Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Xuất Hành 1:1-15:18

Dân Y-sơ-ra-ên Bị Áp Bức

Sau đây là tên các con trai Y-sơ-ra-ên đã theo Gia-cốp xuống Ai-cập với gia đình mình. Ru-bên, Si-mê-ôn, Lê-vi và Giu-đa, Y-sa-ca, Sa-bu-luân và Bên-gia-min; Đan, Nép-ta-li, Gát và A-se. Tổng cộng số con cháu của Gia-cốp là bảy mươi người; còn Giô-sép đã ở trong xứ Ai-cập.

Thế rồi, Giô-sép, tất cả anh em và tất cả người đồng thời với ông đều qua đời. Nhưng dân Y-sơ-ra-ên sinh sản gia tăng rất nhiều, trở nên rất đông đảo, mạnh mẽ và ở đầy cả xứ.

Sau đó có một vua mới lên ngôi cai trị Ai-cập và vua này không biết Giô-sép. Vua bảo thần dân rằng: “Kìa, dân Y-sơ-ra-ên bây giờ quá đông và mạnh hơn chúng ta. 10 Chúng ta phải khôn khéo đối xử với họ, e rằng họ cứ tiếp tục gia tăng và đến khi có chiến tranh, họ sẽ cấu kết với quân thù, đánh lại chúng ta và trốn thoát khỏi xứ.”

11 Vì vậy người Ai-cập đặt những cai nô áp bức dân Y-sơ-ra-ên bằng cách cưỡng bức họ lao động để xây dựng thành Phi-thom và Ram-se làm kho tàng cho Pha-ra-ôn. 12 Nhưng càng bị áp bức bao nhiêu, dân Y-sơ-ra-ên càng sinh sản gia tăng và lan tràn bấy nhiêu, vì vậy người Ai-cập sợ người Y-sơ-ra-ên, 13 và càng bắt họ phục dịch cực khổ, 14 khiến cho người Y-sơ-ra-ên có cuộc sống cay đắng vì phải làm lụng nặng nhọc trong việc nhồi đất sét làm gạch và phải làm đủ thứ công việc đồng áng. Trong mọi công việc người Ai-cập bắt người Y-sơ-ra-ên làm việc cực khổ.

15 Vua Ai-cập bảo các bà đỡ của người Hê-bơ-rơ là Siếp-ra và Phu-a 16 rằng: “Khi đỡ cho các sản phụ Y-sơ-ra-ên hai người phải xem trên bàn sinh,[a] nếu đứa bé là con trai, hãy giết nó đi. Nếu là con gái, cứ để cho sống.” 17 Tuy nhiên mấy bà đỡ này có lòng kính sợ Đức Chúa Trời không làm theo chỉ thị của vua Ai-cập và cứ để cho các em bé trai sống. 18 Vua Ai-cập đòi hai bà đỡ này đến và hỏi: “Tại sao các người làm như vậy? Tại sao các người để cho những đứa con trai sống?”

19 Hai bà đỡ đáp: “Phụ nữ Hê-bơ-rơ không phải như phụ nữ Ai-cập; họ rất khỏe mạnh và trước khi bà đỡ đến họ đã sinh rồi.” 20 Đức Chúa Trời ban phước cho mấy bà đỡ và dân Y-sơ-ra-ên cứ ngày càng đông và rất mạnh. 21 Vì mấy bà đỡ kính sợ Đức Chúa Trời nên Ngài cho gia đình họ thịnh vượng.[b]

22 Sau đó Pha-ra-ôn ra lệnh cho toàn dân: “Phải ném tất cả con trai của dân Hê-bơ-rơ xuống sông Ninh còn con gái thì để cho sống.”

Môi-se Ra Đời

Một người trong nhà Lê-vi đi cưới một thiếu nữ Lê-vi. Cô này thụ thai và sinh một bé trai. Thấy con mình xinh đẹp, cô giấu con trong ba tháng. Nhưng khi thấy không thể nào giấu con lâu hơn nữa, cô lấy một cái thúng bằng cói đem trát nhựa thông và hắc ín, đặt con vào thúng rồi đem thả giữa các bụi sậy dọc bờ sông Ninh. Chị của cậu bé đứng ở đằng xa để xem thử có gì xảy ra cho em mình không.

Lúc ấy, công chúa Ai-cập xuống sông tắm trong khi các nữ tì đi dọc trên bờ sông. Công chúa thấy cái thúng giữa các bụi sậy nên sai nữ tì vớt thúng lên. Khi mở thúng ra, công chúa thấy cậu bé đang khóc, công chúa động lòng thương cậu bé, nói rằng: “Đây là con của người Hê-bơ-rơ.”

Chị cậu bé nói với công chúa: “Công chúa muốn tôi kiếm một bà vú nuôi Hê-bơ-rơ để nuôi em bé cho công chúa không?” Công chúa đáp: “Được, đi đi.” Cô chị liền chạy đi gọi mẹ em bé đến. Công chúa bảo bà: “Bà đem em bé này về nuôi bú cho ta, ta sẽ trả công cho.” Bà nhận đứa bé và nuôi vú nó. 10 Khi đứa bé đã khôn lớn, bà dẫn nó vào cung trao cho công chúa. Công chúa nhận cậu bé làm con, đặt tên là Môi-se vì nói rằng: “Ta đã cứu vớt nó ra khỏi nước.”

Môi-se Trốn Qua Ma-đi-an

11 Môi-se đã trưởng thành. Một ngày kia, ông đến thăm anh chị em của mình và thấy họ làm việc cực nhọc. Ông cũng thấy một người Ai-cập đánh đập một người Hê-bơ-rơ là anh chị em của mình. 12 Ngó quanh quất không thấy ai, Môi-se liền giết người Ai-cập và đem vùi dưới cát. 13 Qua hôm sau, ông lại ra và thấy hai người Hê-bơ-rơ đang đánh lộn. Môi-se hỏi người có lỗi rằng: “Sao lại đánh anh em mình?”

14 Người ấy nói: “Ai đặt anh làm người cai trị và xét xử chúng tôi? Anh định giết tôi như đã giết người Ai-cập sao?” Môi-se sợ hãi, nghĩ thầm rằng: “Việc ta làm chắc đã bại lộ rồi.” 15 Khi việc đến tai Pha-ra-ôn, vua tìm bắt Môi-se để xử tử, nhưng ông đã tẩu thoát lẩn tránh Pha-ra-ôn qua xứ Ma-đi-an và đến ngồi bên một giếng nước. 16 Một thầy tế lễ Ma-đi-an có bảy con gái. Các cô này đến giếng để múc nước đổ đầy các máng cho bầy gia súc của cha họ uống. 17 Có mấy người chăn chiên đến đuổi họ, nhưng Môi-se đứng ra bênh vực các cô gái và cho bầy của họ uống.

18 Khi họ về đến nhà, cha họ là Rê-tu-ên hỏi: “Sao hôm nay các con về sớm vậy?” 19 Họ đáp: “Có một người Ai-cập giải cứu chúng con thoát khỏi tay bọn chăn chiên và còn múc nước cho chúng con và bầy gia súc uống.” 20 Người cha hỏi tiếp: “Người ấy đâu? Sao các con bỏ đi vậy? Hãy mời người ấy ăn bữa cơm.”[c] 21 Môi-se bằng lòng ở lại với Rê-u-ên và ông gả con gái là Sê-phô-ra cho Môi-se. 22 Sê-phô-ra sinh một con trai. Môi-se đặt tên cho con là Ghẹt-sôn[d] vì nói rằng: “Tôi là kiều dân nơi đất ngoại quốc.”

23 Trong khoảng thời gian khá dài đó, vua Ai-cập qua đời. Dân Y-sơ-ra-ên ta thán dưới ách nô lệ và tiếng khóc than của họ lên đến Đức Chúa Trời. 24 Đức Chúa Trời nghe tiếng ta thán đó và nhớ lại giao ước Ngài đã lập với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 25 Đức Chúa Trời đoái xem dân Y-sơ-ra-ên và lưu tâm đến họ.

Môi-se Và Bụi Gai Cháy

Môi-se chăn bầy chiên của Giê-trô, ông gia mình và là thầy tế lễ Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên đến mé xa của sa mạc và đến gần Hô-rếp là núi của Đức Chúa Trời. Ở đây thiên sứ của CHÚA hiện ra với ông trong ngọn lửa giữa bụi gai đang cháy. Môi-se nhận thấy bụi gai cháy nhưng không tàn rụi. Vì vậy Môi-se tự nhủ: “Ta lại đó xem hiện tượng kỳ lạ này, tại sao bụi gai cháy mà không tàn.” CHÚA thấy Môi-se lại gần để xem, Đức Chúa Trời từ bụi gai gọi ông rằng: “Môi-se! Môi-se!” Môi-se đáp: “Dạ, con đây!”

Chúa phán: “Đừng lại gần! Cởi dép ra vì chỗ con đứng là đất thánh.” Rồi Chúa phán tiếp: “Ta là Đức Chúa Trời của tổ phụ con, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp.” Nghe vậy Môi-se che mặt lại vì sợ nhìn thấy Đức Chúa Trời.

