Bible in 90 Days
Ðức Chúa Trời Truyền Lịnh cho Giô-suê
1 Sau khi Môi-se tôi tớ Chúa qua đời, Chúa phán với Giô-suê con trai của Nun, phụ tá của Môi-se, 2 “Môi-se tôi tớ Ta đã qua đời. Bây giờ ngươi và toàn dân nầy hãy đứng dậy, đi qua Sông Giô-đanh, để vào xứ Ta ban cho chúng, tức dân I-sơ-ra-ên. 3 Hễ nơi nào bàn chân các ngươi giẫm lên, Ta ban cho các ngươi, như Ta đã phán với Môi-se. 4 Từ miền đồng hoang và miền Li-băng đó cho đến Sông Cả, tức Sông Ơ-phơ-rát, tất cả địa phận của dân Hít-ti, cho đến Biển Lớn[a] về phía mặt trời lặn đều sẽ trở thành lãnh thổ của các ngươi. 5 Trọn đời ngươi, không ai có thể chống cự nổi ngươi. Như Ta đã ở với Môi-se thể nào, Ta cũng sẽ ở với ngươi thể ấy. Ta sẽ không lìa ngươi và không bỏ ngươi.
6 Hãy mạnh mẽ và hãy can đảm! Vì ngươi sẽ đem dân nầy vào chiếm lấy xứ Ta đã thề với tổ tiên chúng để ban cho chúng. 7 Duy ngươi phải mạnh mẽ và phải rất can đảm mới được. Hãy cẩn thận làm theo mọi điều trong luật pháp mà Môi-se tôi tớ Ta đã truyền cho ngươi. Chớ quay qua bên phải hoặc bên trái, để bất cứ nơi nào ngươi đến, ngươi sẽ thành công.
8 Quyển sách luật pháp nầy chớ rời xa miệng ngươi, nhưng ngươi phải suy gẫm những điều trong đó ngày và đêm, để cẩn thận làm theo; vì như thế ngươi sẽ làm cho đường lối ngươi được hưng thịnh, và ngươi sẽ thành công. 9 Ta há đã chẳng truyền lịnh cho ngươi sao? Hãy mạnh mẽ và hãy can đảm! Chớ sợ hãi và chớ mất tinh thần, vì Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi, sẽ ở với ngươi bất cứ nơi nào ngươi đi.”
Chuẩn Bị Cuộc Tiến Quân
10 Bấy giờ Giô-suê truyền lịnh cho những người chỉ huy trong dân, 11 “Hãy thông báo khắp cả doanh trại và truyền lịnh cho dân rằng: ‘Hãy chuẩn bị lương thực, vì ba ngày nữa anh chị em sẽ đi qua Sông Giô-đanh để vào chiếm lấy xứ mà Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, ban cho anh chị em làm sản nghiệp.’”
12 Giô-suê cũng nói với những người Ru-bên, những người Gát, và phân nửa chi tộc Ma-na-se, 13 “Hãy nhớ những lời mà Môi-se tôi tớ Chúa đã truyền cho anh em, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của anh em, đã ban cho anh em một nơi nghỉ ngơi, và ban cho anh em xứ nầy.’ 14 Vợ con anh em và các bầy súc vật của anh em sẽ ở lại trong xứ mà Môi-se đã ban cho anh em ở bên nầy Sông Giô-đanh, nhưng tất cả các chiến sĩ của anh em phải mang vũ khí mình, đi qua bên kia sông trước mặt anh em mình, để giúp họ, 15 cho đến khi Chúa ban cho họ được nghỉ ngơi như anh em, tức cho đến khi họ chiếm được xứ mà Chúa, Ðức Chúa Trời của anh em, ban cho họ. Bấy giờ anh em mới được trở về phần đất thuộc về anh em và chiếm lấy nó làm sản nghiệp, tức vùng đất mà Môi-se tôi tớ Chúa đã ban cho anh em ở phía đông Sông Giô-đanh.”
16 Họ trả lời với Giô-suê, “Tất cả những gì ông truyền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ làm theo. Bất cứ nơi nào ông sai chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi. 17 Như chúng tôi đã vâng lịnh Môi-se thể nào, chúng tôi sẽ vâng lịnh ông thể ấy. Chỉ cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ông, ở với ông, như Ngài đã ở với Môi-se. 18 Kẻ nào chống lại lịnh ông, hoặc không vâng lịnh ông ban ra sẽ bị xử tử. Chỉ mong ông cứ mạnh mẽ và cứ can đảm.”
Các Thám Tử Dọ Thám Giê-ri-cô
2 Bấy giờ Giô-suê con trai của Nun sai hai người làm thám tử bí mật rời Si-tim ra đi. Ông dặn họ, “Hãy đi và dọ thám xứ, đặc biệt là Thành Giê-ri-cô.” Vậy họ ra đi. Họ vào nhà một kỹ nữ tên là Ra-háp và định qua đêm tại đó. 2 Người ta báo cho vua Giê-ri-cô rằng, “Tâu bệ hạ, đêm nay có mấy người I-sơ-ra-ên đến đây để dọ thám xứ.”
3 Vua Giê-ri-cô truyền lịnh cho Ra-háp, “Hãy trao nộp ra đây những người đã đến với ngươi, tức những kẻ đã vào nhà ngươi, vì chúng đến để dọ thám cả xứ.”
4 Nhưng nàng đem hai người ấy giấu đi, rồi nói, “Ðúng vậy, mấy người ấy có đến với tôi, nhưng tôi không biết họ từ đâu đến. 5 Vào lúc trời sắp tối, trước khi cổng thành đóng lại, họ đã ra đi. Tôi không biết họ đã đi đâu. Hãy lập tức đuổi theo, biết đâu các ông sẽ đuổi kịp.” 6 Tuy nhiên nàng đã đem hai thám tử ấy lên sân thượng và giấu họ dưới đống cây gai mà nàng đã chất sẵn ở đó.
7 Thế là những người ấy đuổi theo các thám tử, theo con đường đi về chỗ cạn nơi người ta lội qua Sông Giô-đanh. Vừa khi những người ấy ra khỏi thành, cổng thành đóng lại.
Giao Ước giữa Các Thám Tử và Ra-háp
8 Trước khi hai thám tử đặt lưng xuống nằm, nàng đi lên sân thượng gặp họ. 9 Nàng nói với họ, “Tôi biết Chúa sẽ ban cho các ông xứ nầy. Nỗi sợ hãi về các ông đã phủ trên chúng tôi, và lòng của toàn dân trong xứ đều tan chảy vì sợ các ông. 10 Bởi chúng tôi đã nghe thể nào Chúa đã làm cho nước của Hồng Hải trở nên cạn khô trước mặt các ông khi các ông ra khỏi Ai-cập, và những gì các ông đã làm cho hai vua dân A-mô-ri ở bên kia Sông Giô-đanh, tức Si-hôn và Óc, hai vua đã bị các ông tiêu diệt hoàn toàn. 11 Vừa khi chúng tôi nghe thế lòng chúng tôi tan chảy. Không ai trong chúng tôi còn chút can đảm nào để đối chọi với các ông nữa. Chúa, Ðức Chúa Trời của các ông, quả là Ðức Chúa Trời ở trên trời cao kia và ở dưới đất thấp nầy. 12 Vậy bây giờ vì tôi đã lấy nhân nghĩa đối xử với các ông, xin các ông hãy nhân danh Chúa mà thề với tôi rằng các ông cũng sẽ lấy nhân nghĩa đối xử với nhà cha tôi. Xin ban cho tôi một dấu hiệu để xác chứng rằng 13 các ông sẽ cho cha mẹ tôi, các anh chị em tôi, và mọi người trong gia đình họ khỏi bị giết.”
14 Hai người ấy trả lời nàng, “Mạng sống của chúng tôi sẽ đền cho mạng sống của những người của cô, miễn là cô không tiết lộ công việc của chúng tôi cho ai. Chúng tôi xin thề rằng chúng tôi sẽ lấy nhân nghĩa đối xử với cô khi Chúa ban cho chúng tôi xứ nầy.”
15 Sau đó nàng lấy một sợi dây thừng và giòng hai người ấy qua cửa sổ xuống bên ngoài thành, vì nhà nàng ở phía trong lớp tường bên ngoài của thành, nên có thể nói nàng ở giữa hai lớp tường thành. 16 Nàng nói với họ, “Các ông hãy đi lên hướng đồi núi, kẻo những người đang truy lùng các ông sẽ bắt gặp các ông. Hãy trốn trên đó ba ngày, cho đến khi những người truy lùng các ông trở về, bấy giờ các ông có thể yên chí đi đường mình.”
17 Hai người đó nói với nàng, “Chúng tôi sẽ không bị ràng buộc bởi lời thề cô đã bắt chúng tôi thề với cô, 18 nếu khi chúng tôi tấn công vào xứ mà cô không buộc sợi dây thừng đỏ nầy nơi cửa sổ mà cô đã giòng chúng tôi xuống, và nếu cô không họp mọi người thân của cô lại trong nhà cô, tức cha mẹ, anh chị em, và mọi người trong gia đình cô. 19 Nếu bất cứ ai rời khỏi nhà cô, ra ngoài đường, người ấy sẽ chịu trách nhiệm về mạng sống mình, còn chúng tôi sẽ vô tội. Nếu bất cứ ai đang ở trong nhà cô lúc đó mà bị hại, máu của người ấy sẽ đổ lại trên đầu chúng tôi. 20 Còn nếu cô tiết lộ công việc của chúng tôi cho ai, chúng tôi sẽ không mắc lời thề mà cô đã buộc chúng tôi thề với cô.”
21 Nàng đáp, “Xin làm như lời các ông nói. Chúng ta sẽ làm như vậy.” Nàng tiễn họ đi, và họ đã ra đi. Sau đó nàng lấy sợi dây thừng đỏ đó và cột nó vào cửa sổ.
22 Họ ra đi và đến miền đồi núi. Họ ở đó ba ngày cho đến khi những kẻ truy lùng họ đã trở về. Những kẻ truy lùng họ đã tra hỏi về họ suốt dọc đường nhưng chẳng tìm được tin tức gì. 23 Sau đó hai thám tử đi xuống núi. Họ lội qua sông và đến trình diện Giô-suê con trai của Nun. Họ báo cáo với ông mọi việc đã xảy ra cho họ. 24 Họ nói với Giô-suê, “Quả thật, Chúa đã ban toàn xứ nầy vào tay chúng ta, bởi lòng của toàn dân trong xứ đều tan chảy vì sợ chúng ta.”
