các công nhân làm việc trong vườn nho mình. 2 Sau khi thỏa thuận với họ tiền công một đơ-na-ri một ngày, chủ sai họ vào làm việc trong vườn nho mình. 3 Khoảng chín giờ sáng,[n] chủ trở ra và thấy một số người khác đang đứng không ngoài chợ. 4 Chủ bảo họ, ‘Anh em hãy vào làm việc trong vườn nho của tôi. Tôi sẽ trả tiền công phải chăng cho.’ Vậy họ đi làm. 5 Ðến mười hai giờ trưa,[o] rồi ba giờ chiều,[p] chủ lại đi ra và làm y như vậy. 6 Vào khoảng năm giờ chiều,[q] chủ đi ra và thấy một số người khác đang đứng không ở đó. Chủ hỏi họ, ‘Tại sao các anh đứng không ở đây cả ngày như thế?’
7 Họ trả lời ông, ‘Bởi vì không ai mướn chúng tôi.’
Chủ nói với họ, ‘Vậy các anh cũng hãy vào làm việc trong vườn nho của tôi.’
8 Ðến chiều tối, chủ bảo người quản gia của ông, ‘Ông hãy gọi các công nhân vào và trả tiền công cho họ, bắt đầu với những người cuối, rồi trả dần đến những người đầu.’
9 Những người được mướn vào làm lúc năm giờ chiều đến và lãnh mỗi người một đơ-na-ri. 10 Ðến phiên những người được mướn đầu tiên, họ tưởng họ sẽ được lãnh nhiều hơn, nhưng ai nấy cũng chỉ nhận một đơ-na-ri. 11 Khi nhận tiền, họ cằn nhằn chủ điền, 12 ‘Mấy người cuối cùng này chỉ làm một giờ mà cũng được trả tiền công bằng chúng tôi, những người đã làm việc nặng nhọc dưới nắng nóng suốt ngày.’
13 Nhưng chủ trả lời với một người của họ, ‘Bạn ơi, tôi không đối xử tệ với bạn đâu. Có phải bạn đã đồng ý với tôi về tiền công một đơ-na-ri một ngày không? 14 Vậy bạn hãy cầm lấy phần của bạn và đi về. Còn tôi, tôi muốn trả tiền công cho những người vào làm sau cùng bằng tiền công của bạn. 15 Chẳng lẽ tôi không có quyền sử dụng của cải tôi theo ý tôi muốn sao? Hay bạn ganh tức vì tôi rộng rãi chăng?’
16 Những người đầu sẽ thành cuối, và những người cuối sẽ thành đầu là như vậy.”[r]
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ ba)
(Mác 10:32-34; Lu 18:31-34)
17 Trên đường đi lên Giê-ru-sa-lem, Ðức Chúa Jesus đem riêng mười hai môn đồ ra và bảo họ, 18 “Này, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị phản nộp cho các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật. Họ sẽ kết án tử hình Người 19 và sẽ trao Người cho dân ngoại để bị chế nhạo, đánh bằng roi, và đóng đinh, nhưng ngày thứ ba, Người sẽ sống lại.”
Lời Yêu Cầu của Một Người Mẹ
(Mác 10:35-45)
20 Bấy giờ mẹ của các con Xê-bê-đê đưa hai con trai bà đến quỳ trước mặt Ngài và xin Ngài ban cho họ một đặc ân. 21 Ngài hỏi bà, “Bà muốn gì?”
Bà trả lời Ngài, “Xin Thầy cho hai con trai tôi, một đứa ngồi bên phải Thầy và một đứa ngồi bên trái Thầy trong vương quốc của Thầy.”
22 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống chăng?”
Họ trả lời Ngài, “Chúng con có thể uống.”
23 Ngài nói với họ, “Các ngươi thật sẽ uống chén của Ta, nhưng việc ngồi bên phải Ta hay bên trái Ta sẽ không do Ta ban cho, nhưng dành cho những ai được Cha Ta chuẩn bị.”
24 Khi mười môn đồ kia nghe việc đó, họ giận hai anh em ấy. 25 Nhưng Ðức Chúa Jesus gọi họ lại và nói, “Các ngươi biết rằng các vua chúa dân ngoại lấy quyền lực cai trị dân, còn các quan lại dùng quyền hành áp chế dân, 26 nhưng giữa các ngươi thì chẳng như vậy. Trong các ngươi, người nào muốn làm lớn sẽ làm đầy tớ các ngươi. 27 Người nào muốn làm đầu các ngươi sẽ làm nô lệ các ngươi; 28 ngay cả Con Người đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”
Chúa Chữa Lành Hai Người Mù
(Mác 10:46-52; Lu 18:35-43)
29 Khi họ rời Thành Giê-ri-cô, một đoàn dân rất đông đi theo Ngài. 30 Này, có hai người mù ngồi bên đường; khi nghe Ðức Chúa Jesus đi qua, họ cất tiếng kêu lớn rằng, “Lạy Chúa, Con Vua Ða-vít, xin thương xót chúng con!”
31 Ðám đông quát nạt và bảo họ im, nhưng họ lại càng kêu to hơn, “Lạy Chúa, Con Vua Ða-vít, xin thương xót chúng con!”
32 Ðức Chúa Jesus dừng lại, gọi họ đến, và hỏi, “Các ngươi muốn Ta làm gì cho các ngươi?”
33 Họ thưa với Ngài, “Lạy Chúa, xin mở mắt chúng con.”
34 Ðức Chúa Jesus động lòng thương xót; Ngài sờ vào mắt họ. Ngay lập tức, họ thấy được và đi theo Ngài.
Chúa Vào Thành Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn
(Mác 11:1-11; Lu 19:28-40; Gg 12:12-19)
21 Khi họ đến gần Giê-ru-sa-lem, lúc vừa đến Bết-pha-giê, trên Núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ đi 2 và dặn, “Hãy vào trong làng trước mặt, các ngươi sẽ thấy ngay một con lừa bị cột, bên cạnh có con lừa tơ. Hãy mở chúng ra và dắt chúng về đây cho Ta. 3 Nếu ai hỏi gì, các ngươi hãy nói, ‘Chúa cần dùng chúng.’ Người ấy sẽ cho chúng đi ngay.”
4 Sự việc đã xảy ra như thế để làm ứng nghiệm lời của đấng tiên tri đã nói trước rằng,
5 “Hãy bảo thiếu nữ ở Si-ôn:
Kìa, Vua ngươi đến với ngươi,
Khiêm tốn, ngồi trên lưng lừa,
Trên lưng một lừa tơ, con của lừa cái.”