CHÚA phán: “Ta thật đã thấy hết nỗi khổ nhục của dân Ta tại xứ Ai-cập. Ta đã nghe tiếng ta thán của họ vì những tên cai nô và Ta lưu ý đến nỗi thống khổ của họ. Vì vậy Ta xuống để giải cứu họ ra khỏi tay người Ai-cập và đem họ vào xứ tốt đẹp rộng rãi, xứ tuôn tràn sữa và mật ong, là đất của các dân Ca-na-an, Hê-tít, A-mô-rít, Phê-rê-sít, Hê-vít và Giê-bu-sít. Tiếng kêu của dân Y-sơ-ra-ên đã thấu đến Ta và Ta đã thấy cách dân Ai-cập áp bức họ. 10 Vậy, con hãy đi. Ta sai con đến với Pha-ra-ôn để đem dân Ta ra khỏi Ai-cập.”

11 Nhưng Môi-se thưa với Đức Chúa Trời: “Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ôn để đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập?” 12 Đức Chúa Trời phán: “Ta sẽ ở với con, và đây là dấu hiệu cho con biết chính Ta đã sai con: khi con đã đem dân Ta ra khỏi Ai-cập các con sẽ thờ phượng Đức Chúa Trời trên chính núi này.” 13 Môi-se thưa với Đức Chúa Trời: “Giả thử con đến nói với dân Y-sơ-ra-ên, Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta sai tôi đến với anh chị em và họ hỏi con: ‘Tên Ngài là chi?’ thì con phải trả lời thế nào?”

14 Đức Chúa Trời đáp: “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu. Đây là điều con phải nói với dân Y-sơ-ra-ên: ‘Đấng Tự Hữu Hằng Hữu sai tôi đến với anh chị em.’ ” 15 Đức Chúa Trời cũng bảo Môi-se: “Con hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ tiên chúng ta, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, đã sai tôi đến với anh chị em.’ Đó là danh đời đời của Ta, danh này phải được ghi nhớ từ thế hệ này đến thế hệ khác.

16 Con cũng hãy triệu tập các bô lão Y-sơ-ra-ên và nói với họ: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp đã hiện ra với tôi và phán rằng: Ta đã chăm nom các con và đã thấy rõ tình cảnh các con đang chịu đựng trong xứ Ai-cập. 17 Ta đã hứa đem các con ra khỏi cảnh khốn cùng ở Ai-cập và đem các con vào đất của các dân Ca-na-an, Hê-tít, A-mô-rít, Phê-rê-sít, Hê-vít và Giê-bu-sít, là đất tuôn tràn sữa và mật ong.’

18 Các bô lão Y-sơ-ra-ên sẽ nghe theo con, rồi con và những người đó sẽ yết kiến vua Ai-cập và nói với vua: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ đã hiện ra với chúng tôi. Xin cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để dâng tế lễ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi.’ 19 Nhưng Ta biết vua Ai-cập sẽ không để cho các con đi nếu Ta chưa dùng tay quyền năng bắt buộc vua. 20 Như vậy Ta sẽ đưa tay Ta đánh dân Ai-cập với các phép lạ Ta sẽ làm giữa vòng họ, rồi đến cuối cùng họ sẽ để các con ra đi. 21 Ta cũng sẽ khiến dân Ai-cập có thiện cảm với các con, khi rời xứ đó các con sẽ không ra đi tay không. 22 Phụ nữ Y-sơ-ra-ên sẽ hỏi xin hàng xóm láng giềng và phụ nữ sống trong nhà họ những món nữ trang bằng bạc bằng vàng và quần áo để mặc cho con trai con gái mình. Như vậy các con sẽ lột trần dân Ai-cập.”

Các Dấu Kỳ Phép Lạ Chúa Ban Cho Môi-se

Nhưng Môi-se thưa Lại: “Nếu họ không tin, cũng không chịu nghe con mà lại nói rằng: ‘CHÚA đâu có hiện ra với ông’ thì sao?” CHÚA hỏi Môi-se: “Con đang cầm cái gì trong tay?” Môi-se thưa: “Một cây gậy.” CHÚA bảo: “Con hãy ném cây gậy xuống đất.” Môi-se ném cây gậy xuống đất và gậy biến thành con rắn. Môi-se chạy trốn rắn. Nhưng CHÚA bảo ông: “Con đưa tay ra nắm lấy đuôi rắn đi.” Môi-se đưa tay nắm con rắn và rắn lại thành cây gậy trong tay Môi-se. CHÚA phán: “Phép lạ này để cho họ biết rằng CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ phụ họ, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra với con.”

CHÚA bảo: “Con hãy đặt tay vào bụng.” Môi-se đặt tay vào bụng, khi rút tay ra ông thấy tay bị phung trắng như tuyết. Chúa lại bảo: “Bây giờ con đặt tay vào bụng trở lại.” Môi-se đặt tay vào bụng và khi ông rút tay ra, tay đã lành lặn như những chỗ khác. Sau đó CHÚA phán: “Nếu họ không tin con hay không chú ý đến phép lạ thứ nhất, họ có thể tin phép lạ thừ nhì. Nhưng nếu họ không tin hai dấu lạ ấy hay không nghe con, con hãy lấy nước dưới sông Ninh và đổ ra trên đất khô. Nước con lấy dưới sông sẽ trở thành máu trên mặt đất.”

10 Môi-se thưa với CHÚA: “Thưa CHÚA, con đâu có tài hùng biện, trong quá khứ đã vậy mà từ khi CHÚA phán với con cũng chẳng hơn gì, vì miệng lưỡi con chậm chạp ngập ngừng.” 11 CHÚA hỏi ông: “Ai tạo ra miệng? Ai làm điếc làm câm? Ai ban thị giác và ai làm đui mù? có phải Ta, CHÚA không? 12 Con cứ đi đi, Ta sẽ giúp đỡ miệng lưỡi con và chỉ dạy cho con điều phải nói.” 13 Nhưng Môi-se vẫn chối từ: “Thưa CHÚA, xin CHÚA sai người khác làm việc đó.”

14 Cơn giận của CHÚA phừng lên nghịch cùng Môi-se và Ngài hỏi: “Còn A-rôn người Lê-vi anh con, thì sao? Ta biết anh con nói giỏi. A-rôn đang đến đây gặp con và sẽ vui mừng lắm khi thấy mặt con. 15 Con sẽ nói với anh con và đặt lời con trong miệng người ấy. Chính Ta sẽ giúp đỡ hai anh em con ăn nói và sẽ dạy các con điều phải làm. 16 A-rôn sẽ thay con nói chuyện với dân chúng và con sẽ như miệng lưỡi của A-rôn và như chúa của người ấy vậy. 17 Con cầm gậy trong tay để có thể dùng gậy làm các phép lạ.”

Môi-se Trở Lại Ai-cập

18 Môi-se trở về gặp Giê-trô ông gia mình và thưa rằng: “Xin cha cho con trở về với dân tộc con tại Ai-cập để xem họ có còn sống không.” Giê-trô đáp: “Con hãy lên đường bình an.” 19 CHÚA đã phán dạy Môi-se trong xứ Ma-đi-an rằng: “Con cứ trở lại xứ Ai-cập vì những người tìm giết con đã chết hết rồi.” 20 Môi-se đỡ vợ con lên lưng lừa và lên đường trở về Ai-cập, trong tay có cầm cây gậy của Đức Chúa Trời.

21 CHÚA phán dặn Môi-se: “Khi trở về Ai-cập, con sẽ làm trước Pha-ra-ôn các dấu kỳ phép lạ với quyền năng Ta ban cho. Nhưng Ta sẽ làm cứng lòng vua Ai-cập để người ấy không cho phép dân chúng ra đi.” 22 Khi ấy con hãy nói với Pha-ra-ôn: CHÚA phán: “Y-sơ-ra-ên là con trưởng nam Ta, 23 và Ta bảo nhà ngươi: ‘Hãy để con Ta đi, để nó có thể thờ phượng Ta, nhưng nhà ngươi từ chối không để con Ta ra đi, như vậy Ta sẽ giết con trưởng nam của ngươi.’ ” 24 Dọc đường, CHÚA gặp Môi-se trong một quán trọ và suýt giết ông. 25 Nhưng Sê-phô-ra lấy con dao đá, cắt dương bì của con mình ném đụng chân Môi-se và nói: “Anh chính là chàng rể dính máu của tôi.” 26 Nhờ vậy CHÚA để cho ông yên. (Khi nói “Chàng rể dính máu” Sê-phô-ra đề cập đến lễ cắt bì).

27 CHÚA phán dạy A-rôn: “Con đi vào sa mạc để gặp Môi-se.” Như vậy ông gặp Môi-se tại núi của Đức Chúa Trời và hôn em mình. 28 Môi-se thuật lại cho A-rôn tất cả những điều CHÚA bảo ông nói và cũng kể lại các dấu kỳ phép lạ Chúa ra lệnh cho ông thi hành.

29 Môi-se và A-rôn triệu tập các bô lão Y-sơ-ra-ên, 30 rồi A-rôn thuật lại cho họ mọi điều CHÚA đã phán với Môi-se. Ông cũng làm các phép lạ trước mặt dân chúng, 31 và những người ấy tin lời ông. Khi nghe rằng CHÚA thăm viếng họ và thấu rõ nỗi đau khổ của họ, họ liền cúi đầu thờ phượng.

Làm Gạch Không Rơm

Sau đó Môi-se và A-rôn đến yết kiến Pha-ra-ôn và thưa: “CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán rằng: ‘Hãy để dân Ta đi, để họ có thể thờ phượng Ta trong sa mạc.’ ” Pha-ra-ôn hỏi: “CHÚA là ai mà ta phải vâng lời và để cho Y-sơ-ra-ên ra đi? Ta chẳng biết CHÚA là ai và cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi đâu.”