Dân I-sơ-ra-ên Vượt Qua Sông Giô-đanh
3 Sáng hôm sau Giô-suê và toàn dân I-sơ-ra-ên dậy sớm; họ rời Si-tim đến Sông Giô-đanh. Họ nghỉ đêm tại đó trước khi qua sông. 2 Sau ba ngày, các vị chỉ huy đi khắp các trại, 3 và truyền lịnh cho dân rằng, “Khi anh chị em thấy các tư tế dòng Lê-vi khiêng Rương Giao Ước của Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, ra đi, anh chị em hãy rời khỏi chỗ mình mà đi theo Rương ấy, 4 để anh chị em biết sẽ đi đường nào, vì anh chị em chưa đi đường ấy bao giờ. Tuy nhiên anh chị em phải giữ một khoảng cách chừng một ngàn mét[b] giữa anh chị em và Rương Giao Ước. Chớ lại gần Rương ấy.”
5 Giô-suê nói với dân, “Mỗi người hãy thực hiện nghi lễ biệt riêng mình ra thánh, vì ngày mai Chúa sẽ làm những việc lạ lùng giữa anh chị em.” 6 Giô-suê cũng nói với các tư tế, “Anh em hãy khiêng Rương Giao Ước và đi trước đoàn dân.” Họ bèn khiêng Rương Giao Ước và đi trước đoàn dân.
7 Chúa phán với Giô-suê, “Hôm nay Ta sẽ làm cho ngươi được tôn trọng giữa toàn dân I-sơ-ra-ên, để họ biết rằng Ta ở với ngươi như Ta đã ở với Môi-se. 8 Ngươi hãy truyền lịnh cho các tư tế khiêng Rương Giao Ước, ‘Khi quý vị bước xuống mé nước của Sông Giô-đanh, xin hãy đứng yên dưới đó.’”
9 Giô-suê lại nói với dân I-sơ-ra-ên, “Hãy đến gần và nghe lời của Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em.” 10 Giô-suê nói tiếp, “Bởi điều nầy anh chị em sẽ biết rằng Ðức Chúa Trời hằng sống đang ngự giữa anh chị em. Ngài sẽ đuổi các dân Ca-na-an, dân Hít-ti, dân Hi-vi, dân Pê-ri-xi, dân Ghi-ga-si, dân A-mô-ri, và dân Giê-bu-si đi khỏi trước mặt anh chị em. 11 Nầy, Rương Giao Ước của Ðấng Chủ Tể hoàn cầu sắp đi qua Sông Giô-đanh trước mặt anh chị em. 12 Vậy bây giờ hãy chọn mười hai người trong các chi tộc I-sơ-ra-ên, mỗi chi tộc một người. 13 Khi bàn chân các tư tế khiêng Rương Giao Ước của Chúa, Ðấng Chủ Tể hoàn cầu, bước vào nước của Sông Giô-đanh, nước Sông Giô-đanh từ nguồn chảy xuống sẽ dừng lại và sẽ dồn thành một khối.
14 Khi đoàn dân nhổ trại của họ để đi qua Sông Giô-đanh, các tư tế khiêng Rương Giao Ước đi trước đoàn dân. 15 Vả, bấy giờ là mùa gặt, nên mực nước Sông Giô-đanh lúc nào cũng tràn ra hai bên bờ. Nhưng khi những người khiêng Rương đến bờ Sông Giô-đanh và khi bàn chân của các tư tế khiêng Rương vừa nhúng vào mé nước, 16 nước từ nguồn chảy xuống liền dừng lại và dồn thành một khối, dồn ngược đến Thành A-đam, tức thành kế cận, ở phía nam của Thành Xa-rê-than; còn nước chảy về hướng Biển A-ra-ba, tức Biển Chết,[c] hoàn toàn bị đứt rời ra. Thế là đoàn dân đi qua sông, nơi đối ngang Giê-ri-cô. 17 Trong khi các tư tế khiêng Rương Giao Ước của Chúa cứ đứng yên trên đất khô ráo ở giữa lòng Sông Giô-đanh, toàn dân I-sơ-ra-ên đi qua sông như đi trên đất khô, cho đến khi mọi người đã qua hết bên kia Sông Giô-đanh.
Mười Hai Hòn Ðá Kỷ Niệm
4 Khi toàn thể dân I-sơ-ra-ên đi qua Sông Giô-đanh, Chúa phán với Giô-suê, 2 “Hãy chọn mười hai người trong dân, mỗi người đại diện một chi tộc, 3 và truyền cho họ, ‘Hãy lấy mười hai hòn đá dưới lòng Sông Giô-đanh, nơi các tư tế đã đứng vững, vác chúng theo mình, sau đó hãy đặt chúng xuống nơi anh em sẽ hạ trại đêm nay.’”
4 Vậy Giô-suê gọi mười hai người, mỗi người từ một chi tộc I-sơ-ra-ên mà ông đã chọn sẵn. 5 Giô-suê nói với họ, “Anh em hãy vượt qua mọi người và đến trước Rương của Chúa, Ðức Chúa Trời của anh em, đang ở giữa lòng Sông Giô-đanh. Mỗi người trong anh em hãy lấy một hòn đá, vác nó lên vai, một hòn cho một chi tộc I-sơ-ra-ên, 6 để chúng sẽ trở thành một dấu chứng giữa anh em. Về sau nếu con cháu của anh em có hỏi, ‘Những hòn đá nầy có ý nghĩa gì?’ 7 thì anh em sẽ nói cho chúng biết rằng dòng Sông Giô-đanh đã bị đứt đoạn trước Rương Giao Ước của Chúa, vì khi Rương ấy được khiêng qua Sông Giô-đanh, dòng Sông Giô-đanh đã bị đứt đoạn. Vì thế những hòn đá ấy sẽ là một chứng tích để làm kỷ niệm cho dân I-sơ-ra-ên đến muôn đời.”
8 Dân I-sơ-ra-ên làm y như Giô-suê đã truyền. Họ lấy mười hai hòn đá ở giữa lòng Sông Giô-đanh, theo như số chi tộc của dân I-sơ-ra-ên, như Chúa đã truyền cho Giô-suê. Họ vác các hòn đá ấy theo họ và đặt chúng xuống nơi họ hạ trại. 9 Giô-suê dựng một bia kỷ niệm làm bằng mười hai hòn đá đã lấy từ giữa lòng Sông Giô-đanh, nơi chân các tư tế khiêng Rương Giao Ước đã đứng. Bia kỷ niệm làm bằng các hòn đá ấy vẫn còn đó cho đến ngày nay.
10 Các tư tế khiêng Rương cứ đứng giữa lòng Sông Giô-đanh cho đến khi mọi việc Chúa truyền cho Giô-suê nói cho dân đã được thực hiện, theo như mọi điều Môi-se đã truyền cho Giô-suê. Dân chúng vội vàng qua sông. 11 Vừa khi mọi người đã qua sông, Rương Giao Ước của Chúa do các tư tế khiêng tiến lên phía trước, dẫn đầu đoàn dân. 12 Người Ru-bên, người Gát, và nửa chi tộc Ma-na-se đều mang vũ khí của họ đi trước đoàn dân qua sông, như Môi-se đã truyền cho họ. 13 Có chừng bốn mươi ngàn người của họ trang bị vũ khí sẵn sàng ra trận đi qua trước thánh nhan của Chúa và tiến vào Ðồng Bằng Giê-ri-cô dàn trận. 14 Ngày hôm đó Chúa đã làm cho Giô-suê được cao trọng trước mắt toàn dân I-sơ-ra-ên. Họ kính sợ ông như đã kính sợ Môi-se trọn những ngày của đời ông ấy.
15 Chúa phán với Giô-suê, 16 “Hãy truyền cho các tư tế khiêng Rương Giao Ước lên khỏi Sông Giô-đanh.” 17 Vậy Giô-suê truyền cho các tư tế, “Hãy lên khỏi Sông Giô-đanh.” 18 Các tư tế khiêng Rương Giao Ước của Chúa bèn lên khỏi lòng Sông Giô-đanh. Khi bàn chân của các tư tế vừa đặt trên đất khô, nước của Sông Giô-đanh chảy đầy lại và tràn ra hai bên bờ như trước.
19 Dân chúng lên khỏi Sông Giô-đanh vào ngày mười tháng giêng và đóng trại tại Ghinh-ganh, một nơi ở biên giới phía đông trong lãnh thổ trực thuộc Thành Giê-ri-cô. 20 Mười hai hòn đá đã lấy lên từ lòng Sông Giô-đanh được Giô-suê cho làm thành một bia kỷ niệm và dựng lên tại Ghinh-ganh. 21 Ông dặn họ, “Nếu mai này con cháu anh chị em có hỏi những bậc làm cha mẹ, ‘Những hòn đá nầy có ý nghĩa gì?’ 22 thì anh chị em hãy bảo con cháu mình biết rằng, ‘Dân I-sơ-ra-ên đã đi qua Sông Giô-đanh tại chỗ nầy như đi trên đất khô.’ 23 Vì Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, đã làm cho nước Sông Giô-đanh cạn khô cho anh chị em cho đến khi anh chị em đã đi qua bờ bên kia, giống như Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, đã làm cho chúng ta tại Hồng Hải, khi Ngài làm cho nó cạn khô cho đến khi tất cả chúng ta đã qua bờ bên kia vậy, 24 để thiên hạ trong khắp thế gian biết rằng tay Chúa thật là đại năng, hầu anh chị em sẽ kính sợ Chúa, Ðức Chúa Trời của anh chị em, mãi mãi.”
Cắt Bì cho Thế Hệ Trẻ
5 Khi tất cả các vua dân A-mô-ri ở phía tây Sông Giô-đanh và tất cả các vua dân Ca-na-an ở dọc miền duyên hải nghe rằng Chúa đã làm cho nước Sông Giô-đanh cạn khô, để dân I-sơ-ra-ên đi qua bờ bên kia cho đến khi họ đi qua hết, lòng họ tan chảy, và họ chẳng còn tinh thần đâu nữa để đối phó với dân I-sơ-ra-ên.