6 Các môn đồ ra đi và làm y như Ðức Chúa Jesus đã bảo. 7 Họ dắt cả lừa mẹ lẫn lừa tơ về, lấy áo choàng của họ trải trên lưng lừa, và Ngài cỡi lên. 8 Nhiều người trong đoàn dân lấy áo choàng của họ trải ra trên đường; những người khác chặt các nhánh cây trải ra trên đường. 9 Ðoàn dân đông, kẻ đi trước, người theo sau, cất tiếng hô to rằng:
“Hô-sa-na[s] Con Vua Ða-vít!
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
Hô-sa-na trong cõi trời chí cao!”
10 Khi Ngài vào Thành Giê-ru-sa-lem, cả thành đều náo động; người ta hỏi nhau, “Người này là ai thế?”
11 Ðám đông trả lời, “Ấy là Ðấng Tiên Tri Jesus, ở Na-xa-rét, miền Ga-li-lê.”
Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ
(Mác 11:15-19; Lu 19:45-48; Gg 2:13-22)
12 Ðức Chúa Jesus vào đền thờ và đuổi ra tất cả những người mua bán trong đền thờ. Ngài lật bàn của những kẻ đổi tiền và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. 13 Ngài nói với họ, “Có lời chép rằng,
‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện,’
nhưng các ngươi đã biến nó thành,
‘Sào huyệt của bọn cướp.’”
14 Những người mù và què đến với Ngài trong đền thờ, Ngài chữa cho họ được lành. 15 Nhưng khi các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật thấy những việc lạ lùng Ngài làm và nghe những lời của trẻ con reo vang trong đền thờ rằng,
“Hô-sa-na Con Vua Ða-vít!”
họ tức giận 16 và nói với Ngài, “Thầy có nghe những lời đám trẻ con này reo không?”
Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Có. Thế các ngươi chưa đọc lời này sao?
‘Từ miệng trẻ thơ và ấu nhi,
Chúa đã chuẩn bị sẵn lời ca ngợi cho Ngài.’”
17 Sau đó Ngài lìa họ và ra khỏi thành. Ngài đến Bê-tha-ni và nghỉ đêm tại đó.
Chúa Quở Cây Vả
(Mác 11:12-14; 20-24)
18 Sáng sớm hôm sau, trên đường trở lại thành, Ngài đói. 19 Thấy một cây vả bên đường, Ngài lại gần nhưng chẳng tìm được gì ngoài lá. Ngài phán với nó, “Từ nay ngươi sẽ không bao giờ ra trái nữa.” Ngay lập tức cây vả héo.
20 Thấy vậy các môn đồ kinh ngạc và nói, “Làm sao cây vả có thể héo liền như vậy được?”
21 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi có đức tin và không nghi ngờ, không những các ngươi có thể làm được việc này cho cây vả, mà còn có thể bảo hòn núi này rằng, ‘Hãy nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ thì nó sẽ xảy ra. 22 Trong khi cầu nguyện, các ngươi lấy đức tin cầu xin bất cứ điều chi, các ngươi sẽ nhận được điều đó.”
Người Do-thái Chất Vấn Thẩm Quyền của Chúa
(Mác 11:27-33; Lu 20:1-8)
23 Ngài vào đền thờ, và đang khi Ngài dạy dỗ, các trưởng tế và các trưởng lão trong dân đến gặp Ngài và hỏi, “Ông lấy thẩm quyền nào làm những điều này? Ai cho ông thẩm quyền ấy?”
24 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Ta cũng hỏi các ngươi một câu; nếu các ngươi có thể trả lời, Ta sẽ nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này: 25 Phép báp-têm của Giăng đến từ đâu? Từ trời hay từ người?”
Họ thảo luận với nhau rằng, “Nếu chúng ta nói, ‘Từ trời,’ ông ấy sẽ hỏi chúng ta, ‘Tại sao các ngươi không tin Giăng?’ 26 Còn nếu chúng ta nói, ‘Từ người,’ thì chúng ta sợ dân, vì mọi người đều tin rằng Giăng là đấng tiên tri.” 27 Vì thế họ trả lời Ðức Chúa Jesus, “Chúng tôi không biết.”
Ngài nói với họ, “Ta cũng không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này.”
Ngụ Ngôn về Hai Người Con
28 “Các ngươi nghĩ sao? Người kia có hai con trai. Người cha đến nói với đứa thứ nhất, ‘Con à, hôm nay con ra vườn nho làm việc nhé.’ 29 Ðứa con đáp, ‘Con không đi đâu.’ Nhưng sau đó nó đổi ý và đi. 30 Người cha đến với đứa thứ hai và cũng nói như thế. Ðứa con ấy trả lời, ‘Thưa cha, con sẽ ra làm việc.’ Nhưng rồi nó không đi. 31 Vậy, ai trong hai đứa con ấy làm theo ý người cha?”
Họ đáp, “Ðứa thứ nhất.”
Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, những người thu thuế và đĩ điếm sẽ vào vương quốc Ðức Chúa Trời trước các ngươi, 32 vì Giăng đã đến với các ngươi bằng con đường công chính, nhưng các ngươi không tin ông ấy, trong khi những người thu thuế và đĩ điếm lại tin ông, và dù sau đó các ngươi đã thấy rõ những gì ông ấy nói là đúng, các ngươi vẫn không chịu hối cải mà tin ông ấy.”
Những Tá Ðiền Gian Ác
(Mác 12:1-12; Lu 20:9-19)
33 “Hãy nghe một chuyện ngụ ngôn khác. Một điền chủ kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào một hầm ép rượu, và xây một tháp canh trong vườn. Ông cho các tá điền thuê, rồi đi phương xa. 34 Ðến mùa hái nho, ông sai các đầy tớ của ông đến gặp các tá điền để thu hoa lợi. 35 Nhưng các tá điền ấy bắt các đầy tớ của ông, đánh người này, giết người nọ, và ném đá người kia. 36 Ông lại sai các đầy tớ khác, đông hơn toán trước, và họ cũng đối xử với những đầy tớ ấy như vậy. 37 Cuối cùng ông sai con trai ông đến gặp họ, vì ông nghĩ, ‘Họ sẽ nể con ta.’ 38 Nhưng khi các tá điền thấy con trai ông, họ nói với nhau, ‘Con thừa kế đây rồi. Chúng ta hãy giết nó và đoạt lấy sản nghiệp của nó.’ 39 Vậy họ bắt con trai ông, quăng cậu ấy ra ngoài vườn nho, và giết đi. 40 Bấy giờ chủ của vườn nho sẽ đến. Chủ ấy sẽ làm gì với bọn tá điền đó?”