Môi-se và A-rôn thưa: “Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ đã viếng thăm chúng tôi. Bây giờ xin bệ hạ cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để dâng tế lễ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, nếu không Ngài sẽ dùng dịch hạch và gươm dao hình phạt chúng tôi.” Tuy nhiên Pha-ra-ôn trả lời: “Môi-se và A-rôn! Tại sao hai ông làm cho họ dừng công việc như vậy? Về làm việc đi!” Vua nói tiếp: “Dân số trong xứ đã lên rất nhiều mà mấy ông lại xui cho họ bỏ bê công việc.”

Ngay hôm ấy, Pha-ra-ôn ban lệnh này cho các cai nô và các đốc công: “Đừng cấp rơm cho dân làm gạch như trước nữa; để chúng tự đi kiếm rơm lấy. Nhưng vẫn bắt chúng phải làm đủ số lượng gạch như trước chớ không được giảm bớt sản lượng. Phải bắt chúng làm việc thật nặng nề để chúng đừng để ý đến những lời dối trá.”

10 Các cai nô và đốc công đi ra nói với dân rằng: “Đây là lệnh của Pha-ra-ôn: ‘Ta sẽ không cấp rơm như trước nữa. 11 Mỗi người phải tự đi kiếm rơm ở đâu thì đi, nhưng không được giảm bớt sản lượng.’ ” 12 Dân chúng phân tán đi ra khắp Ai-cập để kiếm rạ thay cho rơm. 13 Các cai nô cứ đốc thúc: “Mỗi ngày phải làm cho xong phần việc, như khi được cấp rơm vậy.” 14 Những trưởng toán người Y-sơ-ra-ên do các cai nô chỉ định bị họ đánh đập và hạch sách: “Sao hôm qua và hôm nay các anh không sản xuất đúng mức ấn định như trước?”

15 Các trưởng toán người Y-sơ-ra-ên đến kêu van với Pha-ra-ôn: “Sao bệ hạ đối xử với các tôi tớ của bệ hạ như vậy? 16 Chúng tôi không được cấp rơm nhưng vẫn cứ nhận được lệnh ‘Làm gạch đi!’ Tôi tớ của bệ hạ bị đánh đập, nhưng lỗi là lỗi của dân của bệ hạ.” 17 Pha-ra-ôn đáp: “Lười biếng! Các anh là bọn lười biếng! Vì vậy mà các anh cứ đòi ‘Xin cho chúng tôi đi dâng tế lễ cho CHÚA.’ 18 Trở về làm việc đi! Chẳng ai cấp rơm cho đâu, nhưng mức sản xuất gạch vẫn giữ nguyên như cũ!”

19 Các trưởng toán Y-sơ-ra-ên rất bối rối khi nghe câu “Chẳng ai cấp rơm cho đâu, nhưng mức sản xuất gạch vẫn giữ nguyên như cũ”. 20 Khi lui ra khỏi cung vua, họ gặp Môi-se và A-rôn đang đứng chờ họ, 21 nên nói rằng: “Xin CHÚA xem xét và xử đoán hai ông! Hai ông đã làm chúng tôi thành một vật hôi hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, hai ông đã đưa gươm cho họ giết chúng tôi!”

22 Môi-se trở về với CHÚA và thưa: “Lạy CHÚA! Sao CHÚA lại mang họa đến cho dân này? CHÚA sai con đến với họ là vì mục đích ấy sao? 23 Từ lúc con đến với Pha-ra-ôn để nhân danh CHÚA mà nói thì vua càng ngược đãi dân này, nhưng CHÚA lại chẳng giải cứu họ!”

Lúc ấy, CHÚA phán với Môi-se: “Bây giờ con sẽ thấy việc Ta làm cho Pha-ra-ôn: Vì tay quyền năng của Ta, vua ấy sẽ để cho dân ra đi; vì tay quyền năng của Ta vua ấy sẽ trục xuất dân ra khỏi xứ.”

Đức Chúa Trời phán tiếp với Môi-se: “Ta là CHÚA. Ta đã hiện ra với Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp với danh ‘Đức Chúa Trời Toàn Năng’[e] nhưng Ta không hề tỏ cho họ danh ‘CHÚA’.[f] Ta cũng đã lập giao ước với họ để ban cho họ xứ Ca-na-an là xứ họ đã kiều ngụ như người ngoại quốc. Ta đã nghe tiếng ta thán của dân Y-sơ-ra-ên là dân bị người Ai-cập bắt làm nô lệ và Ta nhớ lại giao ước của Ta.

Vậy, con hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Ta là CHÚA, Ta sẽ đem các ngươi ra khỏi ách của người Ai-cập. Ta sẽ phóng thích các ngươi khỏi vòng nô lệ, Ta sẽ cứu chuộc các ngươi bằng cánh tay dang ra và đoán phạt người Ai-cập với các việc quyền năng. Ta sẽ nhận các người làm dân Ta và Ta làm Đức Chúa Trời các ngươi. Khi đó các ngươi sẽ biết Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi, Đấng đem các ngươi ra khỏi ách nô lệ của người Ai-cập. Ta sẽ đem các ngươi vào xứ Ta đã thề hứa với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. Ta sẽ cho các ngươi xứ ấy làm sản nghiệp. Ta là CHÚA.’ ” Môi-se thuật lại những lời này cho dân Y-sơ-ra-ên nhưng họ không chịu nghe ông, vì họ nản lòng và vì ách nô lệ quá nặng nề.

10 CHÚA lại phán bảo Môi-se: 11 “Con đến nói với Pha-ra-ôn hãy để cho dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ.” 12 Nhưng Môi-se thưa với CHÚA: “Nếu dân Y-sơ-ra-ên đã không nghe con thì Pha-ra-ôn lại nghe con là người nói ngập ngừng hay sao?”

13 CHÚA lại phán với Môi-se và A-rôn về dân Y-sơ-ra-ên và về Pha-ra-ôn, vua Ai-cập. Ngài truyền lệnh cho họ đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ai-cập.

Gia Phả Của Môi-se Và A-rôn

14 Sau đây là danh sách các trưởng tộc của họ: Các con trai của Ru-bên, trưởng nam của Y-sơ-ra-ên, là Hê-nóc, Pha-lu, Hết-rôn và Cạt-mi. Đó là các tộc của Ru-bên. 15 Các con trai của Si-mê-ôn là Giê-mu-ên, Gia-min, Ô-hát, Gia-kin, Xô-ha và Sau-lơ (có mẹ là người Ca-na-an). Đó là các tộc của Si-mê-ôn. 16 Đây là tên các con trai Lê-vi, theo gia phả: Ghẹt-sôn, Kê-hát và Mê-ra-ri. Lê-vi thọ một trăm ba mươi bảy tuổi. 17 Các con trai của Ghẹt-sôn, tùy theo tộc, là Líp-ni và Si-mê-i. 18 Các con trai của Kê-hát là Am-ram, Dít-sê-ha, Hếp-rôn và U-xi-ên. Kê-hát thọ một trăm ba mươi ba tuổi. 19 Mê-ra-ri có hai con trai là Mách-li và Mu-si. 20 Am-ram cưới Giô-kê-bết là cô mình, sinh A-rôn và Môi-se. Am-ram thọ một trăm ba mươi bảy tuổi. 21 Đít-sê-ba có ba con trai: Cô-rê, Nê-phết và Xiếc-ri. 22 U-xi-ên cũng có ba con trai: Mi-sa-ên, En-sa-phan và Sít-ri. 23 A-rôn cưới Ê-li-sê-ba, con gái A-mi-na-đáp, em Na-ha-sôn; các con trai họ là Na-đáp, A-bi-hu, Ê-lê-a-sa và Y-tha-ma. 24 Các con trai của Cô-rê là Át-si, Ên-ca-na và A-bi-a-sáp. 25 Ê-lê-a-sa, con A-rôn, cưới con gái Phu-ti-ên; một trong những con trai của họ tên là Phi-nê-a. Đó là các trưởng tộc Lê-vi và gia đình họ.

26 Đây là A-rôn và Môi-se, hai người đã nhận lệnh CHÚA đem toàn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. 27 Chính họ đã đi yết kiến Pha-ra-ôn vua Ai-cập để xin cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi.

A-rôn Làm Phát Ngôn Viên Cho Môi-se

28 CHÚA cũng đã bảo Môi-se: “Ta là CHÚA. 29 Hãy đi gặp Pha-ra-ôn, truyền lại cho vua ấy mọi lời Ta đã bảo!” 30 Vào lúc ấy, Môi-se có thưa: “Con ăn nói vụng về, làm sao thuyết phục Pha-ra-ôn được?”

CHÚA bảo Môi-se: “Ta cho con làm chúa của Pha-ra-ôn, còn A-rôn làm phát ngôn viên[g] cho con. Con thuật cho A-rôn mọi lời Ta bảo, A-rôn sẽ nói lại cho Pha-ra-ôn, để vua này cho dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. Nhưng Ta sẽ khiến cho Pha-ra-ôn trở nên ương ngạnh, không cho dân Ta đi, nhân đó Ta càng thực hiện nhiều phép lạ hơn trong nước Ai-cập. Tuy nhiên, Pha-ra-ôn vẫn tiếp tục ngoan cố, chẳng xiêu lòng. Ta sẽ trừng trị Ai-cập nặng nề và đem dân Ta ra. Lúc ấy, người Ai-cập mới ý thức được rằng Ta chính là CHÚA.”