2 Lúc đó Chúa phán với Giô-suê, “Hãy chuẩn bị những dao bằng đá lửa để cắt bì cho dân I-sơ-ra-ên đợt nhì.” 3 Vậy Giô-suê làm những dao bằng đá lửa và cắt bì cho dân I-sơ-ra-ên tại Ghi-bê-át Ha A-ra-lốt.[d] 4 Ðây là lý do tại sao Giô-suê bảo họ phải làm phép cắt bì: Tất cả người nam ra khỏi Ai-cập, tức tất cả các chiến sĩ, đều đã qua đời dọc đường trong cuộc hành trình xuyên qua đồng hoang sau khi họ ra khỏi Ai-cập. 5 Số là tất cả người nam ấy đều đã được cắt bì, nhưng tất cả người nam sinh ra trong đồng hoang sau khi họ rời Ai-cập thì chưa được cắt bì. 6 Dân I-sơ-ra-ên đã đi lòng vòng trong đồng hoang bốn mươi năm, cho đến khi tất cả người nam ở tuổi quân dịch lúc ra khỏi Ai-cập đều qua đời, vì họ không vâng lời Chúa. Ðó là những người mà Chúa đã thề rằng Ngài sẽ không cho họ thấy đất hứa mà Ngài đã thề với tổ tiên họ để ban cho họ, một xứ đượm sữa và mật. 7 Vì thế Ngài đã dấy lên các con trai của họ để thay thế họ. Những con trai đó là những người Giô-suê bảo phải làm phép cắt bì, vì họ chưa được cắt bì ở dọc đường. 8 Sau khi tất cả người nam trong dân được cắt bì, họ cứ ở yên trong lều của họ trong doanh trại cho đến khi được lành. 9 Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Hôm nay Ta đã cất bỏ nỗi sỉ nhục về việc làm nô lệ tại Ai-cập khỏi các ngươi.” Vì thế nơi đó được gọi là Ghinh-ganh[e] cho đến ngày nay.
Cử Hành Lễ Vượt Qua
10 Trong khi dân I-sơ-ra-ên đóng trại tại Ghinh-ganh, vào ngày mười bốn của tháng đó, lúc chạng vạng tối họ cử hành Lễ Vượt Qua trong Ðồng Bằng Giê-ri-cô. 11 Ngày hôm sau của ngày Lễ Vượt Qua, chính ngày đó, họ ăn hoa màu của xứ, gồm bánh không men và gạo rang. 12 Ma-na ngừng rơi ngay sau ngày họ ăn hoa màu của xứ, và dân I-sơ-ra-ên không có ma-na nữa. Năm đó họ ăn hoa màu trong xứ Ca-na-an.
Giô-suê Thấy Khải Tượng
13 Một ngày kia khi Giô-suê đang ở một nơi gần Thành Giê-ri-cô, ông ngước mắt lên nhìn, và kìa, một người đàn ông, tay cầm gươm trần, đứng đối diện với ông. Ông lại gần người ấy và nói, “Ông là người của chúng tôi hay là người của quân thù chúng tôi?”
14 Người ấy đáp, “Ta không thuộc về phe nào, nhưng Ta đến với tư cách là Thống Soái đạo quân của Chúa.” Nghe thế Giô-suê liền sấp mặt xuống đất và phủ phục. Ông thưa với đấng đó, “Chúa muốn dạy bảo tôi tớ Ngài điều gì?”
15 Vị Thống Soái đạo quân của Chúa đáp, “Hãy cởi giày của ngươi ra, vì nơi ngươi đứng là thánh.” Giô-suê liền làm như vậy.
Ðánh Hạ và Tiêu Diệt Giê-ri-cô
6 Khi ấy Thành Giê-ri-cô đã đóng chặt cổng vì cớ dân I-sơ-ra-ên; không ai có thể đi ra hay đi vào. 2 Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Này, Ta ban Giê-ri-cô vào tay ngươi, kể cả vua nó và tất cả các chiến sĩ dũng mãnh của nó. 3 Các ngươi, tất cả các chiến sĩ, hãy đi vòng quanh thành một vòng. Hãy làm như vậy sáu ngày. 4 Bảy tư tế cầm bảy kèn bằng sừng chiên sẽ đi trước Rương. Ngày thứ bảy các ngươi sẽ đi vòng quanh thành bảy vòng và các tư tế sẽ thổi kèn. 5 Khi các ngươi nghe họ thổi một tiếng kèn lớn và dài, bấy giờ toàn dân hãy la lên thật lớn, tường thành sẽ đổ xuống, và mỗi người trong dân sẽ xông vào thành ngay trước mặt mình.”
6 Vậy Giô-suê con của Nun gọi các tư tế đến và nói với họ, “Xin quý vị hãy khiêng Rương Giao Ước ra đi, và hãy chọn bảy vị tư tế cầm bảy kèn bằng sừng chiên đi trước Rương của Chúa.” 7 Ông nói với dân, “Hãy tiến bước và đi quanh thành. Các chiến sĩ hãy lần lượt đi qua trước Rương của Chúa.”
8 Theo như lịnh của Giô-suê truyền cho dân, bảy tư tế cầm bảy kèn bằng sừng chiên vừa đi vừa thổi kèn trước thánh nhan Chúa, còn Rương Giao Ước của Chúa đi kế sau. 9 Một đạo quân tiên phong đi trước bảy vị tư tế thổi kèn ấy, và một đạo quân hậu vệ đi sau Rương, trong khi bảy vị tư tế vừa đi vừa thổi kèn. 10 Nhưng đối với toàn dân, Giô-suê ban lịnh nầy, “Anh em không được la hét, không được để cho ai nghe tiếng mình, và không được nói một lời nào cho đến ngày tôi bảo anh em la lên; bấy giờ anh em hãy la lên.” 11 Vậy Rương của Chúa đi vòng quanh thành một vòng, rồi họ trở về doanh trại và nghỉ đêm trong doanh trại.
12 Sáng hôm sau Giô-suê dậy sớm; các tư tế khiêng Rương của Chúa. 13 Bảy tư tế cầm kèn bằng sừng chiên đi trước Rương của Chúa; họ vừa đi vừa thổi kèn. Ðạo quân tiên phong đi trước họ, đạo quân hậu vệ đi sau Rương, và bảy tư tế vừa đi vừa thổi kèn. 14 Ngày thứ nhì họ đi vòng quanh thành một lần rồi trở về doanh trại. Họ cứ làm như vậy sáu ngày.
15 Ngày thứ bảy họ dậy sớm, lúc bình minh, họ đi vòng quanh thành bảy lần, cũng một cách thức như vậy. Chỉ ngày hôm đó họ đi quanh thành bảy lần. 16 Cuối lần thứ bảy, trong khi các tư tế thổi kèn, Giô-suê truyền cho dân, “Hãy la lên! Vì Chúa ban thành nầy cho anh em. 17 Thành và những gì trong thành sẽ bị tận diệt để dâng lên Chúa. Chỉ kỹ nữ Ra-háp và mọi người ở với nàng trong nhà nàng sẽ được sống, bởi vì nàng đã giấu các sứ giả chúng ta sai đi. 18 Còn anh em, hãy giữ mình khỏi những vật đã định phải bị tiêu diệt.[f] Anh em chớ tham muốn mà lấy bất cứ vật gì đã định phải bị tiêu diệt ấy, kẻo anh em sẽ làm cho doanh trại của I-sơ-ra-ên trở thành đối tượng phải bị tiêu diệt, và như vậy anh em sẽ gây họa cho doanh trại. 19 Nhưng tất cả bạc, vàng, và những vật bằng đồng hoặc bằng sắt thì phải biệt riêng ra thánh cho Chúa. Chúng sẽ được đem vào kho của Chúa.”
20 Bấy giờ dân la to giữa tiếng kèn thổi lên vang lừng. Vừa khi dân nghe tiếng kèn thổi vang, họ la lên một tiếng lớn, tường thành liền đổ xuống. Thế là ai nấy cứ nhắm ngay trước mặt mình mà xông vào thành và chiếm lấy. 21 Họ dùng lưỡi gươm tiêu diệt mọi vật trong thành: đàn ông và đàn bà, con trẻ và người già, luôn cả bò, chiên, và lừa.
22 Giô-suê nói với hai người đã được sai làm quân do thám xứ, “Hãy vào nhà của người kỹ nữ, đem nàng và mọi người trong nhà nàng ra, y như anh em đã thề với nàng.” 23 Vậy hai chàng trẻ tuổi đã được sai đi do thám vào và đem Ra-háp ra, cùng với cha, mẹ, các anh chị em[g] của nàng, và tất cả những ai thuộc về nàng; hai người ấy đem tất cả thân nhân của nàng ra và để họ ở bên ngoài doanh trại của I-sơ-ra-ên. 24 Họ phóng hỏa đốt thành và mọi vật trong đó; chỉ bạc, vàng, và những vật bằng đồng hoặc bằng sắt thì họ đem vào kho của nhà Chúa. 25 Nhưng kỹ nữ Ra-háp cùng với gia đình nàng và mọi người thuộc về nàng thì Giô-suê chừa lại. Gia đình nàng đã sống giữa dân I-sơ-ra-ên từ thuở đó. Ấy là vì nàng đã giấu các sứ giả do Giô-suê sai đi do thám Giê-ri-cô.
26 Lúc ấy Giô-suê đã cất lời nguyền rủa rằng,
“Thật đáng rủa thay cho kẻ trỗi dậy trước mặt Chúa để xây dựng lại Thành Giê-ri-cô nầy.
Khi nó xây nền của thành, con đầu lòng của nó sẽ chết;
Khi nó xây cổng của thành, con út của nó sẽ chết.”
27 Chúa ở với Giô-suê, và danh tiếng ông được vang ra khắp xứ.
A-can Lấy Trộm Ðồ Dân I-sơ-ra-ên Bại Trận tại Ai
7 Tuy nhiên dân I-sơ-ra-ên đã bất trung trong vấn đề những vật bị cấm lấy. Số là A-can con trai Cạt-mi, cháu của Xáp-đi, chắt của Xê-ra, thuộc chi tộc Giu-đa, đã lấy riêng cho ông một số đồ vật bị cấm lấy. Vì thế cơn giận của Chúa đã nổi lên nghịch lại dân I-sơ-ra-ên.
2 Giô-suê sai người từ Giê-ri-cô đến Thành Ai, gần Bết A-vên, phía đông của Bê-tên, và dặn rằng, “Hãy đi lên và do thám xứ.” Những người ấy đi lên và do thám Thành Ai. 3 Sau đó họ trở về với Giô-suê và báo cáo với ông, “Chúng ta không cần phải sai cả dân đi lên; chỉ cần hai ngàn đến ba ngàn người lên tấn công Thành Ai là đủ rồi, vì dân thành ấy quá ít. Xin đừng để cả đại quân phải vất vả đi lên đó.”
4 Vậy có chừng ba ngàn người đi lên đó, nhưng họ đã bỏ chạy trước mặt dân Thành Ai. 5 Dân Thành Ai giết khoảng ba mươi sáu người của họ. Chúng rượt đuổi họ từ cổng thành cho đến Sê-ba-rim và đánh giết họ khi họ chạy xuống dốc. Vì thế lòng dân tan chảy ra như nước.