41 Họ đáp, “Ông ấy sẽ thẳng tay tiêu diệt bọn gian ác đó để chúng chết một cách khủng khiếp, rồi ông sẽ cho các tá điền khác mướn vườn nho của ông để họ nộp hoa lợi đúng mùa.”
42 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Các ngươi chưa đọc khúc Kinh Thánh này sao?
‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá góc nhà.
Ðây quả là công việc của Chúa;
Thật quá diệu kỳ đối với mắt chúng ta.’
43 Vì lẽ đó Ta nói với các ngươi, vương quốc Ðức Chúa Trời sẽ bị cất khỏi các ngươi và ban cho một dân biết đem kết quả về cho vương quốc ấy. 44 Ai ngã nhằm đá này sẽ bị tan nát, còn đá này rơi trúng ai, kẻ ấy sẽ bị nát thành bụi.”[t]
45 Khi các trưởng tế và những người Pha-ri-si nghe ngụ ngôn ấy, họ hiểu rằng Ngài nói về họ. 46 Họ muốn bắt Ngài, nhưng lại sợ dân, bởi vì dân công nhận Ngài là một đấng tiên tri.
Ngụ Ngôn về Tiệc Cưới
(Lu 14:15-24)
22 Ðức Chúa Jesus lại dùng ngụ ngôn và nói với họ rằng, 2 “Vương quốc thiên đàng giống như một vua kia tổ chức tiệc cưới cho con trai mình. 3 Vua sai các đầy tớ mình đi mời các quan khách đã được mời đến dự tiệc, nhưng những người ấy không đến. 4 Vua lại sai các đầy tớ khác và dặn, ‘Các ngươi hãy nói với những người đã được mời rằng: Này, ta đã chuẩn bị tiệc cưới xong, bò và thú béo đã làm thịt rồi, mọi sự đã sẵn sàng, mời đến dự tiệc.’ 5 Nhưng các quan khách ấy chẳng coi việc đó ra gì, và họ bỏ đi. Người thì đi thăm ruộng rẫy, kẻ thì đi buôn bán, 6 còn những người khác lại bắt các đầy tớ của vua mà ngược đãi và giết đi. 7 Vua nổi giận và sai quân đi diệt những kẻ giết người và thiêu hủy thành trì của họ. 8 Ðồng thời vua bảo các đầy tớ, ‘Tiệc cưới đã sẵn sàng, nhưng những kẻ được mời không xứng đáng. 9 Vậy hãy đi ra các ngã đường, hễ gặp ai, các ngươi hãy mời họ đến dự tiệc.’ 10 Các đầy tớ đi khắp các ngã đường và mời mọi người họ gặp, bất luận người tốt hay xấu, vậy phòng tiệc đầy các thực khách.
11 Nhưng khi vua vào phòng tiệc để quan sát các thực khách, vua thấy một người không mặc y phục dự tiệc cưới. 12 Vua hỏi người ấy, ‘Này bạn, sao bạn đã vào đây mà không chịu mặc y phục dự tiệc cưới?’ Người ấy không đáp được lời nào. 13 Vua truyền cho các đầy tớ mình, ‘Hãy trói tay chân hắn lại và quăng hắn ra nơi tối tăm, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.’ 14 Vì nhiều người được gọi, nhưng ít người được chọn.”
Chúa Giải Ðáp về Việc Ðóng Thuế
(Mác 12:13-17; Lu 20:20-26)
15 Bấy giờ những người Pha-ri-si đi ra bàn tính với nhau để tìm cách gài bẫy Ngài nói lỡ lời. 16 Họ sai các đệ tử của họ đi với những người của Hê-rốt đến gặp Ngài và hỏi, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chính trực. Thầy cứ theo chân lý mà dạy dỗ đường lối của Ðức Chúa Trời và không thiên vị ai, vì Thầy không nhìn bề ngoài mà đánh giá người nào. 17 Vậy xin cho chúng tôi biết ý kiến, Thầy nghĩ sao? Chúng ta có nên nộp thuế cho Sê-sa không?”
18 Nhưng Ðức Chúa Jesus biết ác ý của họ, Ngài đáp, “Hỡi những kẻ đạo đức giả, tại sao các ngươi muốn thử Ta? 19 Hãy đưa Ta xem một đồng tiền các ngươi dùng để nộp thuế.” Họ đưa cho Ngài một đồng đơ-na-ri.
20 Ngài hỏi họ, “Hình ảnh và danh hiệu này của ai?”
21 Họ trả lời Ngài, “Của Sê-sa.”
Ngài nói với họ, “Vậy hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Ðức Chúa Trời những gì của Ðức Chúa Trời.”
22 Khi nghe như vậy, họ đều sững sờ, rồi bỏ Ngài mà đi.
Tình Trạng Sau Khi Sống Lại
(Mác 12:18-27; Lu 20:27-40)
23 Cũng trong ngày đó có mấy người Sa-đu-sê, những người nói rằng chẳng có sự sống lại, đến với Ngài và hỏi Ngài 24 rằng, “Thưa Thầy, Môi-se bảo, ‘Nếu một người qua đời mà không con nối dõi thì anh hay em trai phải cưới người vợ góa để lưu truyền dòng giống cho em hoặc anh mình.’
29 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Các ngươi đã sai lầm vì không biết Kinh Thánh và quyền năng của Ðức Chúa Trời, 30 vì khi sống lại, người ta sẽ không cưới không gả, nhưng sẽ như các thiên sứ trên trời. 31 Còn về sự sống lại của người chết, các ngươi chưa đọc những gì Ðức Chúa Trời đã phán với các ngươi sao? 32 ‘Ta là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của I-sác, và Ðức Chúa Trời của Gia-cốp.’
Ðiều Răn Lớn Nhất
(Mác 12:28-34; Lu 10:25-28)
34 Khi những người Pha-ri-si nghe rằng Ngài đã làm cho những người Sa-đu-sê im miệng, họ họp lại với nhau. 35 Họ cử một người trong họ, một luật sư, hỏi Ngài một câu để thử Ngài rằng, 36 “Thưa Thầy, điều răn nào trong Luật Pháp là lớn hơn hết?”
37 Ngài nói với ông, “‘Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, và hết trí tuệ yêu kính Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi.’[u] 38 Ðây là điều răn lớn nhất và trước hết. 39 Còn điều răn thứ hai cũng vậy, ‘Ngươi hãy yêu người lân cận như mình.’
