Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Bible in 90 Days

An intensive Bible reading plan that walks through the entire Bible in 90 days.
Duration: 88 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Ê-sai 66:19 - Giê-rê-mi 10:13

19 Ta sẽ đặt giữa chúng một dấu hiệu, rồi sai những người còn sống sót của chúng đến các quốc gia: Tạt-si, Pun, Lút, là những dân bắn cung thiện nghệ, đến Tu-banh và Gia-van, đến những dân ở hải ngoại xa xăm, tức những dân chưa được nghe đến danh Ta hoặc chưa hề thấy vinh quang Ta, hầu chúng rao truyền vinh quang Ta ra giữa các dân các nước. 20 Bấy giờ người ta sẽ dùng ngựa, xe, cáng, la, và lạc đà đưa tất cả đồng bào các ngươi từ mọi quốc gia trở về Giê-ru-sa-lem, núi thánh của Ta, như một của lễ dâng lên Chúa,” Chúa phán, “giống như dân I-sơ-ra-ên dâng một của lễ chay để trong một mâm tinh sạch đem vào nhà Chúa. 21 Rồi Ta sẽ chọn một số người của chúng làm tư tế và làm người Lê-vi,” Chúa phán.

22 “Vì như trời mới và đất mới Ta đã dựng nên sẽ tồn tại đời đời trước mặt Ta thể nào,
Dòng dõi và danh các ngươi cũng sẽ được tồn tại trước mặt Ta thể ấy,” Chúa phán.

23 “Rồi đây, từ ngày trăng mới này qua ngày trăng mới khác, từ ngày Sa-bát nọ đến ngày Sa-bát kia,
Mọi người sẽ đến thờ phượng trước mặt Ta,” Chúa phán.

24 “Chúng sẽ đi ra và nhìn xem xác chết của những kẻ đã phản nghịch chống lại Ta.
Giòi bọ rúc rỉa chúng sẽ không hề chết.
Lửa thiêu đốt chúng sẽ không hề tắt.
Chúng sẽ là đồ gớm ghiếc cho mọi loài xác thịt.”

Bối Cảnh Lịch Sử

Những lời của Giê-rê-mi con của Hinh-ki-a, một trong các tiên tri ở A-na-thốt trong lãnh thổ của Bên-gia-min. Lời của Chúa đã đến với ông trong thời Giô-si-a con của A-môn, vua Giu-đa, vào năm thứ mười ba của triều đại vua ấy. Lời của Chúa cũng đến với ông trong thời Giê-hô-gia-kim con của Giô-si-a, vua Giu-đa, và cứ tiếp tục đến với ông cho đến năm thứ mười một của triều đại Xê-đê-ki-a con của Giô-si-a, vua Giu-đa, cho đến khi dân thành Giê-ru-sa-lem bị bắt đem lưu đày vào tháng năm của năm ấy.

Giê-rê-mi Ðược Kêu Gọi và Sai Phái

Lúc ấy lời của Chúa đến với tôi rằng,

“Trước khi ngươi được thành hình trong lòng mẹ, Ta đã biết ngươi;
Trước khi ngươi được sinh ra, Ta đã biệt riêng ngươi ra thánh;
Ta đã lập ngươi làm một nhà tiên tri cho các nước.”

Lúc ấy tôi đáp, “Ôi lạy Chúa Hằng Hữu,[a] xin Ngài xem, con chẳng biết nói như thế nào, vì con chỉ là một đứa trẻ.” Nhưng Chúa phán với tôi,

“Ðừng nói, ‘Con chỉ là một đứa trẻ,’
Vì ngươi sẽ đến với người nào Ta sai ngươi đến,
Và ngươi sẽ nói những gì Ta truyền cho ngươi nói.
Chớ sợ chúng,
Vì Ta ở với ngươi để giải cứu ngươi,” Chúa phán.

Bấy giờ Chúa đưa tay ra và chạm vào miệng tôi, rồi Chúa phán với tôi,

“Này, Ta đã đặt những lời Ta trong miệng ngươi.
10 Hãy xem, ngày nay Ta lập ngươi trên các quốc gia và các vương quốc,
Ðể nhổ lên và giật sập, để tiêu diệt và lật đổ, để xây dựng và trồng xuống.”

11 Lời của Chúa lại đến với tôi rằng, “Giê-rê-mi, ngươi thấy gì?”

Tôi đáp, “Con thấy một cành cây hạnh nhân.”[b]

12 Bấy giờ Chúa phán với tôi, “Ngươi đã thấy đúng, vì Ta đang canh chừng[c] lời Ta để thực hiện nó.”

13 Lời của Chúa đến với tôi lần thứ hai rằng, “Ngươi thấy gì?”

Tôi thưa, “Con thấy một nồi nước sôi sùng sục, từ phương bắc nghiêng đổ xuống.”

14 Lời của Chúa phán với tôi, “Từ phương bắc tai họa sẽ trút xuống trên mọi dân cư trong xứ này, 15 vì bây giờ Ta gọi mọi bộ tộc của các vương quốc ở phương bắc,” Chúa phán, “Chúng sẽ đến và các vua của chúng sẽ đặt ngai của chúng trước các cổng thành Giê-ru-sa-lem, để đánh hạ tất cả các tường thành bao quanh nó và tất cả các thành ở Giu-đa. 16 Ta sẽ công bố những án phạt của Ta đối với chúng, vì mọi việc gian ác của chúng, những kẻ đã bỏ Ta mà dâng hương cho các thần khác. Chúng đã thờ lạy những công việc do tay chúng làm ra. 17 Nhưng ngươi, ngươi hãy nịt lưng mình cho sẵn. Hãy đứng dậy và nói cho chúng mọi điều Ta truyền cho ngươi nói. Khi ở trước mặt chúng, ngươi chớ sợ chúng, bằng không Ta sẽ để ngươi mất can đảm trước mặt chúng. 18 Về phần Ta, ngày nay Ta làm cho ngươi trở nên như một thành trì kiên cố, một cây trụ sắt, một bức tường đồng, chống lại cả xứ, tức chống lại các vua Giu-đa, các kẻ quyền thế của nó, các tư tế của nó, và dân trong xứ. 19 Chúng sẽ chiến đấu chống lại ngươi, nhưng chúng sẽ không thắng được ngươi, vì Ta ở với ngươi để giải cứu ngươi,” Chúa phán.

Lời của Chúa đến với tôi rằng, “Hãy đi và công bố rõ ràng vào tai của Giê-ru-sa-lem rằng, Chúa phán thế này:

Ta còn nhớ tâm tình hiến dâng của ngươi khi còn thanh xuân,
Như tình yêu nồng nàn của người vợ mới cưới,
Thể nào ngươi đã theo Ta trong đồng hoang,
Trong một miền đất không trồng trọt.
I-sơ-ra-ên vốn là một dân tộc thánh của Chúa,
Những trái đầu mùa của mùa gặt của Ngài.
Ai ăn những trái ấy sẽ mắc tội,
Tai họa sẽ đến với những kẻ ấy,”
Chúa phán.

Hỡi nhà Gia-cốp và mọi gia tộc của nhà I-sơ-ra-ên, hãy nghe lời của Chúa. Chúa phán thế này,

“Tổ tiên các ngươi đã thấy nơi Ta có điều gì không đúng, đến nỗi chúng đã bỏ Ta để theo các thần tượng hư không, để rồi đã trở thành những kẻ chẳng ra gì như thế?

Chúng chẳng hề hỏi,
Chúa, Ðấng đã đem chúng ta lên từ xứ Ai-cập,
Ðấng đã dẫn chúng ta vào đồng hoang,
Vào một xứ hoang vu đầy hầm hố,
Vào một xứ khô cằn nhan nhản bóng tử thần,
Vào một xứ không ai dám đi ngang qua,
Một xứ không người nào ở được, đâu rồi?’

Ta đã đem các ngươi vào một xứ trù phú,
Ðể các người ăn hoa quả và hưởng thổ sản của nó,
Nhưng sau khi các ngươi đã vào đó, các ngươi đã làm ô uế đất của Ta,
Các ngươi đã biến sản nghiệp của Ta thành đồ gớm ghiếc.

Các tư tế không hề hỏi, ‘Chúa đâu rồi?’
Những kẻ giảng dạy Luật Pháp không biết Ta,
Những kẻ chăn dắt dân Ta chống lại Ta,
Những tiên tri thì nhân danh Ba-anh mà nói tiên tri,
Chúng đi theo những thần tượng vô dụng.
Vì thế một lần nữa Ta lên án các ngươi,” Chúa phán,
“Và Ta lên án con cháu của con cháu các ngươi.

10 Hãy vượt đại dương đến các bờ biển Chíp-rơ mà xem;
Hãy sai người đến Kê-đa để quan sát cho kỹ;
Hãy hỏi xem có bao giờ đã có việc như thế xảy ra chăng?
11 Có dân nào thay đổi các thần của chúng,
Dù các thần ấy chẳng là thần gì cả hay chăng?
Nhưng dân Ta đã đánh đổi vinh hiển của chúng để lấy những đồ vô dụng.