Môi-se và A-rôn làm đúng theo lời CHÚA bảo họ. Lúc yết kiến Pha-ra-ôn, Môi-se đã được tám mươi tuổi, còn A-rôn tám mươi ba.

CHÚA lại bảo Môi-se và A-rôn: “Khi nào Pha-ra-ôn đòi hỏi các con làm phép lạ để chứng tỏ các con được Đức Chúa Trời sai đến, A-rôn sẽ theo lời Môi-se quăng gậy xuống đất, gậy sẽ hóa ra một con rắn.”

10 Vậy hai ông đi yết kiến Pha-ra-ôn, làm những điều CHÚA bảo họ. A-rôn quăng gậy xuống đất trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần. Gậy liền biến ra một con rắn. 11 Pha-ra-ôn ra lệnh triệu tập các thầy pháp, các nhà ảo thuật Ai-cập. Họ đến, dùng pháp thuật, cũng làm được điều A-rôn đã làm. 12 Gậy họ cũng biến thành rắn. Nhưng rắn của A-rôn nuốt rắn của họ đi. 13 Pha-ra-ôn lòng vẫn không lay chuyển, không nghe lời hai ông, đúng như CHÚA đã nói trước với Môi-se.

Tai Vạ Thứ Nhất: Máu

14 CHÚA nhắc lại cho Môi-se: “Pha-ra-ôn ngoan cố, sẽ tiếp tục từ khước không cho dân Ta đi. 15 Nhưng sáng mai, con cứ đi ra bờ sông gặp vua. Đừng quên cầm theo cây gậy đã biến thành rắn. 16 Tại đó, con sẽ nói với Pha-ra-ôn: CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ có sai tôi tâu với bệ hạ để cho dân Y-sơ-ra-ên đi thờ phượng Ngài trong sa mạc, nhưng vua đã từ chối. 17 Bây giờ, CHÚA bảo: ‘Ngươi sẽ biết chính Ta là CHÚA, vì Ta đã sai Môi-se lấy gậy đập nước sông, nước sẽ hóa ra máu. 18 Cá sẽ chết, sông sẽ thối, người Ai-cập sẽ kinh tởm khi uống nước dưới sông!’ ”

19 Rồi CHÚA dặn Môi-se: “Con bảo A-rôn cầm gậy đưa về hướng các sông, suối, hồ, tất cả các nguồn nước của Ai-cập kể cả nước đã chứa vào vại đất, vào bình đá, tất cả sẽ biến thành máu.” 20 Môi-se và A-rôn tuân hành lệnh CHÚA. Trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần. A-rôn đưa cao cây gậy đập xuống nước sông Ninh, nước sông biến thành máu. 21 Cá chết, nước thối, người Ai-cập không uống nước sông được nữa. Khắp Ai-cập, đâu đâu cũng thấy máu.

22 Các thầy pháp Ai-cập dùng pháp thuật, cũng biến nước thành máu, cho nên Pha-ra-ôn vẫn ương ngạnh không nghe lời Môi-se và A-rôn, đúng như CHÚA đã nói. 23 Vua quay về cung, lòng dửng dưng. 24 Người Ai-cập phải đào giếng dọc bờ sông lấy nước uống, vì không uống được nước sông. 25 Một tuần lễ trôi qua.

Tai Vạ Thứ Nhì: Ếch Nhái

CHÚA lại bảo Môi-se: “Con vào cung gặp Pha-ra-ôn, thưa với vua như sau: CHÚA bảo để cho dân Ta đi thờ phượng Ngài. Nếu không, Ngài sẽ sai ếch nhái đến, tràn khắp bờ cõi Ai-cập. Sông ngòi sẽ đầy lúc nhúc ếch nhái. Chúng sẽ nhảy vào cung, vào tận phòng ngủ của vua, đầy cả giường. Trong nước Ai-cập, nhà nào cũng sẽ đầy ếch nhái; ếch nhái trong lò, trong bếp, trong cả thùng nhồi bột; ếch nhái sẽ bò lên người của mọi công dân Ai-cập, bò lên cả mình vua.”

Rồi CHÚA dặn Môi-se: “Bảo A-rôn đưa gậy hướng về các sông, suối, hồ, để ếch nhái từ các nơi đó tràn lên khắp Ai-cập.” A-rôn vâng lời và ếch nhái đầy tràn khắp nơi trong nước. Các thầy pháp dùng pháp thuật, cũng làm cho ếch nhái bò lên. Pha-ra-ôn liền cho đòi Môi-se và A-rôn đến, nói: “Hãy cầu xin CHÚA, để Ngài cho ếch nhái lánh xa chúng ta, rồi ta sẽ để cho dân Hê-bơ-rơ đi thờ phượng CHÚA!”

Môi-se tâu: “Xin bệ hạ vui lòng cho biết bệ hạ muốn lúc nào ếch nhái rời khỏi Ai-cập, để tôi cầu Đức Chúa Trời cho đúng lúc ấy ếch nhái chết đi, chỉ còn lại ở dưới sông mà thôi.” 10 Pha-ra-ôn đáp: “Ngày mai.” “Thưa vâng!” Môi-se nói: “Như vậy để bệ hạ biết rằng chẳng có ai như CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi. 11 Trừ dưới sông ra, ếch nhái ở những nơi khác đều sẽ chết hết.”

12 Rời cung vua, Môi-se liền cầu xin CHÚA về vụ này. 13 CHÚA thực hiện lời Môi-se xin. Ếch nhái chết la liệt từ trong nhà đến tận ngoài đồng. 14 Người ta dồn xác chúng lại thành từng đống lớn, mùi hôi thối xông lên khắp nơi. 15 Còn Pha-ra-ôn, khi thấy mình đã thoát nạn này, liền trở lòng, chai lì, không chịu cho dân Y-sơ-ra-ên đi, đúng như CHÚA đã báo trước.

Tai Vạ Thứ Ba: Muỗi

16 CHÚA lại dạy Môi-se: “Bảo A-rôn lấy gậy đập đất bay lên, bụi bay lên, bụi sẽ biến thành muỗi dầy đặc trong nước Ai-cập.” 17 Hai ông vâng lời Chúa, muỗi tràn lan khắp Ai-cập, đậu đầy dẫy trên người Ai-cập và bu đầy mình súc vật của họ. 18 Các thầy pháp thử dùng pháp thuật hóa bụi ra muỗi, nhưng không làm được. 19 Họ tâu với Pha-ra-ôn: “Đây là ngón tay của Đức Chúa Trời!” Nhưng Pha-ra-ôn ngoan cố, không nghe Môi-se và A-rôn, như lời CHÚA đã dạy.

Tai Vạ Thứ Tư: Ruồi Nhặng

20 Sau đó, CHÚA bảo Môi-se: “Sáng mai con dậy sớm, đi ra bờ sông gặp Pha-ra-ôn, thưa với vua rằng: CHÚA bảo vua tha cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, để họ thờ phượng Ngài. 21 Nếu không, Ngài sẽ sai ruồi nhặng đến. Nhà nào cũng đầy ruồi. Ruồi sẽ bu khắp người vua, quần thần và người dân Ai-cập.

22 Nhưng đặc biệt đất Gô-sen sẽ không có ruồi, vì là nơi dân Y-sơ-ra-ên ở. 23 Chúa phân biệt dân Ngài với dân của vua. Vua sẽ biết rằng Ta là CHÚA, Ta đang ở giữa lãnh thổ. Ngày mai, việc này sẽ xảy ra.” 24 CHÚA thực hiện lời Ngài. Vô số ruồi nhặng đến thành từng đàn, tàn hại đất Ai-cập, bay vào nhà người Ai-cập, từ vua chí dân.

25 Pha-ra-ôn liền cho đòi Môi-se và A-rôn đến. Vua nói: “Đem người Hê-bơ-rơ đi dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời của họ đi! Nhưng không được ra khỏi Ai-cập.” 26 Môi-se đáp: “Không được. Chúng tôi dâng cho Đức Chúa Trời các lễ vật người Ai-cập ghê tởm. Nếu chúng tôi dâng trước mặt họ, họ sẽ giết chúng tôi sao? 27 Chúng tôi phải đi sâu vào sa mạc chừng ba ngày đường và dâng lễ cho CHÚA tại đó, như Ngài đã bảo chúng tôi.”

Pha-ra-ôn Hứa Rồi Nuốt Lời

28 Pha-ra-ôn nhượng bộ: “Thôi được, ta sẽ cho đi vào sa mạc, nhưng không được đi xa hơn nữa. Cũng nhớ cầu nguyện cho ta với!” 29 Môi-se hứa: “Tôi sẽ xin CHÚA cho ruồi nhặng rời Ai-cập. Nhưng xin vua đừng đánh lừa chúng tôi một lần nữa!”

30 Rời cung vua, Môi-se xin CHÚA cho ruồi nhặng rút đi hết. 31 CHÚA nhậm lời ông, làm cho ruồi đi hết, không còn lại một con. 32 Nhưng lòng của Pha-ra-ôn lại trở nên chai lì, và không cho dân đi.