Gốc Tích của Ðấng Christ
(Mác 12:35-37; Lu 41:41-46)
41 Khi những người Pha-ri-si đang họp lại với nhau, Ðức Chúa Jesus hỏi họ, 42 “Các ngươi nghĩ thế nào về Ðấng Christ?[w] Ngài là Con của ai?”
Họ trả lời Ngài, “Con của Ða-vít.”
43 Ngài nói với họ, “Thế tại sao khi được Ðức Thánh Linh cảm thúc, Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ mà rằng:
44 ‘Chúa phán với Chúa của tôi,
“Con hãy ngồi bên phải Ta cho đến khi Ta đặt những kẻ thù của Con làm bệ chân Con”?’[x]
45 Nếu Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ thì làm sao Ngài là con của ông ấy được?”
46 Không ai có thể trả lời Ngài được một tiếng. Từ đó trở đi không ai dám hỏi Ngài câu nào nữa.
Chúa Khuyến Cáo Dân Chúng về Những Thầy Dạy Giáo Luật và Những Người Pha-ri-si
(Mác 12:38-39; Lu 11:43-46; 20:45-46)
23 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói với đám đông và các môn đồ Ngài, 2 “Những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si ngồi ở cương vị của Môi-se. 3 Vậy hãy làm và giữ những gì họ dạy các ngươi; nhưng đừng làm theo những gì họ làm, vì họ không thực hành những gì họ dạy. 4 Họ buộc những gánh nặng khó mang, rồi đặt trên vai người khác, nhưng chính họ, họ không muốn động ngón tay vào. 5 Họ làm mọi việc cốt để phô trương cho người ta thấy. Họ mang những hộp đựng kinh luật thật to và làm những tua áo cho dài. 6 Họ thích ngồi bàn danh dự trong các đám tiệc và dành những chỗ ngồi tôn trọng nhất trong các hội đường. 7 Họ muốn được chào hỏi kính cẩn ngoài phố chợ và thích được người ta gọi là thầy.[y] 8 Nhưng các ngươi đừng để người ta gọi mình là thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, và hết thảy các ngươi đều là bạn học[z] với nhau. 9 Dưới đất này, các ngươi cũng đừng gọi ai là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha trên trời. 10 Các ngươi cũng đừng để ai gọi mình là các lãnh tụ, vì chỉ có một Lãnh Tụ, đó là Ðấng Christ. 11 Người lớn nhất trong các ngươi sẽ là người phục vụ các ngươi. 12 Ai đưa mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được đưa lên.”
Chúa Quở Trách Thói Ðạo Ðức Giả
(Mác 12:40; Lu 11:39-42, 44, 52; 20:47)
13 “Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi đóng cửa thiên đàng, không cho người khác vào, vì chính các ngươi không vào, nhưng ai muốn vào các ngươi lại ngăn cản.
14 [ Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi nuốt nhà các bà góa, mà ngoài mặt làm bộ cầu nguyện dài lê thê. Vì thế các ngươi sẽ bị đoán phạt nặng hơn. ][aa]
15 Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi vượt biển băng ngàn để đem một người vào đạo, rồi các ngươi làm cho người mới theo đạo thành người của hỏa ngục gấp đôi các ngươi.
16 Khốn cho các ngươi, những kẻ dẫn đường bị mù! Các ngươi dạy rằng, ‘Nếu ai chỉ đền thờ mà thề thì không sao; nhưng nếu ai chỉ vàng của đền thờ mà thề sẽ bị trói buộc.’ 17 Hỡi những kẻ điên rồ và mù quáng, vàng hay đền thờ làm cho vàng ra thánh, cái nào trọng hơn? 18 Các ngươi còn dạy, ‘Người nào chỉ bàn thờ mà thề thì không sao; nhưng ai chỉ của lễ trên bàn thờ mà thề sẽ bị trói buộc.’ 19 Hỡi những kẻ mù quáng, của lễ hay bàn thờ làm cho của lễ ra thánh, cái nào trọng hơn? 20 Thế thì ai chỉ bàn thờ mà thề là chỉ cả bàn thờ và mọi thứ trên đó mà thề. 21 Còn ai chỉ đền thờ mà thề là chỉ đền thờ và Ðấng ngự trong đó mà thề. 22 Còn ai chỉ trời mà thề là chỉ ngai Ðức Chúa Trời và Ðấng ngự trên ngai đó mà thề.
23 Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi dâng phần mười bạc hà, thì là, và húng thơm, mà bỏ qua những điều quan trọng hơn của Luật Pháp là công lý, thương xót, và đức tin. Ðây là những điều các ngươi phải làm nhưng không được bỏ qua những điều kia. 24 Hỡi những kẻ dẫn đường bị mù, các ngươi gạn lọc con ruồi nhưng nuốt chửng con lạc đà!
25 Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi chùi rửa bên ngoài chén dĩa, nhưng bên trong, chúng chứa đầy trộm cắp và trụy lạc. 26 Hỡi những người Pha-ri-si đui mù, trước hết các ngươi phải chùi rửa bên trong chén dĩa, để chúng cũng được sạch như bên ngoài.
27 Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi giống như mồ mả tô trắng; bên ngoài trông đẹp đẽ nhưng bên trong chứa đầy xương người và mọi thứ nhớp nhúa. 28 Các ngươi cũng thế, bên ngoài trông có vẻ công chính đối với người ta, nhưng bên trong toàn là đạo đức giả và gian ác.”
Chúa Báo Trước về Hình Phạt Những Kẻ Ðạo Ðức Giả
(Lu 11:47-51)
29 “Khốn cho các ngươi, những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si, những kẻ đạo đức giả! Vì các ngươi lập mộ cho các đấng tiên tri và chỉnh trang mồ mả của những người công chính; 30 các ngươi nói rằng, ‘Nếu chúng ta sống đồng thời với các tổ phụ, chúng ta đã không dự phần với họ làm đổ máu các vị tiên tri đâu.’ 31 Như thế các ngươi là những nhân chứng nghịch lại chính mình rằng các ngươi là con cháu của những kẻ giết các đấng tiên tri. 32 Thế thì các ngươi hãy làm tiếp cho trọn mức độ tội ác của tổ phụ các ngươi đi. 33 Hỡi loài rắn độc, dòng dõi của độc xà, làm sao các ngươi có thể thoát khỏi hình phạt nơi hỏa ngục?