12 Hỡi các tầng trời, hãy kinh hoàng về việc ấy,
Hãy hoảng kinh, hãy kinh dị hoàn toàn,” Chúa phán,
13 “Vì dân Ta đã phạm hai tội trọng:
Chúng đã lìa bỏ Ta, là nguồn nước sống, mà đục các hồ chứa nước cho chúng,
Nhưng các hồ đó nứt ra và không giữ nước lại được.

14 Phải chăng I-sơ-ra-ên là một tên nô lệ?
Phải chăng nó là một người nô lệ được sinh ra trong nhà?
Thế sao nó lại thành chiến lợi phẩm bị người ta chiếm đoạt?

15 Các sư tử đã gầm lên chống lại nó,
Chúng đã rống thật to;
Chúng đã biến xứ sở của nó ra hoang phế,
Các thành phố của nó thành những nơi đổ nát điêu tàn, không người ở.

16 Hơn thế nữa, dân ở Mêm-phít[d] và dân ở Ta-pan-he
Ðã đập nát mão miện vinh hiển trên đầu ngươi.
17 Há chẳng phải chính ngươi đã tự chuốc lấy hậu quả
Khi ngươi lìa bỏ Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi,
Trong khi Ngài dẫn dắt ngươi trên đường sao?
18 Ngươi đã được gì khi xuống Ai-cập để uống nước Sông Nin?
Hay ngươi đã được gì khi lên A-sy-ri để uống nước Sông Ơ-phơ-rát?
19 Sự gian ác của ngươi sẽ hình phạt ngươi,
Sự bội bạc của ngươi sẽ quở trách ngươi.
Khá nhận biết và thấy rằng khi ngươi lìa bỏ Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi,
Ngươi sẽ chuốc lấy tai họa và cay đắng,
Và lòng kính sợ Ta không còn ở trong ngươi nữa,”
Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân phán.

20 “Xưa kia Ta đã bẻ gãy ách đè nặng trên cổ ngươi,
Ta đã bứt đứt xiềng xích trói buộc ngươi,
Lúc ấy ngươi nói, ‘Con sẽ không vi phạm nữa đâu!’
Thế mà sau đó trên mỗi đồi cao và dưới mỗi cây xanh,
Ngươi đã sụp lạy trước các thần tượng và cong mình làm điếm.
21 Dù Ta đã chọn ngươi từ một giống nho thuần chủng nhất,
Và trồng ngươi xuống như một cây nho tốt nhất,
Thế mà sao ngươi lại thoái hóa và biến thành một cây nho hoang?
22 Dù ngươi đã dùng thuốc tẩy mà tẩy,
Và dùng bao nhiêu xà phòng mà rửa,
Vết nhơ của tội lỗi ngươi vẫn còn hiện rõ trước mặt Ta,”
Chúa Hằng Hữu phán.

23 “Sao ngươi có thể nói rằng,
‘Tôi không bị ô uế; tôi đâu có đi theo Ba-anh’?
Hãy xem lại đường lối của ngươi dưới thung lũng;
Ngươi hẵn biết rõ ngươi đã làm gì rồi.
Một con lạc đà cái tơ chạy lăng xăng các nẻo đường;
24 Một con lừa rừng quen thói trong đồng hoang,
Khi cơn thèm khát nhục dục nổi lên, nó hí lên huýt gió.
Ai có thể kiềm hãm dục vọng của nó được?
Ai muốn tìm kiếm nó chẳng cần phải khó nhọc;
Cứ đến tháng động tình của nó là sẽ tìm được nó ngay.

25 Hãy giữ chân ngươi kẻo sẽ bị mất giày và cổ họng ngươi kẻo sẽ bị khát.
Nhưng ngươi nói, ‘Vô phương rồi, vì tôi đã yêu những thần xa lạ, và tôi sẽ đi theo họ.’

26 Như một tên ăn trộm bị bắt quả tang cảm thấy xấu hổ thể nào,
Nhà I-sơ-ra-ên cũng sẽ bị xấu hổ thể ấy.
Chúng, các vua của chúng, các quan của chúng, các tư tế của chúng, và các tiên tri của chúng,
27 Những kẻ đã nói với khúc gỗ rằng, ‘Ngài là cha tôi,’
Và nói với cục đá rằng, ‘Ngài là mẹ tôi.’
Chúng quả đã quay lưng chối bỏ Ta, chứ không phải chỉ ngoảnh mặt đi mà thôi.
Thế nhưng khi chúng gặp khó khăn hoạn nạn, chúng lại kêu cầu Ta,
‘Xin đến và cứu chúng con!’
28 Hỡi Giu-đa, thế các thần của các ngươi mà các ngươi đã làm ra và thờ lạy đâu rồi?
Hãy để chúng đến, nếu chúng có thể cứu các ngươi khi các ngươi gặp khó khăn hoạn nạn;
Vì các ngươi có quá nhiều thần, nhiều như số thành phố các ngươi.

29 Tại sao các ngươi trách móc Ta?
Ấy là chính các ngươi, tất cả các ngươi, đã nổi lên chống lại Ta,”
Chúa phán.

30 “Mặc dù Ta đã đánh phạt con cháu các ngươi,
Nhưng điều ấy cũng chỉ vô ích,
Bởi chúng không muốn được sửa dạy.
Gươm của các ngươi đã ăn nuốt các vị tiên tri như sư tử vồ lấy con mồi.”

31 Còn các người, hỡi những người của thế hệ này, hãy lắng nghe lời của Chúa:
“Ta há là một đồng hoang cho dân I-sơ-ra-ên hay là một miền đất tối tăm mù mịt cho chúng sao?
Thế sao dân Ta nói rằng,
‘Bây giờ chúng tôi được tự do rồi, chúng tôi không cần đến Ngài nữa.’
32 Có thể nào một thiếu nữ quên các nữ trang mình,
Hoặc một cô dâu quên áo cưới mình chăng?
Thế mà dân ta đã quên Ta từ ngày nào không ai đếm được.

33 Ngươi đã tính toán kỹ các đường lối mình để kiếm người tình;
Thậm chí phường điếm đĩ còn phải học hỏi kinh nghiệm của ngươi.
34 Y phục của ngươi đã vấy đầy máu của người nghèo vô tội,
Mặc dù không ai bắt quả tang họ cạy cửa lẻn vào nhà ngươi;
Nhưng bất chấp sự thật như thế nào, ngươi vẫn giết hại họ.
35 Ngươi nói, ‘Tôi vô tội. Chắc chắn cơn giận của Ngài đã lìa khỏi tôi rồi.’
Này, Ta sẽ đem ngươi ra để xét xử, vì ngươi nói, ‘Tôi vô tội.’
36 Sao ngươi thay đổi đường lối của ngươi một cách dễ dàng như thế?
Ngươi sẽ bị Ai-cập làm xấu hổ như ngươi đã bị A-sy-ri làm xấu hổ.

37 Ngươi sẽ từ nơi đó ôm đầu tủi hổ ra đi,
Chúa đã loại bỏ những kẻ ngươi đang nhờ cậy;
Ngươi sẽ không được lợi lộc gì khi nhờ cậy chúng.”

Sự Bất Trung của I-sơ-ra-ên

“Nếu hai vợ chồng ly dị,
Người vợ bỏ đi và làm vợ một người đàn ông khác,
Liệu người chồng cũ còn muốn trở lại với người vợ ấy chăng?
Nếu người chồng ấy làm thế, đất nước này há chẳng đã bị ô uế lắm rồi sao?
Ngươi đã ăn nằm với biết bao người tình của ngươi,
Rồi bây giờ ngươi còn muốn trở lại với Ta nữa sao?” Chúa phán.
“Hãy ngước mắt lên và nhìn các đồi trọc,
Có nơi nào mà ngươi không trao thân cho kẻ khác chăng?
Ngươi ngồi bên đường chờ đợi những người tình,
Như người Ả-rập ngồi chờ trong sa mạc.
Ngươi đã làm ô uế đất nước này bằng sự dâm loạn và sự gian ác của ngươi.
Vì thế đến mùa mưa, chẳng có hạt mưa nào rơi xuống đất,
Ðến cuối mùa mưa cũng chẳng thấy một giọt mưa rơi.
Dẫu thế ngươi vẫn mặt dày mày dạn như con điếm, và chẳng biết xấu hổ là gì.
Há chẳng phải hiện nay ngươi gọi Ta rằng, ‘Thưa Cha của con,
Chẳng phải Cha đã dìu dắt con từ khi con còn thơ ấu sao?
Chẳng lẽ Ngài sẽ giận đến đời đời,
Chẳng lẽ Ngài sẽ tức bực cho đến cuối cùng sao?’
Này, miệng ngươi thì nói như thế,
Nhưng ngươi vẫn cứ tiếp tục làm mọi điều tội lỗi ngươi muốn.”