Tai Vạ Thứ Năm: Súc Vật Bị Dịch

CHÚA lại bảo Môi-se: “Con đi gặp Pha-ra-ôn, nói với vua ấy: CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ bảo vua phải để cho dân đi thờ phượng Ngài. Nếu không, CHÚA sẽ làm cho súc vật bị bệnh dịch. Ngựa, lừa, lạc đà cùng các loài gia súc khác đều phải chết. Nhưng nạn dịch này chỉ giết hại súc vật của người Ai-cập mà thôi, không một con nào của người Y-sơ-ra-ên bị chết cả.

Ngày mai, việc này sẽ xảy ra.” Đúng như lời CHÚA, vừa sáng hôm sau, súc vật của người Ai-cập chết la liệt, nhưng súc vật của người Y-sơ-ra-ên không việc gì cả. Pha-ra-ôn sai người đi quan sát, xem thử có phải súc vật của người Y-sơ-ra-ên đều an toàn cả không? Đến khi biết rõ điều ấy là đúng. Pha-ra-ôn vẫn cứ cố chấp, không để cho người Y-sơ-ra-ên đi.

Tai Vạ Thứ Sáu: Ung Nhọt

Bấy giờ, CHÚA bảo Môi-se và A-rôn: “Hãy bốc tro trong lòng bàn tay, rồi trước mặt Pha-ra-ôn, Môi-se sẽ tung tro lên trời. Tro sẽ là bụi phủ khắp nước Ai-cập, gây nên mụn nhọt lỡ lói đầy mình cả người lẫn thú vật.”

10 Môi-se và A-rôn vâng lời, làm đúng như CHÚA bảo họ. Ung nhọt nổi lên khắp thân thể của người Ai-cập và trên cả thú vật nữa. 11 Các thầy pháp cũng bị lở lói, không còn đứng trước mặt Môi-se được nữa. 12 Nhưng CHÚA khiến lòng Pha-ra-ôn chai đá, không chịu nghe lời Môi-se và A-rôn, như CHÚA đã báo trước.

Tai Vạ Thứ Bảy: Mưa Đá

13 Sau đó, CHÚA bảo Môi-se: “Sáng mai con hãy dậy sớm đi gặp Pha-ra-ôn, hãy nói với vua: CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ bảo vua để cho dân Y-sơ-ra-ên đi để họ thờ phượng Ngài! 14 Ngài nói: Lần này Ta sẽ giáng tai họa hiểm nghèo khiến cho ngươi, quần thần và mọi người dân Ai-cập đều phải biết rằng, trên khắp thế giới, không có thần nào khác như Ta. 15 Ta có thể dùng tai họa tiêu diệt ngươi và dân ngươi khỏi mặt đất, 16 nhưng Ta để cho ngươi sống vì muốn cho ngươi thấy quyền năng của Ta và danh Ta sẽ được truyền rao khắp thế giới. 17 Nếu ngươi còn dám lên mặt ngăn cản việc ra đi của dân Ta 18 thì ngày mai, đúng vào ngày giờ này, Ta sẽ giáng một trận mưa đá rất lớn, trong lịch sử Ai-cập chưa hề có trận mưa đá nào lớn như vậy. 19 Bây giờ, ngươi nên cho người dắt súc vật ở ngoài đồng về, vì mưa đá sẽ rơi, giết hại cả người lẫn súc vật còn ở ngoài đồng.”

20 Quần thần Pha-ra-ôn nghe những lời này, có người lo sợ, vội sai gọi đầy tớ đem súc vật về, 21 nhưng cũng có người dửng dưng, không đếm xỉa gì đến lời CHÚA, cứ để đầy tớ và súc vật ở ngoài đồng.

22 CHÚA bảo Môi-se: “Hãy đưa tay lên trời, mưa đá sẽ rơi xuống khắp nước Ai-cập, trên người, thú vật và cây cỏ.” 23 Môi-se, tay cầm gậy, đưa lên trời. CHÚA làm cho sấm động vang trời, chớp nhoáng sáng rực và mưa đá trút xuống dữ dội. 24 Thật là một cảnh khủng khiếp chưa hề thấy trong lịch sử Ai-cập. 25 Cả nước Ai-cập bị tàn phá. Người, súc vật, cây cỏ, mùa màng còn lại ngoài đồng đều bị mưa đá hủy hoại, 26 chỉ trừ ra Gô-sen, đất cư trú của dân Y-sơ-ra-ên, là không bị mưa đá hôm ấy.

Pha-ra-ôn Lại Cứng Lòng

27 Pha-ra-ôn cho mời Môi-se và A-rôn vào, nói: “Bây giờ, ta đã biết lỗi mình. CHÚA đúng hoàn toàn, còn ta và dân ta đều là sai trái cả. 28 Xin cầu CHÚA cho ta, để Ngài chấm dứt sấm sét và mưa đá, rồi ta sẽ cho dân Y-sơ-ra-ên đi lập tức.”

29 Môi-se đáp: “Ra khỏi thành, tôi sẽ đưa tay lên hướng về CHÚA, sấm sét sẽ lặn, mưa đá sẽ tan. Làm thế để bệ hạ ý thức được rằng CHÚA nắm quyền khắp hoàn vũ. 30 Tuy nhiên tôi biết bệ hạ và quần thần vẫn chưa thật tâm kính sợ CHÚA.” 31 Lúc ấy đúng vào mùa lúa mạch và cây gai trổ hoa, nên lúa mạch và cây gai đều bị mưa đá vùi dập. 32 Còn lúa mì và tiểu mạch không bị hại vì chưa mọc lên.

33 Như thế Môi-se rời Pha-ra-ôn, ra ngoài thành, đưa tay lên hướng về CHÚA. Sấm sét và mưa đá ngừng lại, mưa cũng không đổ xuống nữa. 34 Vừa thấy thế, Pha-ra-ôn và quần thần lại ương ngạnh, họ lại phạm tội một lần nữa. 35 Vậy, Pha-ra-ôn không để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, đúng như lời CHÚA đã bảo trước với Môi-se.

Tai Vạ Thứ Tám: Cào Cào

10 Sau đó, CHÚA phán bảo Môi-se: “Con hãy đến gặp Pha-ra-ôn. Ta đã làm cứng lòng của vua và của quần thần để Ta làm thêm giữa vòng họ nhiều dấu lạ nữa và để con có thể kể lại cho con cháu cách Ta đối xử nghiêm khắc với người Ai-cập và thuật lại cho chúng những dấu kỳ phép lạ Ta đã làm, để các con biết Ta là CHÚA.”

Vậy Môi-se và A-rôn đến yết kiến Pha-ra-ôn và thưa rằng: “Đây là lời CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ phán: Đến bao giờ người mới chịu hạ mình trước mặt Ta? Hãy để cho dân Ta đi để chúng thờ phượng Ta. Nếu ngươi khước từ không để chúng đi, ngày mai Ta sẽ đem cào cào đến trên đất nước ngươi. Cào cào sẽ che phủ mặt đất đến nỗi không còn thấy đất nữa. Chúng sẽ ăn nuốt hết những gì còn sót lại sau cơn mưa đá, kể cả cây cối ngoài đồng. Chúng sẽ vào cả trong cung điện ngươi, vào nhà quần thần và nhà dân Ai-cập. Đây là điều cha ông và tổ phụ các ngươi chưa hề thấy, kể từ ngày họ định cư trong xứ này.” Nói xong, Môi-se quay lại và ra đi.

Quần thần tâu với Pha-ra-ôn: “Bao giờ người này mới thôi gài bẫy chúng ta bằng cách yêu sách cho dân Y-sơ-ra-ên đi, để chúng thờ phượng CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng nó. Bệ hạ không nhận thấy Ai-cập đang suy vong sao?” Môi-se và A-rôn lại được triệu đến gặp Pha-ra-ôn. Vua nói: “Hãy đi thờ phượng CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi đi. Nhưng ai sẽ ra đi?”

Môi-se đáp: “Chúng tôi đi hết, cả già lẫn trẻ, cả con trai lẫn con gái, cả bầy bò lẫn bầy cừu, vì chúng tôi phải tổ chức một đại lễ cho CHÚA.” 10 Pha-ra-ôn nói: “Cầu CHÚA ở với các ngươi! Nhưng ta đâu để các ngươi đi hết, kể cả đàn bà con nít! Đây chính là một quỷ kế của các ngươi. 11 Không được đâu! Chỉ có đàn ông được đi thờ phượng CHÚA, vì đó là điều các ngươi đã yêu cầu.” Rồi họ đuổi Môi-se và A-rôn ra.

12 CHÚA phán dạy Môi-se: “Con đưa tay ra trên xứ Ai-cập để cào cào tràn ngập xứ và cắn nuốt tất cả cây cỏ ngoài đồng là những thứ còn sống sót sau trận mưa đá.” 13 Vậy, Môi-se đưa gậy trên xứ Ai-cập và CHÚA sai gió đông thổi ngang qua xứ suốt ngày và suốt đêm đó. Qua sáng hôm sau, gió đem cào cào đến; 14 vô số cào cào tràn ngập Ai-cập không chừa một địa điểm nào cả. Từ trước chưa hề có nạn cào cào kinh khủng như thế và về sau cũng không thấy nữa. 15 Cào cào đầy dẫy trên mặt đất làm cả xứ đen kịt. Chúng cắn nuốt tất cả những gì trận mưa đá để lại, kể cả cây cỏ ngoài đồng và hoa quả trên cành. Khắp xứ Ai-cập không còn ngọn cỏ hay lá cây xanh nào cả.