34 Vì vậy, kìa, Ta sai các tiên tri, các nhà hiền triết, và các thầy dạy giáo luật đến với các ngươi, nhưng các ngươi giết những người này, đóng đinh những người nọ, đánh đòn những người kia trong hội đường, và lùng bắt họ từ thành này sang thành khác, 35 để máu vô tội chảy ra trên đất, từ máu của A-bên người công chính, cho đến máu của Xa-cha-ri con trai Bê-rê-ki-a, người các ngươi đã giết trong sân đền thờ, giữa nơi thánh và bàn thờ, đổ trên các ngươi. 36 Quả thật, Ta nói với các ngươi, tất cả những điều ấy sẽ xảy đến cho thế hệ này.”
Chúa Thương Tiếc Giê-ru-sa-lem
(Lu 13:34-35)
37 “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các đấng tiên tri và ném đá những người được sai đến với ngươi! Bao nhiêu lần Ta muốn nhóm họp con cái ngươi lại, như gà mẹ quy tụ các con mình dưới cánh, nhưng các ngươi không chịu! 38 Này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang. 39 Vì Ta nói với các ngươi, từ nay các ngươi sẽ không thấy Ta nữa cho đến khi các ngươi nói rằng,
‘Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!’”
Chúa Báo Trước Ðền Thờ Bị Phá Hủy
(Mác 13:1-2; Lu 21:5-6)
24 Khi Ðức Chúa Jesus rời đền thờ ra đi, các môn đồ Ngài đến gần và chỉ cho Ngài những công trình kiến trúc của đền thờ. 2 Ngài nói với họ, “Các ngươi đều thấy tất cả các công trình kiến trúc này phải không? Quả thật, Ta nói với các ngươi, rồi đây sẽ không còn một tảng đá nào chồng trên tảng đá nào. Tất cả sẽ bị đổ xuống.”
Ðiềm Báo Trước Ngày Tận Thế
(Mác 13:3-13; Lu 21:7-19)
3 Khi Ngài đang ngồi trên Núi Ô-liu, các môn đồ Ngài đến gặp riêng Ngài và thưa rằng, “Xin Thầy cho chúng con biết khi nào điều ấy sẽ xảy ra? Và có dấu hiệu gì sẽ báo trước ngày Thầy đến và kỳ tận thế chăng?”
4 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy coi chừng, để không ai dẫn các ngươi đi lạc. 5 Vì sẽ có nhiều người mạo danh Ta, đến, và nói rằng, ‘Ta là Ðấng Christ!’ và họ sẽ dẫn nhiều người đi lạc. 6 Các ngươi sẽ nghe nói về chiến tranh và tin đồn về chiến tranh. Hãy coi chừng, đừng bối rối, vì những điều ấy phải xảy đến, nhưng chưa là cuối cùng đâu. 7 Vì dân này sẽ nổi lên chống lại dân khác, nước nọ nghịch với nước kia, nhiều chỗ sẽ có nạn đói, ôn dịch,[ab] và động đất. 8 Nhưng tất cả những điều ấy chỉ là những cơn quặn thắt bắt đầu của cơn đau chuyển bụng sinh.
9 Bấy giờ người ta sẽ bắt nộp các ngươi để chịu khổ nạn và giết chết. Các ngươi sẽ bị các dân ghen ghét vì danh Ta. 10 Khi ấy nhiều người sẽ bỏ đạo, phản bội nhau, và ghét nhau. 11 Nhiều tiên tri giả sẽ nổi lên và dẫn dắt nhiều người đi lạc, 12 và vì tội ác gia tăng, lòng yêu mến của nhiều người sẽ nguội dần. 13 Nhưng ai bền chí đến cuối cùng sẽ được cứu. 14 Tin Mừng này của vương quốc Ðức Chúa Trời[ac] sẽ được giảng ra khắp thế giới, để làm chứng cho mọi dân tộc, bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến.”
Thời Kỳ Hoạn Nạn
(Mác 13:14-23; Lu 21:20-24)
15 “Vậy khi các ngươi thấy những điều gớm ghiếc gây cho hoang tàn xảy ra trong nơi thánh, như Tiên Tri Ða-ni-ên đã nói trước,
23 Bấy giờ nếu ai nói với các ngươi, ‘Này, Ðấng Christ ở đây,’ hoặc ‘Ngài ở đó,’ thì đừng tin. 24 Vì các Ðấng Christ giả[ad] và các tiên tri giả sẽ nổi lên, làm những dấu kỳ phép lạ lớn để, nếu có thể được, lừa gạt ngay cả những người được chọn đi sai lạc. 25 Hãy coi chừng, Ta đã nói trước với các ngươi. 26 Vậy nếu người ta bảo các ngươi, ‘Này! Ngài ở trong đồng hoang,’ đừng đến đó. Nếu họ bảo, ‘Này, Ngài ở trong mật thất,’ đừng tin. 27 Vì như sét chớp ở phương đông và nhoáng ở phương tây thể nào, sự hiện đến của Con Người cũng thể ấy. 28 Xác chết ở đâu, kên kên bâu lại đó.”
Chúa Quang Lâm
(Mác 13:24-27; Lu 21:25-28)
29 “Ngay sau những ngày hoạn nạn ấy, mặt trời sẽ tối tăm, mặt trăng sẽ không tỏa sáng, các ngôi sao sẽ từ trời sa xuống, và các quyền lực trên không trung sẽ bị rúng động. 30 Bấy giờ dấu hiệu của Con Người sẽ xuất hiện trên trời, và mọi chi tộc trên đất sẽ than khóc. Họ sẽ thấy Con Người lấy đại quyền đại vinh ngự trên mây trời mà đến. 31 Con Người sẽ sai các thiên sứ mình dùng tiếng kèn lớn tập họp những người được chọn khắp bốn phương trời, từ chân trời này đến chân trời kia.”
Bài Học về Cây Vả
(Mác 13:28-31; Lu 21:29-33)
32 “Các ngươi hãy học bài học về cây vả. Khi cành nó vừa đâm chồi nẩy lộc, các ngươi biết mùa hè sắp đến. 33 Cũng vậy, khi các ngươi thấy những điều ấy, khá biết rằng Con Người[ae] sắp đến, tới cổng rồi. 34 Quả thật, Ta nói với các ngươi, thế hệ[af] này sẽ không qua đi trước khi những điều ấy xảy ra. 35 Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Ta nói sẽ không qua đi.”