Lời Kêu Gọi Ăn Năn

Chúa phán với tôi trong thời Vua Giô-si-a trị vì, “Ngươi có thấy những gì I-sơ-ra-ên, kẻ bất trung, đã làm chăng? Thể nào nó đã lên mỗi đồi cao, dưới bóng mỗi cây xanh, mà hành dâm tại đó. Ta thường tự bảo, ‘Sau khi nó đã làm tất cả những điều đó rồi, nó sẽ trở về với Ta;’ nhưng nó không trở về. Giu-đa, đứa em gái phản bội của nó, đã thấy rõ điều ấy. Nó đã thấy rõ rằng, vì tất cả những vụ ngoại tình mà kẻ bất trung I-sơ-ra-ên đã phạm, Ta buộc lòng phải cho I-sơ-ra-ên ra đi với một chứng thư ly dị; dầu vậy, đứa em gái phản bội ấy chẳng sợ chút nào, nhưng nó vẫn đi và làm điếm nữa. Nó cho sự làm điếm của chị nó là tầm thường, nên nó đã làm ô uế đất nước này bằng sự hành dâm với các thứ làm bằng đá và gỗ. 10 Ðã vậy Giu-đa đứa em gái phản bội của nó lại không hết lòng quay về với Ta, nhưng nó chỉ giả vờ đóng kịch mà thôi,” Chúa phán.

11 Bấy giờ Chúa phán với tôi, “So với Giu-đa đứa em gái phản bội, I-sơ-ra-ên con chị bất trung vẫn còn khá hơn. 12 Hãy đi và rao báo những lời này cho dân ở miền bắc. Hãy nói rằng:

Hỡi kẻ bất trung I-sơ-ra-ên, hãy trở về,” Chúa phán.
“Ta sẽ không nhìn ngươi với cặp mắt tức giận nữa,
Vì Ta giàu lòng thương xót,” Chúa phán.
“Ta sẽ không căm giận đến đời đời.
13 Ta chỉ cần các ngươi nhìn nhận lầm lỗi mình,
Rằng các ngươi đã dấy nghịch chống lại Chúa, Ðức Chúa Trời mình,
Mà sống lang chạ với những kẻ xa lạ dưới mỗi cây xanh,
Và các ngươi đã không vâng theo tiếng Ta,” Chúa phán.
14 “Hãy trở về, hỡi những đứa con bất trung,” Chúa phán,
“Vì Ta là chủ của các ngươi;
Ta sẽ lấy từ giữa các ngươi mỗi thành một người và mỗi gia đình hai người,
Rồi Ta sẽ đem các ngươi trở về Si-ôn.

15 Ta sẽ cho các ngươi những người chăn đẹp lòng Ta, những kẻ sẽ nuôi các ngươi bằng tri thức và thông minh. 16 Sau đó các ngươi sẽ gia tăng dân số và phát triển trong xứ. Trong những ngày ấy người ta sẽ không còn nói đến ‘Rương Giao Ước của Chúa’ nữa,” Chúa phán. “Người ta sẽ không nghĩ đến nó nữa, hay nhớ đến nó nữa, hay luyến tiếc nó nữa, hay muốn làm một cái khác để thay thế cho nó nữa. 17 Lúc đó Giê-ru-sa-lem sẽ được gọi là ngai của Chúa. Tất cả các nước sẽ quy tụ về đó để tôn ngợi Chúa tại Giê-ru-sa-lem. Khi ấy chúng sẽ không còn bướng bỉnh đi theo những ý nghĩ xấu xa riêng tư của chúng nữa. 18 Trong những ngày ấy nhà Giu-đa sẽ hiệp với nhà I-sơ-ra-ên. Chúng sẽ cùng nhau từ đất bắc tha hương trở về đất Ta đã ban cho các tổ tiên của chúng làm sản nghiệp.

19 Ta tự nhủ, Ta phải đặt ngươi giữa vòng các con cái Ta,
Và ban cho ngươi một miền đất tốt tươi màu mỡ,
Một phần sản nghiệp tốt nhất giữa các dân.
Ta cũng nghĩ, sau đó ngươi sẽ gọi Ta rằng, ‘Cha ơi!’
Và ngươi sẽ không quay lưng bỏ đi mà sẽ theo Ta mãi.
20 Nhưng ngược lại, giống như một người vợ bất trung đối với chồng thể nào,
Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, ngươi cũng đã bất trung đối với Ta thể ấy,” Chúa phán.

21 “Người ta nghe tiếng kêu la trên các đồi trọc,
Tiếng khóc than của con cái I-sơ-ra-ên;
Vì chúng đã chọn đi trong con đường hư đốn,
Chúng đã quên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng.
22 Hỡi những đứa con bất trung bội nghịch, hãy trở về;
Ta sẽ chữa lành tội bất trung bội nghịch của các ngươi.”

Này, chúng con đến với Ngài,
Vì Ngài là Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con.
23 Thật vậy những gì ở trên các đồi cao chỉ là trò giả dối,
Cảnh lễ nghi nhộn nhịp trên các núi cũng giả dối tương tự .
Chỉ ở trong Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con, mới thật sự có sự cứu rỗi cho I-sơ-ra-ên.
24 Từ khi chúng con còn thiếu niên,
Các thần tượng đáng hổ thẹn đã nuốt lấy tất cả những gì tổ tiên chúng con đã dày công xây dựng,
Từ các đàn chiên và các đàn bò của họ cho đến các con trai và các con gái của họ.

25 Chúng ta hãy nằm xuống chịu trận trong nỗi ô nhục của chúng ta,
Hãy để nỗi nhục nhã của chúng ta phủ lấy chúng ta.
Vì chúng ta đã phạm tội chống lại Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta.
Chính chúng ta và tổ tiên chúng ta nữa,
Từ khi chúng ta còn thiếu niên cho đến ngày nay,
Chúng ta đã không vâng theo tiếng Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta.
“Hỡi I-sơ-ra-ên, nếu ngươi trở về,” Chúa phán,
“Nếu ngươi trở về với Ta,
Nếu ngươi vứt bỏ các thần tượng gớm ghiếc khỏi mặt Ta,
Nếu ngươi không đi sai lạc nữa,
Và nếu ngươi thề rằng,
‘Nguyện Chúa là Ðấng hằng sống làm chứng,’
Trong sự chân thật, công chính, và ngay thẳng,
Thì các dân cũng sẽ nhân danh Ngài mà chúc phước cho nhau,
Và muôn dân sẽ hãnh diện vì Ngài.”
Chúa phán thế này với dân Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem:
“Hãy cày xới vùng đất chưa hề được cày xới,
Ðừng gieo giống vào giữa gai góc.
Hãy cắt bì chính mình để được thuộc về Chúa,
Hãy cất bỏ da quy đầu nơi lòng các ngươi,
Hỡi dân Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem,
Bằng không, cơn giận của Ta sẽ bùng lên như ngọn lửa,
Cháy ào ào và không ai dập tắt được,
Vì tính gian tà trong những việc của các ngươi.”

Lời Cảnh Cáo về Giu-đa Sẽ Bị Xâm Lăng và Tàn Phá

“Hãy công bố ở Giu-đa và hãy rao báo ở Giê-ru-sa-lem rằng,
Hãy thổi kèn báo động trong khắp nước,
Hãy cất tiếng kêu to và nói: Hãy tụ họp lại,
Và hãy cùng nhau vào trong các thành kiên cố.
Hãy kéo cờ lên báo động cho dân ở Si-ôn, bảo rằng,
Hãy chạy trốn, chớ chậm trễ,
Vì Ta đem tai họa từ phương bắc đến,
Một đại họa khủng khiếp.
Một con sư tử đã bước ra khỏi bụi rậm,
Một kẻ hủy diệt các nước đã xuất chinh.
Nó đã rời khỏi chỗ nó, để đến biến xứ sở của ngươi thành một nơi hoang phế,
Các thành trì của ngươi sẽ thành chốn đổ nát điêu tàn, không người ở.
Vì thế hãy mặc tang phục, than khóc, và kêu van;
Vì cơn thịnh nộ của Chúa không xây khỏi chúng ta.”

Chúa phán,
“Trong những ngày ấy,
Vua sẽ mất can đảm,
Các tướng lãnh kinh hoàng,
Các tư tế khiếp sợ,
Các tiên tri ngỡ ngàng.”
10 Bấy giờ tôi nói, “Ôi, lạy Chúa Hằng Hữu, sao Ngài nỡ gạt dân này và dân Giê-ru-sa-lem một cách đáng thương vậy?
Họ đã từng nghe rằng, ‘Các ngươi sẽ được bình an thịnh vượng,’
Thế mà mũi gươm đang dí vào cổ họ.”
11 Lúc đó người ta sẽ nói với dân này và dân Giê-ru-sa-lem,
“Một ngọn gió nóng do Ta thổi từ các đồi trọc trong sa mạc đang đến với Ái Nữ của dân Ta,
Không phải để rê, cũng không phải để làm cho sạch,
12 Vì ngọn gió ấy quá mạnh cho những việc đó,
Bấy giờ chính Ta sẽ tuyên án để kết tội chúng nó.
13 Này, nó ập đến như mây phủ,
Các xe chiến mã của nó ào đến tựa cuồng phong,
Các ngựa chiến của nó lẹ hơn các phượng hoàng.”