Tìm Ra Thủ Phạm và Hình Phạt
6 Bấy giờ Giô-suê xé rách áo ông và sấp mặt xuống đất trước Rương Giao Ước của Chúa cho đến chiều tối. Ông và các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đều làm vậy; họ lấy bụi đất bỏ trên đầu họ.
7 Giô-suê nói, “Than ôi! Lạy Chúa Hằng Hữu![h] Tại sao Ngài đem dân nầy qua Sông Giô-đanh để phó chúng con vào tay dân A-mô-ri, hầu chúng tiêu diệt chúng con? Chúng con chấp nhận định cư ở bên kia Sông Giô-đanh kia mà! 8 Ôi lạy Chúa, con biết phải nói gì bây giờ, khi I-sơ-ra-ên đã quay lưng bỏ chạy trước mặt quân thù? 9 Các dân Ca-na-an và mọi dân sống trong xứ nầy sẽ nghe tin đó, rồi chúng sẽ bao vây chúng con, tiêu diệt chúng con, và xóa tên chúng con khỏi mặt đất. Bấy giờ Ngài sẽ làm gì cho danh vĩ đại của Ngài?”
10 Chúa phán với Giô-suê, “Hãy đứng dậy! Tại sao ngươi sấp mặt xuống đất? 11 I-sơ-ra-ên đã phạm tội. Chúng đã vi phạm giao ước Ta đã truyền cho chúng. Chúng đã lấy một số đồ đã định phải bị tiêu diệt. Chúng đã lấy trộm và hành động gian dối. Chúng đã lấy những thứ đó và cất giấu giữa các đồ riêng của chúng. 12 Vì thế I-sơ-ra-ên không thể đứng nổi trước mặt quân thù. Chúng phải xây lưng bỏ chạy trước mặt quân thù của chúng, vì chúng đã tự làm cho mình thành một đối tượng phải bị tiêu diệt. Ta sẽ không ở với các ngươi nữa, trừ phi các ngươi loại bỏ những gì đã định phải bị tiêu diệt khỏi giữa các ngươi. 13 Hãy xúc tiến việc làm cho dân nên thánh và bảo chúng, ‘Hãy làm cho mình nên thánh cho ngày mai, vì Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán rằng, “Hỡi I-sơ-ra-ên! Có những vật đã định phải bị tiêu diệt ở giữa các ngươi. Các ngươi sẽ không thể nào đứng nổi trước mặt quân thù nếu không loại khỏi các ngươi những gì đã định phải bị tiêu diệt.” 14 Vì thế sáng mai các ngươi hãy đến trình diện từng chi tộc một. Chi tộc nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng gia tộc. Gia tộc nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng gia đình. Gia đình nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng người. 15 Người nào bị tìm thấy là đã lấy những gì đã định phải bị tiêu diệt sẽ bị thiêu trong lửa, cùng với tất cả những gì người ấy có, vì người ấy đã vi phạm giao ước của Chúa và đã làm một điều ô nhục trong I-sơ-ra-ên.’”
16 Vậy sáng hôm sau Giô-suê dậy sớm và đem I-sơ-ra-ên đến gần để trình diện từng chi tộc một, và chi tộc Giu-đa bị chỉ ra. 17 Ông đem từng gia tộc của Giu-đa đến gần để trình diện, và gia tộc của Xê-ra bị chỉ ra. Ông đem từng gia đình trong gia tộc Xê-ra đến gần, và gia đình của Xáp-đi bị chỉ ra. 18 Ông đem từng người một trong gia đình Xáp-đi đến gần, và A-can con trai của Cạt-mi, cháu của Xáp-đi, chắt của Xê-ra, thuộc chi tộc Giu-đa bị chỉ ra.
19 Bấy giờ Giô-suê nói với A-can, “Hỡi ông,[i] tôi xin ông hãy dâng vinh hiển lên Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, và xưng ra tội lỗi của ông đối với Ngài. Bây giờ ông hãy nói cho tôi biết ông đã làm gì; đừng giấu tôi chi cả.”
20 A-can trả lời với Giô-suê, “Quả thật là tôi đã phạm tội với Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên. Ðây là những gì tôi đã làm: 21 Khi tôi thấy trong các chiến lợi phẩm có một áo choàng đẹp sản xuất ở Si-na, hai ký bạc,[j] và một thỏi vàng hơn nửa ký,[k] tôi sinh lòng tham và đã lấy chúng. Này, chúng đang được chôn giấu dưới đất, ở giữa lều của tôi, và số bạc nằm bên dưới.”
22 Giô-suê sai người đi; họ chạy đến lều của ông ấy, và kìa, những món đó được chôn giấu ở giữa lều của ông ấy với số bạc nằm bên dưới. 23 Họ lấy những món đó ra khỏi lều, đem chúng đến cho Giô-suê và toàn dân I-sơ-ra-ên; rồi họ bày chúng ra trước thánh nhan Chúa. 24 Bấy giờ Giô-suê và cả I-sơ-ra-ên bắt A-can con trai Xê-ra, cùng với bạc, áo choàng, thỏi vàng, các con trai và các con gái của ông, các bò, lừa, chiên, lều của ông, và mọi vật ông có, rồi họ đem chúng xuống Thung Lũng A-cơ. 25 Giô-suê nói, “Tại sao ông gây rắc rối cho chúng tôi? Hôm nay Chúa sẽ đem rắc rối đến với ông.” Rồi toàn dân I-sơ-ra-ên ném đá ông ấy. Họ thiêu xác những người ấy, sau khi đã ném đá những người ấy chết. 26 Họ chất trên xác ông một đống đá lớn; đống đá ấy vẫn còn đó đến ngày nay. Bấy giờ cơn giận của Chúa nguôi đi. Vì thế người ta gọi nơi đó là Thung Lũng Gây Rắc Rối[l] cho đến ngày nay.
Thành Ai Bị Ðánh Bại
8 Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Chớ sợ và chớ mất tinh thần. Hãy đem tất cả chiến sĩ đi với ngươi; hãy đứng dậy và hãy tấn công Thành Ai. Này, Ta phó vua Thành Ai với dân của nó, thành của nó, và xứ sở của nó vào tay ngươi. 2 Ngươi sẽ đối xử với Thành Ai và vua nó như ngươi đã đối xử với Thành Giê-ri-cô và vua nó. Nhưng của cải nó và súc vật nó thì các ngươi có thể lấy làm chiến lợi phẩm cho mình. Hãy đặt quân mai phục ở phía sau thành để tập kích nó.”
3 Vậy Giô-suê và tất cả chiến sĩ tiến lên vây đánh Thành Ai. Giô-suê chọn ba mươi ngàn chiến sĩ và ban đêm sai họ ra đi 4 với lệnh rằng, “Anh em hãy mai phục phía sau thành. Chớ mai phục cách thành quá xa, và tất cả anh em phải đề cao cảnh giác. 5 Tôi và tất cả những người theo tôi sẽ tấn công mặt trước của thành. Khi chúng xông ra đánh chúng tôi như lần trước, chúng tôi sẽ rút chạy trước mặt chúng. 6 Chúng sẽ đuổi theo chúng tôi cho đến khi chúng tôi dụ chúng ra xa khỏi thành, vì chúng sẽ bảo, ‘Chúng bỏ chạy trước mặt chúng ta như lần trước.’ Khi chúng tôi bỏ chạy trước mặt chúng, 7 anh em hãy trỗi dậy khỏi vị trí mình đã mai phục và xông vào chiếm lấy thành; vì Chúa, Ðức Chúa Trời của anh em, sẽ trao nó vào tay anh em. 8 Khi anh em đã chiếm được thành rồi, anh em hãy nổi lửa đốt thành. Hãy làm y như Chúa đã truyền. Này, tôi đã ban lịnh cho anh em rồi đó.”
9 Vậy Giô-suê sai họ đi và họ ra đi đến nơi họ mai phục. Họ nằm chờ để tập kích ở khoảng giữa Bê-tên và Ai, tức về hướng tây của Ai; nhưng Giô-suê thì ở lại với đại quân.
10 Sáng hôm sau Giô-suê dậy sớm, duyệt binh, rồi cùng các trưởng lão của I-sơ-ra-ên tiến tới trước mặt quân Thành Ai. 11 Tất cả những chiến sĩ đi với ông xông lên, tiến gần thành, và hạ trại vào phía bắc của thành; có một khe núi phân cách họ và Ai. 12 Ông chọn chừng năm ngàn quân và đặt họ phục kích ở giữa Bê-tên và Ai, tức về hướng tây của thành. 13 Vậy họ bố trí các đội quân đâu vào đó: đại quân vẫn hạ trại dàn trận ở phía bắc của thành, và hậu quân mai phục ở phía tây của thành, còn Giô-suê thì đêm đó ở trong thung lũng.
14 Khi vua Thành Ai thấy vậy, ông và toàn thể quân dân của ông, tức dân cư trong thành, vội vàng thức dậy sớm, sáng ngày kéo ra dàn trận để đối phó với I-sơ-ra-ên ở bãi chiến trường. Ông dàn quân quay mặt về hướng A-ra-ba, nhưng ông không biết rằng có quân mai phục đang chờ tấn công ông ở phía sau thành. 15 Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên giả vờ bị đánh bại trước mặt chúng và kéo nhau chạy trốn về hướng đồng hoang. 16 Bấy giờ mọi người trong Thành Ai kêu nhau ra truy kích họ. Chúng càng đuổi theo Giô-suê bao nhiêu, chúng càng bị dụ ra xa khỏi thành bấy nhiêu. 17 Không một người nam nào ở Ai hay Bê-tên mà không đi ra truy kích I-sơ-ra-ên. Chúng cứ để cho thành bỏ ngỏ mà đuổi theo I-sơ-ra-ên.