Không Ai Biết Trước Ngày Giờ Chúa Trở Lại
(Mác 13: 32-37; Lu 17:26-30, 34-36)
36 “Nhưng về ngày nào và giờ nào thì không ai biết. Ngay cả các thiên sứ trên trời cũng không biết,[ag] nhưng chỉ Cha biết mà thôi. 37 Vì như trong thời Nô-ê thể nào, khi Con Người đến cũng thể ấy. 38 Vì giống như trong thời đó, trước khi nước lụt, người ta ăn, uống, cưới, gả, cho đến ngày Nô-ê vào tàu. 39 Họ chẳng quan tâm gì cho đến khi nước lụt đến và cuốn đi hết thảy. Khi Con Người đến cũng vậy. 40 Bấy giờ sẽ có hai người nam ở ngoài đồng, một người được đem đi, một người bị bỏ lại. 41 Hai người nữ xay cối, một người được đem đi, một người bị bỏ lại.
42 Vậy hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày nào Chúa mình sẽ đến. 43 Nhưng hãy hiểu điều này, nếu chủ nhà biết canh nào kẻ trộm sẽ đến, chủ nhà ắt sẽ thức canh và không để cho kẻ trộm khoét vách vào nhà. 44 Vậy các ngươi phải sẵn sàng, vì Con Người sẽ đến trong giờ các ngươi không ngờ.”
Ðầy Tớ Trung Tín và Ðầy Tớ Bất Trung
(Lu 12:41-48)
45 “Vậy ai là đầy tớ trung tín và khôn ngoan mà chủ đã đặt làm quản gia nhà mình, để cấp phát lương thực cho các gia nhân đúng kỳ? 46 Phước cho đầy tớ ấy khi chủ về và thấy người ấy làm như vậy. 47 Quả thật, Ta nói với các ngươi, chủ sẽ đặt người ấy quản trị toàn thể tài sản mình. 48 Nhưng nếu đầy tớ ấy xấu và nghĩ thầm trong lòng, ‘Chủ ta sẽ về trễ,’ 49 nên đánh đập các bạn cùng làm đầy tớ với mình, và ăn nhậu với phường say sưa. 50 Chủ của đầy tớ ấy sẽ về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết; 51 chủ sẽ phân thây nó, rồi nhốt nó chung chỗ với bọn đạo đức giả, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.”
Ngụ Ngôn về Mười Trinh Nữ
25 “Khi ấy vương quốc thiên đàng sẽ giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. 2 Trong các cô ấy, có năm cô dại và năm cô khôn. 3 Năm cô dại cầm đèn đi nhưng không đem dầu theo với mình. 4 Nhưng năm cô khôn mang bình dầu theo với đèn của mình. 5 Vì chàng rể đến trễ, nên các cô buồn ngủ và ngủ thiếp đi. 6 Ðến nửa đêm có tiếng kêu lớn, ‘Kìa, chàng rể đến kia. Hãy mau mau ra đón.’ 7 Bấy giờ tất cả các trinh nữ đều thức dậy và khêu tim đèn của mình lên.
8 Các cô dại nói với các cô khôn, ‘Xin các chị cho chúng tôi ít dầu, vì đèn chúng tôi sắp tắt.’
9 Nhưng các cô khôn đáp, ‘Không được, e không đủ dầu cho đèn của chúng tôi và đèn của các chị. Chi bằng các chị hãy đến những người bán dầu mà mua là hơn.’ 10 Ðang khi các cô ấy đi mua dầu, chàng rể đến, và những ai đã sẵn sàng đều cùng chàng rể vào dự tiệc cưới; rồi các cửa đóng lại. 11 Lát sau các trinh nữ kia cũng đến và gọi, ‘Chủ ơi, chủ ơi, xin mở cửa cho chúng tôi.’ 12 Nhưng chủ đáp, ‘Thú thật với các cô, tôi không biết các cô.’ 13 Vậy hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày cũng không biết giờ.”
Ngụ Ngôn về Ba Ðầy Tớ và Các Ta-lâng
(Lu 19:11-27)
14 “Vương quốc thiên đàng giống như người kia sắp đi xa. Ông gọi các đầy tớ của ông đến và giao của cải ông cho họ. 15 Ông giao cho người này năm ta-lâng, người kia hai ta-lâng, và người nọ một ta-lâng, tùy theo khả năng mỗi người, rồi ông vội vã lên đường. 16 Người nhận năm ta-lâng đi kinh doanh, và làm lợi thêm năm ta-lâng. 17 Tương tự người nhận hai ta-lâng cũng làm lợi thêm hai ta-lâng. 18 Nhưng người nhận một ta-lâng đi đào một lỗ dưới đất, và chôn số tiền của chủ.
19 Sau một thời gian khá lâu, chủ các đầy tớ ấy trở về và tính sổ với họ. 20 Bấy giờ người nhận năm ta-lâng đến, mang theo năm ta-lâng nữa, và nói, ‘Thưa chủ, chủ đã giao cho tôi năm ta-lâng; xin chủ xem đây, tôi đã làm lợi năm ta-lâng nữa.’
21 Chủ nói với ông, ‘Khá lắm, đầy tớ tốt và trung tín. Ông đã trung tín trong việc nhỏ, tôi sẽ giao cho ông quản lý nhiều việc hơn. Hãy vào hưởng niềm vui của chủ mình.’
22 Người nhận hai ta-lâng cũng bước đến và nói, ‘Thưa chủ, chủ đã giao cho tôi hai ta-lâng; xin chủ xem đây, tôi đã làm lợi hai ta-lâng nữa.’
23 Chủ nói với ông, ‘Khá lắm, đầy tớ tốt và trung tín. Ông đã trung tín trong việc nhỏ, tôi sẽ giao cho ông quản lý nhiều việc hơn. Hãy vào hưởng niềm vui của chủ mình.’
24 Kế đó người nhận một ta-lâng cũng đến và nói, ‘Thưa chủ, tôi biết chủ là người nghiêm nhặt, gặt trong chỗ không gieo, khèo trong chỗ không vãi, 25 nên tôi sợ và đi chôn ta-lâng của chủ dưới đất. Này, của chủ đây, tôi trả lại chủ.’
26 Nhưng chủ đáp, ‘Hỡi đầy tớ gian tà và biếng nhác kia, ngươi biết ta gặt trong chỗ không gieo và khèo trong chỗ không vãi phải không? 27 Thế thì ngươi phải đem số tiền của ta gởi vào ngân hàng, để khi ta trở về, ta sẽ nhận được cả vốn lẫn lời chứ. 28 Vậy hãy lấy ta-lâng của nó và cho người có mười ta-lâng. 29 Vì ai có sẽ được cho thêm để sẽ có dư dật, nhưng ai không có thì ngay cả những gì người ấy đang có cũng sẽ bị lấy đi. 30 Còn tên đầy tớ vô ích đó, hãy quăng nó ra nơi tối tăm, nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng.’”