Khốn thay cho chúng tôi,
Chúng tôi bị diệt mất!

14 “Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy tẩy sạch gian ác khỏi lòng ngươi,
Ðể ngươi có thể được cứu.
Những mưu đồ gian ác của ngươi sẽ còn ở trong ngươi bao lâu nữa?
15 Vì từ Ðan có tiếng đồn,
Từ Núi Ép-ra-im có tin dữ.
16 Hãy bảo các dân, ‘Ðây này, chúng đến!’
Hãy rao báo nghịch lại Giê-ru-sa-lem:
Quân vây thành đến từ một xứ xa xăm;
Chúng hò hét công phá các thành của Giu-đa.
17 Chúng hãm sát quanh nó như những người gác lúa ngoài đồng,
Bởi vì nó đã phản nghịch Ta,” Chúa phán.
18 “Các đường lối của ngươi và các việc làm của ngươi đã đưa đến ngươi hậu quả này.
Ðây là lúc ngươi bị tiêu diệt;
Thật đắng cay thay!
Quả là cay đắng thấu tim.”

Nỗi Buồn vì Ðất Nước Sắp Bị Diệt

19 Ðau đớn thay cho tôi!
Ðau đớn thay cho tôi!
Tôi đau đớn thấu tim!
Lòng tôi thổn thức,
Tim tôi đập mạnh trong người;
Tôi không thể nín lặng được nữa,
Vì tôi đã nghe tiếng kèn,
Tiếng kèn triệu tập trai tráng đi ra đối phó với quân thù.
20 Thảm họa chồng lên thảm họa;
Cả nước bị tàn phá tan tành.
Thình lình các lều trại của tôi bị hoàn toàn phá hủy;
Các màn trướng của tôi chỉ trong chốc lát trở thành đống tro tàn.
21 Tôi cứ phải trông thấy ngọn cờ báo động
Và nghe tiếng kèn tập họp cho đến bao lâu nữa?

22 “Vì các con cái của Ta đã trở nên dại dột,
Chúng không biết Ta là ai;
Chúng là những đứa con ngu muội,
Chúng chẳng có chút hiểu biết bình thường.
Chúng chỉ giỏi việc làm ác,
Nhưng việc làm lành, chúng không biết làm.”

23 Tôi nhìn xuống đất, kìa, nó đã trở nên hoang vắng và trống không.
Tôi nhìn lên trời, nó chỉ là một màn đen mù mịt.
24 Tôi nhìn lên núi, kìa, chúng đang chuyển động,
Tất cả núi đồi đều lắc tới lắc lui.
25 Tôi nhìn quanh, kìa, chẳng còn ai cả,
Tất cả chim trời đều trốn biệt tăm.
26 Tôi nhìn xa hơn nữa, kìa, các ruộng vườn đều đã thành đồng hoang.
Tất cả các thành phố đều trở nên tiêu điều vắng vẻ,
Trước thánh nhan Chúa, trước cơn thịnh nộ phừng phừng của Ngài;
27 Chúa phán thế này,
“Cả xứ sẽ trở nên hoang vu,
Nhưng Ta sẽ không tiêu diệt đến tận cùng.
28 Vì việc này mà đất sẽ khóc than,
Trên trời cao sẽ trở thành đen tối,
Vì một khi Ta tuyên bố, một khi Ta đã quyết định,
Ta sẽ không lần lữa, Ta sẽ không đổi ý.

29 Nghe tiếng vó ngựa của kỵ binh và của quân xạ tiễn,
Thành nào thành nấy đều khiếp sợ kinh hoàng,
Kẻ chui vô bụi rậm, người trèo vào hốc đá;
Tất cả các thành đều bỏ trống,
Không còn ai ở trong chúng nữa.

30 Còn ngươi, hỡi kẻ sắp bị biến ra hoang vắng,
Ngươi muốn gì mà ăn mặc y phục đỏ điều dem dúa,
Lấy các nữ trang bằng vàng đeo trên mình,
Và kẻ mắt cho to cho đậm?
Ngươi làm dáng như thế cũng chỉ vô ích.
Các tình nhân của ngươi khinh bỉ ngươi;
Chúng đòi lấy mạng ngươi.”

31 Vì tôi đã nghe tiếng kêu la của người đàn bà lâm bồn,
Tiếng đau đớn khóc la của người phụ nữ sinh con so,
Tiếng thở dồn dập như thiếu dưỡng khí của Ái Nữ của Si-ôn,
Nàng đưa tay kêu gào, “Khốn thay cho tôi!
Tôi bị kiệt lực trước phường sát nhân!”

Sự Băng Hoại Hoàn Toàn của Dân

“Hãy đi tới đi lui khắp các đường phố ở Giê-ru-sa-lem,
Hãy nhìn quanh và tìm hiểu,
Hãy tìm kiếm khắp các quảng trường của nó,
Nếu các ngươi có thể tìm được một người,
Nếu có một người làm theo công lý, một người tìm kiếm chân lý,
Nếu có một người như thế,
Ta sẽ tha cho thành ấy.
Mặc dù chúng nói, ‘Có Chúa là Ðấng hằng sống chứng giám,’
Thế mà chúng vẫn thề dối.”

Lạy Chúa, mắt Ngài há không tìm sự thật sao?
Ngài đã đánh họ, nhưng họ chẳng biết đau buồn;
Ngài làm họ bị tiêu hao đến kiệt quệ, nhưng họ vẫn không nhận sự sửa phạt.
Họ đã làm cho mặt họ chai lỳ hơn đá;
Họ đã từ chối quay về với Ngài.
Bấy giờ tôi nói, “Những người này chỉ là những người nghèo ít học,
Có lẽ họ nghĩ chưa tới,
Bởi họ không biết gì về đường lối Chúa,
Tức luật pháp của Ðức Chúa Trời của họ.
Thôi để tôi đến với những người giàu sang trí thức, và nói với họ xem sao;
Thế nào những người ấy cũng biết rõ đường lối Chúa,
Tức luật pháp của Ðức Chúa Trời của họ.”
Thế nhưng họ thảy đều như nhau,
Họ đã cùng nhau bẻ gãy cái ách,
Họ đã bứt đứt những dây ràng buộc.
Vì thế một con sư tử từ trong rừng sẽ ra vồ chết họ,
Một con chó sói từ trong đồng hoang sẽ đến cắn xé họ.
Một con báo đang rình các thành của họ;
Hễ ai bước ra khỏi thành sẽ bị nó xé xác ra từng mảnh,
Bởi vì họ đã phạm tội quá nhiều,
Và những hành động phản nghịch của họ thật vô kể.

“Làm sao ta có thể tha thứ cho ngươi được?
Trong khi các con cái ngươi đã lìa bỏ Ta,
Chúng lấy danh của những kẻ chẳng phải là thần mà thề nguyện.
Ta đã nuôi chúng no nê mập mạnh,
Nhưng chúng đã phạm tội ngoại tình,
Và chen chúc nhau đến các nhà chứa điếm.
Chúng nó tựa những con ngựa sung sức động tình,
Ai nấy đều hí lên để ve vãn vợ kẻ khác.
Chẳng lẽ Ta không phạt chúng về việc như thế sao?
Chẳng lẽ Ta không giáng hình phạt xuống một nước như thế sao?” Chúa phán.

10 “Hãy đi lên các dãy nho của nó và phá hủy,
Nhưng đừng phá hết;
Hãy tước bỏ các cành,
Vì những cành ấy không thuộc về Chúa.
11 Vì nhà I-sơ-ra-ên và nhà Giu-đa đã hoàn toàn bất trung với Ta,” Chúa phán.
12 “Chúng đã nói dối về Chúa,
Chúng bảo rằng, ‘Ngài sẽ chẳng làm gì đâu;
Chẳng có tai họa gì sẽ đến với chúng ta đâu;
Chúng ta sẽ chẳng thấy gươm đao và đói kém.’”

13 Các tiên tri nói ào ào như gió,
Mà chẳng có sứ điệp của Chúa ban cho,
Chúng rao báo bậy bạ nên tai vạ sẽ giáng trên chúng.
14 Vì thế Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân, phán,
“Bởi vì các ngươi đã nói những lời ấy,
Này, Ta sẽ làm cho những lời Ta thành một ngọn lửa nơi miệng ngươi,
Và dân này là củi,
Rồi ngọn lửa sẽ thiêu rụi chúng.