16 Pha-ra-ôn vội vàng cho triệu Môi-se và A-rôn đến, nói rằng: “Ta đã phạm tội với CHÚA, Đức Chúa Trời các ngươi và cũng có lỗi với hai ngươi. 17 Bây giờ xin tha tội cho ta một lần nữa và cầu nguyện với CHÚA, Đức Chúa Trời các ngươi, và xin Ngài đem tai vạ chết người này đi khỏi ta.” 18 Môi-se rời khỏi Pha-ra-ôn, cầu nguyện với CHÚA. 19 CHÚA đổi gió thành một trận gió tây rất mạnh, đùa hết cào cào xuống Hồng Hải. Khắp xứ Ai-cập không còn một con cào cào nào cả. 20 Nhưng CHÚA làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, và vua không chịu để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi.

Tai Vạ Thứ Chín: Tối Tăm

21 Sau đó CHÚA phán dạy Môi-se: “Con đưa tay lên trời để đem sự tối tăm đến bao trùm xứ Ai-cập, tối tăm dầy đặc như có thể sờ được.” 22 Vậy, Môi-se đưa tay lên trời và sự tối tăm dày đặc bao phủ xứ Ai-cập trong ba ngày. 23 Suốt ba ngày đó, không ai có thể thấy gì hay có thể rời khỏi chỗ mình. Tuy nhiên, tại chỗ dân Y-sơ-ra-ên cư ngụ vẫn có ánh sáng.

24 Pha-ra-ôn cho triệu Môi-se và A-rôn đến, nói rằng: “Đi thờ phượng CHÚA đi! Đàn bà và con nít cũng cho đi hết, nhưng phải để bầy bò và bầy cừu lại.” 25 Nhưng Môi-se thưa rằng: “Bệ hạ phải để cho chúng tôi dâng lễ vật và tế lễ thiêu cho CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi. 26 Đàn gia súc phải đi theo chúng tôi, dù một cái móng cũng không thể để lại. Chúng tôi phải dùng một số súc vật để thờ phượng CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, nhưng chỉ khi nào đến chỗ đó chúng tôi mới biết phải dùng thứ gì để thờ phượng CHÚA.”

27 Nhưng CHÚA làm cứng lòng Pha-ra-ôn và vua không bằng lòng để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi. 28 Pha-ra-ôn nói với Môi-se: “Đi cho khuất mắt ta! Đừng trở lại cho ta thấy mặt nữa! Ngày nào các ngươi thấy mặt ta lần nữa, ngày đó các ngươi phải chết!” 29 Môi-se đáp: “Bệ hạ nói đúng. Tôi sẽ không bao giờ thấy mặt bệ hạ nữa.”

Tai Vạ Thứ Mười: Con Trưởng Nam

11 Lúc ấy, CHÚA phán với Môi-se: “Ta sẽ giáng một tai vạ nữa trên Pha-ra-ôn và xứ Ai-cập. Sau đó, vua ấy sẽ để các con ra đi; không những cho đi mà thôi mà còn đuổi đi cho hết. Con hãy dặn dân chúng, cả đàn ông lẫn đàn bà, phải hỏi xin người láng giềng những đồ bằng bạc và vàng.” CHÚA làm cho dân Y-sơ-ra-ên được cảm tình của người Ai-cập, và chính Môi-se được mọi người thán phục; từ Pha-ra-ôn đến quần thần và dân chúng.

Vậy Môi-se nói: Đây là lời CHÚA phán: “Khoảng nửa đêm, Ta sẽ đi qua khắp xứ Ai-cập. Tất cả các con trưởng nam của người Ai-cập sẽ chết hết, từ thái tử con Pha-ra-ôn đang ngồi trên ngôi cho đến con trưởng nam của người nữ tì đang xay cối, thậm chí đến con đầu lòng của gia súc cũng đều chết hết. Sẽ có tiếng khóc than trong toàn xứ Ai-cập. Từ trước đến giờ chưa hề có và trong tương lai cũng sẽ không có cảnh đó. Nhưng giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên sẽ không có cả tiếng chó sủa. Như vậy các ngươi sẽ biết được rằng CHÚA phân biệt dân Y-sơ-ra-ên với dân Ai-cập. Tất cả quần thần của Pha-ra-ôn sẽ đến với tôi, cúi xuống trước mặt tôi và nói: ‘Xin các ông và toàn dân Y-sơ-ra-ên ra đi’; lúc ấy tôi mới ra đi.” Nói xong, Môi-se lìa Pha-ra-ôn trong cơn nóng giận.

CHÚA đã báo trước cho Môi-se rằng: “Pha-ra-ôn sẽ khước từ không chịu nghe con, để Ta làm thêm nhiều dấu kỳ phép lạ tại Ai-cập.” 10 Môi-se và A-rôn thực hiện nhiều phép lạ trước mặt Pha-ra-ôn, nhưng vì CHÚA đã làm cho vua cứng lòng nên vua không chịu để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi.

Lễ Vượt Qua

12 Khi còn ở Ai-cập, CHÚA có phán với Môi-se và A-rôn: “Tháng này sẽ được kể là tháng giêng, tức là tháng thứ nhất trong năm. Con hãy ra lệnh cho toàn dân Y-sơ-ra-ên: vào mồng mười tháng này mỗi người đàn ông phải bắt một con cừu con cho gia đình mình, mỗi gia đình một con cừu con. Nếu gia đình nào có ít người không thể ăn hết một cừu con thì phải chia sẻ với người láng giềng gần nhất, tính thế nào cho đủ số người ăn. Các con cũng ước tính số lượng thịt cần thiết cho mỗi người ăn. Con vật các con chọn trong bầy cừu hay bầy dê phải là con đực, đúng một tuổi, không tì vết. Các con vật này phải được chăm sóc cho đến ngày mười bốn tháng này, là ngày toàn dân Y-sơ-ra-ên đem chúng ra giết vào lúc chiều tối. Rồi họ sẽ lấy huyết cừu đem bôi trên thanh ngang và trên hai thanh dọc của khung cửa vào nhà, là nơi sẽ ăn thịt cừu. Nội đêm đó họ sẽ ăn thịt cừu đã quay trên lửa với rau đắng và bánh không men. Đừng ăn thịt sống hay thịt luộc, nhưng phải đem quay cả con cừu trên lửa, với cái đầu, chân và bộ lòng. 10 Đừng để thừa lại cho đến sáng mai; nếu còn thừa chút gì, hãy đem đốt hết. 11 Đây là cách các con ăn thịt đó; phải nai nịt gọn gàng, chân mang dép và tay cầm gậy. Các con phải ăn vội vàng; đó là lúc CHÚA Vượt Qua.

12 Trong đêm ấy, Ta sẽ vượt qua khắp xứ Ai-cập và giết hết các con đầu lòng của loài người cũng như của các loài súc vật, và Ta cũng sẽ đoán phạt các thần của Ai-cập. Ta là CHÚA. 13 Huyết bôi trên cửa là dấu hiệu của nhà các con ở và khi Ta thấy huyết, Ta sẽ vượt qua, và bệnh dịch sát hại sẽ không đụng đến các con trong khi ta hành hại người Ai-cập.

14 Đây là ngày các con phải kỷ niệm; từ thế hệ này đến thế hệ khác, các con phải tổ chức lễ này cho CHÚA. Đây là mạng lệnh đời đời. 15 Trong bảy ngày, các con phải ăn bánh không men. Vào ngày thứ nhất, các con phải đem hết men ra khỏi nhà, vì ai ăn bất cứ món gì có men từ ngày thứ nhất cho đến ngày thứ bảy sẽ bị khai trừ ra khỏi Y-sơ-ra-ên. 16 Vào ngày thứ nhất các con phải tổ chức một cuộc hội họp thánh; đến ngày thứ bảy cũng tổ chức một cuộc họp thánh nữa. Trong những ngày này, các con không được làm việc gì cả, ngoại trừ việc chuẩn bị thức ăn là việc duy nhất có thể làm.

17 Các con hãy tổ chức Lễ Bánh Không Men, vì vào chính ngày này Ta đem các đạo quân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. Việc tổ chức lễ này là một mạng lệnh đời đời cho các thế hệ trong tương lai. 18 Từ tối ngày mười bốn cho đến tối ngày hai mươi mốt tháng giêng, các con phải ăn bánh không men. 19 Trong bảy ngày đó, không ai được giữ men trong nhà. Bất cứ người nào ăn món gì có men sẽ bị khai trừ khỏi hội chúng Y-sơ-ra-ên, dù là ngoại kiều hay người sinh trong xứ. 20 Đừng ăn món gì có men. Bất cứ sinh sống ở đâu, các con cũng phải ăn bánh không men.”

21 Môi-se triệu tập các bô lão Y-sơ-ra-ên lại và nói với họ: “Các ông phải lập tức đi chọn cừu con cho gia đình mình và giết nó để làm lễ Vượt Qua. 22 Hãy lấy một bó bài hương thảo, nhúng vào chậu huyết và đem bôi trên thanh ngang và hai thanh dọc của khung cửa. Không ai được ra khỏi nhà khi trời chưa sáng. 23 Khi CHÚA đi qua xứ để hình phạt người Ai-cập, Ngài sẽ vượt qua nhà nào khi thấy khung cửa nhà ấy có bôi huyết trên thanh ngang và hai thanh dọc. Ngài sẽ không cho phép đấng Hủy Diệt vào nhà để giết hại.