Cuộc Phán Xét Cuối Cùng
31 “Khi Con Người ngự đến trong vinh quang của mình với tất cả các thiên sứ thánh[ah] hộ giá, bấy giờ Người sẽ ngồi trên ngai vinh hiển của mình. 32 Mọi dân tộc sẽ tụ họp trước mặt Người. Người sẽ tách họ ra như người chăn tách chiên và dê ra. 33 Người sẽ để chiên bên phải và dê bên trái.
34 Bấy giờ Vua sẽ phán với những người ở bên phải, ‘Hỡi những người được Cha Ta ban phước, hãy đến hưởng vương quốc đã được chuẩn bị sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất, 35 vì Ta đói, các ngươi đã cho Ta ăn; Ta khát, các ngươi đã cho Ta uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp đãi Ta; 36 Ta trần truồng, các ngươi đã mặc cho Ta; Ta đau ốm, các ngươi đã thăm nom Ta; Ta bị giam cầm, các ngươi đã đến viếng Ta.’
37 Bấy giờ những người công chính thưa rằng, ‘Lạy Chúa, đâu có khi nào chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn hoặc thấy Chúa khát mà cho uống? 38 Hay là đâu có khi nào chúng con thấy Chúa là khách lạ mà tiếp đãi hoặc bị trần truồng mà mặc cho? 39 Hoặc đâu có khi nào chúng con thấy Chúa đau ốm hay bị giam cầm mà thăm viếng?’
40 Vua trả lời và phán với họ, ‘Quả thật, Ta nói với các ngươi, hễ các ngươi đã làm những việc ấy cho một người nhỏ nhất trong các anh em này của Ta, các ngươi đã làm cho Ta.’
41 Sau đó Vua phán với những người ở bên trái, ‘Hỡi những kẻ bị nguyền rủa, hãy lui ra khỏi Ta, và vào lửa đời đời đã dành sẵn cho Ác Quỷ và các quỷ sứ của nó, 42 vì Ta đói, các ngươi đã không cho Ta ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho Ta uống; 43 Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp đãi Ta; Ta bị trần truồng, các ngươi đã không mặc cho Ta; Ta đau ốm và bị giam cầm, các ngươi đã không thăm viếng Ta.’
44 Bấy giờ họ cũng trả lời, ‘Lạy Chúa, đâu có khi nào chúng tôi thấy Chúa bị đói hoặc bị khát hoặc là khách lạ hoặc bị trần truồng hoặc bị đau ốm hoặc bị giam cầm mà không giúp đỡ Chúa?’
45 Bấy giờ Vua phán với họ rằng, ‘Quả thật, Ta nói với các ngươi, các ngươi đã không làm những việc ấy cho một người nhỏ nhất trong những người này, các ngươi đã không làm cho Ta.’
46 Sau đó những kẻ ấy sẽ đi vào sự hình phạt đời đời, còn những người công chính sẽ vào hưởng sự sống đời đời.”
SỰ THƯƠNG KHÓ, SỰ CHẾT, VÀ SỰ PHỤC SINH CỦA ÐỨC CHÚA JESUS
(26:1 - 28:20)
Âm Mưu Giết Chúa
(Mác 14:1-2; Lu 22:1-2; Gg 11:45-53)
26 Khi Ðức Chúa Jesus đã nói xong những điều ấy, Ngài nói với các môn đồ Ngài, 2 “Các ngươi biết rằng còn hai ngày nữa là đến Lễ Vượt Qua, và Con Người sẽ bị phản nộp để bị đóng đinh.”
3 Khi ấy các trưởng tế và các trưởng lão trong dân họp lại trong dinh Thượng Tế Cai-a-pha 4 để bàn mưu lén bắt Ðức Chúa Jesus và giết đi. 5 Nhưng họ lại nói, “Ðừng làm trong kỳ lễ kẻo dân sẽ nổi loạn.”
Chúa Ðược Xức Dầu tại Bê-tha-ni
(Mác 14:3-9; Gg 12:1-8)
6 Khi Ðức Chúa Jesus ở tại Bê-tha-ni, trong nhà của Si-môn, người mắc bịnh ngoài da,[ai] 7 một phụ nữ đến gần Ngài, mang theo một bình ngọc đựng dầu thơm rất đắt giá. Nàng đổ dầu thơm ấy trên đầu Ngài trong khi Ngài đang ngồi dùng bữa. 8 Khi các môn đồ Ngài thấy vậy, họ nổi giận và nói, “Tại sao lại phí của như thế? 9 Vì dầu ấy có thể bán được một số tiền lớn để giúp đỡ người nghèo.”
10 Nhưng Ðức Chúa Jesus biết điều ấy, Ngài phán với họ, “Tại sao các ngươi làm khó nàng? Nàng đã làm một việc tốt cho Ta. 11 Vì các ngươi luôn có người nghèo với mình, nhưng các ngươi không có Ta luôn đâu. 12 Khi nàng đổ dầu trên mình Ta, nàng chuẩn bị Ta để chôn cất. 13 Quả thật, Ta nói với các ngươi, trong khắp thế gian, nơi nào Tin Mừng này được rao giảng, những gì nàng đã làm cho Ta cũng sẽ được nhắc lại để tưởng nhớ nàng.”
Giu-đa Ích-ca-ri-ốt Phản Chúa
(Mác 14:10-11; Lu 22:3-6)
14 Bấy giờ một trong mười hai sứ đồ tên là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đến gặp các trưởng tế, 15 và nói, “Các ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu tiền nếu tôi nộp Người ấy cho các ông?” Họ thỏa thuận trả cho hắn ba mươi miếng bạc. 16 Từ lúc ấy hắn bắt đầu tìm dịp để phản nộp Ngài.
Chúa Ăn Lễ Vượt Qua với Các Môn Ðồ của Ngài
(Mác 14:12-21; Lu 22:7-14, 21-23; Gg 13:21-30)
17 Vào ngày thứ nhất của Lễ Bánh Không Men, các môn đồ đến với Ðức Chúa Jesus và hỏi, “Thầy muốn chúng con chuẩn bị cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?”
18 Ngài đáp, “Hãy vào trong thành, gặp một người, và nói với người ấy, ‘Thầy bảo: Giờ Ta sắp đến. Ta sẽ giữ Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở nhà ngươi.’”
19 Các môn đồ làm y như lời Ðức Chúa Jesus đã bảo, và họ chuẩn bị bữa ăn cho Lễ Vượt Qua.
20 Tối đến Ngài ngồi vào bàn với mười hai môn đồ. 21 Trong bữa ăn, Ngài nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, một người trong các ngươi sẽ phản Ta.”