15 Hỡi nhà I-sơ-ra-ên,
Này, Ta sẽ đem một dân ở xa đến,
Chúng nó sẽ đánh phá ngươi,” Chúa phán.
“Ðó là một dân hùng cường,
Ðó là một dân đã hiện hữu từ lâu,
Một dân nói một ngôn ngữ ngươi không biết,
Khi chúng nói với nhau ngươi chẳng hiểu chúng nói gì.
16 Bao tên của chúng là cửa mồ mở rộng,
Tất cả chúng là những chiến sĩ can trường.
17 Chúng sẽ ăn hết mùa màng và thực phẩm của ngươi;
Chúng sẽ cướp lấy các con trai và các con gái của ngươi;
Chúng sẽ ăn hết các đàn chiên và các đàn bò của ngươi;
Chúng sẽ ăn hết những trái nho và trái vả của ngươi;
Chúng sẽ dùng gươm để triệt hạ các thành kiên cố mà ngươi đã nhờ cậy.

18 Tuy nhiên dù giữa những ngày ấy,” Chúa phán, “Ta cũng sẽ không tuyệt diệt ngươi. 19 Rồi khi dân ngươi thắc mắc: ‘Tại sao Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, đã làm những việc như thế đối với chúng ta?’ Bấy giờ ngươi hãy trả lời với chúng: ‘Bởi vì các ngươi đã lìa bỏ Ta và phục vụ các thần ngoại bang ngay trong nước của các ngươi, vì thế các ngươi sẽ phải phục vụ dân ngoại bang ở trong nước không phải là nước của các ngươi.’

20 Hãy công bố điều này cho nhà Gia-cốp biết,
Hãy rao truyền tin này ra trong khắp xứ Giu-đa:
21 Hãy nghe đây, hỡi dân điên rồ và dại dột,
Những kẻ có mắt mà không thấy,
Những kẻ có tai mà không nghe,
22 Các ngươi há không kính sợ Ta sao?” Chúa phán.
“Các ngươi không run sợ trước mặt Ta sao?
Ta đã lấy cát làm giới hạn cho biển cả,
Làm bờ để muôn đời nó không được phép vượt qua;
Dù các đợt sóng có tới lui dồi dập, chúng cũng không bao giờ được phép tràn qua,
Dù chúng có gào la ầm ĩ, chúng cũng không bao giờ được phép vượt qua.
23 Nhưng dân này có lòng ương ngạnh và phản loạn;
Chúng tự tách rời và lìa bỏ ra đi.
24 Chúng không tự nhủ với lòng mình,
‘Chúng ta hãy kính sợ Chúa,
Ðức Chúa Trời chúng ta,
Ðấng đã ban mưa đúng mùa,
Mưa mùa thu và mưa mùa xuân,
Ðấng đã dành cho chúng ta những tuần lễ nhất định để gặt hái mùa màng.’
25 Những tội lỗi của các ngươi đã làm mất đi những điều đó,
Những gian ác của các ngươi đã cướp đi những phước hạnh của các ngươi.
26 Này, đã có phường gian ác ở giữa dân Ta;
Chúng nằm rình như những kẻ đánh bẫy,
Chúng gài bẫy để bắt người ta.
27 Giống như chiếc lồng đầy các chim bị bắt,
Nhà chúng đầy lừa đảo dối gian;
Nhờ vậy chúng có quyền lực và giàu sang.
28 Chúng đã trở nên đẫy đà và mập béo.
Tội ác của chúng thật không sao kể xiết;
Khi xét xử người, chúng vứt bỏ công lý qua một bên.
Duyên cớ của kẻ mồ côi chúng chẳng màng gì đến, miễn sao chúng được lợi thì thôi;
Quyền lợi của dân nghèo chúng chẳng xét xử công minh.
29 Ta há sẽ không trừng phạt chúng vì những việc như thế hay sao?” Chúa phán,
“Ta há không báo trả một nước như thế bằng hình phạt sao?
30 Một việc ghê tởm và kinh khủng đã xảy ra trong xứ này:
31 Các tiên tri đã nói những lời tiên tri giả dối,
Các tư tế đã lạm quyền để trục lợi cho mình,
Thế mà dân Ta lại ưa thích như vậy!
Nhưng rồi đây khi mọi sự sẽ đến hồi kết liễu,
Lúc ấy xem các ngươi sẽ xoay xở thế nào?”

Cảnh Báo về Cuộc Ngoại Xâm

“Hỡi các con cháu của Bên-gia-min,
Hãy trốn khỏi Giê-ru-sa-lem để bảo tồn tính mạng!
Hãy thổi kèn báo động vang lên ở Tê-cô-a;
Hãy giương cao cờ báo giặc tới ở Bết Hác-kê-rem,
Vì hiểm họa đang lộ dần từ phương bắc;
Thật là một cuộc tàn sát lớn lao khủng khiếp!
Hỡi Ái Nữ của Si-ôn xinh đẹp yêu kiều của Ta,
Ta buộc lòng phải để cho con bị tiêu diệt!

Bọn chăn chiên sẽ dẫn các đàn chiên của chúng quanh nàng;
Chúng sẽ cắm lều dựng trại quanh nàng;
Chúng sẽ cho đàn súc vật của chúng ăn cỏ ở những vùng chúng chiếm lấy.

‘Hãy chuẩn bị tấn công nàng.
Hãy đứng lên!
Chúng ta hãy công hãm lúc giữa trưa.
Khốn thay cho chúng ta!
Trời đã về chiều mất rồi.
Bóng hoàng hôn đã ngã dài rồi!
Hãy đứng dậy!
Chúng ta hãy tấn công nàng vào ban đêm và tiêu diệt các lâu đài của nàng,’”
Chúa các đạo quân phán,
“Hãy chặt cây xuống;
Hãy đắp chiến hào công phá Giê-ru-sa-lem.
Ðây là thành phải bị đánh phạt,
Vì trong thành chỉ toàn là áp bức hiếp người.
Như dòng suối trào tuôn nước mát,
Nàng tuôn trào tội ác không ngừng.
Tin tức về bạo ngược và cướp bóc luôn nghe nói ở giữa nàng;
Sầu khổ và đau thương xảy ra không ngớt trước mắt Ta.

Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy nghe lời khuyên răn cảnh cáo,
Nếu không, Ta sẽ bỏ ngươi,
Và biến ngươi thành một nơi hoang vu vắng vẻ,
Một đất không người ở.”

Chúa các đạo quân phán,
“Hãy như người đi mót nho, lặt cho kỹ những gì còn sót lại của I-sơ-ra-ên.
Hãy như người đi hái nho, tuốt bàn tay qua các cành nhỏ của cây nho.”

10 Tôi sẽ nói với ai, để báo cho biết lời cảnh cáo này, mà họ chịu nghe đây?
Này, tai họ chưa được cắt bì, nên họ không thể nghe;
Ðối với họ lời của Chúa là những gì đáng hổ thẹn,
Họ chẳng có hứng thú gì đối với lời Ngài.
11 Nhưng trong tôi lại đầy tràn cơn thịnh nộ của Chúa;
Tôi thật mệt mỏi vì kiềm giữ nó trong lòng.

“Hãy trút xuống trên trẻ con ngoài đường phố,
Trên nam nữ thanh niên đang tụ tập với nhau,
Vì cả chồng lẫn vợ sẽ bị bắt đem đi,
Ngay cả người cao niên và người đại thọ cũng không thoát khỏi.
12 Nhà của chúng sẽ bị trao cho kẻ khác,
Các ruộng vườn và vợ chúng cũng bị trao luôn;
Vì Ta đã đưa tay Ta ra để chống lại dân trong xứ,” Chúa phán,
13 “Vì từ kẻ nhỏ nhất cho đến người lớn nhất trong chúng đều gian tham bất chính,
Từ các tiên tri cho đến các tư tế đều là phường gian dối như nhau.
14 Chúng băng bó vết thương của dân Ta cách sơ sài rồi nói, ‘Bình an! Bình an!’
Mà kỳ thật chẳng có bình an chi cả.
15 Việc chúng làm thật đáng tởm biết bao;
Lẽ ra chúng phải lấy làm xấu hổ mới đúng;
Nhưng mặt chúng vẫn trơ ra,
Bởi chúng chẳng biết xấu hổ là gì.
Vì thế chúng sẽ ngã gục giữa bao người ngã gục,
Trong lúc Ta sửa phạt chúng.
Chúng sẽ bị ném xuống,” Chúa phán.

16 Chúa phán thế này,
“Hãy đứng nơi các con đường giao nhau,
Hãy hỏi xem các đường lối cũ như thế nào,
Hãy tìm cho được con đường ngay lành thiện hảo,
Rồi bước vào đường ấy mà đi.
Bấy giờ các ngươi sẽ tìm được bình an thư thái cho linh hồn mình.
Nhưng chúng nói, ‘Chúng tôi không muốn đi con đường ấy.’