18 Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Hãy vung gươm ngươi đang cầm trong tay ra và chĩa về hướng Ai, vì Ta sẽ ban nó cho ngươi.” Giô-suê liền đưa tay ra và chĩa mũi gươm về hướng thành. 19 Vừa khi Giô-suê đưa tay ra, đội quân nằm mai phục liền đứng dậy và xông ra khỏi chỗ. Họ chạy vào thành, chiếm lấy thành, và lập tức phóng hỏa thành. 20 Khi người Ai nhìn lại và thấy trong thành khói bốc lên ngập trời, chúng không còn sức lực để chạy trốn về hướng nầy hay hướng nọ nữa; vì những người đã chạy trốn về hướng đồng hoang bây giờ quay ngược lại đánh giết những kẻ đang truy kích họ. 21 Khi Giô-suê và toàn thể I-sơ-ra-ên thấy rằng quân mai phục đã chiếm được thành và khói thành bị cháy đang cuộn bay lên trời, họ bèn quay lại và đánh giết người của Thành Ai. 22 Quân đã chiếm thành bấy giờ cũng trở ra đánh giết chúng, thế là chúng bị quân I-sơ-ra-ên hai mặt giáp công; xoay qua bên nầy chúng gặp quân thù, xoay qua bên kia chúng cũng gặp quân thù. Quân I-sơ-ra-ên đánh giết chúng cho đến khi không còn một người nào sống sót hay trốn thoát. 23 Chỉ riêng vua Ai là bị bắt sống và bị dẫn đến Giô-suê.
24 Sau khi quân I-sơ-ra-ên đã giết tất cả dân cư của Thành Ai ngoài đồng trống, nơi chúng đã truy kích họ, sau khi tất cả chúng bị lưỡi gươm giết cho đến người cuối cùng, toàn quân I-sơ-ra-ên quay trở về Thành Ai và dùng gươm đánh giết những kẻ còn lại trong thành. 25 Tổng số người đã ngã chết ngày hôm đó, cả nam lẫn nữ, là mười hai ngàn người. Tất cả đều là dân Thành Ai. 26 Giô-suê đã không rút tay ông lại; cánh tay ông cầm gươm vung ra, cho đến khi họ hoàn toàn tiêu diệt tất cả dân cư của Thành Ai. 27 Dân I-sơ-ra-ên lấy các súc vật và của cải trong thành làm chiến lợi phẩm, theo như lệnh Chúa đã truyền cho Giô-suê. 28 Vậy Giô-suê cho phóng hỏa thiêu rụi Thành Ai, và biến nó thành một đống tro tàn vĩnh viễn, như đã có ngày nay. 29 Ông cho treo cổ vua Ai trên cây cho đến chiều tối. Lúc mặt trời sắp lặn, Giô-suê ra lịnh gỡ thây vua ấy xuống khỏi cây, quăng nơi cổng thành, và người ta đã chất trên thây đó một đống đá; đống đá ấy vẫn còn đó cho đến ngày nay.
Dân I-sơ-ra-ên Thờ Phượng CHÚA
30 Sau đó Giô-suê cho xây trên Núi Ê-banh một bàn thờ để thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, 31 như Môi-se tôi tớ của Chúa đã truyền cho dân I-sơ-ra-ên theo như đã chép trong sách luật pháp của Môi-se rằng, “một bàn thờ làm bằng những hòn đá nguyên khối, những hòn đá không bị đục đẽo bằng những vật dụng bằng sắt,” rồi họ dâng lên Chúa những của lễ thiêu và những của lễ cầu an trên bàn thờ đó. 32 Tại đó Giô-suê khắc trên các phiến đá bản sao luật pháp của Môi-se mà ông ấy đã viết trước mặt dân I-sơ-ra-ên.
33 Sau đó toàn thể I-sơ-ra-ên, tức các vị trưởng lão, các vị chỉ huy, và các quan xét của họ đứng hai bên Rương, đối diện với các tư tế dòng Lê-vi đang khiêng Rương Giao Ước của Chúa, cùng các kiều dân và các công dân; một nửa đứng trước Núi Ghê-ri-xim và một nửa đứng trước Núi Ê-banh, y như Môi-se tôi tớ của Chúa đã truyền trước kia, để chúc phước cho dân I-sơ-ra-ên. 34 Kế đến ông đọc cho họ nghe mọi lời trong luật pháp, những lời chúc phước và những lời nguyền rủa, theo như mọi điều đã chép trong sách luật pháp. 35 Không lời nào Môi-se đã truyền mà Giô-suê không đọc trước toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên, kể cả các phụ nữ, các trẻ em, và các kiều dân sống ở giữa họ.
Dân Ghi-bê-ôn Dùng Mưu Kết Ước
9 Bấy giờ khi tất cả các vua ở phía tây Sông Giô-đanh, tức trong các miền cao nguyên hoặc miền đồng bằng hoặc dọc miền duyên hải của Biển Lớn[m] chạy dài cho đến Li-băng, tức các vua các dân Hít-ti, dân A-mô-ri, dân Ca-na-an, dân Pê-ri-xi, dân Hi-vi, và dân Giê-bu-si, nghe như thế, 2 họ họp nhau lại để một lòng chiến đấu chống lại Giô-suê và dân I-sơ-ra-ên.
3 Nhưng khi dân Thành Ghi-bê-ôn nghe báo những gì Giô-suê đã làm cho Giê-ri-cô và Ai, 4 họ thực hiện một xảo kế bằng cách sai người làm sứ giả mang lương thực ra đi. Họ lấy những bao đựng đồ thật cũ mòn máng lên lưng lừa, dùng những bầu da rượu cũ rích và lủng rách được vá lại, 5 mang những đôi giày mòn đế đứt quai được khâu lại, và mặc những bộ đồ cũ mèm; còn tất cả thực phẩm mang theo đều khô cứng và mốc meo. 6 Họ đến xin gặp Giô-suê ở doanh trại đóng tại Ghinh-ganh và nói với ông cùng dân I-sơ-ra-ên, “Chúng tôi từ một nước xa xôi đến đây để xin các ông lập một hòa ước với chúng tôi.”
7 Nhưng người I-sơ-ra-ên nói với người Hi-vi, “Biết đâu các ông đang ở gần chúng tôi, làm sao chúng tôi lập hòa ước với các ông được?”
8 Họ đáp với Giô-suê, “Chúng tôi là những tôi tớ của ông.”
Giô-suê hỏi họ, “Các ông là ai? Và các ông từ đâu đến?”
9 Họ đáp với Giô-suê, “Các tôi tớ của ông đến từ một nước rất xa, vì chúng tôi có nghe đến danh Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Chúng tôi đã được nghe báo về Ngài và được biết tất cả những gì Ngài đã làm tại Ai-cập, 10 tất cả những gì Ngài đã làm cho hai vua người A-mô-ri bên kia Sông Giô-đanh, tức cho Si-hôn vua Hếch-bôn và Óc vua Ba-san trị vì tại Ách-ta-rốt. 11 Vì thế các trưởng lão của chúng tôi và toàn thể dân trong nước chúng tôi đã bảo chúng tôi, ‘Hãy lấy lương thực đi đường đến gặp họ và nói với họ, “Chúng tôi là những tôi tớ của các ông; bây giờ xin kết ước sống hòa bình với chúng tôi.”’ 12 Ðây là bánh chúng tôi đã lấy trong nhà đem theo ăn dọc đường để đến với các ông. Ngày chúng tôi ra đi chúng vẫn còn nóng hổi mà bây giờ, xin xem đây, chúng đã khô cứng và mốc meo. 13 Các bầu rượu nầy vẫn còn mới khi chúng tôi đổ đầy rượu, thế mà bây giờ chúng đã rách tả tơi. Còn quần áo và giày dép của chúng tôi bây giờ đều đã cũ mòn, vì đường sá quá xa xôi.” 14 Vậy những người ấy ký hiệp ước với họ[n] mà không cầu hỏi ý Chúa. 15 Giô-suê kết ước sống hòa bình với họ, lập giao ước bảo toàn tính mạng họ; những người lãnh đạo của hội chúng cũng lập lời thề với họ.
16 Nhưng chỉ ba ngày sau khi kết ước với họ, dân I-sơ-ra-ên biết rõ rằng đó là những người láng giềng đang sống gần họ. 17 Vậy người I-sơ-ra-ên tiến quân đến các thành của họ, và ngày thứ ba thì tới nơi. Lúc ấy các thành của họ là Ghi-bê-ôn, Kê-phi-ra, Bê-e-rốt, và Ki-ri-át Giê-a-rim. 18 Tuy nhiên dân I-sơ-ra-ên không tấn công các thành ấy, vì những người lãnh đạo của hội chúng đã nhân danh Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, mà thề với họ rồi. Bấy giờ toàn thể hội chúng lầm bầm nghịch lại những người lãnh đạo. 19 Nhưng tất cả những người lãnh đạo nói với hội chúng, “Chúng tôi đã lỡ nhân danh Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, mà thề với họ rồi, nên bây giờ chúng ta không được đụng tới họ. 20 Ðây là điều chúng ta phải làm đối với họ: Chúng ta phải để cho họ sống, hầu cơn thịnh nộ sẽ không giáng xuống trên chúng ta, bởi vì lời thề chúng tôi đã thề với họ.” 21 Rồi những người lãnh đạo nói tiếp, “Hãy để cho họ sống, nhưng phải bắt họ chặt củi và gánh nước cho toàn thể hội chúng.” Ðó là những điều các nhà lãnh đạo đã nói với họ.
22 Giô-suê gọi họ đến và nói, “Tại sao các người lừa gạt chúng tôi rằng, ‘Chúng tôi ở rất xa các ông,’ mà kỳ thật các người đang ở bên cạnh chúng tôi? 23 Vậy bây giờ các người phải bị nguyền rủa. Không ai trong các người sẽ làm người tự do nữa. Tất cả đều sẽ mãi mãi làm nô lệ; các người sẽ làm những kẻ chặt củi và gánh nước cho nhà Ðức Chúa Trời.”
24 Họ trả lời Giô-suê, “Bởi vì người ta đã nói rõ với các tôi tớ của ông rằng Chúa, Ðức Chúa Trời của ông, đã truyền lịnh cho Môi-se tôi tớ Ngài phải ban cho các ông tất cả xứ nầy, và các ông phải tiêu diệt tất cả dân cư trong xứ trước mắt mình. Vì thế chúng tôi vô cùng lo sợ cho tính mạng mình. Vì sợ các ông nên buộc lòng chúng tôi phải làm như vậy. 25 Bây giờ chúng tôi đang ở trong tay ông. Ông muốn đối xử với chúng tôi cách nào mà ông thấy là tốt và đúng, thì xin ông cứ làm.”
26 Ðây là điều ông đã làm cho họ: ông cứu họ khỏi tay dân I-sơ-ra-ên, và người I-sơ-ra-ên đã tha chết cho họ. 27 Nhưng cũng trong ngày ấy Giô-suê bắt họ phải chặt củi và gánh nước cho hội chúng và cho bàn thờ của Chúa. Sự phục dịch ấy vẫn tiếp tục ở nơi Ngài chọn cho đến ngày nay.
Mặt Trời Dừng Lại
10 Khi Vua A-đô-ni Xê-đéc của Giê-ru-sa-lem nghe Giô-suê đã đánh lấy Thành Ai như thế nào, đã tiêu diệt nó hoàn toàn, đã làm cho Thành Ai và vua nó như đã làm cho Giê-ri-cô và vua nó ra sao, và thể nào dân Ghi-bê-ôn đã ký được hòa ước với I-sơ-ra-ên và bây giờ đã thành đồng minh của họ rồi, 2 ông rất đỗi sợ hãi, bởi vì Ghi-bê-ôn là một thành lớn, giống như một trong các kinh thành; và bởi vì thành ấy lớn hơn Thành Ai và mọi chiến sĩ trong thành đều là những người dũng cảm. 3 Vì thế Vua A-đô-ni Xê-đéc của Giê-ru-sa-lem sai sứ giả đến với Vua Hô-ham của Hếp-rôn, Vua Pi-ram của Giạc-mút, Vua Gia-phia của La-kích, và Vua Ðê-bi của Éc-lon nói rằng, 4 “Xin đi lên và giúp tôi. Chúng ta hãy tiến đánh Ghi-bê-ôn vì nó đã lập giao ước với Giô-suê và I-sơ-ra-ên.” 5 Thế là năm vua dân A-mô-ri, vua Giê-ru-sa-lem, vua Hếp-rôn, vua Giạc-mút, vua La-kích, và vua Éc-lon, nhóm hiệp toàn thể quân binh của họ và kéo lên bao vây Ghi-bê-ôn để tấn công thành ấy.
6 Bấy giờ dân Ghi-bê-ôn sai người đến nói với Giô-suê tại doanh trại ở Ghinh-ganh rằng, “Xin đừng bỏ các tôi tớ ông; xin gấp rút lên cứu chúng tôi và giúp chúng tôi, vì tất cả các vua dân A-mô-ri ở miền cao nguyên đã hiệp lại để tấn công chúng tôi.” 7 Vậy Giô-suê từ Ghinh-ganh đi lên, ông và toàn thể quân lực của ông, với tất cả các chiến sĩ dũng mãnh.
8 Chúa phán với Giô-suê, “Ðừng sợ chúng, vì Ta sẽ trao chúng vào tay ngươi. Không ai trong chúng có thể đứng nổi trước mặt ngươi.” 9 Vậy Giô-suê từ Ghinh-ganh đi lên suốt đêm và thình lình tấn công chúng. 10 Chúa làm cho chúng hoảng sợ trước mặt I-sơ-ra-ên. Họ đánh giết chúng, khiến chúng tổn thất nặng nề tại Ghi-bê-ôn. Họ truy kích chúng trên đường lên Ðèo Bết Hô-rôn và đánh giết chúng cho đến tận A-xê-ca và Mác-kê-đa. 11 Lúc chúng chạy trốn trước mặt I-sơ-ra-ên trên đường xuống Ðèo Bết Hô-rôn, Chúa giáng một trận mưa đá từ trời trên chúng đến tận A-xê-ca, khiến chúng bị tử thương rất nhiều. Số người đã chết vì mưa đá nhiều hơn số người bị giết bằng gươm của dân I-sơ-ra-ên.
12 Trong ngày Chúa trao dân A-mô-ri vào tay dân I-sơ-ra-ên, Giô-suê cầu xin Chúa trước mặt dân I-sơ-ra-ên, rồi ông nói trước mặt họ,
“Hỡi mặt trời, hãy dừng lại tại Ghi-bê-ôn,
Hỡi mặt trăng, hãy dừng lại trên Thung Lũng Ai-gia-lôn.”
13 Mặt trời đã đứng yên và mặt trăng đã dừng lại cho đến khi dân báo trả xong quân thù của họ. Ðiều ấy há đã chẳng được chép trong sách của Gia-sa sao? Mặt trời đã dừng lại giữa trời, không vội lặn xuống, gần một ngày. 14 Trước đó và mãi về sau chưa hề có một ngày nào như ngày hôm đó, khi Chúa nghe lời cầu nguyện của một người phàm, vì Chúa đã chiến đấu cho I-sơ-ra-ên. 15 Sau đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông trở về doanh trại tại Ghinh-ganh.
Năm Vua Bị Bắt Giết
16 Trong khi đó năm vua ấy đã tẩu thoát và trốn trong một hang đá ở Mác-kê-đa. 17 Có người đến báo với Giô-suê, “Người ta đã tìm được năm vua, và họ đang trốn trong một hang đá ở Mác-kê-đa.” 18 Giô-suê bảo, “Hãy lăn những tảng đá lớn lấp cửa hang lại và cắt người canh giữ chúng. 19 Còn anh em, chớ ở lại đó, nhưng hãy truy kích quân thù và hãy đánh vào đội quân chận hậu của chúng. Chớ để chúng rút vào trong thành, vì Chúa đã phó chúng vào tay anh em.”
20 Như vậy Giô-suê và dân I-sơ-ra-ên đã đánh cho chúng bị tổn thất nặng nề, khiến chúng gần như bị tuyệt diệt; những kẻ sống sót đã chạy trốn vào các thành kiên cố, 21 và toàn quân đã an toàn trở về với Giô-suê tại doanh trại ở Mác-kê-đa. Không ai dám hở môi nói lời nào chống lại I-sơ-ra-ên nữa.
22 Bấy giờ Giô-suê nói, “Hãy mở cửa hang và đem năm vua đang trốn trong hang đó đến với tôi.” 23 Họ làm như vậy. Họ đem năm vua ra khỏi hang đến với ông – vua Giê-ru-sa-lem, vua Hếp-rôn, vua Giạc-mút, vua La-kích, và vua Éc-lon. 24 Sau khi họ đem năm vua đến với Giô-suê, Giô-suê gọi toàn quân I-sơ-ra-ên họp lại. Ông nói với những sĩ quan chỉ huy các chiến sĩ đã ra trận với ông, “Hãy đến gần và đạp chân lên cổ các vua nầy.” Vậy họ đến gần và đạp chân lên cổ các vua ấy. 25 Bấy giờ Giô-suê nói với họ, “Chớ sợ và chớ kinh hãi; hãy mạnh mẽ và hãy can đảm, vì Chúa sẽ làm như vậy đối với tất cả quân thù anh em sẽ chiến đấu.”
26 Sau đó Giô-suê cho đánh hạ năm vua ấy và giết họ, rồi treo xác họ trên năm cây. Họ bị treo trên cây như vậy cho đến chiều tối. 27 Khi mặt trời sắp lặn Giô-suê truyền lịnh, và họ đã gỡ xác năm vua ấy xuống. Họ đem xác năm vua ấy quăng vào hang mà năm vua ấy đã trốn. Sau đó họ lăn những tảng đá lớn chận cửa hang lại. Những tảng đá ấy vẫn còn đó cho đến ngày nay.
Các Vua Miền Nam Ca-na-an Bị Ðánh Bại
28 Ngày hôm đó Giô-suê chiếm được Thành Mác-kê-đa; ông dùng lưỡi gươm đánh bại nó và vua nó. Ông tiêu diệt mọi người trong thành, không chừa ai sống sót. Ông xử vua Mác-kê-đa như ông đã xử vua Giê-ri-cô.
29 Sau đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông rời khỏi Mác-kê-đa tiến đến Thành Líp-na và tấn công Thành Líp-na. 30 Chúa cũng phó thành ấy và vua thành ấy vào tay I-sơ-ra-ên. Ông dùng gươm đánh hạ thành ấy và tiêu diệt mọi người trong thành, không chừa ai sống sót. Ông xử vua thành ấy như ông đã xử vua Giê-ri-cô.
31 Kế đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông đi từ Thành Líp-na đến Thành La-kích. Ông bao vây thành đó và tấn công nó. 32 Chúa ban Thành La-kích vào tay I-sơ-ra-ên. Ngày thứ nhì ông chiếm được thành ấy, rồi dùng gươm giết mọi người trong thành như ông đã làm cho Thành Líp-na.
33 Khi ấy Vua Hô-ram của Thành Ghê-xe kéo quân lên để giải vây cho Thành La-kích. Giô-suê đánh bại ông và dân của ông cho đến khi không còn ai sống sót.
34 Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông đi từ Thành La-kích đến Thành Éc-lon. Ông bao vây nó và tấn công nó. 35 Nội ngày hôm đó ông chiếm được thành. Ông dùng gươm giết mọi người trong thành như ông đã làm cho Thành La-kích. Ngày hôm đó thành ấy hoàn toàn bị tiêu diệt.
36 Sau đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông đi từ Thành Éc-lon đến Thành Hếp-rôn. Ông tấn công thành ấy 37 và chiếm lấy nó. Ông dùng gươm tiêu diệt thành, từ vua của thành cho đến mọi người trong thành. Ông cũng tiêu diệt các thành trực thuộc của thành ấy và mọi người trong các thành đó. Ông chẳng chừa lại một ai, như ông đã làm đối với Thành Éc-lon. Ông tiêu diệt hoàn toàn thành ấy và mọi người trong đó.
38 Kế đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông quay lại Thành Ðê-bi và tấn công nó. 39 Ông chiếm được thành ấy, bắt sống được vua của thành, và đánh hạ tất cả các thành trực thuộc thành ấy. Ông dùng gươm giết chúng và tiêu diệt hoàn toàn mọi người trong thành. Ông không chừa ai sống sót. Như ông đã làm cho Thành Hếp-rôn thể nào, ông làm cho Thành Líp-na và vua nó thể ấy, và ông cũng làm cho Thành Ðê-bi và vua nó tương tự.
40 Như thế Giô-suê đã đánh bại cả xứ, gồm miền cao nguyên và miền nam, miền đồng bằng và miền triền núi, cùng tất cả các vua của chúng. Ông không chừa ai sống sót, nhưng tiêu diệt hoàn toàn mọi kẻ có hơi thở, như Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, đã truyền. 41 Giô-suê đã đánh bại chúng từ miền Ca-đe Ba-nê-a cho đến Ga-xa, toàn miền Gô-sen cho đến tận Ghi-bê-ôn. 42 Giô-suê giết tất cả các vua ở các miền đó và chiếm lấy xứ sở của họ chỉ trong một cuộc chinh phạt, vì Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, đã chiến đấu cho I-sơ-ra-ên. 43 Sau đó Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên đi với ông trở về lại doanh trại ở Ghinh-ganh.
Các Vua Miền Bắc Ca-na-an Bị Ðánh Bại
11 Khi Vua Gia-bin của Ha-xơ nghe điều ấy, ông sai các sứ giả đến với Vua Giô-báp của Ma-đôn, đến với vua Sim-rôn, vua Ách-sáp, 2 và các vua cai trị trên vùng cao nguyên miền bắc của xứ trong miền A-ra-ba, phía nam của Kin-nê-rốt, trong miền đồng bằng, trong miền Na-phót Ðo ở phía tây, 3 đến với các dân Ca-na-an ở miền đông và miền tây, các dân A-mô-ri, Hít-ti, Pê-ri-xi, và Giê-bu-si trong miền cao nguyên, và dân Hi-vi sống ở chân Núi Hẹt-môn trong vùng Mích-pa. 4 Chúng kéo ra cùng với toàn thể quân đội của chúng, một đại quân đông đảo, đông như cát nơi bờ biển; các chiến mã và các xe chiến mã nhiều vô số. 5 Tất cả các vua ấy kết hợp lực lượng với nhau; chúng kéo ra và hạ trại tại vùng có nhiều nước ở Mê-rôm để giao chiến với Giô-suê.
6 Chúa phán với Giô-suê, “Chớ sợ chúng, vì ngày mai, vào lúc nầy, Ta sẽ trao tất cả chúng cho I-sơ-ra-ên để bị giết. Ngươi sẽ cắt các nhượng ngựa của chúng và thiêu các xe chiến mã của chúng trong lửa.”
7 Vậy Giô-suê tấn công chúng và xông vào chúng thình lình với tất cả lực lượng chiến đấu của ông tại vùng có nhiều nước ở Mê-rôm. 8 Chúa trao chúng cho I-sơ-ra-ên. Họ đã đánh giết chúng và đuổi theo chúng đến tận thành lớn Si-đôn và miền Mít-rê-phô Ma-im, về phía đông thì đến tận Thung Lũng Mít-pê. Họ đánh giết chúng cho đến khi không còn người nào sống sót. 9 Giô-suê làm cho chúng như Chúa đã truyền cho ông. Ông cắt các nhượng ngựa của chúng và đốt các xe chiến mã của chúng trong lửa.
10 Sau đó Giô-suê trở lại và chiếm lấy Thành Ha-xơ. Ông dùng gươm giết vua thành ấy. Trước đó Ha-xơ là thủ đô của các vương quốc đó. 11 Ðoạn họ dùng gươm giết mọi người trong thành, hoàn toàn tiêu diệt chúng, không chừa ai còn thở, rồi ông dùng lửa phóng hỏa thành.
12 Giô-suê đánh hạ tất cả các thành của các vua ấy, rồi dùng gươm giết tất cả các vua của chúng và hoàn toàn tiêu diệt chúng, như Môi-se tôi tớ Chúa đã truyền. 13 Nhưng I-sơ-ra-ên không phóng hỏa các thành xây trên các gò, ngoại trừ Thành Ha-xơ mà Giô-suê đã thiêu. 14 Tất cả của cải trong các thành ấy và tất cả súc vật của chúng dân I-sơ-ra-ên lấy làm chiến lợi phẩm cho mình; nhưng tất cả dân trong các thành ấy họ dùng gươm giết cho đến khi hoàn toàn tiêu diệt chúng, không chừa ai còn hơi thở. 15 Chúa đã truyền cho Môi-se, rồi Môi-se truyền lại cho Giô-suê thế nào, thì Giô-suê đã thi hành y thế đó. Ông không bỏ sót điều gì trong mọi điều Chúa đã truyền cho Môi-se mà không làm.
Tổng Kết Các Cuộc Chinh Phạt của Giô-suê
16 Vậy Giô-suê chiếm lấy toàn xứ: miền cao nguyên, tất cả miền nam, tất cả miền đồng bằng ở Gô-sen, miền dọc theo bờ sông, miền A-ra-ba, miền đồi núi của I-sơ-ra-ên và những thung lũng thấp của nó, 17 từ Núi Ha-lác đi lên hướng Sê-i-rơ, cho đến tận miền Ba-anh Gát trong Thung Lũng Li-băng dưới chân Núi Hẹt-môn. Ông bắt tất cả các vua của chúng, đánh hạ chúng, và giết chúng. 18 Giô-suê giao chiến nhiều ngày với các vua đó. 19 Không có thành nào muốn sống chung hòa bình với I-sơ-ra-ên, ngoại trừ người Hi-vi ở Ghi-bê-ôn. Tất cả những thành dân I-sơ-ra-ên có được là nhờ đánh nhau mà chiếm lấy. 20 Ðó là vì Chúa đã để cho lòng các dân trong xứ trở nên cứng cỏi, nên chúng đã kéo ra giao chiến với I-sơ-ra-ên, hầu chúng phải bị tiêu diệt hoàn toàn, và không được hưởng ơn thương xót, nhưng phải bị tận diệt, như Chúa đã truyền cho Môi-se.
21 Lúc đó Giô-suê cũng đến và diệt sạch người A-na-kim sống trên các cao nguyên, từ Hếp-rôn, Ðê-bi, A-náp, cho đến các cao nguyên của Giu-đa và tất cả các cao nguyên của I-sơ-ra-ên; Giô-suê tận diệt chúng cùng với các thành của chúng. 22 Không còn người A-na-kim nào sót lại trong đất của người I-sơ-ra-ên, ngoại trừ ở Ga-xa, Gát, và Ách-đốt. 23 Vậy Giô-suê chiếm lấy toàn xứ, theo như mọi điều Chúa đã phán với Môi-se; rồi Giô-suê ban nó làm sản nghiệp cho dân I-sơ-ra-ên theo sự bắt thăm để chia cho từng chi tộc. Sau đó xứ được yên ổn, hết nạn chiến tranh.
Các Vua Bị Môi-se Ðánh Bại
12 Ðây là các vua trong xứ mà dân I-sơ-ra-ên đã đánh bại. Xứ sở của chúng đã bị chiếm lấy ở bên kia Sông Giô-đanh, tức ở phía đông, từ Suối Ạc-nôn đến Núi Hẹt-môn và tất cả những miền phía đông của A-ra-ba: 2 Vua Si-hôn của dân A-mô-ri, trị vì tại Hếch-bôn. Ông cai trị từ miền A-rô-e, tức từ bờ Suối Ạc-nôn, và từ giữa suối cho đến Sông Gia-bốc, biên giới của dân Am-môn, tức là phân nửa của miền Ghi-lê-át, 3 từ miền A-ra-ba cho đến phía đông Biển Kin-nê-rốt,[o] và từ hướng Bết Giê-si-mốt đến Biển A-ra-ba, tức Biển Chết, về hướng nam thì dưới chân các triền núi của Núi Pít-ga, 4 và Vua Óc của Ba-san, người cuối cùng còn lại của giống dân Rê-pha-im. Ông đã sống tại Ách-ta-rốt và tại Ét-rê, 5 và đã trị vì trên Núi Hẹt-môn, Sa-lê-ca, và cả miền Ba-san cho đến biên giới của dân Ghê-sua và dân Ma-a-ca, và phân nửa của miền Ghi-lê-át cho đến biên giới của Vua Si-hôn ở Hếch-bôn. 6 Môi-se tôi tớ Chúa đã đánh bại các vua ấy, rồi ban xứ sở của các vua ấy làm sản nghiệp cho chi tộc Ru-bên, chi tộc Gát, và phân nửa chi tộc Ma-na-se.
Các Vua Bị Giô-suê Ðánh Bại
7 Sau đây là tên các vua và xứ sở của họ đã bị Giô-suê và dân I-sơ-ra-ên đánh bại ở phía tây Sông Giô-đanh, từ Ba-anh Gát trong Thung Lũng Li-băng cho đến Núi Ha-lác trở lên hướng Sê-i-rơ. Giô-suê ban xứ ấy cho các chi tộc I-sơ-ra-ên làm sản nghiệp theo thăm họ bốc trúng, 8 bao gồm miền cao nguyên, miền đồng bằng, miền A-ra-ba, miền triền núi, miền đồng hoang, và miền nam. Tất cả các nơi đó vốn là xứ sở của các dân Hít-ti, A-mô-ri, Ca-na-an, Pê-ri-xi, Hi-vi, và Giê-bu-si:
9 Vua của Giê-ri-cô, một
Vua của Ai gần Bê-tên, một
10 Vua của Giê-ru-sa-lem, một
Vua của Hếp-rôn, một
11 Vua của Giạc-mút, một
Vua của La-kích, một
12 Vua của Éc-lon, một
Vua của Ghê-xe, một
13 Vua của Ðê-bi, một
Vua của Ghê-đe, một
14 Vua của Họt-ma, một
Vua của A-rát, một
15 Vua của Líp-na, một
Vua của A-đu-lam, một
16 Vua của Mác-kê-đa, một
Vua của Bê-tên, một
17 Vua của Táp-pu-a, một
Vua của Hê-phe, một
18 Vua của A-phéc, một
Vua của La-sa-rôn, một
19 Vua của Ma-đôn, một
Vua của Ha-xơ, một
20 Vua của Sim-rôn Mê-rôn, một
Vua của Ách-áp, một
21 Vua của Ta-a-nách, một
Vua của Mê-ghi-đô, một
22 Vua của Kê-đét, một
Vua của Giốc-nê-am ở Cạt-mên, một
23 Vua của Ðô ở Na-phát Ðô, một
Vua của Gô-im ở Ghinh-ganh,[p] một
24 Vua của Tiệc-xa, một.
Tất cả là ba mươi mốt vua.
Những Vùng Ðất Cần Chiếm Lấy
13 Lúc ấy Giô-suê đã già và tuổi đã cao; Chúa phán với ông, “Ngươi đã già và tuổi đã cao, nhưng xứ vẫn còn nhiều nơi chưa chiếm lấy. 2 Ðây là những vùng còn phải chiếm lấy: tất cả những vùng của dân Phi-li-tin và những vùng của dân Ghê-sua,[q] 3 từ Sông Si-hơ ở phía đông của Ai-cập cho đến biên giới của Éc-rôn ở phía bắc (vùng đó được xem là lãnh thổ của dân Ca-na-an), những vùng thuộc về năm thủ lãnh của dân Phi-li-tin: Ga-xa, Ách-đốt, Ách-kê-lôn, Gát, và Éc-rôn, những vùng thuộc về dân A-vim 4 ở phương nam, tất cả lãnh thổ của dân Ca-na-an, miền Mê-a-ra của dân Si-đôn, cho đến vùng A-phéc, cho đến biên giới của dân A-mô-ri, 5 lãnh thổ của dân Ghê-banh, và tất cả xứ Li-băng chạy về hướng đông, từ Ba-anh Gát dưới chân Núi Hẹt-môn cho đến Lê-bô Ha-mát. 6 Còn tất cả dân cư ở miền cao nguyên từ Li-băng cho đến Mít-rê-phô Ma-im và toàn thể dân Si-đôn thì chính Ta sẽ đuổi đi trước mắt dân I-sơ-ra-ên. Ngươi chỉ cần cho dân I-sơ-ra-ên bắt thăm chia đất làm sản nghiệp như Ta đã truyền cho ngươi. 7 Vậy bây giờ hãy chia xứ làm sản nghiệp cho chín chi tộc và nửa chi tộc Ma-na-se.”