22 Các môn đồ buồn lắm. Họ bắt đầu lần lượt hỏi Ngài, “Lạy Chúa, chắc chắn không phải là con, phải không?”
23 Ngài trả lời và nói, “Người đã đưa tay chấm bánh vào tô với Ta sẽ phản Ta. 24 Con Người sẽ đi y như lời đã viết về Người, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người! Thà nó đừng sinh ra thì hơn.”[aj]
25 Giu-đa, kẻ phản Ngài, đáp lời và nói, “Thưa Thầy, không lẽ là con sao?”
Ngài nói với hắn, “Chính ngươi đã nói thế.”
Chúa Thiết Lập Lễ Tiệc Thánh
(Mác 14:22-26; Lu 22:14-20; 1Cô 11:23-25)
26 Trong khi họ dùng bữa, Ðức Chúa Jesus lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, trao cho các môn đồ, và nói, “Hãy lấy và ăn; đây là thân thể Ta.”
27 Kế đó Ngài lấy chén, tạ ơn, trao cho các môn đồ, và nói, “Hãy uống chén này, tất cả các ngươi, 28 vì đây là huyết Ta, huyết của giao ước mới[ak] đã đổ ra cho nhiều người được tha tội. 29 Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không uống nước nho này nữa cho đến ngày đó, ngày Ta uống nước nho mới với các ngươi trong vương quốc của Cha Ta.”
30 Sau khi hát một bài thánh ca, họ đi ra để lên Núi Ô-liu.
Chúa Nói Trước Về Việc Phi-rơ Chối Ngài
(Mác 14:27-31; Lu 22:31-34; Gg 13:36-38)
31 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ðêm nay, tất cả các ngươi sẽ lìa bỏ Ta, vì có lời chép rằng,
‘Ta sẽ đánh người chăn, và bầy chiên sẽ tản lạc.’
32 Nhưng sau khi Ta sống lại, Ta sẽ đến Ga-li-lê trước các ngươi.”
33 Phi-rơ lên tiếng và nói với Ngài, “Dù tất cả bỏ đi[al] vì cớ Thầy, con sẽ không bao giờ lìa bỏ Thầy đâu.”
34 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Quả thật, Ta nói với ngươi, chính đêm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối Ta ba lần.”
35 Phi-rơ thưa với Ngài, “Dù con phải chết với Thầy, con sẽ không chối Thầy đâu.” Tất cả các môn đồ đều nói như vậy.
Chúa Cầu Nguyện trong Vườn Ghết-sê-ma-nê
(Mác 14:32-42; Lu 22:39-46)
36 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đi với họ đến một chỗ gọi là Ghết-sê-ma-nê. Ngài nói với các môn đồ, “Hãy ngồi đây trong khi Ta lại đằng kia cầu nguyện.”
37 Ngài đem Phi-rơ và hai con trai của Xê-bê-đê theo, rồi Ngài bắt đầu buồn bã và sầu não. 38 Ngài nói với họ, “Linh hồn Ta quá buồn bã, gần chết. Hãy ở đây và thức canh với Ta.”
39 Ngài đi xa hơn một quãng nữa, sấp mình xuống đất, và cầu nguyện rằng, “Lạy Cha của con, nếu có thể được, xin cho chén này qua khỏi con; nhưng không theo ý con mà theo ý Cha.”
40 Sau đó Ngài trở lại chỗ các môn đồ và thấy họ đang ngủ. Ngài nói với Phi-rơ, “Thế thì các ngươi không thể thức canh với Ta một giờ sao? 41 Hãy thức canh và cầu nguyện kẻo các ngươi sa vào chước cám dỗ. Tâm linh thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối.”
42 Ngài lại đi lần thứ hai và cầu nguyện, “Lạy Cha của con, nếu chén này không thể qua khỏi con, mà con phải uống, thì xin ý Cha được nên.”
43 Ngài trở lại lần nữa và thấy các môn đồ vẫn còn ngủ, vì mắt họ đã nặng trĩu quá rồi. 44 Ngài rời họ một lần nữa, đi cách ra một khoảng, và cầu nguyện lần thứ ba. Ngài cũng cầu nguyện như lần trước. 45 Sau đó Ngài trở lại với các môn đồ và nói, “Bây giờ mà các ngươi vẫn còn ngủ và nghỉ ư? Này, giờ đã đến, Con Người sẽ bị phản nộp vào tay những kẻ tội lỗi. 46 Hãy đứng dậy, chúng ta đi. Này, kẻ phản Ta đã đến.”
Chúa Phó Mình cho Kẻ Ác
(Mác 14:43-50; Lu 22:47-53; Gg 18:3-12)
47 Khi Ngài còn đang nói thì Giu-đa, một trong mười hai môn đồ, tiến đến; hắn dẫn theo một đám đông với gươm giáo gậy gộc do các trưởng tế và các trưởng lão trong dân sai đi. 48 Trước đó tên phản bội đã cho họ một ám hiệu, “Hễ người nào tôi ôm hôn, các ông hãy bắt ngay người ấy.”
49 Lập tức hắn đến gần Ðức Chúa Jesus và nói, “Chào Thầy,” rồi hắn ôm hôn Ngài.
50 Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Bạn ơi, bạn đến đây để làm gì thì hãy làm đi.” Bấy giờ chúng đến gần, tra tay trên Ðức Chúa Jesus, và bắt Ngài.
51 Kìa, một trong những người đang ở với Ðức Chúa Jesus vung tay rút gươm của mình ra và chém một đầy tớ của vị thượng tế, chặt đứt vành tai người ấy. 52 Ðức Chúa Jesus phán với người ấy, “Hãy tra gươm ngươi vào vỏ, vì ai sử dụng gươm sẽ chết bằng gươm. 53 Ngươi không nghĩ rằng Ta có thể cầu xin Cha Ta, và Ngài sẽ lập tức sai hơn mười hai đạo thiên binh đến cho Ta sao? 54 Nhưng nếu thế, làm sao điều Kinh Thánh chép phải xảy ra như thế này có thể được ứng nghiệm?”
55 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói với đám người ấy, “Sao các ngươi cầm gươm giáo gậy gộc đến bắt Ta như bắt trộm cướp vậy? Hằng ngày Ta ngồi giảng dạy trong đền thờ mà các ngươi không bắt Ta. 56 Nhưng tất cả những điều này phải xảy ra, để lời các đấng tiên tri nói trước trong Kinh Thánh được ứng nghiệm.”
Bấy giờ tất cả môn đồ Ngài đều bỏ Ngài mà trốn hết.
Copyright © 2011 by Bau Dang