17 Ta cũng đã đặt những người canh gác để cảnh báo các ngươi,
‘Hãy để ý mà nghe khi kèn báo động.’
Nhưng chúng bảo, ‘Chúng tôi không muốn để ý nghe đâu.’
18 Vì thế hỡi các dân, hãy nghe,
Hỡi các nước, hãy biết rõ những gì sẽ xảy ra cho chúng.
19 Hỡi trái đất, hãy nghe!
Này, Ta sẽ đem tai họa đến trên dân này,
Ðó là hậu quả do quyết tâm của chúng,
Vì chúng đã không nghe theo lời Ta,
Chúng đã khước từ luật pháp Ta.
20 Có ích chi nhũ hương từ Sê-ba đem đến?
Có ích chi gỗ thơm từ viễn xứ mang về?
Của lễ thiêu các ngươi dâng, Ta không đoái nhậm,
Những sinh tế của các ngươi, Ta cũng chẳng vui lòng.”
21 Vì vậy Chúa phán thế này,
“Này, Ta đặt trước dân này các chướng ngại vật để chúng sẽ vấp ngã;
Ðể cha mẹ và con cái, láng giềng và bạn hữu đều cùng nhau chết mất.”

22 Chúa phán thế này,
“Này, một dân từ phương bắc sẽ đến,
Một cường quốc từ một xứ xa xăm đang huy động binh hùng.
23 Chúng nắm lấy cung tên và lao giáo trong tay;
Chúng bạo tàn và không xót thương ai cả;
Tiếng đoàn quân chúng đi vang động như sóng biển thét gào;
Chúng cỡi trên các chiến mã theo đội ngũ xông vào tấn công ngươi, hỡi Ái Nữ của Si-ôn!”

24 Nghe tin đó tay chân chúng tôi bủn rủn;
Nỗi kinh hoàng đã bắt lấy chúng tôi,
Chúng tôi đau đớn như sản phụ lúc lâm bồn.
25 Chớ ra ruộng hay đi đâu ngoài đường,
Vì quân thù sẽ dùng gươm giết chết,
Gieo kinh hoàng khiếp sợ khắp nơi.

26 Hỡi ái nữ của dân tôi,
Hãy mặc lấy vải tang và lăn mình trong tro bụi;
Hãy khóc than như vừa mất con một của mình;
Hãy khóc lóc cách đắng cay,
Vì quân tàn sát chúng ta sẽ ập đến thình lình.

27 “Ta đã lập ngươi làm người thử luyện và người kiểm phẩm chất đạo đức giữa dân Ta,
Ðể ngươi biết rõ và thẩm định đường lối của chúng.

28 Tất cả chúng đều là phường ương ngạnh và phản loạn;
Ði đến đâu chúng vu khống đến đó;
Mặt chúng trơ như đồng và cứng như sắt;
Tất cả chúng đều băng hoại.

29 Các ống bể thổi ào ào,
Chì bị chảy tan trong lửa hực;
Nhưng dân Ta, dù được luyện đến đâu cũng vô ích,
Vì cặn bã vẫn không chịu tách rời khỏi tinh chất.
30 Vì thế người ta đã gọi chúng là ‘Bạc bị phế thải,’
Bởi vì Chúa đã phế thải chúng.”

Sống Ðạo Chứ Không Phải Có Ðạo

Có lời của Chúa đến với Giê-rê-mi, “Hãy đứng nơi cổng vào nhà Chúa và tuyên bố những lời này: Hỡi các người, toàn thể dân Giu-đa, những người đi vào các cổng này để thờ phượng Chúa, xin hãy nghe lời của Chúa. Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán:

Hãy sửa đổi đường lối của các ngươi và hành động của các ngươi, để Ta cho các ngươi được ở mãi nơi này. Chớ tin cậy vào những lời giả dối này: Nơi đây là ‘Ðền Thờ của Chúa! Ðền Thờ của Chúa! Ðền Thờ của Chúa!’ Vì nếu các ngươi thật lòng sửa đổi đường lối của mình và hành động của mình, nếu các ngươi thật lòng đối xử với nhau theo công lý, nếu các ngươi không áp bức các kiều dân, cô nhi, và quả phụ, nếu các ngươi không làm đổ máu người vô tội ở nơi này, và nếu các ngươi không đi theo các thần khác để chuốc họa vào thân, thì Ta sẽ cho các ngươi được tiếp tục ở nơi này, tức trong đất mà Ta đã ban cho tổ tiên các ngươi từ thời xa xưa, đời đời mãi mãi.

Này, các ngươi tin cậy vào những lời giả dối chẳng đem lại lợi ích chi. Các ngươi cứ trộm cắp, sát nhân, ngoại tình, thề dối, dâng của lễ cho Ba-anh, đi theo các thần xa lạ mà các ngươi không biết. 10 Sau đó các ngươi đến và đứng trước mặt Ta trong nhà này, nhà được gọi bằng danh Ta, và nói, ‘Chúng ta được an toàn rồi!’ Ðoạn các ngươi tiếp tục làm những điều gớm ghiếc ấy nữa. Như thế mà được sao? 11 Há nhà này, nhà được gọi bằng danh Ta, trở thành cái hang trộm cướp ở trước mắt các ngươi sao? Này, các ngươi khá biết rằng chính Ta đang để ý các ngươi đó,” Chúa phán.

12 “Hãy đến Si-lô, nơi đã một thời thuộc về Ta, nơi Ta đã đặt danh Ta lúc ban đầu, và xem Ta đã làm gì với nơi đó, vì tội ác của I-sơ-ra-ên dân Ta. 13 Bây giờ vì các ngươi đã làm những điều này,” Chúa phán, “và Ta đã không ngừng khuyến cáo các ngươi nhưng các ngươi không nghe; Ta đã gọi các ngươi nhưng các ngươi không trả lời, 14 vì thế Ta sẽ làm cho nhà này, nhà được gọi bằng danh Ta, nhà mà các ngươi tin cậy, tức làm cho nơi Ta đã ban cho các ngươi và cho tổ tiên các ngươi, giống như Ta đã làm cho Si-lô. 15 Ta sẽ vứt bỏ các ngươi ra khỏi mặt Ta, như Ta đã vứt bỏ tất cả anh chị em[e] của các ngươi, tức tất cả dòng dõi của Ép-ra-im vậy.”

Dân Không Vâng Lời CHÚA

16 “Còn phần ngươi, đừng cầu nguyện cho dân này; đừng vì chúng mà khóc lóc van xin hay khẩn nguyện. Ðừng cầu thay cho chúng, vì Ta sẽ không nghe ngươi đâu. 17 Ngươi há không thấy những gì chúng đang làm trong các thành của Giu-đa và trong các đường phố ở Giê-ru-sa-lem sao? 18 Con lượm củi, cha nhóm lửa, mẹ nhồi bột và làm bánh, để dâng cho nữ vương trên trời. Chúng rưới dâng của lễ quán cho các thần khác để chọc giận Ta. 19 Có phải chúng đang chọc tức Ta chăng?” Chúa phán. “Há chẳng phải chúng đã khiêu khích để chuốc họa vào thân và làm cho mình bị hổ nhục sao?” 20 Vì thế Chúa Hằng Hữu phán, “Ta sẽ trút đổ cơn giận và cơn thịnh nộ của Ta xuống nơi này, xuống trên loài người và loài vật, trên cây cối ngoài đồng và trên hoa màu của ruộng vườn. Cơn thịnh nộ ấy sẽ bùng cháy và không lịm tắt.”

21 Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán, “Cứ bày thêm của lễ thiêu vào các con vật hiến tế rồi ăn thịt hiến tế đi. 22 Vì khi Ta đem tổ tiên các ngươi ra khỏi đất Ai-cập, Ta không phán với chúng hoặc truyền cho chúng rằng đó là điều Ta muốn về các của lễ thiêu và các con vật hiến tế. 23 Nhưng đây mới là điều trọng yếu Ta đã truyền cho chúng, ‘Hãy vâng theo tiếng Ta thì Ta sẽ làm Ðức Chúa Trời các ngươi, và các ngươi sẽ làm dân Ta. Hãy đi trong mọi đường lối Ta truyền cho các ngươi, để các ngươi được phước.’ 24 Thế nhưng chúng chẳng vâng lời và chẳng để tai nghe; ngược lại chúng cứ ương ngạnh đi theo ý riêng của chúng và làm theo lòng dạ xấu xa của chúng. Chúng đã đi lùi lại chứ không tiến tới. 25 Từ ngày tổ tiên các ngươi ra khỏi đất Ai-cập đến ngày nay, hết ngày này qua ngày khác, Ta không ngừng sai các đầy tớ Ta, tức các tiên tri, đến với chúng, 26 nhưng chúng chẳng nghe Ta. Chúng chẳng mảy may quan tâm đến sứ điệp của Ta, nhưng chúng cứ cứng đầu cứng cổ. Chúng còn làm những điều xấu xa tệ hại hơn những gì tổ tiên của chúng đã làm.

27 Vậy ngươi hãy nói mọi lời này với chúng, nhưng chúng sẽ không nghe ngươi đâu. Ngươi sẽ kêu gọi chúng, nhưng chúng sẽ chẳng đáp lời ngươi đâu. 28 Bấy giờ ngươi sẽ nói với chúng: Ðây quả là một dân không vâng theo tiếng Chúa, Ðức Chúa Trời của mình, và không chịu nhận lấy lời sửa dạy. Nói sự thật với họ thật uổng công. Nói chưa hết lời, họ đã cắt ngang gạt bỏ.