24 Phải vâng giữ các chỉ thị này như một mạng lệnh đời đời cho các ông và cho hậu tự các ông. 25 Cũng phải giữ Lễ này khi đã vào xứ CHÚA hứa sẽ ban cho. 26 Khi con cháu các ông hỏi: ‘Lễ này có ý nghĩa gì?’ 27 thì nói với chúng: ‘đây là lễ Vượt Qua cho CHÚA, để kỷ niệm ngày Ngài đã vượt qua nhà của dân Y-sơ-ra-ên khi còn ở trong xứ Ai-cập. Ngài vượt qua nhà của chúng ta trong khi giết hại người Ai-cập.’ ” Nghe xong, dân chúng cúi xuống và thờ phượng. 28 Rồi dân Y-sơ-ra-ên làm đúng theo mọi điều CHÚA đã phán dạy Môi-se và A-rôn.

29 Lúc nửa đêm, CHÚA giết hại tất cả các con đầu lòng trong xứ Ai-cập, từ thái tử con Pha-ra-ôn đang ngồi trên ngai cho đến con đầu lòng của tù nhân đang bị giam trong ngục, cả đến con đầu lòng của gia súc. 30 Pha-ra-ôn, quần thần và mọi người dân Ai-cập thức dậy lúc nửa đêm, có tiếng than khóc vang lên khắp nước vì không nhà nào mà không có người chết.

Xuất Hành

31 Ngay đêm ấy, Pha-ra-ôn cho triệu Môi-se và A-rôn đến và nói: “Hai ông và toàn dân Y-sơ-ra-ên hãy lìa khỏi chúng tôi! Các ông hãy đi thờ phượng CHÚA như điều hai ông đã xin. 32 Cũng dẫn theo cả bò cừu như các ông đã nói, rồi đi hết đi! Và cũng cầu phước cho chúng tôi với!” 33 Dân Ai-cập hối thúc người Y-sơ-ra-ên phải cấp tốc ra khỏi nước họ, vì nói rằng: “Nếu các ngươi không đi, chúng tôi sẽ chết hết!” 34 Dân Y-sơ-ra-ên lấy áo bọc thùng nhồi bột, với bột mới nhồi nhưng chưa kịp pha men, rồi vác lên vai mà đi. 35 Họ làm theo điều Môi-se đã dặn bảo và hỏi xin người Ai-cập các món bằng bạc và bằng vàng và cả quần áo nữa. 36 CHÚA làm cho người Ai-cập có cảm tình với họ và cho họ những thứ họ hỏi xin; như vậy, người Ai-cập bị họ bóc lột.

37 Dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ Ram-se đến Su-cốt, tổng số người đi độ sáu trăm ngàn người. Đây là số đàn ông, chưa kể đàn bà con nít. 38 Cũng có rất nhiều người ngoại tộc cùng đi, dẫn theo từng đàn gia súc rất lớn. 39 Với bột đã nhồi ở Ai-cập, họ làm bánh không men. Bột này nhồi không pha men vì họ bị đuổi đi gấp, không kịp chuẩn bị lương thực đi đường. 40 Thời gian dân Y-sơ-ra-ên cư ngụ trong xứ Ai-cập là bốn trăm ba mươi năm. 41 Đúng vào ngày cuối cùng của thời gian bốn trăm ba mươi năm ấy, các đạo quân của CHÚA rời khỏi Ai-cập. 42 CHÚA đã rút dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập vào đêm ấy, nên dân Y-sơ-ra-ên phải giữ đêm ấy làm kỷ niệm, từ thế hệ này đến thế hệ khác.

Các Quy Tắc Về Lễ Vượt Qua

43 CHÚA phán bảo Môi-se và A-rôn: “Đây là các quy tắc về lễ vượt qua: người ngoại quốc không được ăn lễ ấy. 44 Nô lệ các con đã mua chỉ được phép ăn lễ sau khi chịu cắt bì, 45 nhưng những kiều dân tạm trú và người làm mướn không được phép ăn. 46 Thịt phải ăn trong nhà và không được đem ra khỏi nhà, cũng không được làm gẫy một cái xương nào cả. 47 Toàn thể hội chúng Y-sơ-ra-ên phải dự lễ vượt qua. 48 Những ngoại kiều sống chung với người Y-sơ-ra-ên nếu muốn dự lễ vượt qua thì đàn ông phải chịu cắt bì; sau đó họ được phép ăn lễ như người sinh ra trong xứ. Đàn ông không chịu cắt bì không được phép ăn lễ. 49 Luật này áp dụng cho cả người sinh trong xứ lẫn người kiều ngụ.” 50 Tất cả dân Y-sơ-ra-ên đều làm theo điều CHÚA đã phán dạy Môi-se và A-rôn. 51 Trong chính ngày đó, CHÚA dẫn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập, tùy theo các đạo quân của họ.

Hiến Dâng Con Đầu Lòng

13 CHÚA phán dạy Môi-se: “Dân Y-sơ-ra-ên phải hiến dâng cho Ta tất cả các con trưởng nam. Con đầu lòng của Y-sơ-ra-ên đều thuộc về Ta, kể cả con trưởng nam của loài người và con đầu lòng của súc vật.”

Sau đó Môi-se nói với dân chúng: “Hãy kỷ niệm ngày này là ngày anh chị em ra khỏi Ai-cập, ra khỏi đất nô lệ vì CHÚA đã đem anh chị em ra bằng cánh tay quyền năng của Ngài. Đừng ăn món gì có men. Anh chị em ra đi hôm nay, vào tháng giêng.[h] Khi CHÚA đã đem anh chị em vào xứ của người Ca-na-an, Hê-tít, A-mô-rít, và Giê-bu-sít, xứ Ngài đã hứa ban cho tổ phụ anh chị em, là xứ tràn trề sữa và mật ong, thì anh chị em phải giữ lễ này vào tháng này. Trong bảy ngày phải ăn bánh không men và đến ngày thứ bảy phải tổ chức lễ thờ phượng CHÚA. Trong suốt bảy ngày này phải ăn bánh không men, giữa vòng anh chị em sẽ không có món gì có men, và không được thấy men trong toàn lãnh thổ. Vào ngày đó, anh chị em nói cho con cái: ‘Cha làm như vậy vì điều CHÚA đã làm cho cha, khi Ngài đem cha ra khỏi xứ Ai-cập.’ Việc giữ lễ này đối với anh chị em sẽ như một dấu trên tay, một kỷ niệm trên trán, để nhắc nhở luật pháp của CHÚA nơi môi miệng anh chị em, vì CHÚA đã dùng cánh tay quyền năng đem anh chị em ra khỏi Ai-cập. 10 Anh chị em phải giữ mạng lệnh này, vào đúng thời điểm ấn định, từ năm này qua năm khác.

11 Khi CHÚA đã đem anh chị em vào xứ của người Ca-na-an và ban xứ ấy cho anh chị em, như Ngài đã thề hứa với anh chị em và với tổ phụ 12 thì anh chị em phải dâng hiến cho CHÚA tất cả các con trưởng nam. Tất cả các con đực đầu lòng của bầy súc vật cũng thuộc về CHÚA. 13 Phải dùng cừu con để chuộc con lừa đầu lòng, nhưng nếu không chuộc thì phải bẻ cổ lừa. Phải chuộc lại tất cả con trưởng nam của anh chị em. 14 Trong tương lai, khi con cái hỏi anh chị em: ‘Ý nghĩa của việc này là gì?’ thì hãy trả lời: ‘Với cánh tay quyền năng, CHÚA đã đem chúng ta ra khỏi Ai-cập là đất nô lệ. 15 Khi Pha-ra-ôn ngoan cố không chịu để chúng ta đi, CHÚA đã sát hại tất cả các con đầu lòng trong xứ Ai-cập, cả người lẫn súc vật. Đó là lý do tại sao cha hiến dâng cho CHÚA tất cả các con đầu lòng của súc vật và chuộc lại con trưởng nam của cha.’ 16 Điều ấy sẽ là dấu ghi trên tay và kỷ niệm trên trán để anh chị em nhớ rằng CHÚA đã dùng tay quyền năng đem chúng ta ra khỏi Ai-cập.”

Đi Băng Qua Biển

17 Khi Pha-ra-ôn để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, Đức Chúa Trời không dẫn họ theo con đường đi ngang qua xứ Phi-li-tin, là đường ngắn nhất, vì Đức Chúa Trời phán rằng: “Nếu gặp chiến tranh, chúng có thể đổi ý mà quay trở về Ai-cập.” 18 Vì vậy Đức Chúa Trời dẫn dân chúng đi vòng con đường sa mạc, về hướng Biển Đỏ. Khi ra khỏi Ai-cập, dân Y-sơ-ra-ên đã được vũ trang để ra khỏi xứ Ai-cập. 19 Môi-se đem theo mình hài cốt của Giô-sép vì Giô-sép có bảo các con của Y-sơ-ra-ên thề, và nói rằng: “Chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ đoái thăm các anh, và lúc đó các anh phải đem hài cốt của tôi theo khi đi ra khỏi xứ này.”

20 Sau khi rời Su-cốt, dân Y-sơ-ra-ên đóng trại tại Ê-lam, giáp ranh sa mạc. 21 Ban ngày, CHÚA đi trước họ trong một trụ mây để dẫn đường và ban đêm trong một trụ lửa để chiếu sáng, như vậy họ có thể đi cả ngày lẫn đêm. 22 Trụ mây vào ban ngày và trụ lửa vào ban đêm không bao giờ lìa khỏi họ.

14 CHÚA phán dạy Môi-se: “Con bảo dân Y-sơ-ra-ên quay lại và đóng trại gần Phi-ha Bi-rốt, giữa Mít-đôn và biển, chúng sẽ đóng trại dọc biển, đối diện với Ba-anh Sê-phôn. Pha-ra-ôn sẽ nghĩ rằng: ‘Dân Y-sơ-ra-ên đi lẩn quẩn vì bị sa mạc làm lạc hướng.’ Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng để vua ấy đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên. Nhưng Ta sẽ rạng danh vì Pha-ra-ôn và quân đội của vua ấy, và dân Ai-cập sẽ biết Ta là CHÚA.” Dân Y-sơ-ra-ên làm đúng như vậy.

Khi vua Ai-cập được báo cáo rằng dân Y-sơ-ra-ên đã tẩu thoát, vua và quần thần đổi ý và nói: “Chúng ta đã làm gì vậy? Chúng ta để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, không còn phục vụ chúng ta nữa sao?” Vậy, vua ra lệnh chuẩn bị xe chiến mã và dẫn quân đội theo. Vua đem theo sáu trăm xe chiến mã tốt nhất, cùng với một số xe chiến mã khác, do các sĩ quan chỉ huy. CHÚA làm cứng lòng Pha-ra-ôn, vua nước Ai-cập và vua đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên trong khi dân này can đảm ra đi. Người Ai-cập, với tất cả ngựa, xe chiến mã, lính kỵ và bộ binh, đều đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên và bắt kịp họ khi họ đóng trại dọc biển gần Phi-ha Bi-rốt, đối diện Ba-anh Sê-phôn.

10 Vừa khi thấy Pha-ra-ôn và đạo quân Ai-cập đuổi theo kịp, dân Y-sơ-ra-ên khiếp sợ và kêu la với CHÚA. 11 Họ nói với Môi-se: “Có phải vì Ai-cập không đủ chỗ chôn nên ông mới dẫn chúng tôi vào sa mạc để chết hay sao? Ông làm gì cho chúng tôi khi đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập? 12 Khi còn ở Ai-cập chúng tôi đã nói với ông cứ bỏ mặc chúng tôi, để chúng tôi cứ phục vụ người Ai-cập. Vì thà phục vụ người Ai-cập còn hơn chết trong sa mạc!”

13 Nhưng Môi-se đáp: “Đừng sợ! Cứ đứng vững rồi anh chị em sẽ thấy sự giải cứu của CHÚA ngày hôm nay. Những người Ai-cập anh chị em thấy hôm nay sẽ không bao giờ còn thấy nữa. 14 CHÚA sẽ chiến đấu cho anh chị em, chỉ cần anh chị em bình an.”

15 CHÚA hỏi Môi-se: “Tại sao các con kêu van với Ta? Con bảo dân Y-sơ-ra-ên cứ tiến bước. 16 Con đưa cây gậy lên, giang tay con ra trên biển để rẽ nước cho dân Y-sơ-ra-ên đi qua biển như đi trên đất khô. 17 Ta sẽ làm cứng lòng người Ai-cập để họ đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên và Ta sẽ rạng danh vì Pha-ra-ôn, quân đội, xe chiến mã và kỵ binh của vua ấy. 18 Người Ai-cập sẽ nhận biết Ta là CHÚA khi Pha-ra-ôn, xe chiến mã và kỵ binh của người làm Ta rạng danh.”

19 Thiên sứ của Đức Chúa Trời, cho đến lúc ấy vẫn đi trước đạo quân Y-sơ-ra-ên, liền quay lại đi phía sau. Trụ mây cũng từ đằng trước dời ra đằng sau 20 và án ngữ giữa đạo quân Ai-cập và đạo quân Y-sơ-ra-ên. Suốt đêm ấy, trụ mây che một phía làm cho bị tối tăm nhưng lại chiếu sáng cho phía bên kia, vì vậy cả đêm hai đạo quân không thể đến gần nhau. 21 Sau đó Môi-se đưa tay trên biển và CHÚA cho một trận gió đông thổi mạnh dồn nước lại và làm cho biển trở thành đất khô. Nước rẽ ra, 22 và dân Y-sơ-ra-ên đi ngang qua biển như đi trên đất khô, bên phải và bên trái đều có bức tường bằng nước.

23 Dân Ai-cập đuổi theo họ, tất cả ngựa, xe chiến mã và lính kỵ của Pha-ra-ôn đều theo họ xuống biển. 24 Vào canh cuối đêm ấy, CHÚA từ trụ lửa và trụ mây nhìn xuống đạo quân Ai-cập và làm cho họ rối loạn. 25 Ngài làm cho xe chiến mã họ sút bánh không chạy được, nên người Ai-cập bảo nhau: “Chúng ta hãy mau lánh xa dân Y-sơ-ra-ên, vì CHÚA thay họ chiến đấu chống Ai-cập!”

26 Lúc đó CHÚA phán bảo Môi-se: “Con đưa tay lên biển để đem nước lại phủ lấp người Ai-cập, xe chiến mã và lính kỵ của họ.” 27 Môi-se đưa tay lên biển vào lúc trời bình minh và biển trở lại như trước. Người Ai-cập tìm cách tẩu thoát nhưng bị CHÚA lùa xuống biển hết. 28 Nước tràn lại, phủ lấp các xe chiến mã và lính kỵ, toàn thể đạo quân của Pha-ra-ôn đã đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên đều bị lùa xuống biển, không một người sống sót. 29 Nhưng dân Y-sơ-ra-ên đi băng qua biển như đi trên đất khô, với bức tường nước bên phải và bên trái. 30 Hôm đó CHÚA giải cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi tay người Ai-cập và họ thấy xác người Ai-cập khắp trên bờ biển. 31 Khi được chứng kiến quyền năng phi thường CHÚA đã bầy tỏ để trừng trị người Ai-cập, dân Y-sơ-ra-ên đem lòng kính sợ CHÚA và tin tưởng nơi Ngài và nơi Môi-se là tôi tớ Ngài.

Bài Ca Của Môi-se Và Mi-ri-am

15 Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát bài ca này để ca ngợi CHÚA:

“Tôi sẽ ca ngợi CHÚA
    Vì Ngài vô cùng cao cả.
Ngựa lẫn người cưỡi ngựa.
    Đều bị Chúa lùa xuống biển.
CHÚA là sức mạnh và là bài ca của tôi,
    Ngài là Đấng Cứu Rỗi tôi.
CHÚA là Đức Chúa Trời tôi, tôi ca ngợi Ngài,
    Là Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi, Đấng tôi tôn cao.
CHÚA là lính chiến
    Danh Ngài là CHÚA.
Xe chiến mã và quân lính của Pha-ra-ôn,
    Đều bị Ngài lùa xuống biển,
Tướng lĩnh ưu tú nhất của Pha-ra-ôn,
    Đều chết chìm dưới Biển Đỏ.
Nước sâu che phủ họ.
    Như viên đá, họ chìm xuống đáy biển.
Lạy CHÚA, cánh tay phải Chúa đầy quyền uy,
    Tay phải CHÚA dẹp tan quân thù.
Với uy quyền vô cùng vĩ đại,
    Chúa ném kẻ chống đối xuống đất,
Với lửa giận phừng phừng,
    Chúa thiêu họ khác nào rơm rác.
Hơi thở từ môi Chúa dồn nước lên cao,
    Nước đang chảy dừng lại như bức tường,
Nước sâu dựng thành vách giữa lòng đại dương.
Địch quân công bố:
    ‘Ta đuổi theo, ta sẽ bắt kịp,
Ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm
    Tha hồ mà chiếm đoạt!
Ta vung gươm tiêu diệt quân thù.’
10 Nhưng Chúa thổi gió ra,
    Biển liền phủ lấp họ,
Họ chìm nghỉm như chì
    Tận đáy biển sâu.
11 Trong vòng các thần ai giống như CHÚA,
Ai giống Chúa,
    Uy nghiêm thánh khiết,
    Đấng vinh quang đáng kính sợ,
    Đấng làm bao phép lạ dấu kỳ?
12 Chúa đưa tay phải ra,
    Đất liền nuốt họ.
13 Với tình thương vô biên,
    Chúa dắt dẫn dân Chúa đã chuộc;
Với sức mạnh toàn năng,
    Chúa dắt đưa họ vào nơi ngự thánh.
14 Các nước sẽ nghe và run sợ,
    Cơn kinh hoàng bám chặt Phi-li-tin.
15 Các lãnh tụ Ê-đôm đều khiếp đảm,
    Cấp chỉ huy Mô-áp run cầm cập,
Dân Ca-na-an kinh hãi rụng rời;
16     Tất cả đều khủng khiếp hoang mang.
Lạy CHÚA! Tay quyền năng Chúa đưa ra,
    Làm chúng đứng sững như đá,
Cho đến khi dân Chúa đã đi qua,
    Cho đến khi dân Chúa chuộc đã qua khỏi.
17 Lạy CHÚA! Chúa đem dân Chúa về trồng
    Trên núi thánh là sản nghiệp Chúa chọn,
Là nơi Chúa đặt nơi cư ngụ,
    Là Nơi Thánh chính tay Ngài thiết lập.
18 CHÚA cầm quyển tể trị,
    Từ đời đời cho đến đời đời.”

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)