Lãnh Thổ Phía Ðông Sông Giô-đanh
8 Cùng với nửa chi tộc Ma-na-se, người Ru-bên và người Gát đã nhận lấy phần sản nghiệp của họ mà Môi-se tôi tớ Chúa đã ban cho họ ở phía đông Sông Giô-đanh: 9 từ A-rô-e, tức bên bờ Suối Ạc-nôn, các thành trong thung lũng, tất cả miền đồng bằng từ Mê-đê-ba chạy dài đến Ði-bôn, 10 tất cả các thành của Vua Si-hôn người A-mô-ri trị vì tại Hếch-bôn cho đến biên giới của dân Am-môn, 11 miền Ghi-lê-át và lãnh thổ của dân Ghê-sua và dân Ma-a-ca, toàn Núi Hẹt-môn, toàn vùng Ba-san cho đến Sa-lê-ca, 12 toàn thể lãnh thổ trong vương quốc của Óc vua Ba-san, là người trị vì tại Ách-ta-rốt và tại Ét-rê; ông là một trong những người còn lại của dân Rê-pha-im. Ðó là những dân mà Môi-se đã đánh bại và đuổi đi. 13 Tuy nhiên dân I-sơ-ra-ên không đuổi dân Ghê-sua hay dân Ma-a-ca đi, vì thế dân Ghê-sua và dân Ma-a-ca vẫn sống giữa dân I-sơ-ra-ên cho đến ngày nay.
14 Riêng đối với chi tộc Lê-vi, Môi-se không ban cho phần sản nghiệp nào. Các của lễ được dùng lửa dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, là phần sản nghiệp của họ, như Ngài đã phán với họ.
Lãnh Thổ của Chi Tộc Ru-bên
15 Môi-se ban một phần sản nghiệp cho chi tộc Ru-bên theo các gia tộc của họ. 16 Lãnh thổ của họ bắt đầu từ A-rô-e, tức từ bên bờ Suối Ạc-nôn, các thành trong thung lũng, và tất cả miền đồng bằng Mê-đê-ba; 17 cùng với Hếch-bôn và tất cả các thành trực thuộc trong miền đồng bằng; Ði-bôn, Ba-mốt Ba-anh, Bết Ba-anh Mê-ôn, 18 Gia-ha, Kê-đê-mốt, Mê-pha-a, 19 Ki-ri-át-ha-im, Síp-ma, Xê-rết Sa-ha nằm ở trên đồi của thung lũng, 20 Bết Pê-ô, triền núi Pít-ga, Bết Giê-si-mốt, 21 tức là tất cả các thành ở miền đồng bằng, và tất cả vương quốc của Vua Si-hôn người A-mô-ri, người đã trị vì tại Hếch-bôn, người đã bị Môi-se đánh bại chung với các thủ lãnh của dân Mi-đi-an, đó là Ê-vi, Rê-kem, Xu-rơ, Hu-rơ, và Rê-ba, các lãnh chúa dưới quyền của Si-hôn, đã sống trong xứ đó. 22 Dân I-sơ-ra-ên đã giết tất cả những người ấy và cũng giết Ba-la-am con trai Bê-ô, kẻ làm nghề chiêm tinh. 23 Ranh giới của con cháu Ru-bên là Sông Giô-đanh và các vùng dọc theo bờ sông. Ðó là sản nghiệp của con cháu Ru-bên, dựa theo gia tộc của họ mà họ được ban cho các thành và các làng ấy.
Lãnh Thổ của Chi Tộc Gát
24 Môi-se cũng ban một sản nghiệp cho chi tộc Gát, tức các con cháu của Gát, dựa theo gia tộc của họ. 25 Lãnh thổ của họ gồm: Gia-xe, tất cả các thành trong miền Ghi-lê-át, một nửa xứ sở của dân Am-môn, chạy dài đến A-rô-e, tức phía đông của Ráp-ba, 26 từ Hếch-bôn cho đến Ra-mát Mít-pê và Bê-tô-nim, từ Ma-ha-na-im cho đến lãnh thổ của Ðê-bi,[r] 27 các thành trong Thung Lũng Bết Ha-ram, Bết Nim-ra, Su-cốt, và Xa-phôn, phần còn lại của vương quốc của Vua Si-hôn vốn trị vì tại Hếch-bôn, Sông Giô-đanh và các miền dọc theo bờ sông, chạy dài đến bờ phía nam của Biển Kin-nê-rét, và đất đai nằm về phía đông của Sông Giô-đanh. 28 Ðó là sản nghiệp của con cháu Gát, dựa theo gia tộc của họ mà họ được ban cho các thành và các làng ấy.
Lãnh Thổ Phía Ðông của Nửa Chi Tộc Ma-na-se
29 Môi-se cũng ban một sản nghiệp cho nửa chi tộc Ma-na-se. Ðây là phần dành cho nửa chi tộc Ma-na-se theo gia tộc của họ. 30 Lãnh thổ của họ chạy dài từ Ma-ha-na-im xuyên qua cả xứ Ba-san, tức toàn thể vương quốc của Óc vua Ba-san, tất cả các thị trấn của Giai-rơ, trong miền Ba-san, gồm sáu mươi thị trấn, 31 nửa miền Ghi-lê-át, cùng Ách-ta-rốt và Ét-rê, tức các thành trước kia của Óc vua Ba-san. Ðó là phần sản nghiệp được ban cho con cháu của Ma-khia, con trai Ma-na-se, theo gia tộc của họ; đúng ra là chỉ phân nửa con cháu của Ma-khia.
32 Ðó là những sản nghiệp Môi-se đã phân chia trong miền đồng bằng Mô-áp, bên kia Sông Giô-đanh, tức miền phía đông, đối ngang Giê-ri-cô. 33 Nhưng Môi-se không chia cho chi tộc Lê-vi một phần đất nào để làm sản nghiệp; Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên là sản nghiệp của họ, như Ngài đã phán với họ.
Phân Chia Lãnh Thổ Phía Tây Sông Giô-đanh
14 Ðây là những sản nghiệp dân I-sơ-ra-ên đã nhận lấy trong xứ Ca-na-an mà Tư Tế Ê-lê-a-xa, Giô-suê con trai của Nun, và các trưởng tộc trong các chi tộc của I-sơ-ra-ên đã phân chia cho họ. 2 Sự phân chia sản nghiệp nầy căn cứ vào kết quả của sự bốc thăm để chia xứ cho chín chi tộc rưỡi còn lại, như Chúa đã truyền cho Môi-se. 3 Số là Môi-se đã chia sản nghiệp cho hai chi tộc rưỡi miền đất ở bên kia Sông Giô-đanh; còn chi tộc Lê-vi ông không cho sản nghiệp nào giữa họ cả. 4 Ngoài ra con cháu của Giô-sép lại được kể là hai chi tộc: Ma-na-se và Ép-ra-im; còn người Lê-vi thì không được ban cho sản nghiệp nào trong xứ, nhưng chỉ được ban cho các thành để ở, cùng đất đai chung quanh các thành ấy để nuôi các đàn chiên dê và bò lừa của họ. 5 Dân I-sơ-ra-ên thi hành y như Chúa đã truyền cho Môi-se; họ bốc thăm với nhau để chia xứ.
Hếp-rôn Ðược Ban Cho Ca-lép
6 Khi ấy con cháu của Giu-đa đến với Giô-suê tại Ghinh-ganh, và Ca-lép con trai Giê-phu-nê người Kê-ni-xi, nói với ông, “Ông biết Chúa đã nói với Môi-se, người của Ðức Chúa Trời, những gì về ông và tôi tại Ca-đe Ba-nê-a. 7 Lúc ấy tôi được bốn mươi tuổi khi Môi-se, người của Chúa, sai tôi từ Ca-đe Ba-nê-a đi do thám xứ, và tôi đã tường trình một cách thật lòng. 8 Nhưng các bạn đi do thám với tôi đã làm cho lòng dân tan chảy; dù vậy tôi vẫn hết lòng theo Chúa, Ðức Chúa Trời của tôi. 9 Hôm đó Môi-se đã thề rằng, ‘Quả thật miền đất nào bàn chân anh giẫm đến sẽ là sản nghiệp của anh và của con cháu anh mãi mãi, vì anh đã hết lòng theo Chúa, Ðức Chúa Trời của tôi.’ 10 Này, đến nay Chúa vẫn giữ tôi còn sống, như lời Ngài đã phán, tức bốn mươi lăm năm kể từ khi Chúa phán những lời ấy với Môi-se khi dân I-sơ-ra-ên còn đi trong đồng hoang. Ngày nay tôi đứng đây, đã được tám mươi lăm tuổi. 11 Nhưng bây giờ tôi vẫn còn mạnh khỏe như ngày Môi-se sai tôi đi. Sức lực của tôi bây giờ vẫn mạnh mẽ không kém lúc ấy; tôi vẫn có thể xông pha nơi chiến trường hoặc đi ra đi vào. 12 Vậy bây giờ xin ban cho tôi miền cao nguyên nầy mà Chúa đã phán ngày trước, vì hồi đó chắc ông cũng đã nghe nói về dân A-na-kim ở đó như thế nào, những thành trì của họ vững chắc ra làm sao; biết đâu Chúa sẽ ở với tôi và tôi sẽ đuổi chúng đi, như Chúa đã phán.”
13 Giô-suê chúc phước cho ông và ban Hếp-rôn cho Ca-lép con trai của Giê-phu-nê để làm sản nghiệp. 14 Vậy Hếp-rôn trở thành sản nghiệp của Ca-lép con trai Giê-phu-nê người Kê-ni-xi cho đến ngày nay, vì ông đã hết lòng theo Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên. 15 Vả, tên của Hếp-rôn trước kia là Ki-ri-át Ạc-ba, có nghĩa là thành của Ạc-ba. Ạc-ba là người cao lớn dũng mãnh nhất của dân A-na-kim.
Sau đó xứ được yên ổn và hết nạn chiến tranh.
Copyright © 2011 by Bau Dang