29 Hãy cắt tóc của ngươi và quăng nó đi,
Hãy cất tiếng hát lên bài ai ca nơi các tế đàn trơ trụi trên cao,
Chúa đã loại bỏ và quên hẳn dòng dõi chọc giận Ngài rồi.

30 Vì dân Giu-đa đã làm những điều tội lỗi trước mặt Ta,” Chúa phán. “Chúng đã đặt những hình tượng gớm ghiếc trong nhà được gọi bằng danh Ta, và làm cho nhà ấy trở nên ô uế. 31 Chúng còn xây cất cho Tô-phết một tế đàn ở nơi cao, trong Thung Lũng của Con Trai Hin-nôm, để thiêu các con trai và các con gái chúng trong lửa mà dâng cho nó. Ðó là những điều Ta không truyền bảo, và Ta cũng không ngờ các ngươi sẽ bại hoại đến thế. 32 Vì thế những ngày đoán phạt chắc chắn sẽ đến,” Chúa phán. “Khi ấy người ta sẽ không còn gọi nơi đó là Tô-phết hay Thung Lũng của Con Trai Hin-nôm nữa, nhưng họ sẽ gọi nó là Thung Lũng Bị Tàn Sát, vì người ta sẽ chôn thây người chết ở Tô-phết cho đến khi hết chỗ để chôn. 33 Tử thi của dân này sẽ thành thức ăn cho chim trời và cho các thú hoang trên đất, và không ai xua đuổi chúng đi. 34 Ta sẽ làm cho im bặt tiếng vui cười và tiếng reo hò vui vẻ, tiếng nói của cô dâu và chú rể trong các thành của Giu-đa và trong các đường phố ở Giê-ru-sa-lem, vì cả nước sẽ trở nên hoang vắng tiêu điều.”

“Lúc ấy,” Chúa phán, “người ta sẽ lấy hài cốt của các vua Giu-đa, hài cốt của các quan nó, hài cốt của các tư tế nó, hài cốt của các tiên tri nó, và hài cốt của dân cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi các phần mộ của chúng, rồi chúng sẽ bị đem phơi dưới mặt trời, mặt trăng, và tất cả các tinh tú trên trời, là những thứ chúng đã yêu mến, chúng đã phục vụ, chúng đã đi theo, chúng đã cầu vấn, và chúng đã phụng thờ. Hài cốt của chúng sẽ không được gom lại và không được chôn cất, nhưng sẽ như phân trên mặt đất. Bấy giờ tất cả những kẻ còn sót lại của dân tộc xấu xa tội lỗi ấy sẽ ước ao rằng thà chết còn hơn sống ở những nơi Ta đã xua đuổi chúng đến,” Chúa các đạo quân phán vậy.

Xã Hội Băng Hoại

“Ngươi hãy nói với chúng: Chúa phán thế này,
Khi người ta ngã, chẳng lẽ họ không đứng dậy sao?
Khi người ta đi lạc đường, chẳng lẽ họ không quay trở lại sao?
Thế nhưng sao dân này đã quay lưng bỏ đi,
Và Giê-ru-sa-lem cứ miệt mài trong đường lầm lạc mãi vậy?
Chúng cứ cố tình bám theo sự dối trá,
Chúng cứ ngoan cố, chúng không chịu quay về.
Ta đã lắng tai và chăm chú để nghe,
Nhưng chúng chẳng nói thật,
Không ai hối cải về việc ác của mình,
Mà nói rằng, ‘Hỡi ôi, tôi đã làm gì vậy?’
Nhưng ai nấy cứ theo đường riêng mình,
Như chiến mã cắm đầu phóng vào trận mạc.
Ngay cả loài cò hạc sống ở trên cao mà còn biết mùa nào phải di chuyển,
Loài bồ câu đất, chim én, và chim nhạn còn biết mùa nào phải làm gì,
Nhưng dân Ta lại không biết mạng lịnh của Chúa.
Làm sao các ngươi có thể nói được rằng,
‘Chúng tôi khôn ngoan, vì luật pháp của Chúa ở với chúng tôi,’
Trong khi sự thật là bọn dạy giáo luật đã dùng ngòi bút của chúng bẻ cong lẽ thật,
Và biến nó thành một điều dối trá?
Bọn học thức khôn ngoan ấy sẽ phải xấu hổ thẹn thùng,
Chúng sẽ phải sợ hãi và sẽ bị tóm cổ lôi đi;
Này, lời của Chúa mà chúng còn dám cả gan loại bỏ,
Thì học thức khôn ngoan của chúng còn có giá trị gì?
10 Vì thế vợ của chúng Ta sẽ ban cho kẻ khác,
Ruộng vườn của chúng Ta sẽ trao cho những kẻ đến chiếm xứ trong tương lai,
Vì từ kẻ nhỏ nhất cho đến người lớn nhất,
Ai nấy đều kiếm lợi một cách không lương thiện,
Từ các tiên tri cho đến các tư tế,
Ai cũng đều gian dối mánh mung.
11 Chúng đã băng bó vết thương của dân Ta cách sơ sài cẩu thả,
Rồi bảo rằng, ‘Bình an! Bình an!’ mà kỳ thật chẳng có bình an chi cả.
12 Chúng đã làm những điều gớm ghiếc;
Há chúng không biết tự trọng mà hổ thẹn sao?
Nhưng chúng đã không lấy thế làm nhục;
Chúng đã không biết đỏ mặt thẹn thùng.
Vì vậy chúng sẽ ngã xuống giữa những người ngã xuống,
Vào thời kỳ Ta đoán phạt chúng trong tương lai.
Chúng chắc chắn sẽ bị lật đổ,” Chúa phán.

13 Chúa phán, “Ta muốn đem chúng ra để giữ chúng lại,
Nhưng cây nho chẳng còn một trái trên cành,
Cây vả cũng chẳng còn trái nào sót lại,
Ngay cả lá của chúng cũng đã héo khô,
Thật vậy những gì Ta đã ban cho chúng đều chẳng còn chi cả.”

14 Tại sao chúng ta cứ ngồi yên bất động?
Hãy tập họp lại;
Chúng ta hãy vào cố thủ trong các thành kiên cố,
Thà chúng ta chết chung với nhau trong đó,
Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, đã quyết tâm tiêu diệt chúng ta;
Ngài đoán phạt chúng ta như thể chúng ta bị bắt phải uống nước độc,
Vì chúng ta đã phạm tội chống lại Ngài.

15 Chúng ta mong mỏi bình an, nhưng an lành chẳng thấy;
Chúng ta trông mong được chữa lành, nhưng chỉ thấy toàn nỗi kinh hoàng.

16 “Ở Ðan người ta đã bắt đầu nghe tiếng thở hổn hển của các ngựa của chúng,
Khi nghe tiếng các chiến mã của chúng hí, cả xứ đều kinh hoàng run rẩy.
Chúng đến, thiêu nuốt đất nước và mọi vật trong đó,
Thiêu nuốt thành trì và tiêu diệt mọi người trong đó.
17 Này, Ta thả các rắn độc ra giữa các ngươi,
Các rắn cực độc mà không kẻ dụ rắn nào có thể kiềm chế chúng được,
Chúng sẽ cắn các ngươi,” Chúa phán.

Giê-rê-mi Khóc Cho Dân

18 Niềm vui của tôi đã mất,
Nỗi buồn thảm tràn ngập tâm hồn tôi,
Lòng tôi sờn ngã.
19 Hãy nghe, tiếng kêu khóc của con gái dân tôi từ xa vọng về,
Chúa có còn ở Si-ôn không?
Vua của nàng có còn ở với nàng không?”
“Tại sao các ngươi đã chọc giận Ta bằng những hình tượng,
Bằng những thần tượng hư ảo của các dân ngoại?”

20 Mùa gặt đã qua, mùa hè đã hết,
Mà chúng ta vẫn chưa được cứu.
21 Vì nỗi đau của con gái dân tôi nên lòng tôi đau đớn;
Tôi than thở âu sầu, và nỗi kinh hoàng bám chặt lấy tôi.
22 Không còn dầu chữa bịnh ở Ghi-lê-át sao?
Chẳng còn có y sĩ nào ở đó nữa hay sao, mà bịnh của con gái dân tôi vẫn chưa được chữa lành?
Ôi ước gì đầu tôi là suối nước,
Mắt tôi là nguồn lụy,
Ðể tôi có thể vì ái nữ của dân tôi bị giết mà khóc suốt ngày đêm.
Ôi ước gì tôi có được một quán trọ cho lữ khách giữa đồng hoang,
Ðể tôi có thể rời khỏi dân tôi, đến đó, và được xa khỏi họ!
Vì tất cả họ đều là những kẻ ngoại tình,
Một đám người phản bội.

“Chúng uốn cong lưỡi mình như cây cung;
Chúng thắng thế trong xứ bằng những lời nói dối chứ không bằng sự thật.
Thật vậy chúng cứ đi từ gian ác này đến gian ác khác;
Còn Ta, chúng không biết đến,” Chúa phán.
“Hãy coi chừng những người lân cận,
Ðừng tin cậy bà con dòng họ,
Vì bà con dòng họ sẽ tìm dịp lừa gạt,
Còn những người lân cận thì đi rêu rao nói xấu.
Người nào cũng nói dối với người lân cận mình,
Chẳng có ai nói thật;
Chúng đã luyện tập cho lưỡi chúng nghệ thuật nói dối;
Chúng phạm tội cho đến khi mệt nhừ.
Chỗ ngươi ở nằm giữa trung tâm lừa dối;
Do thói dối gian mà chúng đã từ chối biết Ta,” Chúa phán.
Vì thế Chúa các đạo quân phán,
“Bây giờ Ta sẽ tôi luyện và thử thách chúng,
Vì Ta còn biết làm gì nữa với con gái của dân Ta bây giờ?
Lưỡi chúng là mũi tên giết người;
Miệng chúng nói toàn những lời dối trá.
Ngoài miệng chúng nói những lời thân thiện với người lân cận,
Nhưng trong lòng chúng thì lập mưu gài bẫy hại người.
Ta há sẽ chẳng phạt chúng về những việc như thế sao?” Chúa phán,
“Ta há sẽ chẳng báo trả một dân như thế sao?”

10 Thương núi đồi tôi nhỏ lệ khóc than,
Tiếc đồng cỏ của đồng hoang tôi ngậm ngùi than thở,
Vì chúng bị bỏ hoang đến nỗi không một bóng người qua lại,
Không ai nghe tiếng của đàn súc vật ở nơi đó nữa;
Ngay cả chim trời và thú vật cũng đều bỏ trốn,
Chúng đã bỏ đi cả rồi.

11 “Ta sẽ biến Giê-ru-sa-lem thành một đống hoang tàn đổ nát,
Một chỗ trú ẩn cho các chó hoang;
Ta sẽ khiến các thành của Giu-đa ra quạnh hiu vắng vẻ, không người ở.”

12 Ai khôn ngoan đủ để hiểu thấu những điều ấy chăng?
Miệng Chúa đã phán những điều ấy cho ai,
Ðể họ rao báo cho người ta biết?
Tại sao đất nước lại bị tiêu điều và hoang phế như một đồng hoang,
Ðến nỗi không có một bóng người qua lại?

13 Chúa phán, “Vì chúng đã bỏ luật pháp Ta đặt ra trước mặt chúng;
Chúng đã không vâng theo tiếng Ta,
Và cũng không đi trong luật pháp ấy.
14 Ngược lại chúng cứ bước theo sự cứng cỏi của lòng chúng;
Chúng đã đi theo Ba-anh, mà tổ tiên của chúng đã dạy chúng.”
15 Vì thế Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này,
“Này, Ta sẽ cho dân này ăn thức đắng và uống nước độc.
16 Ta sẽ tung rải chúng ra giữa các nước mà chính chúng và tổ tiên chúng chưa hề biết.
Ta sẽ sai gươm đao đuổi theo chúng cho đến khi Ta tận diệt chúng.”
17 Chúa các đạo quân phán,
“Các ngươi hãy ngẫm nghĩ đi, rồi hãy cho gọi những phụ nữ khóc mướn đến;
Hãy mời cho được những phụ nữ khóc mướn chuyên nghiệp đến để chúng khóc.
18 Hãy gọi các phụ nữ ấy đến cách gấp rút để chúng khóc cho chúng ta,
Khóc cho đến khi mắt chúng ta tuôn tràn giọt lệ và mí mắt chúng ta đổ lệ đầm đìa.
19 Từ Si-ôn tiếng khóc than vang vọng,
‘Chúng tôi đã bị cướp phá tan tành!
Chúng tôi thật vô cùng hổ nhục!
Vì chúng tôi phải bỏ xứ ra đi,
Vì chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà mình.’”

20 Giờ đây, hỡi chị em phụ nữ,
Hãy nghe lời của Chúa,
Hãy mở tai các bà ra để nghe lời phán từ miệng Ngài;
Hãy dạy cho các con gái của các bà biết khóc than ai oán,
Hãy dạy cho láng giềng của nhau điệu khóc thảm sầu này,
21 “Tử thần đã vào nhà chúng ta qua cửa sổ;
Nó đã vào tận trong các nội thất của chúng ta,
Ðể giết con cháu chúng ta,
Ðến nỗi không còn trẻ thơ nào chơi đùa trên hè phố,
Không còn các nam nữ thanh niên tụ họp vui vẻ ở các quảng trường.”
22 Chúa phán thế này, “Hãy nói:
Tử thi của người ta sẽ nằm ngổn ngang như phân bón ngoài đồng,
Như lúa đã cắt rồi mà còn bỏ nằm đó, và không ai bó lại đem về.”

23 Chúa phán thế này, “Người khôn chớ tự hào về sự khôn ngoan mình; người mạnh chớ tự hào về sức mạnh mình; người giàu chớ tự hào về sự giàu có mình; 24 nhưng ai muốn tự hào, người ấy hãy tự hào về điều này rằng người ấy hiểu và biết Ta, Chúa, Ðấng thể hiện đức nhân từ, công lý, và công chính trên đất, vì Ta ưa thích những điều ấy,” Chúa phán.

25 “Này, những ngày đến,” Chúa phán, “Ta sẽ phạt những kẻ được cắt bì chỉ trên da thịt: 26 Ai-cập, Giu-đa, Ê-đôm, Am-môn, Mô-áp, và tất cả các dân sống ở những vùng xa xôi trong đồng hoang, những kẻ cắt tóc ngắn ở thái dương, vì tất cả các dân ấy đều không được cắt bì, và toàn thể nhà I-sơ-ra-ên cũng không được cắt bì trong lòng.”

Thờ Thần Tượng Khiến Bị Tiêu Diệt

10 Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, hãy nghe những lời của Chúa phán với ngươi. Chúa phán thế này:

“Ðừng học theo thói của các dân ngoại;
Chớ kinh hãi khi thấy các điềm lạ trên trời,
Vì các dân ngoại sợ hãi khi thấy các điềm ấy.
Các thói tục của các dân chỉ là hư không:
Người ta chặt một cây trên rừng;
Thợ tạc tượng dùng rìu đục đẽo thành một hình dạng,
Người ta lấy bạc và vàng khảm vào cho đẹp,
Xong lấy búa và đinh đóng vào để nó khỏi ngã nhào.
Các thần tượng của chúng thật như các hình nộm trong một ruộng dưa;
Chúng chẳng nói được;
Chúng phải được khiêng đi, vì chúng không thể tự đi được.
Chớ sợ chúng, vì chúng không thể hại ai, và chúng cũng chẳng làm ích lợi gì cho ai.”

Lạy Chúa, thật không ai giống như Ngài;
Ngài là Ðấng lớn lao vĩ đại;
Danh Ngài thật cao cả và quyền năng.
Lạy Vua của các nước, ai dám cả gan không kính sợ Ngài?
Vì kính sợ Ngài là bổn phận đương nhiên của các dân các nước;
Vì trong tất cả những người khôn ngoan của các dân,
Và trong tất cả các nước của họ,
Chẳng có ai giống như Ngài.
Các dân ấy thật là đần độn và dại dột;
Một khúc gỗ tạc thành hình mà có thể dạy dỗ được sao!
Bạc dát mỏng từ Tạt-si đem về,
Vàng lấy từ U-pha mang về.
Chúng chỉ là tác phẩm của nghệ nhân, và sản phẩm của bàn tay người thợ bạc;
Y phục các tượng ấy làm bằng vải xanh dương và tím đỏ;
Chúng thảy là sản phẩm của các thợ khéo tay.

10 Còn Chúa là Ðức Chúa Trời thực hữu;
Ngài là Ðức Chúa Trời hằng sống và Vua đời đời.
Ngài nổi giận đất liền rúng động,
Các quốc gia không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Ngài.
11 Các ngươi hãy nói với thiên hạ như thế này,
“Các thần không dựng nên trời và đất sẽ bị diệt mất khỏi mặt đất và khỏi dưới gầm trời.”[f]

12 Nhưng Chúa là Ðấng đã dựng nên trái đất bằng quyền năng Ngài,
Ðấng đã tạo lập thế gian bằng sự khôn ngoan Ngài,
Và Ðấng đã giăng các tầng trời ra bằng sự thông sáng Ngài.
13 Khi Ngài lên tiếng, nước trên trời đổ tuôn ào ạt,
Ngài khiến hơi nước bốc lên làm mây giăng khắp mặt địa cầu,
Ngài khiến sấm sét theo mưa nổ chớp;
Ngài mang gió ra từ các kho lẫm của Ngài.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang